Sói Săn Mồi

Chương 119: Ta là Dâʍ Ma (11)



Âm thanh va chạm mãnh liệt từ kiếm kình và đao kình vang dội, thanh kiếm của Đặng Hùng bay vút ra sau kèm những tiếng kêu răng rắc như bị nứt vỡ, chưa dừng lại tại đó…….đao khí từ đón thế của Thạch Hàn tiếp tục lao tới chỗ Đặng Hùng.

“Không tốt! Xùy……..xùy!”

Đằng Hùng biến sắc, hắn đạp chân nghiêng người qua một bên……..may mắn cho hắn vì khi hắn vừa nghiêng người thì một phần ngàn giây sau, đao khí rợn người bay vút qua sát người hắn khiến lông tóc hắn dựng đứng.

“Thạch Hàn mạnh đến vậy? Nếu hắn còn luyện tới đao cương thì kinh khủng đến nhường nào?”

“Ta nghĩ chỉ là Ngự Kiếm Phi Hành của Đặng gia quá yếu mà thôi!”

“Đúng vậy!”

“……”

Bên dưới có nhiều kẻ vẫn không phục.

“Đặng Hùng, còn không mau cút……..nể mặt Đặng gia tộc trưởng lần này ta tha cho ngươi một mạng….” Thạch Hàn hướng Đặng Hùng lên giọng như bố thí cho hắn.
“Ngươi!” Đặng Hùng tức giận tột độ, Ngự Kiếm Phi Hành của hắn mới tu luyện đến một ít gia lông nên chỉ ngự được một thanh kiếm nếu không cũng không đến nỗi yếu đuối như thế, tuy không cam lòng nhưng hắn không còn cách nào là rời đi để lại ánh mắt khinh miệt của Thạch Hàn.

“Còn ai muốn khiêu chiến ta? Lên đây hết đi?” Thạch Hàn tiếp tục hướng phía dưới quát.

Các cao thủ bên dưới cau mày nhìn Thạch Hàn lớn lối nhưng không một ai lên mà đều liếc nhìn đối phương, chúng tự tin không thua Thạc Hàn có điều để thắng hắn phải bỏ ra một cái đại giới không nhỏ, đến lúc có kẻ khác ngư ông đắc lợi thì làm thế nào.

“Haha…….một lũ âm hiểm, muốn đợi kẻ khác tiêu hao rồi mới lên để đoạt ghế Lục trưởng lão sao, ta khinh bỉ!” Thạch Hùng nhếch miệng cười làm các cao thủ bên dưới gương mặt càng ngày càng âm trầm nhưng họ đều là những kẻ lõi đời, không ngu rơi vào cái bẫy khích tương của hắn.
“Khà khà…..đúng………đúng……..chúng đúng là những kẻ âm hiểm……..” Đúng lúc này một tiếng cười bỉ ổi vang lên, một gã mặc hắc y cứ thế chầm chậm tiến lên võ đài, vừa đi vừa nói như tri kỉ với Thạch Hàn.

“Hắn là ai? Ta lăn lội trong giang hồ mấy năm nay còn chưa thấy qua hắn nha”

“Ta cũng không biết, chẳng lẽ một kẻ vô danh tiểu tốt muốn khiêu chiến Thạch Hàn, như thế là vi phạm quy củ, Nhị trưởng lão nhất định sẽ đem hắn oanh sát!”

“Đồ ngu, các ngươi không biết vì chỉ chỉ lăn lội vài năm gần đây, nếu là mười năm trước các ngươi sao có thể không nhận ra hắn………..hắn chính là Dâʍ Ma – Ngụy Siêu”

“Cái gì? Dâʍ Ma – Ngụy Siêu……kẻ được mệnh danh dâʍ ɖu͙ƈ, bỉ ổi, vô liêm sỉ nhất giang hồ chính là hắn? Không phải hắn đã bật vô âm tín mười năm nay sao?”
“………..”

Một đám người kinh ngạc hướng gã hắc y vừa mới xuất hiện bàn luận say mê.

“Ngươi là ai?” Thạch Hàn nhìn gã trước mắt hỏi, hắn cảm nhận được uy hϊếp từ khí thể của gã…….vì chỉ thường xuyên tu luyện trong gia tộc nên đối với việc giang hồ hắn không rõ ràng lắm nên chuyện không nhận ra Dâʍ Ma là đương nhiên.

“Hô hô….ta chính là vô địch soái ca công tử……..người gặp liền yêu, vật gặp liền thích chính là Ngụy Siêu ta…..” Long cười nói.

“Phốc! Hắn cũng quá vô sỉ rồi, quả đúng là Dâʍ Ma”

“Da mặt hắn chắc hẳn phải dày bằng mấy bức tường bê tông…..”

“……”

Tiếng xì xào to nhỏ bên dưới làm Thạch Hàn nghe được.

“Thì ra ngươi chính là Dâʍ Ma, một biểu muội của ta cũng đã rơi vào ma trảo của ngươi, xem ra hôm nay ta có thế báo thù cho biểu muội……” Thạch Hàn có một vị biểu muội (em họ) mất tích, nghe các trưởng bối nói rằng đã bị Dâʍ Ma bắt đi, tuy không có tình cảm gì với vị biểu muội mà hắn chưa từng gặp mặt nhưng thể diện của Thạch gia vẫn phải lấy lại.
“Hắc, về việc ta quá mức soái đến nỗi các cô gái không ngừng theo đuổi ta cũng không biết phải làm sao, Thạch Hàn huynh sao có thể tức giận vô lý như vậy được nha…..” Long cười tà.

“Vô sỉ! Để ta cắt cái miệng chó của ngươi xuống xem thử ngươi còn có thể sủa ra từ nào hay không?”

“Ô! Gâu gâu, gâu gâu…….” Long diễu cợt sủa vài tiếng khiến mọi người trợn mắt, hắn thật sự sủa?

“Đáng chết! Kinh Lôi Tuyệt Phách………chết đi đồ súc sinh!” Thạch Hàn điên tiết nhào tới bổ một đao toàn lực vào người Long, đao kình cùng đao khí như cuồng phong bão tố ập đến người Long.

Cảm nhận được áp lực bức người từ chiêu đao hung hiểm, Long cười nhẹ một cái……..linh tính mách bảo rằng cơ thể hắn chịu được, trải qua Long Nhủ cải tạo cơ thể hắn đã cường tới một mức độ kinh khủng, hắn vận tử khí toàn thân đứng yên tiếp nhận chiêu đao bổ xuống người mình.
“Cài này! Dâʍ Ma điên rồi?”

“Ta xem hắn bị chiêu đao của Thạch Hàn dọa sợ đến nỗi không cử động được!”

“Hừ, cứ tưởng Dâʍ Ma có gì khác biệt, thì ra cũng chỉ là thùng rỗng kêu to!”

“……..”

“KENG!”

Nhưng không giống như mọi người tưởng tượng, không có thịt vụn, cũng chẳng có máu tươi…….âm thanh va chạm của kim loại vang lên khiến tất cả kinh hãi đứng thẳng dậy mở to mắt nhìn về phía sàn đấu, Thạch Hàn cũng trợn mắt nhìn thanh đao của minh đang nằm trên ngực Long mà không tiến vào được bên trong dù chỉ là một vết xước nhỏ cũng không có.

“Quỷ, gặp quỷ………thân thể Dâʍ Ma sao có thể đạt đến cường độ này, thanh đao của Thạch Hàn chính là Tuyệt Mệnh Đao – một trong năm thanh đao chi bảo của Thạch gia cơ mà…..”

“Dâʍ Ma cũng quá ngông cuồng đi? Dù ta có cơ thể mạnh mẽ cũng không dám dùng thân đỡ đao nhưng hắn dám, xem ra hắn thật sự tự tin về độ cường của cơ thể mình…”
Mọi người toát mồ hôi bàn luận.

Trên đài cao dành cho các vị trưởng lão…..Nhị, tam, tứ trưởng lão Thập Lục Tháp cũng bị cảnh tượng Long dùng thân đỡ đao của Thạch Hàn làm cho khϊếp sợ.

“Cơ thể hắn thật biếи ŧɦái……” Hiên Viên Lão Quái thốt lên.

“Hừ! Mạnh mẽ thì thế nào, Thạch Hàn đã luyện tới cảnh giới đao cương…….ta xem lần này Dâʍ Ma tên này cũng phải chết không nghi ngờ!” Đao Thánh sao giây phút sững sờ thì cười khẩy khinh miệt Long.

Bất Tử Lão Nhân thì không nói gì, lão cứ thế hờ hững quan sát võ đài như thể chỉ là một trò chơi của đám trẻ con.

…….

“Dâʍ Ma……….xem ra ta đã xem thường ngươi!” Thạch Hàn hít sâu vài hơi lấy bình tĩnh nói.

“Hắc hắc……Thạch Hàn huynh quá khen, cái này có là gì…….so với lồng ngực thì tiểu đệ đây còn có một thứ cực kỳ cứng rắn, đao thương bất nhập có thể khiến mọi cô gái quỳ dưới chân cầu xin……Thạch Hàn huynh nếu muốn có thể để chị dâu tới hưởng thụ nha…….” Long cười dâʍ ɖu͙ƈ.
“Ngươi! Hôm nay không gϊếŧ ngươi thì Thạch Hàn ta không còn là người……..Thiên Đao Tam Tuyệt – Thiên Kinh Địa Tuyệt” Bị Long triệt để chọc giận, Thạch Hàn điên cuồng gào lên khiến cả người hắn quần áo cùng râu tóc tung bay vì nội khí cuồng loạn, ngay sau đó hắn nhày phốc lên trời cao, đại đao trong tay bổ thẳng xuống đầu Long như thiên lôi giáng thế, đao khí ngưng thực thành một cây đao cực lớn trên trời cao.

“Nhìn! Đao cương, Thạch Hàn không ngờ đã luyện thành đao cương.”

“Hắc, ta đã nói mà…….Thạch Hàn nếu không có thực lực sao dám đầu tiên lên ứng chiến chứ”

……..

Bị cảnh tượng kinh khủng từ đao cương của Thạch Hàn làm cho khϊếp sợ, mọi người ngồi dưới nháo nhào thảo luận, Đao Thánh trên đài cao cũng vuốt râu cười vui vẻ, hắn lần này nhất quyết thu Thạch Hàn làm đồ đệ truyền thụ tuyệt học.
“Đao cương?” Long lẩm bẩm, hắn nhìn đao cương cực lớn trên cao đang áp xuống mà cảm thụ được áp lực khá lớn…..nhưng chỉ là khá một chút mà thôi…….hắn tự tin với một quyền Diệt Quyền lúc này của mình đủ đánh tan đao chiêu của Thạch Hàn, tuy nhiên trước mặt Bất Tử Lão Nhân đang ngồi kia hắn không dám. Đã không thể dùng võ công thì đụng luôn đi, Long vận công.

“Uỳnh!” Đột nhiên một tiếng nổ vang lên trên võ đài, tử khí dày đặt đem người Long bao phủ….ngay sau đó tay hắn vung lên hướng đao cương khổng lồ mà đón lấy.

“Phốc…….Xuy!…….Xì……xì!”

“Cái gì?” Thạch Hàn kinh hãi tột độ nhìn đao cương của mình cứ thế chạm vào thứ khí tức đen tối kia thì bị đánh tan, càng làm hắn khϊếp sợ hơn là càng ngày càng tiến gần đến Long cơ thể hắn không chịu nổi mà đang dần bị áp chế……đúng vậy, chính là áp chế từ một thứ mạnh mẽ trái ngược với sự sống.
“Tử…..tử khí…..Dâʍ Ma lại là Quỷ Tu?”

“Quỷ Tu……….Quỷ Tu tái hiện nhân gian……..”

Bên dưới, mọi người sợ hãi nhìn ma nhân đang bị tử khí bao trùm trên sàn đấu, dù ở xa đến thế nhưng họ đều cảm nhận được người mình bị áp lực không nhỏ từ khí tức của gã, phải cần một lượng tử khí khổng lồ đến mức nào để có thể làm điều đó.

“Tử khí? Tử khí thật là đậm đặc!” Trên đài cao, Đao Thánh đứng bật dậy nhìn chằm chẳm vào võ đài, lão lo lắng cho Thạch Hàn khi nhìn gương mặt càng ngày càng tái đi của gã nhưng lão không dám xuất thủ lỗ mãng vi phạm quy củ..

Bát Quái Lão Nhân lần này mắt đã mở to hơn, tử khí từ Long làm lão nhớ đến tên thanh niên bị lão đày ở tù ngục nhưng lão không hề cho rằng gã là Long vì tử khí của Dâʍ Ma quá mức đậm đặc làm lão thế mà có một tia kiêng kị, thứ mà Long không thể nào có được.
….

“Ngươi! Ngươi sao có thể là Quỷ Tu?” Thạch Hàn bị chấn nhϊếp kinh sợ bổ nhào qua một bên tránh xa Long nhưng lần này Long không bị động nữa, một khi đã động thì hắn sẽ không dừng lại.

“Phốc…….” Long nhào tới chỗ Thạch Hàn tung một đấm, dù là một đấm trông rất đỗi bình thường nhưng Thạch Hàn lại cảm nhận được một cỗ uy hϊếp khổng lồ từ nắm đấm kia, hắn không dám đối cứng mà chỉ dám đưa thanh đại đao lên đỡ.

“KENG!” Lại là âm thanh kim loại va chạm, kình lực kinh khủng khiến Thạch Hàn không kìm được lùi ra sau vài bước, trong miệng hắn máu tươi đã trào lên nhưng hắn cố gắng kiềm chế không phun ra ngoài.

“Xoạt…….xoạt……….” Là âm thanh nhào tới, Thạch Hàn chưa kịp hít thở vài hơi thì đối phương đã tiếp tục, ngay sau cú đấm…….Long tung liền một cú đá cực mạnh vào người Thạch Hàn.
“Khốn kiếp!” Không kịp né, Thạch Hàn chỉ có thể tiếp tục vung đao lên đỡ cú đá của tên quái vật trước mắt.

“RẦM!” Lần này cánh tay Thạch Hàn đang giữ đao trực tiếp bị oằn xuống, hắn đau đớn mặt mũi trắng bệch……..xương nứt rồi.

“RẦM! RẦM! RẦM!” Ba cú đá tiếp tục được Long tung ra, hắn không biến chiêu làm gì mà cứ nhắm vào cây đao của Thạch Hàn mà đá, hắn muốn triệt để hành hạ tên này bằng cách bạo lực nhất.

“Rắc……..rắc………..rắc……..” Thạch Hàn đau đớn tột cùng khi xương tay hắn liên tiếp hứng chịu sức mạnh đáng sợ của Long, đến cú đá thứ ba thì hắn triệt để buông đao ra bất đắc dĩ……xương tay hắn đã vỡ vụn.

“Bộp!” Thanh đại đao rơi xuống đất, Thạch Hàn cố gắng lùi liên tục ra sau, hắn muốn ra khỏi phạm vi võ đài để nhận thua, như thế tên ác ma này không thể tiếp tục ra tay với hắn………nhưng hắn đã không còn cơ hội nữa.
“Hắc hắc! Thạch Hàn huynh đi vội thế……….ở lại chơi với đệ đệ một chút đã nào” Long cười to, hắn nhào tới bắt lấy Thạch Hàn rồi cứ thế nhấc hổng gã lên không trung như một túi bông.

“Không! Không! Tha……..tha cho ta……..” Thạch Hàn phun ra một búng máu gào lên cầu xin, hắn không muốn chết.

“Haha……Thạch Hàn huynh yên tâm, Ngụy mỗ sao có thể gϊếŧ một kỳ tài đao pháp được chứ………chỉ là một trò chơi nho nhỏ thôi.”

Long cười nói nhưng hành động của hắn lại đi ngược lại, tử khí từ hai tay hắn cứ cuồn cuồn xâm nhập vào người Thạch Hàn khiến người hắn phình ra như bong bóng.

“Dâʍ……Dâʍ Ma muốn làm gì?”

“Hắn………hắn định…….chạy mau……..”

“……”

Mọi người biến sắc nhìn Thạch Hàn càng ngày càng phình to ra đáng sợ, có người đầu óc nhanh nhạy vội chạy ra sau nhưng đa số vẫn không kịp phản ứng.
“BÙM!”

Một tiếng nổ vang lên, dưới ánh mắt của mọi người một cao thủ đao pháp của Thạch gia – Thạch Hàn cứ như vậy như một quả boom nổ tung tên tay Long, ngay tức thì một cơn mưa máu thịt từ sàn đấu hướng về tứ phía áp tới.

“Đây………đây là ngón tay……..trời ạ…..”

“Cái……cái này chẳng phải là cái lưỡi sao……..ọe……ọe……”

Sau giây phút kinh hãi, mọi người mới giật mình nhìn lại, trên người họ là những vết máu và những phần cơ thể của Thạch Hàn bám lấy, một số người không nhịn được mà nôn ọe đương trường.

Trên đài cao, ngoại trừ chỗ ngồi của ba trưởng lão thì mọi nơi đều dính máu của Thạch Hàn, Đao Thánh căm tức nhìn chằm chằm Dâʍ Ma trên sàn đấu, một gã đệ tử rất có tiềm lực của y cứ thế mà bị đối phương gϊếŧ một cách tàn bạo hết sức.
“Ui chà, Thạch Hàn huynh lớn rồi còn thích chơi trò bong bóng nổ nha………thật là xấu quá đi…….” Long hướng bốn phương cuồng tiếu cười to, nhìn nụ cười của hắn mà mọi người run rẩy, tên này đáng sợ còn hơn cả ác ma.

………..