Sinh Tồn Thời Mạt Thế

Chương 184: Tận thế trò chơi 09



Sau ba ngày huấn luyện khẩn cấp, Du Hành bọn hắn một lần nữa lên đường. So sánh rừng rậm cấp một và cấp hai, độ khó: số lượng và hình thể dã thú đều tăng lên, cũng bắt đầu xuất hiện khá nhiều thực vật có tính công kích và độc tính.

Du Hành một lần nữa cảm ơn kinh nghiệm năm đó mình sinh tồn trong rừng rậm, điều này giúp anh thành thạo trong cuộc thi tạm thời này, nếu thật muốn nói chỗ không tốt thì... đó chính là trạng thái trước mắt của anh là linh hồn, không cách nào tu luyện được [Quy tắc chung kiện thể], mặc dù sẽ đổ máu bị thương có dùng thuốc gien cũng không có hiệu quả, nói tóm lại, thể năng của anh không đạt đến trình độ làm anh thỏa mãn.

Du Hành sợ hãi cả kinh, vội vàng bình tĩnh lại đồng thời kiểm tra một phen, lúc này anh mới phát hiện trừ hai nhẫn trữ vật anh mang theo bên người, hệ thống trao đổi điện tử và nhẫn trữ vật Cách lý khác anh đặt trong hệ thống toàn bộ đều không thấy nữa.

Cũng không biết lúc nào biến mất! Những ngày này anh không dùng hệ thống trao đổi điện tử, cho nên đến hôm nay anh mới phát hiện ra, anh nghĩ, rất có thể biến mất cùng lúc với RT9009, dù sao nó là vật dẫn của hệ thống truyền bá trí thức thế giới này, nó không thấy, tự nhiên hệ thống linh kiện liên quan cũng không còn.

Anh kiểm tra hai chiếc nhẫn trữ vật trên người, may mắn bên trong hai chiếc nhẫn trữ vật này đều là vật tư thường dùng kể cả đồ ăn, dược phẩm, còn có [Bách Khoa toàn thư toàn bộ về thực vật] cùng với [Bách khoa toàn thư toàn bộ về động vật] anh vừa mua ở nhiệm vụ trước, anh có chút đau lòng về chiếc nhẫn chứa [Bách khoa toàn thư về tri thức tu tiên], quyển đó có giá trị hai mươi mấy tỷ điểm lương hỏa đấy.

Không đúng, bây giờ là lúc đau lòng cho điểm lương hỏa sao?!

Du Hành gõ gõ đầu của mình, ở thế giới nhiệm vụ trước làm trùng khổng lồ phát triển tứ chi quá lâu, đến giờ vẫn còn ảnh hưởng anh, những năm này ngẫu nhiên sẽ toát ra ý nghĩ kỳ quái, nói ví dụ như lúc trước anh được max điểm kỳ thi, phản ứng đầu tiên của anh chính là "Tôi muốn nói cho những người khác biết nha!" Ước gì cả thế giới đều biết chuyện này, cảm giác hưng phấn như thế khiến anh giờ nhớ lại vẫn còn thấy dọa người.

Côn trùng lộ hết cảm xúc ra ngoài không phải nói cũng không tốt, thế nhưng "Người" còn sống tùy tâm sở dục, đơn giản như vậy cũng không ổn. Hơn nữa quá khác với tính cách của anh, anh cũng không dám nhớ lại hình ảnh lúc trước mình chạy qua vài con phố không ngừng kêu chít chít.

Lần nữa đè suy nghĩ sứt chỉ kia xuống, Du Hành kiểm kê xong tài sản trước mắt, trong nhẫn đồ ăn và dược phẩm thật chất cũng không có nhiều, chỉ là một ít đồ vật anh theo thường lệ mua ở bờ sông nhận nhiệm vụ như: dịch cải tiến gien, dịch tu bổ gien, thuốc trị nội ngoại thương, rồi còn các loại Tích Cốc đan, cùng các loại thuốc trị thương khác.

Vốn đi vào thế giới nhiệm vụ xem tình hình rồi mua thêm, chỉ là nhiệm vụ ở thế giới này được đánh giá không gặp nguy hiểm nằm trong top 10, anh cũng không mua thêm. Trước đó trong trò chơi gặp sự cố không may, có người tập kích thí sinh, anh mới mua thêm vũ khí và thuốc men, lúc ấy thí sinh còn không bị thương đổ máu, anh không thiếu tiền nên cũng mua thuốc.



Bây giờ nhìn lại, thật đúng là đánh bậy đánh bạ.

Bây giờ chỉ còn lại hai chiếc nhẫn trữ vật, Du Hành cẩn thận kiểm kê, anh định sau này dùng tiết kiệm một chút.

Các thí sinh khác không biết phiền não của Du Hành, trong nhiều ngày ở chung, trong lòng bọn hắn có kính sợ và hâm mộ đối với thí sinh dường như vạn năng cái gì cũng biết này, anh bị thương ít nhất. Thân thủ anh tốt nhất, dường như anh nắm rõ những động thực vật nguy hiểm kia trong rừng rậm như lòng bàn tay, có thể mang theo bọn hắn lẩn tránh phong hiểm, thậm chí săn bắn một ít dã thú làm thức ăn. Bọn hắn cũng coi như bác học, nhưng lại học không được trình độ tùy cơ ứng biến như vậy.

"Cậu làm sao nghĩ ra được vậy?" Trần Đình Đình vừa sưởi ấm vừa hỏi Du Hành: "Cậu mà không nhắc đến, căn bản tôi cũng không thể nghĩ đây là rắn hủ lịch, tôi rõ ràng đã thấy qua nó trong sách." Chỉ là vừa nhìn thấy, chết sống cũng không nhớ ra nổi.

"Trí nhớ của tôi không tệ." Du Hành chỉ có thể nói như vậy.

"Thực hâm mộ."

Lúc này bọn hắn đang qua đêm một chỗ trên sườn núi, mười mấy người, trong hoàn cảnh như vậy, thật muốn ngủ một giấc ngon lành cũng rất khó, mọi người dứt khoát dựa vào đống lửa trò chuyện cùng nhau, nội dung câu chuyện cũng chỉ về Minh phu nhân và cuộc thi.

"Chính phủ chúng ta sao còn chưa đến cứu chúng ta? Chẳng lẽ bọn hắn còn không phát giác có gì không ổn sao?"

"Không có khả năng đâu, sắp một tháng rồi đấy! Cho dù chính phủ không phát hiện ra được, người trong nhà chúng ta nhất định có thể phát hiện không đúng, tôi đã một tháng không đăng xuất rồi..."

Nhắc đến người trong nhà, tâm tình các thí sinh đều nặng nề. Trần Đình Đình cúi đầu một lúc, ngẩng đầu nhỏ giọng hỏi Du Hành: "Mục Hằng, sao không nghe cậu nhắc đến người nhà cậu??" Thoạt nhìn bộ dáng Mục Hằng luôn rất bình tĩnh, chẳng lẽ gia thế rất tốt, có lòng tin người trong nhà sẽ đến cứu cậu ấy sao?

"Tôi là cô nhi." Trần Đình Đình trợn to mắt, rất nhanh cô vội vàng thu lại bộ dạng thất thố của mình: "Thật có lỗi."

"Không sao."

"Khục, thế cậu mệt không?"

"Không mệt." Du Hành nghiêng đầu nhìn cô: "Cậu mệt thì đi ngủ đi, đêm nay không cần cậu gác đêm."

Ban đêm rừng rậm yên tĩnh lại vừa nguy hiểm, bọn hắn vẫn luôn nghe tiếng sói tru, may mắn thanh âm không hướng đến gần bọn hắn, nói cách khác không cần phải chạy trốn trong đêm.

Bên trong trò chơi Toàn tức, các thí sinh trong nước tức giận bất mãn, thì bên ngoài tất cả thế lực bang Minh quốc vứt bỏ hiềm khích lúc trước, mở một hội nghị bí mật.

"... Trải qua kiểm tra đối chiếu thực tế, trong trò chơi tổng cộng có sáu trăm triệu dân nước ta, chiếm 60% tổng số lượng nhân khẩu quốc gia, đến giữa trưa 12h ngày hôm qua, tổng cộng có 5000 vạn thân thể con người được xác nhận não tử vong."



"Tỉ lệ tử vong quá cao!"

"Trước mắt không cách nào dọ thám biết được bên trong trò chơi xảy ra chuyện gì, cũng không cách nào liên lạc với đầu não." Người nghiên cứu khoa học bộ văn hóa và truyền thừa trầm giọng nói: "Chúng tôi đã kiểm tra nhân viên kỹ thuật trong quá trình sửa chữa, não bị tổn thương nghiêm trọng, trước mắt đã tạm dừng tất cả công tác sửa chữa rồi."

"Chúng ta cần đưa ra quyết định, cứ tiếp tục như vậy, quốc gia chúng ta sẽ bị hủy!" Trước di dân, dựa vào kỹ thuật, dựa vào tài nguyên! Sau di dân, ưu thế nhân khẩu sẽ càng ngày càng rõ rệt, tất cả việc xây dựng trùng kiến đều cần nhân lực. Vốn bọn hắn thu nhận nhân khẩu mấy quốc gia, từ từ tăng lên ưu thế nhân khẩu, kết quả bây giờ lại...

Bọn hắn bí mật canh phòng nghiêm ngặt tử thủ, không dám để quốc gia khác biết được. Mặt khác các nước nhỏ khác tại sao đầu nhập vào bang Minh quốc? Bởi vì nước nhỏ, không có quyền nói chuyện. Hiện tại bang Minh quốc có khả năng giảm bớt 60% nhân khẩu, đây tuyệt đối là một kích trí mạng!

"Nếu quốc gia khác có thể cung cấp kỹ thuật ủng hộ, có lẽ có thể tìm được chỗ đột phá, thế nhưng điều kiện tiên quyết chính là bọn hắn không được đục nước béo cò." Tất cả thế lực lãnh tụ ông một câu tôi một câu, thật ra trong lòng đều có chút tuyệt vọng.

Phải biết, người bị nhốt trong trò chơi, đều là nhân tài quốc gia đấy! Sau này bọn hắn trưởng thành, có thể trong quá trình xây dựng quốc gia sẽ có tác dụng trọng yếu, tương lai sau này của quốc gia, hy vọng một đời, đều tiến vào trò chơi tham gia cuộc thi tổng hợp năm năm một lần này. Sao không khiến người tuyệt vọng được chứ?

Mỗi ngày đều phải đối mặt với những chất vấn của người nhà người chơi, đồng thời phải động viên, khuyên nhủ bọn hắn không được tiết lộ bí mật... quá lao tâm lao lực rồi.

"Đã qua nửa tháng rồi, không hề có chút tiến triển." Thậm chí bọn hắn còn mượn cớ triệu hồi một chuyên gia nghiên cứu chế tạo phi thuyền, kết quả cũng không có tác dụng: "Chúng ta cũng không cách nào phái người đăng nhập vào được nữa."

Hội nghị rơi vào tĩnh mịch. Đột nhiên, một giọng nói vang lên, hết sức âm trầm, đó là lãnh tụ Âu Chí người nắm giữ trò chơi này, một tháng gần đây, người thống khổ nhất chính là hắn.

"Nếu muốn đề phòng bọn hắn không giở trò quỷ, thế thì dẫn dụ bọn hắn vào!" Hắn hạ thấp giọng: "Tháng trước nước Ha không phải đề nghị muốn hợp vào cùng server sao?? Vậy thì hợp! Chúng ta hỗ trợ thúc đẩy chuyện này! Sau khi xác nhập, có khả năng bọn hắn cũng có người trèo lên."

Mọi người đều cả kinh. Chỉ là tất cả mọi người đều lăn lộn nhiều năm trong chính trị, vừa nghĩ đã hiểu đây là ý kiến hay một mũi tên trúng hai con nhạn, chỗ tốt còn rất rõ ràng, nếu sau khi xác nhập, chuyện bí ẩn trong server bang Minh quốc có thể thẩm thấu vào server quốc gia khác, các thí sinh nước khác còn có thể đăng nhập vào trò chơi này, vậy thì cùng bị vây bên trong, lúc đó muốn phải cùng tìm phương pháp giải quyết, hay cùng suy yếu!

Nếu sau khi xác nhập, bọn hắn cũng không cách nào đăng nhập... vậy thì tổn thất một phần văn hóa của nước khác luôn đi.

Cho dù như thế nào, đều có thể cắn mất một miếng thịt trên người nước khác.

Biện pháp này rất âm hiểm, tất cả mọi người quăng phiếu tán thành, Âu Chí hé mắt, đứng thẳng người: "Thế thì hành động đi."

Trong trò chơi, thí sinh mắng chính phủ không có tư cách, bang Minh quốc đã đưa ra một quyết định, chính là dụ dỗ các nước khác, sống cùng sống, chết cùng chết. Mà hiển nhiên kế hoạch này không thể hoàn thành trong một sớm một chiều, trong trò chơi các thí sinh vẫn đang ở ranh giới sống chết, đề bài của cuộc thi.

Lúc này cuộc thi đã kết thúc, Du Hành bọn hắn tiến vào phố mỹ thực được ăn một bữa cơm no, bên cạnh đều là thí sinh đẫm màu, tình huống thảm thiết, đợi sau khi ăn thêm đồ ăn trạng thái, đại đa số thương thế của thí sinh đều có thể khỏi hắn, nhưng không có điều kiện tắm rửa thay quần áo, bề ngoài thoạt nhìn thê thảm vô cùng.

Du Hành bị trận đánh nhau bên cạnh sạp hàng hấp dẫn ánh mắt, mắt thấy hai nhóm người chém giết loạn thành một mảnh, một bộ dạng anh chết tôi sống, sau một giây có thể lan đến bên này, anh nhanh chóng nói: "Chúng ta qua bên kia ngồi." Anh cng không muốn bị liên lụy vào.



Trong hai ngày qua, những trận đánh nhau này càng nhiều hơn, tối hôm qua còn gặp cảnh ba nam tranh giành một nữ, cuối cùng lấy việc một trong ba người đàn ông đó không cẩn thận thất thủ đánh chết cô gái kết thúc, người ngăn cản cũng bị thương không nhẹ.

Hơn nữa anh còn phát hiện, không biết có phải rừng rậm kích phát huyết tinh trong người hay không, vừa nói đến đánh nhau các thí sinh đều hăng máu muốn chết, không né không được.

"Tại sao lại đánh nhau?" Trong đội ngũ có một người đàn ông tên Trần Hằng nói: "Tôi đến hỏi thăm thử." Trong chốc lát người kia đã lui trở về, vẻ mặt đầy bát quái nói: "Là thù cũ! Nghe nói lúc trong rừng, người kia dẫn sói hoang đến chỗ ngủ của một người khác sau đó hắn bỏ chạy! Hai người vừa rồi nhận ra hắn, liền đánh nhau!"

"Ahhh, sói hoang à? Cái này cũng quá độc ác!" Trần Đình Đình nói.

Trần Hằng bĩu môi: "Hung ác cái gì, cậu quên ngày hôm qua mấy kẻ dùng dao găm kia rồi hả?"

Mặt Trần Đình Đình tối sầm, hiển nhiên nhớ được. Ngày hôm qua kẻ giúp nhau đâm chém kia là họ hàng thân thích, một người đàn ông trong đó có một cô em gái, bị người khác chộp tới ngăn cản miệng dã thú, còn chính mình cũng tự bỏ chạy. Bọn hắn còn là thân thích đấy!

Du Hành đã thấy nhiều chuyện như vậy ở tận thế, bởi vậy nghe tai này qua tai kia, cũng không hứng thú bao nhiêu, anh nói: "Đừng tám chuyện nữa, vừa rồi tôi nói những chuyện cần chú ý đã nhớ hết chưa?"

Anh vừa nói xong, mọi người liền tiến vào trạng thái nghiêm túc hẳn lên, Trần Hằng cũng thu liễm lại, ngồi xuống cùng mọi người cùng nhau gật đầu: "Nhớ hết rồi."

"Cùng nhau ôn lại một lần nữa."

Du Hành nhìn chằm chằm mọi người đọc thuộc lòng, sau đó mới nói: "Những chuyện này chỉ là nội dung cơ bản, sau này các người phải tự mình đưa ra cách ứng đối với thực tế, nếu các người có thể đối luyện với nhau thì rất tốt. Tôi dạy các người thứ đó, có luyện hay không, có xem hay không tùy các người, dù sao cuộc thi thất bại, có chết cũng là các người."

Mọi người đều rùng mình: "Đã biết."