Sơn Hà Chẩm

Chương 103



Sở Du không lên tiếng, nàng nghe lời nói của Vệ Uẩn, có một loại mỏi mệt từ trong đáy lòng xông tới.

Nàng rũ mắt xuống, chậm rãi nói: “Về nhà trước đi.”

Đây là một loại từ chối uyển chuyển, kíƈɦ ŧɦíƈɦ Vệ Uẩn mạnh mẽ ngẩng đầu: “Trả lời ta khó khăn như thế sao?”

“Nàng nhìn vào mắt ta,” Vệ Uẩn gỡ mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt anh tuấn của hắn, lạnh giọng nói: “Trả lời ta!”

Sở Du không lên tiếng, Vệ Uẩn khàn giọng nói: “Thích, hay là không thích, nàng trả lời ta một câu khó khăn như vậy sao?!”

“Vệ Uẩn,” Sở Du giương mắt nhìn hắn: “Đệ làm càn.”

“Đúng,” Vệ Uẩn cắn răng mở miệng: “Ta làm càn. Ta dĩ hạ phạm thượng, ta làm tổn hại luân thường đạo lý, còn có gì muốn mắng thì nàng cứ mở miệng, hôm nay ta chỉ cần một câu nói của nàng --- ta thích nàng, nàng thì sao?”

“Vậy đệ lui ra!”

Sở Du bỗng nhiên đẩy hắn ra, nàng lên giọng. Vệ Uẩn bị nàng đẩy ra, Sở Du lạnh lùng nhìn hắn.

“Đệ cho rằng vì sao ta không trả lời, đệ cho rằng vì sao ta không nói lời nào? Vệ Uẩn, đệ nhất định muốn ta nói ra, nói đến tình trạng khó chịu như vậy, đệ mới an tâm sao?! Ta là tẩu tẩu của đệ, ta đối với đệ, có trách nhiệm, có tình thân, ta đến Vệ gia, ta giúp đệ, ban đầu chỉ vì thân phận của ta, chỉ là kính nể khí phách của Vệ gia. Dù cho sau này ta có quan hệ tình cảm với đệ, vậy thì cũng chỉ coi đệ như đệ như bạn ---”

Nói xong, Sở Du nhắm mắt lại, giọng nói run rẩy: “Tiểu Thất, đệ và Vệ gia đều cho ta sự dịu dàng. Ta thích các đệ, bà bà, A Thuần, A Lam, thậm chí là Vệ Thu, Vệ Hạ, Vệ Thiển… các đệ đều khiến ta cảm thấy rất tốt, rất hạnh phúc. Nhất là đệ, Tiểu Thất.”

Nàng mở mắt, lẳng lặng nhìn hắn: “Ta vô cùng cảm kích đệ. Cả đời này của ta không còn một người nào đối tốt với ta hơn đệ.”

“Cho nên ta không đành lòng làm tổn thương đệ, cũng không đành lòng nói ra miệng. Tình nghĩa của ta đối với đệ chỉ như thế, có lẽ là có một chút rung động, thế nhưng Tiểu Thất là, sự yêu thích của ta đối với chàng, thật sự quá cạn.”

“Vậy là cũng có…” Vệ Uẩn khàn giọng lên tiếng: “Cũng có một chút, không phải sao?”

Sở Du không lên tiếng, một lát sau, nàng chậm rãi nói: “Thế nhưng thứ chàng muốn là một chút sao?”

“Chàng muốn ta ở bên cạnh chàng, đúng không?” Nàng cười khẽ: “Nhưng ta ở cùng chàng thì ta phải bỏ ra bao nhiêu? Tiểu Thất, bây giờ chàng không phải là trẻ con nữa, chàng ở cùng với ta, hai bên chúng ta phải bỏ ra quá nhiều. Ta không muốn trả giá những thứ này.”

Vệ Uẩn mím chặt môi, nàng giống như thanh đao mà rạch lên trái tim hắn, Sở Du lẳng lặng nhìn chằm chằm vào hắn: “Tiểu Thất, ta đã từng thích một lần, ta vắt óc tìm kế oanh oanh liệt liệt, lúc ta thích người đó ta đã nghĩ, dù cho ta không có được sự đáp lại, ta cũng thấy không quan trọng. Thế nhưng chờ sau này ta thật sự không được đáp lại, lúc ta thật sự đi đến cuối đường, ta hao hết tất cả tình cảm, ta mới biết được, con người sẽ hối hận. Cho nên ta nói với bản thân, cả đời này ta đều không muốn đi đến một bước đó nữa. Cho nên ta sẽ không chọn đi trên con đường khó khăn nhất, Vệ Uẩn, chàng chính là con đường khó khăn nhất của ta.”

“Chàng là người rất quan trọng của ta,” Sở Du giơ tay lên, để ở vị trí trái tim: “Cả đời này, ngoại trừ người nhà của ta thì chàng và Vệ phủ chính là điều quan trọng nhất của ta. Ta đặt nhiều tâm huyết lên người chàng như vậy, ta dùng một đời để chiêm ngưỡng Vệ phủ, ta không nỡ để Vệ phủ, không nỡ để chàng bởi vì ta mà nhiễm một chút vết nhơ nào. Vệ gia hết lòng cương trực như vậy, không nên bởi vì chuyện như vậy mà bị chụp lên danh tiếng bẩn thỉu. Mà chàng, Vệ Uẩn, nếu chàng có lòng báo thù thì chàng không nên cho Triệu Nguyệt bất cứ cơ hội nào để công kích chàng, chàng nên có một thanh danh trong sạch, chàng có hiểu không?”
“Ta không cảm thấy đây là thanh danh không tốt gì.” Giọng nói Vệ Uẩn khàn khàn: “Chuyện ta thích nàng, ta đã làm thì không sợ nhận. Chỉ là hư danh mà thôi, ta không thèm để ý.”

“Ta để ý.” Sở Du bình tĩnh lên tiếng, nàng nhìn Vệ Uẩn, không nhịn được cười: “Chàng nói đúng, chỉ là hư danh mà thôi, chàng không để ý, không phải nói nó không có hại, mà bởi vì sự yêu thích của chàng khiến chàng đủ để chống cự tất cả. Nếu như ta thích chàng, đủ thích chàng, vậy thì cái gì cũng không quan trọng, Vệ Uẩn, ta có thể vứt bỏ thế tục này, ta có thể dễ dàng tha thứ cho việc bản thân thích một đứa trẻ không hiểu gì, ta có thể chịu đựng bản thân thấp thỏm mỗi ngày lo lắng người thay lòng đổi dạ, ta cũng có thể chấp nhận việc ta chịu sự thóa mạ của tất cả mọi người, sau khi hai nhà Vệ Sở bởi vì ta mà hổ thẹn, chàng cũng thay lòng đổi dạ mà rời đi, thế nhưng ---”
Từng câu từng chữ của nàng vô cùng rõ ràng: “Ta không đủ thích chàng.”

Cả người Vệ Uẩn mạnh mẽ run rẩy, hơi thở của hắn bắt đầu dồn dập.

Sở Du lẳng lặng nhìn hắn, vẻ mặt trong veo lại bình tĩnh: “Vệ Uẩn, sự yêu thích của ta đối với chàng, chỉ giống như chiêm ngưỡng nhật nguyệt, thưởng thức hoa xuân. Chàng thật sự là một nam nhân vô cùng tốt, không có ai là không thích.”

Vệ Uẩn không lên tiếng, răng môi của hắn run lẩy bẩy, hắn dường như muốn nói gì đó, nước mắt cuồn cuộn trong mắt, Sở Du lẳng lặng nhìn hắn, trong lòng là vô số cảm xúc cuộn trào.

Người như vậy sao lại không thích, có ai mà không thích?

Lúc nàng ý thức được hắn thích nàng, trong khoảnh khắc lúc hắn nói thích, phảng phất như chính là một ngọn lửa lớn nhen lửa cho nội tâm của nàng, chiếu sáng thế giới trống rỗng, đen tối, cô đơn kia.
Thế nhưng nàng quá hiểu rõ sự yêu thích của nàng đến từ đâu, nàng cũng quá hiểu rõ sự yêu thích này có bao nhiêu. Nàng thậm chí không muốn vì phần yêu thích này mà đưa ra thỏa hiệp hy sinh, nàng chỉ muốn bản thân yên tĩnh trong thế giới của mình, một lần lại một lần hồi tưởng lại tất cả sự ấm áp rung động mà thiếu niên này đã cho nàng.

Cố Sở Sinh uy hiếp nàng, nàng không phải là không có cách. Chỉ là đối mặt với tình cảm này, nàng đột nhiên cảm nhận được sự sợ hãi. Nàng muốn gả cho một người khiến nàng cảm thấy an toàn, cả đời nàng sẽ không động lòng, mãi mãi duy trì lý trí, cùng người đó giữ vững khoảng cách mới không đi đến mức hai người chán ghét nhau.

Ánh mắt của nàng khiến Vệ Uẩn cảm thấy như có ngàn quân vạn mã ép tới, hắn gần như không có cách nào đứng thẳng được, nhưng hắn vẫn muốn đứng đó, hắn cắn răng, giọng nói run rẩy: “Không phải là nàng không thích ta… nàng đã thích một chút, vậy thì sao nàng… không thể thích nhiều thêm… nhiều thêm một chút?”
Sở Du thấy thanh niên ngẩng đầu lên, nước mắt hắn lăn xuống: “Nàng nói ta là người quan trọng nhất của nàng, nàng đau lòng ta, nhưng vì sao… nàng không thể thích ta?”

Nghe thấy lời này, Sở Du sững sờ tại chỗ, nàng nghe thấy hắn khàn giọng mở miệng, giống như một đứa trẻ: “Nàng nói nàng tốt vì muốn tốt cho ta, nhưng lựa chọn của nàng đều là lựa chọn khiến ta khổ sở nhất. Nàng gả cho Cố Sở Sinh, nàng biết rõ ta thích nàng nhưng vẫn gả cho hắn, nàng có chỗ nào là tốt cho ta? Nàng chọn con đường khiến nàng an tâm nhất.”

“Tình cảm của ta khiến nàng cảm thấy sợ hãi, nàng cảm thấy ta nhỏ tuổi, nàng sợ có lỗi với Vệ gia trong lòng nàng, sợ làm bẩn Vệ Uẩn trong lòng nàng, nàng sợ nàng sẽ gánh chịu lời đồn đại vô căn cứ, vứt bỏ đi cơ hội khiến nàng an ổn rồi sau đó ta xoay người rời đi, nàng sợ nhất là nàng sẽ mở cửa trái tim nàng, để ta bước vào.”
“Cho nên nàng lựa chọn Cố Sở Sinh.”

Hắn giống như thanh kiếm sắc bén, phá vỡ từng lớp từng tầng bao vây nàng, để lộ ra trái tim máu me đầm đìa của nàng.

“So với ta, hắn có thể cho nàng một thế giới an ổn hơn, nàng không cần lo lắng có ai tiến vào trái tim nàng nữa, nàng cũng có thể cho mình lý do là nàng vì Vệ gia, là vì ta, nàng không có lỗi gì với ta ---”

Vệ Uẩn từng bước một đi tới, dừng lại trước mặt nàng. Bóng dáng hắn bao phủ lấy nàng, ánh trăng chiếu xuống con ngõ nhỏ, Sở Du lẳng lặng nghe, hắn quá ngay thẳng, quá nhạy cảm, khiến nàng tỉnh táo lại.

“Sở Du,” Hắn khàn giọng lên tiếng: “Nàng thật ích kỷ.”

“Nàng đưa ra nhiều lý do như vậy, bọc từng tầng từng lớp vỏ ngoài cho bản thân. Nàng khiến ta thật sự cho rằng nàng yêu ta như vậy, nàng cho ta hy vọng, cứu rỗi ta từ trong bóng tối. Nàng đã cứu ta, cứu được Vệ gia, nhưng trên thực tế, nàng chỉ đang cứu chính mình.”
Nói xong, Vệ Uẩn cúi đầu xuống, ánh mắt rơi vào vị trí trái tim nàng.

“Trái tim của nàng trống rỗng.”

Hắn ngơ ngác lên tiếng, nói ra chuyện mà hai người cố gắng che giấu không suy nghĩ đến. Hắn luôn biết, nhưng xưa nay hắn không muốn nghĩ sâu, mãi đến giờ phút này, hắn mới bật thốt lên.

Chỉ là lời đã ra khỏi miệng rồi thì không có cách nào lấy lại được, hắn chỉ có thể hoàn toàn xé rách lớp màn che này, lộ ra những chân tướng khó tiếp nhận khiến cho người ta luôn né tránh không thể nhìn thẳng.

“Nàng gả vào Vệ gia, nàng vì Vệ gia mà làm nhiều như vậy, vì ta mà làm như vậy, là bởi vì, trái tim nàng, trống rỗng.”

“Không làm những việc này,” Vệ Uẩn lẳng lặng nhìn nàng, trong mắt mang theo sự thương hại và cay đắng: “Thì nàng không biết bản thân vì điều gì mà sống sót.”
Giọng nói của hắn khiến Sở Du cảm thấy mình như đang chìm trong nước, cái lạnh thấu xương đau khổ của dòng nước đó, nàng thấy Vệ Uẩn chậm rãi ngẩng đầu, nghe thấy hắn không thể tưởng tượng nổi mà nhìn nàng: “Vì sao?”

Nàng chỉ mới hai mươi tuổi.

Vì sao mà lòng đã như tro tàn.

Sở Du nhìn hắn, nàng muốn thừa nhận lời hắn nói, mà trong khoảnh khắc mở miệng, nàng lại cảm thấy, cũng không phải là như thế.

Lúc nàng đến Vệ gia, lúc nàng chết lặng đi cứu người, đi giúp người, nàng quả thật là như thế. Thế nhưng lúc nàng canh giữ ở Phượng Lăng thành, trông thấy Sở Cẩm đánh trống ở thành lâu, lúc Cố Sở Sinh nói với nàng rằng “Ta không muốn nàng chết”, lúc nàng một mình đến Bắc Địch cõng hắn về nhà, khi hắn nói với nàng rằng hy vọng nàng làm tiểu cô nương cả đời, khi hắn bởi vì đau đớn, dựa trán vào bụng nàng nói “Tẩu tẩu ta đau”, trái tim của nàng được lấp đầy.
Nàng cảm thấy cuộc đời của nàng hoàn chỉnh lại viên mãn, lúc ở bên cạnh hắn, nàng cảm thấy ánh sáng mặt trời như ngọn lửa, cho nên nàng quay xung quanh, ở bên cạnh hắn, cố gắng muốn tốt với hắn.

Nàng sợ dựa vào hắn quá gần lại muốn cho hắn tất cả.

Nàng cảm thấy trong lòng có cái gì đó ầm vang mà sụp đổ, dưới sự chất vấn của người này, mọi thứ cưỡi ngựa xem hoa mà qua, Vệ Uẩn thấy nàng thất thần, hắn vươn tay, phủ lên khuôn mặt nàng.

“Nàng đừng sợ.”

Hắn khàn giọng lên tiếng: “Ta thích nàng, thật sự không phải là chuyện đáng sợ đến vậy. Ta không biết nàng đã trải qua những gì, ta cũng không biết tại sao nàng lại như vậy, thế nhưng A Du à, ta thích nàng, sẽ không để nàng bị tổn thương. Ta đã suy nghĩ câu nói này rất nhiều năm, bốn năm trước, vào cái đêm ta rời khỏi Phượng Lăng thành đến Bắc Địch, lúc ta ôm nàng, ta đã muốn nói câu này với nàng. Thế nhưng ta không dám nói, ta sợ sẽ khinh nhờn ca ca, ta cũng sợ sẽ khinh nhờn nàng.”
“Sau này ta hiểu ra rằng tình cảm này cũng không đáng xấu hổ, ta không làm tổn thương đến ai, ta chỉ thích nàng. Ta lại muốn nói cho nàng biết, nhưng lúc này tất cả mọi người đều nói với nàng, ta quá nhỏ tuổi, ta quá lỗ mãng, thế là ta lại không dám nói. Ta nhịn lời này xuống, ta nghĩ, nếu có một ngày ta nói câu này ra thì nhất định là bởi vì ta đã chắc chắn, xác định, cả đời này, ta cũng sẽ không phụ lòng nàng.”

Lông mi của Sở Du run rẩy, nàng ngẩng đầu nhìn hắn.

Hắn cao hơn nàng nhiều như vậy, khuôn mặt thanh niên tuấn tú cương nghị hoàn toàn không mang theo sự non nớt và ngây ngô như thời niên thiếu. Hôm nay hắn trầm ổn lại kiên nghị, hẳn lẳng lặng nhìn nàng, nghiêm túc nói từng câu từng chữ: “Nàng ở bên cạnh ta, lời đồn vô căn cứ, ta cản.”

“Núi đao biển lửa, ta đi.”
“Tất cả vết thương lòng của nàng, ta lấp đầy.”

“Thứ nàng mất đi, chưa từng đạt được, nếu muốn có, ta cho nàng.”

“Nàng luôn cảm thấy bản thân ta ngây thơ,” Vệ Uẩn cười lên, trong mắt mang theo sự yêu thương và bất đắc dĩ: “Nhưng A Du à, thật ra nàng mới giống như đứa trẻ, chuyện yêu thích này, nàng không dũng cảm bằng ta.”

Sở Du không lên tiếng, nàng cắn môi, không biết vì sao, nghe thấy những lời này, nàng cảm thấy nước mắt xoay vòng trong hốc mắt.

Nàng cảm thấy như bản thân mình bị người ta đập vỡ từng tầng từng lớp rồi gõ vào trái tim, bày ra nơi mềm mại yếu ớt nhất của mình trước mặt người này, người này bắt lấy ánh sáng mà chiếu rọi lên nàng.

Nàng cảm thấy mình bị làm cho choáng váng đầu óc, mỗi một câu nói của nàng đều sẽ không lý trí mà sẽ là xúc động, thế là nàng dằn tất cả xuống đáy lòng, cắn răng không nói.
Vệ Uẩn lẳng lặng nhìn nàng, hắn vươn tay ra, ôm nàng vào lòng.

“Cô nương ngốc, sao nàng lại bướng bỉnh như thế.”

Sở Du cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nước mắt trào ra, ánh mắt trở nên mơ hồ.

Vệ Uẩn cảm thấy nước mắt người này nhấn chìm hắn, hắn ôm nàng, khẽ vỗ lưng nàng, vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ. Hắn nhẹ nhàng lừa gạt dỗ dành nàng: “Đừng khóc, ta có lỗi gì thì nàng nói với ta là được rồi. Nàng nhìn nàng xem, khóc đến mức trôi phấn rồi.”

Sở Du không lên tiếng, nàng cắn răng, đẩy hắn ra, mang đôi mắt mơ hồ đi về. Nàng vừa đi vừa lau nước mắt, giống như một đứa trẻ.

Vệ Uẩn không biết nên làm gì, hắn liền đi theo phía sau nàng, nhìn nàng bước nhanh về phía trước, đi chưa được mấy bước, nàng giẫm lên mép váy của mình, lảo đảo một cái rồi hung hăng té xuống.
Vệ Uẩn cuống quýt tiến lên đỡ nàng, lo lắng nói: “Nàng không sao chứ?”

Sở Du không lên tiếng, vẻ mặt trở nên có chút tái nhợt, nàng cúi đầu không nói một lời, chỉ là nước mắt to như hạt đậu rơi xuống từng giọt.

Vệ Uẩn nghĩ lại dáng vẻ bị té vừa rồi của nàng, hắn chạm tay vào cổ chân nàng, cau mày nói: “Chân có bị đau không?”

Sở Du không đáp lời, Vệ Uẩn nhẹ nhàng nhấn một cái, cơ thể nàng liền căng cứng, Vệ Uẩn mở miệng muốn nói nàng, nhìn dáng vẻ người này cúi đầu rơi nước mắt, hắn lại không nói được câu nào.

Hắn thở dài, nửa ngồi nửa quỳ trước mặt Sở Du, ôn hòa nói: “Ta cõng nàng về.”

Sở Du bất động, Vệ Uẩn bắt lấy tay nàng vừa kéo vừa nhấc lên người mình rồi vững vàng cõng trên lưng mình.

Dưới ánh trăng, bóng của bọn họ chồng lên nhau, Vệ Uẩn cõng Sở Du, không nhịn được mà cười lên: “Trước khi gặp nàng, nghe nói nàng là đại tiểu thư điêu ngoa bốc đồng, sau khi nhìn thấy nàng, ta cảm thấy bọn họ nói bậy. Tối hôm nay ta cuối cùng cũng hiểu được, trước kia có lẽ nàng thật sự có tính tình điêu ngoa.”
Sở Du nghiêng đầu đi, nhìn chằm chằm vào vách tường lắc lư, giọng nói Vệ Uẩn ôn hòa: “Ta không biết vì sao nàng khóc, cũng không biết nàng đang khổ sở điều gì, càng không biết nàng làm thế nào để đi đến hôm nay. Thế nhưng A Du à, ta chờ được, chỉ cần nàng cho ta cơ hội chờ đợi, đừng tự cho là nàng tốt với ta.”

“Ta xin lỗi…” Sở Du khàn giọng lên tiếng.

Vệ Uẩn cười khẽ lái đi: “Không cần phải nói xin lỗi gì đó, nàng làm gì ta cũng không ngại.”

Sở Du không lên tiếng, bàn tay vòng qua cổ hắn của nàng siết chặt lại.

Nàng chưa bao giờ gặp được người bao dung nàng như vậy, chưa bao giờ thấy người cố chấp, ấm áp, mang theo ánh sáng và sự yên ổn đến vậy.

Nàng từng vì Cố Sở Sinh là người như vậy, lúc hắn ta cưỡi ngựa mà đến, trong một khắc hắn ta đưa tay với nàng. Thế nhưng trong những năm tháng sau đó, nàng mới chậm rãi phát hiện ra, Cố Sở Sinh chưa từng là thiếu niên hồng y cưỡi ngựa mà đến trong trí nhớ của nàng. Thế giới của hắn toàn là dây dưa và giày vò, thứ hắn có không phải là sự cố chấp mà là chấp niệm. Hắn chính là lôi kéo nàng chìm vào bóng tối, chưa từng dừng lại.
Mà Vệ Uẩn, hắn không cho nàng sự bắt đầu kinh diễm, hắn không giống như thần thánh từ trên trời giáng xuống vào lúc nàng nguy nan, thậm chí lúc bọn họ gặp nhau, hắn vẫn chỉ là thiếu niên ngây ngô, muốn nàng cố gắng vì hắn mà chống đỡ một mảnh trời đất.

Thế nhưng sau khi từng chút từng chút tiếp xúc hắn, đến gần hắn, hiểu rõ hắn, làm bạn với hắn, nàng mới biết được người này tốt đẹp như vậy.

Nàng lặng yên không tiếng động mà ôm chặt hắn, rầu rĩ lên tiếng: “Chàng kinh động đến Cố Sở Sinh như vậy, người của Tô Tra bên kia làm sao bây giờ?”

“Ta tính hết rồi,” Vệ Uẩn cười khẽ: “Ta chặn đường hắn, thật ra chỉ dẫn theo mười lăm người, hắn phát đạn tín hiệu, tất cả cao thủ trong phủ nhất định sẽ ra ngoài cứu người, ta phái người trực tiếp đến phủ hắn, bây giờ có lẽ đã đưa người của Tô Tra về rồi.”
“Chàng cản Cố Sở Sinh chính là vì giương Đông kích Tây?” Sở Du nhanh chóng kịp phản ứng: “Vậy chàng cần phải nhanh chóng ra khỏi thành! Cố Sở Sinh biết được không thấy người đâu thì thế nào cũng tới tìm chàng…”

“Ta biết.” Vệ Uẩn ôn hòa lên tiếng: “Trước khi đến ta đã dặn dò, đưa nàng về rồi ta sẽ đi.”

“A Du,” Hắn quay đầu nhìn nàng: “Ta trưởng thành rồi, tất cả các con đường ta sẽ trải tốt, nàng thật sự không cần nghĩ đến chuyện nàng phải làm.”

Sở Du ngẩn người, bước chân của Vệ Uẩn rất vững vàng, khiến nàng không cảm thấy một chút xóc nảy nào. Nàng lẳng lặng nhìn bên mặt của hắn, nghe hắn chậm rãi nói: “Thuở thiếu thời nhìn nàng ngăn trước mặt ta, ta cảm thấy rất hạnh phúc. Bây giờ ta lại cảm thấy, có thể để nàng đứng sau lưng ta, có lẽ ta sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn một chút.”
“Ta không cần…”

“Nhưng ta phải cho nàng lựa chọn.”

Vệ Uẩn nhẹ giọng mở miệng, cửa lớn của Vệ phủ xuất hiện trong tầm mắt bọn họ, hắn cõng nàng, giọng điệu nhu hoà: “Bị ép rút kiếm cùng với bản thân nguyện ý rút kiếm là hai việc khác nhau.”

Nói xong, Vệ Thiển lo lắng xông lên: “Hầu gia, đồ đạc và người đều tới rồi.”

Vệ Uẩn ngẩng đầu, ở cửa Vệ phủ, tất cả người ngựa đã được chuẩn bị xong, Tưởng Thuần tiến lên, trông thấy Vệ Uẩn cõng Sở Du, nàng ấy ngẩn người, sau đó chặn lại nói: “Ta đã biết sơ lược sự việc, trước tiên nhanh chóng ra khỏi thành đi.”

Nói xong, nàng ấy tiến lên, đưa tay nhận lấy Sở Du. Sở Du được nàng ấy và Vãn Nguyệt đỡ lấy, đưa lưng về phía Vệ Uẩn mà đi về phía Vệ phủ.

Vệ Uẩn lẳng lặng nhìn Sở Du, Vệ Thiển đi lên nói: “Hầu gia, lên đường thôi.”
Vệ Uẩn gật đầu, đột nhiên lên tiếng: “Tẩu tử!”

Thân thể Sở Du cứng đờ, Vệ Uẩn ôn hoà nói: “Chờ ta trở về.”

Sở Du không lên tiếng, nàng biết câu “Chờ ta trở về” này có ý gì. Hắn không chỉ muốn trở về, hắn còn muốn một đáp án.

Sở Du đưa lưng về phía hắn, nàng thẳng lưng, không quay đầu lại.

Rất lâu sau, nàng cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói khàn khàn: “Được.”

Ta chờ chàng trở về.

Ta cho chàng đáp án.