Sống Sót Tại Mạt Thế

Chương 125



Mục Duẫn Tranh đã nắm áo gối đem mặt che lên, thân thể lại rụt rụt về phía sau.

Tống Hi nói:

- Tôi lấy hành vi chức nghiệp thường ngày của một bác sĩ nói cho anh biết, phương diện kia của anh thật khỏe mạnh.

Cho nên đừng tự ti, nhanh làm ấm giường, gió càng lúc càng lớn đâu.

Mục Duẫn Tranh:

- !

Cầu đừng nói nữa!

Ngày hôm sau, Tống Hi cầm một con dê ướp lạnh một bao gân bò một hũ rượu đế đi nhà thôn trưởng, bồi lão thôn trưởng uống hai chung, cũng nhắc tới việc cây giống trồng trên núi bị người chặt không ít.

Thôn trưởng càng không ngừng thở dài.

Tống Hi cũng biết mùa đông năm nay rất lạnh, còn lạnh hơn hai năm trước. Mùa màng không tốt, giá than lại mắc, lúc mua than thật nhiều gia đình đều tiếc tiền, than không đủ đốt, củi lửa trong nhà thì không đủ ấm áp, đành phải đánh chủ ý với cây cối trên núi. Nhưng động thủ chém cây giống người ta mới trồng lúc mùa xuân thì hơi quá đáng.

Tống Hi không muốn nhường nhịn.

Thôn trưởng thở dài nói:

- Là vài hộ di dân chặt cây. Ban đầu người trong thôn cũng chém vài cây, tôi nói qua, họ không tiếp tục chém, đi nhà cậu mượn không ít than. Chỉ có vài hộ di dân, nói cũng không nghe, chết cắn trong nhà gặp tai họa di dân lại đây không ruộng vườn không đất không nhà không sinh kế trong thôn chuyện gì cũng không quản. Nếu không phải do tuyết lớn nên họ không thể tiếp tục vào trong núi, chỉ sợ một ít cây giống mà cậu trồng cũng không còn.

Tống Hi gật gật đầu, nói:

- Còn không phải sao, cây nhỏ thật dễ chặt đâu, thái đao cũng dùng được.

Lão thôn trưởng há miệng thở dốc, nhưng không nói gì, lại thở dài một hơi.

Tống Hi nói:

- Đầu xuân tôi sẽ tiếp tục thuê người trồng cây, qua vài ngày sẽ đi đặt cây giống. Đây là lần đầu tiên, hiện tại đúng là rất lạnh, tôi cũng sẽ không nói thêm cái gì. Nếu còn có lần sau, nếu không nghe theo quy củ của người trong thôn chúng ta, tôi cũng sẽ không đem bọn hắn xem là hương thân cùng một thôn.

Lão thôn trưởng yên lặng gật gật đầu. Hương thân cùng một thôn, khám bệnh không thu tiền, thường thường còn cấp cho thịt ăn, nhân tình lui tới đều tùy lễ một phần, không câu nệ lớn nhỏ tới cửa chúc tết đều là vừa ăn vừa cầm về.

Rời khỏi nhà thôn trưởng, Tống Hi đi vòng qua quầy bán quà vặt. Bên trong lạnh tanh, chỉ có một mình bà chủ ủ rũ xem ti vi.

Tống Hi nhìn món kho bày biện trên quầy, ngẫm lại thể trọng gầy của tiểu Đa, rõ ràng toàn bộ bao viên.

Bà chủ bỏ vào trong túi, còn cầm thêm một túi đậu phộng ngũ vị hương nhét vào trong túi, hiển nhiên là cấp cho tiểu Đa.

Tống Hi cảm khái:

- Chị dâu đối với tiểu Đa còn tốt hơn cả tôi, tôi lớn như vậy còn chưa nếm qua ăn vặt của chị, tiểu Đa đến một lần ăn một hồi, không đến cũng kêu người mang về cho nó ăn.

Bà chủ nở nụ cười:

- Tiểu Đa luôn điêu con thỏ cho tôi, cậu điêu một con cho tôi xem!

Tống Hi sờ sờ mũi không lên tiếng. Trước kia hắn cũng không chịu khó như hiện tại, đều là cha nuôi nói ra hắn mới đi bắt một hai con trở về, càng khỏi nói sẽ phân cho người khác. Chỉ khi nào mang theo sức lao động miễn phí như Lý Bảo Cương đi cùng mới vác thêm một ít xuống núi, cha nuôi lại biết nấu ăn ngon, bao nhiêu cũng không đủ ăn.

Cầm món kho về nhà, Tống Hi lấy ghế ngồi bên cạnh bếp lò, mở nắp đặt tấm sắt lên bếp. Sau đó lấy tiểu đao cắt món kho thành từng khối, đợi tấm sắt nóng lên, tự mình ăn một khối lại đút cho tiểu Đa một khối.

Mục Duẫn Tranh lạnh mắt nhìn thấy, nghĩ tới chuyện sốt ruột đêm qua, cả người đều tối tăm.

Trần Tiểu Bàn đã sớm ngửi được mùi thịt thơm, chậm rãi chuyển tới bên cạnh bếp lò ngồi xổm xuống, hai tay ôm mặt nhìn lỗ tai heo trên bếp chảy nước bọt.

Tống Hi chỉ chỉ túi lớn dưới đất:

- Muốn ăn cái gì tự mình chọn.

Trần Tiểu Bàn không đợi dứt lời liền đoạt lỗ tai heo hung hăng cắn một cái, càng ăn càng thơm.

Bảo tiêu Trần gia vào cửa chứng kiến lại yên lặng lui ra ngoài. Thiếu gia ở trong nhà nhìn qua rất có bộ tịch thiếu gia nhà quan, vì sao tới đây liền biến thành thôn phu, tuyệt đối không thể nhìn.

Hai người một con chó vây quanh bếp lò ăn thật ngon lành.

Mục Duẫn Tranh ngồi một mình trong bếp thật ấm ức.

Bảo tiêu Trần gia lặng lẽ lui vào trong tiểu nhà ấm ở sân sau – nhìn bộ dáng của Mục trưởng quan thật không tốt lắm, trốn xa an toàn hơn.

Mục Duẫn Tranh đóng cửa bếp tự mình xào một đĩa thịt hươu trộm ăn hết, trở lại phòng mình, phản ứng thật nhanh, tự sờ một phen, các phương diện đều thật bình thường, lúc này mới thở nhẹ một hơi.

Đám người xuống lầu, Tống Hi nói:

- Nấu canh dưa chua đi, mới vừa ăn có chút ngán, bên trong đừng bỏ thịt, bỏ chút miến là tốt rồi.

Mục Duẫn Tranh trầm mặc đi vào phòng bếp, vớt một gốc dưa chua, cắt nhỏ ném vào trong nồi, lại cầm chai dấm đổ vào.

Tống Hi nhìn thấy khô cằn nói:

- Vẫn là bỏ thêm chút thịt luộc, thêm nhiều nước.

Lại bỏ nhiều dấm chua như vậy, quả nhiên nam nhân có tốc độ X quá nhanh là không thể trêu chọc. Nhưng hắn thật sự không phải cố ý, thân làm một bác sĩ, trên tay lưu loát cũng không phải là sai lầm đi!

Tống Hi chợt nghe trong núi truyền ra tiếng thú rống, nương theo sau tiếng thét chói tai hoảng sợ của nhân loại.

Dưới chân Tống Hi giẫm một con beo xinh đẹp, quay đầu nhìn mấy người ngã cách đó không xa mềm nhũn không dậy nổi nói:

- Xuống núi kêu 120 đi, tuy nói bị thương không nặng, rốt cục là đổ máu, vẫn nên đi may vài mũi tốt hơn.

Mấy người thở hổn hển hoảng sợ nhìn Tống Hi cùng con beo không ngừng giãy dụa dưới chân của hắn, run rẩy nói không ra lời.

Tống Hi nhìn xem xung quanh rơi rụng đầu gỗ, thở dài nói:

- Tôi bỏ tiền mua cây giống, tiêu tiền thuê người trồng cây, tiêu tiền thuê người bón thuốc, tiêu tiền thuê người làm cỏ. Tìm thật nhiều tiền mới trồng ra được một ít cây cối này, các anh chào hỏi một tiếng cũng không làm đã chém bỏ, có gì muốn nói sao?