Sính Ác

Chương 5



Cr art: weibo @酥酥饼港你真系叻女

Chương 05

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Căn biệt thự này không ở nội thành nên dù có xây quá phô trương đôi chút cũng chẳng sao cả. Vào mùa đông, áng chừng cũng chỉ còn sót lại nửa phần cây cối là màu xanh do được cố ý trồng, sau đó được cắt tỉa đẹp đẽ thành những quả cầu tròn vo nhìn khá thích mắt.

Ở nơi này mỗi căn đều cách rất xa nhau, kể cả Quý Ngưỡng Chân có đứng trên mái nhà nhìn vọng ra cũng không thể thấy rõ mấy người ở một chòm sân nào đó đang tụ tập chơi bời cái gì.

Mái nhà dùng những tấm thuỷ tinh che lại, ở đây phơi nắng cũng là một trong những lịch trình giết thời gian mỗi ngày của Quý Ngưỡng Chân.

Quý Ngưỡng Chân tâm trạng tốt đứng trên này nhìn một lát, mang theo lòng tò mò to bự, nhưng còn chưa đợi cậu kịp xem hiểu, những người kia đã tản ra, lũ lượt đi vào nhà.

Một hai ba, có ba người.

Người quá rảnh rỗi chính là như vậy, một việc hay hiện tượng dù nhỏ nhặt không đáng kể đến mấy cũng có thể khiến Quý Ngưỡng Chân dành sự quan tâm lớn lao. Cậu thật sự mong mình có một cái kính viễn vọng, cùng với mong ước này, sự chán ghét dành cho Nhậm Đàn Chu lại tăng lên một bậc.

Cậu đi xuống tầng, đứng ở đầu cầu thang nhìn quanh quất mọt lát, xác định thời điểm này không có người giúp việc đi lên quét dọn hay làm việc khác, mới quay lại, cẩn thận đẩy mở cửa căn phòng đầu tiên bên tay phải.

Ban đầu họ vốn không ở đây, sau tối hôm đó, Nhậm Đàn Chu mới mang cậu từ căn hộ nằm ở trung tâm thành phố sầm uất chuyển ra. Sau ngày đầu tiên chuyển đến đây, Quý Ngưỡng Chân đã không thể bước chân ra ngoài lần nào nữa.

Cậu hoàn toàn không có tí tình cảm nào với căn biệt thự này, mỗi giờ mỗi khắc đều muốn rời khỏi đây.

Tuy là phòng của Nhậm Đàn Chu không khoá, nhưng Quý Ngưỡng Chân coi nơi anh ở như hang rồng hang hổ, càng không sinh ra suy nghĩ gì muốn nghiên cứu tìm tòi.

Đây có lẽ chính là nơi duy nhất hoàn toàn bị pheromone của Nhậm Đàn Chu lấp kín, là một lãnh địa cực kỳ tư mật.

Quý Ngưỡng Chân vừa đẩy cửa, không khí lưu động chuyển hoá thành một cơn gió nhẹ thổi qua khuôn mặt cậu, trái tim Quý Ngưỡng Chân dần tăng tốc.



Nếu đổi lại là một Omega đi vào, chưa biết chừng hít một hơi đã ngã gục luôn rồi?

Mùi pheromone của Nhậm Đàn Chu rất đặc biệt, Quý Ngưỡng Chân vẫn chưa thể tìm được một danh từ hay một từ hình dung nào để khái quát mùi hương này, cậu nín thở đi vào trong, muốn mở cửa làm mùi pheromone bay bớt đi, nhưng đi đến cửa sổ lại nhịn xuống.

Alpha cực kỳ nhạy cảm với mật độ pheromone trong lãnh địa của mình, cậu làm như vậy sẽ đánh rắn động cỏ.

Quý Ngưỡng Chân nhìn xung quanh một vòng, đồ trang trí trong phòng ngủ của anh cực kỳ đơn giản, gần như là không có thứ gì vô dụng, chăn ga gối đệm cũng là màu khói đậm đơn điệu.

Tuy chỉ có một người ngủ, nhưng trên giường vẫn được đặt hai chiếc gối cạnh nhau.

Quý Ngưỡng Chân đương nhiên sẽ không đến gần nơi có mùi pheromone nồng đậm nhất của căn phòng, bước chân vô thức chuyển hướng về phía khác.

Phòng ngủ được chia làm hai không gian, trên chiếc bàn phía tây đặt mấy tập tài liệu, bên cạnh là chiếc cốc uống nước. Két sắt dưới gầm bàn không có che chắn gì, lập tức thu hút sự chú ý và hứng thú của Quý Ngưỡng Chân.

Đồ bên trong két sắt chắc chắn đều rất quan trọng với Nhậm Đàn Chu.

Quý Ngưỡng Chân bước nhanh đến gần, ngồi xổm xuống nghiên cứu một hồi, do dự bấm vào một chuỗi những con số.

Trong lòng cậu đã chuẩn bị vài tổ hợp có thể là mật mã, nhưng cậu cũng không ngờ vận may của mình lại tốt thế, vậy mà thành công ngay ở lần đầu.

Cánh cửa két sắt cạch một tiếng mở ra, Quý Ngưỡng Chân hoàn toàn không có hứng thú với đồ vật bên trong, chồng tiền mặt đặt ở bên cạnh mới là thứ cậu cần, cậu vội vàng đưa tay ra, nhưng bàn tay đưa một nửa lại rụt về. Cậu rối rắm một hồi, đóng cửa két sắt lại, cẩn thận lau dấu vân tay hiện rõ bên trên đi.

Chiếc két sắt này từ trong ra đến ngoài đều mang theo vẻ tuỳ tiện cho có, nhìn là thấy không có chỗ nào tinh vi.

Quý Ngưỡng Chân thầm nghĩ, dù sao cũng đã biết mật khẩu rồi, chờ trước khi đi lại đến lấy, nếu không ngộ nhỡ Nhậm Đàn Chu bỗng nhiên về nhà rồi mở két sắt ra lấy gì đó, phát hiện lượng tiền mặt bên trong có thay đổi thì gay to.

Quý Ngưỡng Chân thầm nhủ bản thân không được kích động, không phát hiện ra mình đã không còn ở trạng thái nín thở. Cậu ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn, suy nghĩ một lượt về kế hoạch tỉ mỉ của mình.

Đã có cơ hội ra ngoài, tiền mặt phòng thân, giờ cậu chỉ còn cần thoát khỏi tầm mắt của Nhậm Đàn Chu là hẳn có thể trốn đi rồi.

Chuyện bỏ nhà đi Quý Ngưỡng Chân đã làm không ít lần, nhưng lần này không giống.



Tuy là kế hoạch lâm thời nghĩ đến, nhưng Quý Ngưỡng Chân vô cùng có lòng tin, hơn nữa không hề nghĩ đối sách gì nếu như kế hoạch thất bại.

Chân ở trên người cậu, trước giờ chỉ có ngàn ngày làm kẻ trộm, nào có ngàn ngày đề phòng trộm chứ? Cậu lén lút lên kế hoạch, người bận rộn quay cuồng như Nhậm Đàn Chu lấy đâu ra hơi sức mà đề phòng cậu mãi?

-

Xe của Nhậm Đàn Chu dừng ở ngoài cửa một nhà máy bỏ hoang, đôi giày da thủ công màu nâu bước lên nền xi măng đầy bụi bẩn, anh nâng tay gạt mấy sợi tơ nhện trước mặt đi, chờ đám người dưới bê một chiếc ghế đã được lau sạch đến, mới thong thả ung dung ngồi xuống.

Bốn người đàn ông đang quỳ trên đất bỗng bị chiếc xe xúc kéo lên không trung, lặp lại mấy lần, tiếng kêu khóc kinh hoàng chẳng mấy chốc lan ra khắp gian nhà máy trống trải, đâm vào màng nhĩ đau nhức.

Nhậm Đàn Chu không hứng thú gì với khung cảnh trước mắt, điện thoại bỗng rung lên.

Ngón tay anh khẽ động, trên màn hình hiển thị thông báo mới từ két sắt trong nhà.

Đồng bộ thời gian thực, là trạng thái mở khoá của két sắt.

Phía trước két sắt có lắp đặt camera, ghi lại đầy đủ toàn bộ quá trình Quý Ngưỡng Chân làm chuyện xấu.

Nhậm Đàn Chu vừa xem, đầu ngón tay không nhẹ không nặng gõ lên tay vịn của chiếc ghế gỗ, mấy người đàn ông bị treo phía trước lại bị kéo lên cao hơn, sau đó tiếp tục bị thả rơi tự do

Ao nước hình quả trứng bên dưới càng bị khuấy lên đục ngầu, trong không khí là mùi đất nồng nặc khiến người ta buồn nôn.

Những kẻ kia sớm đã không chống cự được nữa, cổ họng đầy nước thải, một tiếng ú ớ cũng không thể phát ra.

Nhậm Đàn Chu đến mí mắt cũng không nhấc lên một cái, chăm chú nhìn màn hình điện thoại.

Quý Ngưỡng Chân thật sự rất ăn ảnh, khuôn mặt đẹp trai trên màn hình vẫn có thể giữ lại bảy tám phần, chọn bừa một góc độ cũng không thể bới ra dù chỉ một tì vết nhỏ.

Quả thật khó mà khiến người ta tin tưởng cậu chỉ là một beta bình thường.

Hai năm trước khi vẫn còn đang học đại học, cậu còn bị người ta kéo lại mời tham gia buổi thử vai cho một bộ phim điện ảnh nào đó. Sau khi quay về kể anh nghe, Nhậm Đàn Chu chỉ nhắc cậu một câu, hỏi nếu như cậu thật sự xuất đạo, đống lịch sử đen tối kia liệu có xoá hết được không?

Lúc đó Quý Ngưỡng Chân ngoài miêng thì phản bác mình làm gì có lịch sử đen tối gì, rõ ràng chính là một thanh niên chăm chỉ cần cù trong sạch, nhưng sau đó tuyệt nhiên không thấy cậu nhắc gì đến phim ảnh nữa.