Số 31 Đường Giấc Mơ

Chương 69



Ruby bắt đầu đóng gói vào ngày thứ Ba. Tim đã ký hợp đồng thuê một căn hộ penthouse hai phòng ngủ ở gần phố Carnaby và họ sẽ bắt đầu chuyển vào ở từ ngày thứ Năm.

Cô lôi một chiếc hộp để trên nóc tủ quần áo xuống và thổi lớp bụi dày phủ trên mặt hộp. Chiếc hộp đã nằm ở đó kể từ hồi cô chuyển đến đây. Cô thậm chí còn không thể nhớ nổi trong hộp đựng cái gì. Những thứ thuộc sở hữu của Ruby không bao giờ luân chuyển. Cô không bao giờ dọn dẹp vào mùa xuân hay thanh lý đồ đạc. Ruby đặt một vật xuống và nó sẽ nằm nguyên ở đó. Chiếc hộp chứa đầy những sách vở học và phiếu nhận xét. Cô mở một phiếu, ngẫu nhiên:

Tracey Lewis. Lớp 3A

Tracey đã có một học kỳ đầy thử thách. Mức độ tập trung ở trong lớp học cũng như thái độ chung không ổn định, nhưng em cũng thể hiện những tiến bộ rõ rệt trong một số lĩnh vực khác, ví dụ như âm nhạc và văn học Anh.

Cô nhếch mép và để tấm phiếu vào trong hộp. Cô đã luôn là một học sinh rắc rối. Lười biếng, xấc xược và luôn tự cho là mình quá thông minh. Chẳng có thầy cô giáo nào của cô biết phải làm gì với cô và cô đã rời ghế nhà trường với ba điểm 0 và một danh tiếng xấu.

Cô nhìn quanh phòng, ghi nhớ từng chi tiết, mép gờ, những lớp bụi, những búi mạng nhện, những chiếc hộp trên phủ một lớp vải, những thứ đồ đạc rẻ tiền bị chôn vùi dưới nhiều lớp tư trang cá nhân của cô. Cô đã ở đây, trong căn phòng này, kể từ khi cô mới mười sáu tuổi. Cô đã viết vô số bài hát, tập vô số bản nhạc, ngủ với vô số đàn ông. Cô đã ăn tối ở đây, khóc ở đây, say sưa với bạn bè ở đây. Cô từng mặc bikini ngồi trên ban công trong những ngày trời nóng, vùi mình trong chăn ấm với một chai Benilyn khi cô bị cúm.

Cô đã sống ở đây lâu hơn ở nhà mình. Đây mới là nhà của cô. Chưa bao giờ cô nghĩ đến chuyện ra đi. Cô chẳng bao giờ tưởng tượng rằng Gus sẽ chết, rằng Toby sẽ đổi thay, rằng cô sẽ gói ghém đồ đạc trong phòng mình và rời khỏi nơi đây mãi mãi.

Có tiếng gõ cửa nhẹ nhẹ bên ngoài. Cô thở dài.

“Vâng?”

“Ruby, là anh đây. Anh vào được chứ?”

“Chắc chắn rồi.”

Cửa mở ra và Toby bước vào. Anh mặc một chiếc áo cổ tròn chui đầu màu xám khá đẹp với một chiếc quần jeans cũng khá đẹp luôn. Với tóc ngắn và khuôn mặt cạo nhẵn nhụi, trong anh lạ lẫm, gần như là đẹp trai đến khó chịu. Ruby không thích như thế. Sự thay đổi trong diện mạo của Toby lại bóc đi thêm một lớp cảm giác về sự bình thường của cô. Đáng lẽ Toby không nên quá bảnh trai. Lẽ ra anh chỉ nên trông giống Toby thôi. Ngôi nhà này lẽ ra không nên có phòng tắm quá sexy và một căn bếp được thiết kế. Đáng lý ra ngôi nhà trông phải tồi tàn và nhếch nhác. Và Ruby - à, lẽ ra Ruby không nên chuyển đến một căn hộ cùng với một nhân viên ngân hàng tử tế nhưng buồn tẻ tên là Tim. Đáng lý ra cô phải sống trái thói thường. Đáng lý ra cô phải sống bên lề. Nhưng giờ thì cô không còn nhiều lựa chọn lắm. Giờ thì cô chỉ có Tim.

“Anh mang cho em một cốc trà,” Toby nói, đưa cho cô chiếc cốc bốc khói.

“Ồ, cám ơn anh.”

“Vậy, mọi việc thế nào?”

Cô nhún vai. “Chỉ mới bắt đầu, em nghĩ sẽ là một việc lớn đấy.”

Anh gật đầu và mỉm cười. “Anh cũng không mong dọn phòng mình đâu mà.”

“Thật em muốn vứt quách hết chỗ này đi. Bắt đầu như mới.”

“À, thế thì, sao em không làm thế đi?”

“Không. Em không thể làm thế. Em sẽ chẳng còn gì gọi là của riêng em nữa. Nếu em vứt chỗ này đi, thì em cũng bốc hơi luôn.” Cô cố gắng mỉm cười, nhưng không thành. Toby nhìn cô vẻ lo lắng.

“Em có chắc chắn về chuyện này không? Về việc chuyển vào với Tim ấy?”

Cô gật đầu, vẻ tự vệ.

“Bởi vì em không phải chuyển ra ngay đâu, em biết đấy? Em còn có vài tuần nữa mà. Em không phải vội vàng làm bất cứ điều gì đâu.”

“Một vài tuần?! Ồ, thế sao anh không nói trước?! Một vài tuần? Thế thì còn ối thời gian để em tìm được một công việc và kiếm đủ tiền để đặt cọc thuê một căn hộ và giải quyết toàn bộ cuộc sống của em, phải không?”

“Ruby, anh đã cố gắng khuyến khích em từ hàng tuần nay rồi, kể từ khi em và Paul chia tay. Anh đã nói với em là em phải nhận lãnh trách nhiệm đi, trưởng thành đi. Em có thể ra ngoài và tìm một công việc. Nhưng thay vào đó em ra ngoài và làm điều em vẫn thường làm, kiếm lấy một người đàn ông.”

“À, vâng, anh thì tốt lắm rồi. Ông bố giàu có của anh đã mua cho anh một ngôi nhà lớn và giờ thì anh sẽ kiếm được khối tiền. Anh sẽ ổn cả. Nhưng em thì có gì nào? Chẳng có gì. Chẳng có gì ngoài một thân hình đẹp và một giọng hát tốt. Và nếu em không thể kiếm được tiền bằng giọng hát, thì em chỉ có thể trông vào điều duy nhất mà em giỏi làm thôi.”

“Không, Ruby. Em sai rồi. Em không biết em có khả năng làm gì bởi vì em chẳng bao giờ thử. Em chẳng bao giờ ép buộc mình. Em đến đây mười sáu năm trước, một ca sĩ/người sáng tác nhạc tài năng, thích đàn ông sa đọa và rượu chè. Và không có gì thay đổi cả. Em chẳng thay đổi chút nào. Bởi vì em quá sợ không dám xem mình có thể làm được gì trong đời.”

“Vớ vẩn,” cô cãi. “Em chẳng sợ gì. Em chẳng sợ bất cứ điều gì. Anh mới là người đã ngồi lì trong phòng mười lăm năm qua. Em đã ra ngoài đó. Em đã sống. Việc không thành không phải là lỗi của em.”

Toby thở dài, vuốt tay trên mặt. “Không. Không phải là lỗi của em. Đó là lỗi của anh.”

Cô nhìn anh, vẻ dò hỏi.

“Anh đã khiến cuộc sống của em quá dễ dàng. Anh tự tìm những lời biện minh cho em. Lẽ ra anh phải khắc nghiệt hơn. Anh phải nhìn thấy những gì đang xảy ra và làm một điều gì đó để ngăn chúng lại.”

“Điều gì đang xảy ra! Chúa tôi - anh nói nghe như thể em là một thất bại.”

“Không,” anh lắc đầu buồn bã. “Anh không nghĩ em là một thất bại. Anh nghĩ em thật phi thường. Anh luôn luôn nghĩ em thật phi thường. Anh chỉ ước gì em cũng tin vào điều ấy, thay vì chỉ giả vờ làm ra vẻ thế thôi.”

Toby đi qua gian phòng, và hôn lên đầu cô, trước khi quay ra và đi khỏi, đóng cửa nhẹ nhàng sau lưng. Ruby ngồi đó một lát, những suy nghĩ cứ chạy vòng vòng trong đầu cô như cơn lốc xoáy. Rồi thì cô nhặt một chiếc bốt lên và ném vào phía sau cửa.

Vào sáng ngày thứ Năm, Ruby và Tim chất đầy một chiếc xe tải họ thuê với những đồ đạc mà Ruby đã tích trữ. Tim mua một chai Bollinger để trong tủ lạnh như lời nói cảm ơn đối với ngôi nhà và họ ra đi. Không có ai tiễn chân họ. Khi chiếc xe tải rời xa ngôi nhà, Ruby liếc nhìn về phía cửa sổ của Toby và thấy anh ở đó, dáng bất động, nhìn chăm chú và buồn bã về phía cuối đường.

Ruby nuốt cục nghẹn ở cổ và tập trung vào con đường trước mặt, vào cuộc sống mới của cô ở Soho, vào người đang ông đang ở bên cô, và vào tương lai.