Siêu Cấp Binh Vương

Chương 804: Chuẩn Bị Khởi Hành



Thương thế của Trình Văn cũng không phải rất nghiêm trọng, ngoại trừ vết thương ngoài da do cùng Mã Sơn Hà đánh nhau tạo thành thì trên cơ bản không có gì trở ngại. Về phần ông ấy nhất thời tức giận, làm cho khí huyết của mình có chút bốc lên, có chút dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, chỉ cần một chút thời gian nghỉ ngơi là được. Hơn nữa, đây chính là bị nội thương, nên cần thời gian để tiến hành điều dưỡng, Tây y cũng không thể trong lúc nhất thời hoàn toàn trị hết.

Lúc Trình Văn tỉnh lại, nhìn thấy Diệp Khiêm cùng La Chiến đang ngồi ở bên cạnh giường của mình, Trình Văn giãy dụa muốn đứng dậy. Diệp Khiêm cuống quít đè ông ấy lại, nói: “Ông đang có thương tích trên người, cùng đừng làm như người xa lạ như vậy, mau nằm xuống hảo hảo nghỉ ngơi a.”

Trình Văn biểu lộ phi thường áy náy, ánh mắt nhìn về phía Diệp Khiêm có chút rất mất tự nhiên. “Lão đại, thật xin lỗi.” Trình Văn áy náy nói.

Nhàn nhạt nở nụ cười một chút, Diệp Khiêm nói: “Đều là huynh đệ một nhà, không cần phải khách khí như vậy. Huống hồ chuyện này cũng không thể toàn bộ trách ông, tôi cũng có một phần trách nhiệm nhất định, nếu như không phải tôi rất ít khi hỏi đến chuyện của công ty, thì đã không xuất hiện tình huống như vậy. Hơn nữa, cuối cùng ông vẫn gọi La Chiến tới, chuyện này đã nói lên ông cũng không muốn phát sinh ra chuyện như vậy.”

“Lão đại nói như vậy càng khiến cho tôi xấu hổ vô cùng ah. Nếu như không phải là tôi mà nói, thì sẽ không xuất hiện cục diện như ngày hôm nay.” Trình Văn nói, “May mắn lão đại không có việc gì, nếu như có chuyện, thì cả đời tôi cũng sẽ không tha thứ cho chính mình.”

“Lão Trình a, không phải tôi nói ông, là một người nam nhân, thì có chuyện gì mà không giải quyết được a? Coi như ông giải quyết không hết, thì không phải còn có những huynh đệ chúng tôi đây sao? Ông hơi đâu gánh hết mọi chuyện, ông có thể gánh được bao nhiêu a? Ông có còn xem chúng tôi là huynh đệ hay không?” La Chiến nói, “Ông có biết hay không, thiếu chút nữa cũng bởi vì ông làm hại lão đại gặp chuyện không may, nếu quả thật là như vậy, thì ông sao còn mặt mũi đi gặp lão bản ở dưới cửu tuyền? Chuyện đã qua, tôi cũng không muốn nhiều lời nữa, bất quá, ông phải mau chóng tỉnh lại cho tôi. Chúng ta đã cùng nhau trải qua nhiều sóng gió như vậy, có khó khăn nào mà chúng ta không vượt qua a? Tôi không tin lão Trình ông sẽ vì chuyện này mà bị đánh bại. Nếu như là vậy, thì ông không xứng làm huynh đệ của La Chiến tôi.”

Trình Văn có chút trầm mặc một lát, nhìn La Chiến, nói: “La Chiến, cám ơn ông.”

“Chó má, chớ nên nói cám ơn với tôi? Ông không xem tôi là huynh đệ sao?” La Chiến nói, “Lão Trình, ông có biết tôi ghét nhất ông ở điểm nào không? Chính là ông luôn ra vẻ nho nhã, cả ngày chỉ toàn nói những lời khách sáo.”

Trình Văn ngượng ngùng nở nụ cười một chút, nói: “Vâng, ông nói rất đúng.”

“Bất quá lão Trình, biểu hiện vừa rôi của ông khiến cho chúng tôi chấn động a, người ta đều nói lão Trình ông giỏi về dùng trí, theo tôi thấy thì cũng không hoàn toàn đúng ah. Chỉ cần nói tới thân thủ của ông, thì cũng khiến cho La Chiến tôi cảm thấy mặc cảm ah.” La Chiến ha ha vừa cười vừa nói.

“La Chiến, ông chớ giễu cợt tôi nữa, có biết không?” Trình Văn xấu hổ nở nụ cười một chút, nói. Dừng một chút, Trình Văn lại nói tiếp: “Tôi cũng thật không ngờ, vợ con của tôi là chết ở trong tay huynh đệ của mình, hừ, tôi thật sự không thể tin nổi.”

“Chuyện đều đã qua, ông cũng đừng tiếp tục như vậy, tôi tin tưởng vợ con của ông cũng không hy vọng nhìn thấy ông như vậy? Mau chóng tỉnh lại, ông là nam tử hán đại trượng phu, không có gì có thể làm khó ông được. La Chiến đã đồng ý lưu lại, về sau các ông lại có thể làm việc cùng với nhau rồi, nếu như có chuyện gì thì cũng có người cùng ông thương lượng.” Diệp Khiêm nói.

“Thật sự?” Trình Văn có chút hưng phấn nhìn về phía La Chiến, hỏi.

“Ông đừng cao hứng như vậy, chờ sau khi khôi phục, thì tôi sẽ ra đi.” La Chiến nói.

Trình Văn hơi sững sờ, lập tức ha ha nở nụ cười một chút, nói: “Nếu là như vậy thì tôi đây đành phải cả đời lại ở chỗ này rồi. Trong số những lão thần năm đó, hôm nay chỉ còn lại hai người chúng ta, ông lại nỡ để cho một mình tôi gánh vác trọng trách sao?”

La Chiến có chút nhún vai cũng không nói gì.

Quay đầu nhìn Diệp Khiêm, Trình Văn có chút quanh co nói: “Lão đại, Mã Sơn Hà ông...”

“Mã Sơn Hà tội là không thể tha thứ, về phần xử trí như thế nào, tôi đã giao cho La Chiến xử lý, tuyệt đối sẽ không nhúng tay.” Diệp Khiêm nói, “Ông không nên hỏi tới chuyện này làm gì, Mã Sơn Hà nên nhân được báo ứng của ông ấy, chuyện quan trọng nhất của ông bây giờ là hảo hảo dưỡng thương, mau chóng khôi phục lại. Thành phố Nam Kinh không thể thiếu ông ah, ông cũng không muốn để cho La Chiến một mình khiêng trọng trách nặng như vậy chứ? Tôi còn có chuyện rất trọng yếu phải đi làm, trong vòng hai ngày sẽ rời đi, không thể trì hoãn ở thành phố Nam Kinh quá lâu.”

“Phải đi nhanh như vậy sao?” La Chiến có chút kinh ngạc hỏi.

“Lần này tôi chỉ đi ngang qua thành phố Nam Kinh mà thôi, vốn chỉ muốn nhìn xem tình huống một chút mà thôi, hiểu rõ tình hình công ty gần đây một chút, lại thật không ngờ vậy mà lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.” Diệp Khiêm nói, “Tôi còn có việc phải đi kinh đô một chuyến, chuyện này trì hoãn không được, nếu không thì còn không biết sẽ phát sinh ra chuyện gì nữa. Ai, kỳ thật tôi cũng rất muốn cùng mọi người gặp mặt, thế nhưng mà tôi thật sự không có biện pháp a. Đợi đến lúc sự nghiệp của chúng ta hoàn thành, chúng ta sẽ cùng nhau nâng cốc ngôn hoan.”

“Lão đại, tôi biết rõ chí hướng của lão đại rộng lớn, sản nghiệp thành phố Nam Kinh bên này bất quá chỉ là một tiểu sản nghiệp của lão đại mà thôi, căn bản không ngăn cản được cước bộ của lão đại. Bất quá, lúc trước lão bản đã đem phần sản nghiệp này giao cho lão đại, cho nên tôi hi vọng lúc lão đại không có chuyện gì làm thì vẫn nên sang đây xem xét một chút, tối thiểu cũng phải để cho huynh đệ phía dưới biết rõ mặt mũi của lão đại nha. Có đôi khi, vì khoảng cách quá xa, thời gian tách ra quá lâu, sẽ khiến cho tình huynh đệ trở nên nhạt. Người phía dưới không nhìn thấy lão đại, trong nội tâm bọn họ sẽ cảm thấy thấp thỏm không yên.” La Chiến nói, “Lão đại xin cứ yên tâm, chỉ cần có La Chiến tôi ở chỗ này, thì nơi đây cũng sẽ không xảy ra chuyện gì. Lão đại có thể yên tâm đi làm đại sự của mình, những người làm tiểu đệ giống như chúng tôi, kỳ vọng chính là lão đại không nên quên chúng tôi, có thể thường xuyên đến nhìn xem chúng tôi là tốt rồi.”

Vỗ vỗ bả vai La Chiến, Diệp Khiêm nói: “Hai ông đều là huynh đệ của tôi, mặc kệ tương lai phát sinh ra chuyện gì, thì tôi đều sẽ không quên hai ông. Các ông đã vì công ty mà đổ mồ hôi và máu, chuyện này sẽ không có bất kỳ người nào có thể gạt bỏ. Diệp Khiêm tôi xin thề, mặc kệ tương lai như thế nào, tôi đều sẽ không quên huynh đệ của mình, sẽ không quên các ông.”

“Có những lời này của lão đại, thì cho dù muốn La Chiến tôi đi vào nơi dầu sôi lửa bỏng, tôi cũng sẽ không chối từ.” La Chiến nói, “Công ty đã xảy ra chuyện lớn như vậy, có khả năng tạm thời sẽ tương đối loạn. Bất quá lão đại yên tâm, chỉ cần La Chiến tôi còn sống một ngày, thì sẽ không có bất kỳ người nào có thể nhấc lên sóng gió gì, tôi sẽ mau chóng đem thế cục thành phố Nam Kinh ổn định lại, xin lão đại cứ yên tâm.”

Thoả mãn nhẹ gật đầu, Diệp Khiêm nở nụ cười một chút, nói: “Có những lời này của ông, tôi đã an tâm.” Sau đó quay đầu nhìn Diệp Hàn Lẫm, Diệp Khiêm nói: “Gọi điện thoại đặt vé máy bay a, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ đi kinh đô.” Diệp Hàn Lẫm lên tiếng, cầm lấy điện thoại đi ra phòng bệnh.

Quay đầu nhìn Trình Văn, Diệp Khiêm nói: “Hảo hảo dưỡng tốt thân thể, về sau nếu như gặp chuyện gì không giải quyết được, ngàn vạn lần đừng có lại một mình khiêng hết, có biết không? Có chuyện thì hãy cùng La Chiến thương nghị, nếu thật sự không được thì hãy gọi điện thoại cho tôi. Chỉ cần là chuyện tôi có thể làm được, nhất định sẽ giúp ông giải quyết.”

Tranh đấu giành thiên hạ dễ, thủ vững giang sơn khó, đây là đạo lý thiên cổ không thay đổi, đây cũng là nguyên nhân không có triều đại nào tồn tại vĩnh viễn. Tại sao vậy chứ? Bởi vì, dục vọng của con người là vô cùng vô tận. Giang sơn mà Diệp Khiêm đánh rớt xuống tính toán là phi thường khổng lồ, nhưng hắn lại không thể tự mình quản lý tất cả, có rất nhiều chuyện đều phải giao cho những người khác đi xử lý. Như vậy, phải làm như thế nào giữ gìn giang sơn này? Đây là lúc thể hiện năng lực của người lãnh đạo, đây cũng là nguyên nhân tại sao thành phố Nam Kinh lại phát sinh chuyện như vậy.

Bất quá, hiện tại đã có La Chiến cùng Trình Văn tọa trấn ở thành phố Nam Kinh, Diệp Khiêm cũng tạm thời có thể yên tâm. Chỉ có điều, như vậy cũng không phải là kế lâu dài, Diệp Khiêm cần thêm những thủ hạ đối với hắn chân thành không thay đổi, cần thêm những người quản lý tài giỏi trợ giúp hắn quản lý những sản nghiệp kia.

Hiện tại mục tiêu của Diệp Khiêm nhất định phải phóng tới thế giới cổ võ giả, cho nên hắn không thể phân tâm đi quản lý những chuyện này. Bởi vì, thế giới cổ võ giả càng thêm phức tạp, nguy hiểm cũng càng nhiều hơn, không được phép một tia sơ sẩy, nếu không rất có thể binh bại như núi đổ. Ví dụ như chuyện đưa thư lần này, tuy thoạt nhìn thì rất đơn giản, nhưng nếu như muốn thuận lợi hoàn thành thì cũng không phải một chuyện dễ dàng. Dù sao, chẳng những phải cố kỵ đến mặt mũi đối phương, hơn nữa còn không thể để mất uy phong của Diệp gia. Một khi không cẩn thận, rất có thể sẽ khiến cho Diệp gia cùng Vân Yên Môn khai chiến. Trọng yếu hơn là, Diệp Khiêm cần phải biết rõ ràng chuyện lần này rốt cuộc là ý tứ của chưởng môn Vân Yên Môn, hay là do Tông Chính Nguyên tự chủ trương.

La Chiến cùng Trình Văn cũng có thời gian rất lâu không gặp, tin tưởng cũng có rất nhiều lời muốn nói, Diệp Khiêm cũng không có quấy rầy bọn họ, từ trong phòng bệnh đi ra. Sau khi nhìn thấy Diệp Khiêm đi ra, Diệp Hàn Lẫm cuống quít chạy tới chào đón, nói: “Vé máy bay đã đặt rồi, chuyến bay lúc 9 giờ sáng.”

Khẽ gật đầu, Diệp Khiêm nói: “Đến kinh đô có lẽ là giữa trưa, khá tốt.” Dừng một chút, Diệp Khiêm quay đầu lại nhìn Diệp Hàn Lẫm, nói: “Mày có phải có chuyện muốn hỏi tao hay không?”

“Ách...” Diệp Hàn Lẫm do dự cũng không biết có nên hỏi hay không.

“Có lời gì thì mày cứ hỏi đi, nếu chúng ta là huynh đệ, vậy thì không có lời gì không thể nói a.” Diệp Khiêm nói.

Trầm mặc một lát, Diệp Hàn Lẫm hỏi: “Vừa mới rồi ở trong phòng họp em có nhìn thấy thanh dao găm kia...” Lại nói đến một nửa, Diệp Hàn Lẫm ngừng lại. Diệp Khiêm biết rõ hắn muốn hỏi điều gì, nhàn nhạt nở nụ cười một chút, nói: “Đúng vậy, nó là Thất Tuyệt đao, bất quá, tap càng ưa thích gọi nó là Huyết Lãng. Lúc tao tới Diệp gia mới biết thanh dao găm kia là binh khí của cha tao, hiện tại coi như là vật quy nguyên chủ a. Người biết chuyện này không nhiều lắm, tao cũng không muốn cho người. khác biết Không cần phải tạo thêm phiền toái, cho nên, tao hi vọng mày giúp tao bảo thủ bí mật này, không nên đem chuyện Thất Tuyệt đao đang ở trên người tao nói ra a.”

Trùng trùng điệp điệp nhẹ gật đầu, Diệp Hàn Lẫm nói: “Em hiểu. Thất Tuyệt đao chính là thần binh lợi khí, vô số người có ý đồ dòm ngó nó, nếu để cho người ta biết rõ nó đang ở trong tay anh, thì nhất định sẽ đưa tới rất nhiều phiền toái không cần thiết.”