Sống Sót Tại Mạt Thế

Chương 158




Năm trước bị thu đất xây dựng nhà ấm thủy tinh, hai vợ chồng đều làm việc trong nông trường kiếm tiền công điểm, nguyên còn tưởng sẽ tốt hơn, kết quả ngày càng qua không nổi nữa. Ngưu Khôn bốn mươi, cha mẹ đều hơn sáu mươi làm không nổi việc nặng lấy không được công điểm, hai con một tám tuổi một bảy tuổi, lại không làm được việc gì. Hai người kiếm công điểm, còn phải nuôi sống một nhà sáu người, có chút cố hết sức. Năm nay lượt hoa màu thứ nhất của nhà ấm sau khi thu hoạch lĩnh lương thực tính toán thế nào cũng không đủ ăn cho tới khi đợt lương thực thứ hai thu hoạch. Vì thế người một nhà thương lượng một chút, chạy tới cậy nhờ cô em vợ "cuộc sống không sai lương thực đủ còn có thể ăn thịt".

Nhà của Lý Mậu Xương cũng thật sự khá tốt. Lão nhân nhà bọn họ mấy năm trước đã qua đời, toàn gia chỉ có ba người, hai người lớn đều chịu làm, Lý Mậu Xương còn có chút tay nghề thợ mộc, thường xuyên có người tìm hắn làm tủ giường bàn ghế, trong tay cũng khoan khoái hơn những gia đình khác trong thôn. Nhưng hiện tại lại thêm gia đình chị vợ sáu người.

Ngưu Khôn mang theo vợ con cha mẹ chuyển tới Lý gia kênh rạch, vừa nhìn tình trạng gia đình anh em cột chèo liền có hiểu biết. Nhà anh em cột chèo có mười hai mẫu, nếu siêng năng chăm sóc cũng có thể mang kèm gia đình mình sáu người sinh sống. Nhưng mình dù sao cũng là một đại lão gia cũng không thể mang theo cả gia đình ăn không ngồi rồi, dù sao cũng phải tìm nghề nghiệp. Nghe được cháu của vợ cùng con mình nói lần trước tiểu Tống thúc tặng thịt heo rừng ăn thật ngon, Ngưu Khôn liền động tâm. Vào núi săn thú, lúc hắn còn trẻ từng học qua. Nếu trong núi có sản xuất, mình có thể săn được thịt trở về, cũng không tính là ăn không ngồi rồi, có bao nhiêu nói không chừng còn có thể đổi được lương thực.

Vì thế Ngưu Khôn làm chuẩn bị, kêu lên anh em cột chèo cùng vào núi hạ cạm bẫy.

Nhắc tới cũng là có thu hoạch. Hạ sáu cạm bẫy, cách một ngày đi xem liền bắt được hai con thỏ. Tuy nói thật gầy, nhưng dù gì cũng là thịt!

Có thu hoạch, lòng tự tin của Ngưu Khôn càng đủ. Lý Mậu Xương là thợ mộc, còn làm một cung tên bằng gỗ sơ sài, Ngưu Khôn lại bắt về ba con chim trĩ. Thu hoạch nhiều hơn, người đi theo Ngưu Khôn vào núi cũng nhiều hơn.

Nghe xong Lý Bảo Điền kể lại tin tức, Tống Hi nhịn không được chắc lưỡi. Năm trước mang theo Trầm Việt bọn họ vào núi lần đó bắt quá ác, dã vật lớn một chút đều chạy sâu vào bên trong. Vì nghỉ ngơi lấy lại sức, hắn đã lâu không lên núi bắt thịt ăn, chỉ có tiểu Đa một mình tản bộ tự bắt một hai khối thịt trở về. Như vậy lại có một đám người chậm rãi tiến vào núi, phỏng chừng những vật nhỏ kia sẽ bị tai ương. Tống Hi hoài nghi tới đầu xuân mình còn cơ hội chứng kiến con thỏ chim trĩ ở bìa rừng nữa hay không.

Nhưng nông trường nhà ấm đông bắc lại chọn dùng chế độ công điểm, đây là chế độ đã tồn tại thật lâu trước kia. Chế độ công điểm, phân phối theo lao động, nhìn qua không có gì không tốt. Nhưng giống như gia đình Ngưu Khôn trên có người già dưới có con nhỏ, chỉ nhờ vào hai đôi tay làm sao mà nuôi sống được cả nhà đâu!

Tống Hi ôm tiểu Đa nhìn Lý Bảo Điền dọn dẹp chuồng dê, chuồng gà, lồng thỏ cùng lồng hoẵng, nói:

- Đi thôi, tôi cũng mang cậu đi trong núi nhìn xem, nói không chừng chúng ta cũng có thể bắt con thỏ về ăn một chút.

Lý Bảo Điền nhìn lồng thỏ.

Tống Hi nói:

- Bên trong là thỏ giống tôi lựa chọn, không thể tùy tiện ăn. Thỏ hoang ngỗ ngược lớn, không dễ nuôi sống, động một chút lại tuyệt thực đói chết. Mấy con này còn không biết phải nuôi tới khi nào đâu! Nhưng con hoẵng dễ nuôi, có hai con đã có thai, chờ sinh hoẵng con thì bắt một đôi cho cậu.

Lý Bảo Điền thoáng do dự, lắc đầu:

- Thôi không cần, trong nhà còn có heo rừng cùng dê núi đâu, đều là tôi nuôi.

Hai người vào núi, không bao lâu nhìn thấy một con hoẵng chạy về hướng bọn họ, còn có người kêu:

- Mau, mau ngăn lại!

Tống Hi đẩy Lý Bảo Điền, làm cho người đi hỗ trợ ngăn cản, mình cùng tiểu Đa đứng không nhúc nhích, lại đem con đường chạy trốn của con hoẵng ngăn chặn.

Hai người cháu của nhà Lý Mậu Xương chạy tới, đem con hoẵng trói lại, nhìn Tống Hi cười cười:

- Tiểu Tống thúc.

- Đội kỹ mũ, đừng trúng gió.

Tống Hi cũng cười, mang Lý Bảo Điền rời đi.

Lý Bảo Điền nhìn nhìn, khẽ thở dài. Nếu là tiểu Tống ca muốn bắt thật quá dễ dàng, nhưng nếu thay đổi là mình, phỏng chừng không thể nào.

Tống Hi mang theo Lý Bảo Điền xoay quanh bìa rừng, nhìn nhìn tình huống cây giống, cuối cùng hai tay trống trơn xuống núi.

Lý Bảo Điền tha thiết mong chờ:

- Tiểu Tống ca không phải nói đi bắt con thỏ về ăn sao?

Tống Hi:

- Tiểu Đa đi bắt rồi a, chúng ta trở về chờ ăn là được.

Tiểu Đa điêu về một con dê núi.

Ngưu Khôn chứng kiến con chó khổng lồ ngậm một con dê núi phóng nhanh như bay, đều sợ ngây người, hỏi:

- Con chó này của nhà ai vậy, bộ dạng thật là tốt, nhìn như một con nghé con, nếu có thể mượn tới săn thú là tốt rồi.

Một đứa cháu của Lý Mậu Xương nói:

- Đó là chó của tiểu Tống thúc, một ngụm có thể cắn chết một đại heo rừng, không dễ mượn đâu!

Ngưu Khôn hỏi:

- Vì sao không dễ mượn? Không mượn không, chia hắn một phần là được.

Đứa cháu thở dài:

- Nếu toàn bộ dã thú đều do con chó kia bắt được, ngài làm sao phân?

Người nào không biết con chó của tiểu Tống thúc lợi hại, động một chút lại điêu thú về nhà, nhỏ có chim trĩ con thỏ lớn có dê núi heo rừng, trong núi có gì nó điêu về nhà cái gì. Cha mẹ nói qua, bình thường ăn thịt mà tiểu Tống thúc phân cho thì không có gì, vào núi còn muốn chiếm đại tiện nghi của người ta thì không tốt, rất không biết xấu hổ. Mượn con chó cũng như vậy!