Sống Sót Tại Mạt Thế

Chương 116




Tống Hi một bên châm cứu cho Mục Duẫn Tranh một bên cảm khái:

- Mùa màng biến đổi, ngưu quỷ xà thần gì đều đã ra rồi.

Mục Duẫn Tranh:

- !

Trộm vươn một ngón tay ôm lấy góc áo của Tống bác sĩ.

Tống bác sĩ:

- !

Mục trưởng quan, anh làm cái gì lén lút như vậy!

Mục Duẫn Tranh nói:

- Tôi đã đưa đơn xin xuất ngũ.

Động tác của Tống Hi dừng một chút, nói:

- Không địa phương đi thì tới giúp tôi làm ruộng đi, bốn mẫu nhà ấm tùy anh gây sức ép, bao ăn bao ở còn có tiền lương.

Ngón tay ôm góc áo của Mục Duẫn Tranh xê dịch, dừng trên đùi Tống Hi, xem người không phản ứng, liền đánh bạo đem nửa bàn tay đều thả đi lên.

Tống Hi:

- !

Mục trưởng quan anh rốt cục muốn làm gì, bộ dạng cô dâu nhỏ kiểu này có phải khó xem hay không?

Mục Duẫn Tranh cũng mặc kệ dễ xem hay không, hắn chỉ biết là điều kiện của hắn không tốt, bộ dạng xấu, công tác còn không có tin tức, muốn cưới Tống bác sĩ nhất định phải cố gắng trong toàn bộ phương diện, không buông tha một góc nào.

Tới tháng 12, trời rất nhanh lạnh xuống.

Bốn mẫu nhà ấm thủy tinh của Tống Hi là tách ra xây dựng, hai cái lớn một mẫu, một cái lớn hai mẫu, phương tiện trồng trọt một ít rau dưa không tiện trồng cùng nhau. Hiện tại chỉ có nhà ấm lớn còn trồng trọt, hai nhà ấm khác đều để không.

Mỗi lần Lý Bảo Điền đi qua đều cảm thấy đáng tiếc.

Tống Hi bị ánh mắt khiển trách nhìn liên tục, nói:

- Cho cậu thuê một cái, thích trồng gì trồng đó, phân cho tôi một ít tự ăn là được.

Ánh mắt Lý Bảo Điền chợt sáng lên, nhưng lại ủ rũ:

- Không được, nhà ấm thủy tinh thật đắt tiền, tiện nghi không phải chiếm như vậy!

Tống Hi sầu muộn. Hắn cũng không muốn mỗi ngày chui trong nhà ấm làm việc, việc trong nhà ấm thật nhiều, làm mãi cũng không xong. Bảo tiêu của Trần Tiểu Bàn hiện tại đều dựa vào tiểu nhà ấm ở sân sau mỗi ngày giết thời gian đâu.

Lý Bảo Điền ủ rũ trở về nhà, không bao lâu chạy trở lại, vui vẻ nói:

- Tiểu Tống ca, hay là anh mướn tôi trồng nhà ấm cho anh đi, nhà của tôi mùa đông năm nay chỉ trồng hai nhà ấm, cha cùng anh tôi là đủ rồi, thời gian của tôi còn nhiều đâu.

Tống Hi ngẩn ngơ. Thuê người trồng nhà ấm, sau đó thì sao, bán rau dưa? Nhưng hắn chỉ cần tùy tiện nấu một thang thuốc cho Trần Tiểu Bàn thì đã đủ tiền trồng cả một nhà ấm. Hơn nữa tiểu mập mạp đang tâm niệm kiếm tiền mua rượu thuốc của hắn đâu, thật không muốn trồng rau dưa kiếm tiền a!

Nhưng bỏ thật nhiều tiền xây nhà ấm thủy tinh nhưng lại dễ dàng cho "thuê" cũng quá chói mắt, ai không biết với quan hệ của hắn cùng nhà Lý Toàn Căn hắn sẽ không chịu thu tiền của nhà bọn họ a! Trong thôn có vài gia đình luôn ghen tỵ người khác sống tốt hơn mình, bình thường không có việc gì còn bịa đặt đúng sai nhà người ta đâu! Nhưng nếu bỏ không như vậy, hiện tại ở trong thôn nhỏ mỗi gia đình đều tìm đủ mọi cách kiếm thêm thu nhập, mình không sử dụng có khác gì trêu chọc người đỏ mắt!

Vì thế Tống Hi quyết định:

- Được, tôi mướn cậu! Một mình cậu không đủ, còn phải tiếp tục mời vài người. Kêu lên Lý Kỳ thúc, ánh mắt lão nhân gia kỹ lưỡng, bình thường nhờ người nhìn chằm chằm một chút. Lại hỏi thêm Trương Miểu, nếu nguyện ý tới thì tới, dùng làm chân chạy tốt nhất, chỉ là không kiếm được nhiều như bán hoa quả hạt dưa chẳng hạn. Còn thiếu hai ba tráng lao động, cậu đi tìm.

Trong thôn không có mấy nhà xây nhà ấm, tới mùa đông tráng lao động nhàn rỗi không ít, hẳn là không khó tìm.

Lý Bảo Điền tha thiết mong chờ nhìn Tống Hi.

Tống Hi nghĩ nghĩ, nói:

- Trồng cái gì chính các cậu thương lượng, tiền lương một ngày 30, bán rau dưa sẽ được chia hoa hồng.

Tiền lương không cao, đến lúc đó chia hoa hồng rồi nói sau, nhưng công nhân ăn tết có thể được tiền thưởng, tỷ như một người mấy cân thịt mấy trăm cân than. Người khác không nói, Lý Kỳ thúc cùng Trương Miểu nhất định là luyến tiếc bỏ nhiều tiền mua thịt mua than.

Lý Bảo Điền rất nhanh tìm tới hai tráng lao động. Một người là Lý Thụy, thích nói yêu cười, trên mặt còn có má lúm đồng tiền, diện mạo thật dễ gây cảm tình. Người kia là Lý Chính, lúc Lý Bảo Điền tìm Lý Thụy thì hắn tự đề cử mình. Lý Bảo Điền không thích mẹ của Lý Chính, nhưng lại có quan hệ tốt với Lý Chính, ngượng ngùng thoái thác, liền đem người mang tới.

Tống Hi cười cười, giữa hắn cùng Lý Chính cũng không có khúc mắc gì, tuy hắn có chút sợ hãi mẹ của Lý Chính, không thể trêu vào trốn tránh là được.

Ba tráng lao động trước làm đất, Tống Hi đi theo Lý Toàn Căn cùng Lý Kỳ vào trong trấn đến trạm kỹ thuật nông nghiệp mua mầm móng phân hóa học thuốc trừ sâu linh tinh gì đó. Lúc trở về Trương Miểu cũng đã tới, mím chặt môi nhìn Tống Hi cười.

Trang bị đầy đủ, Tống có tiền bác sĩ bắt đầu trồng rau dưa bán tiền kiếm ăn.

Sau khi khởi công, không ngừng có người tìm Tống Hi nói mình muốn tới làm việc.

Mặc kệ là ai tới nói, Tống Hi đều trả lời:

- Đi tìm Lý Kỳ thúc, hắn là đốc công, việc trong đất đều nghe hắn, dù là tôi.

Lý Kỳ là một lão nhân tính tình bướng bỉnh, không con cái, lại không sợ đắc tội người, mặc kệ ai tìm đều bị hắn quyệt trở về. Bốn mẫu chỉ cần vài người, bên này nhân công cũng không phải không đủ, hiện tại tới hỏi rõ ràng là đến lợi dụng! Đứa nhỏ tiểu Tống nhân nghĩa hòa nhã, hắn cần phải giúp đứa nhỏ kia trông coi không cho người lừa gạt che giấu mới tốt.

Lão nhân nhận chân, đám tiểu bối bị sai sử xoay quanh, mỗi ngày tới ngày càng sớm, về ngày càng muộn.

Tống Hi nhìn thấy đã tới lúc, đi tìm Đại Trụ thím.

Mỗi ngày hai vợ chồng Lý Đại Trụ đều cãi nhau, làm kịch liệt còn động thủ, mỗi lần Lý Đại Trụ đều bị đánh. Mới đầu các anh em nhà hắn còn đi qua khuyên ngăn, nhưng Lý Đại Trụ vào thành ở đã nuôi ra tính tình cho mình tài trí hơn người, không kiếm được lương thực thì trong lòng biệt khuất, nói chuyện càng ngày càng khó nghe, không bao lâu đều đem đám anh em đắc tội. Hiện tại dù hai vợ chồng đánh dữ dội nhưng dù nhà chỉ cách bức tường gia đình lão tam cũng không muốn đi qua ngăn cản.