Sếp Của Tôi Là Một Ông Chú!

Chương 47:Vừa Lo Vừa Sợ



Du  Vu được gọi đến liền tức tốc có mặt. Sau khi kiểm tra tình hình của cô xong, tất cả mọi người đứng nhìn cô.

Phù Đổng nhận được tin cô tỉnh dậy liền đến nơi, vừa tới đã cảm thấy bầu không khí...

Ngộp ngạt thật!

Bối Bội Sam nằm nhìn bốn người đàn ông trước mặt mình. Cô cảm nhận được bụng mình vừa mất đi thứ gì đó, có gì đó...

Rất trống vắng!

" Mất...rồi phải không?" Cô lên tiếng hỏi.

Cả bốn đứng đờ ra. Bọn họ không ai dám mở lời.

" Sao không ai nói?" Cô lại hỏi tiếp.

Cô đã tỉnh táo lại và có sức hơn rồi.

Đủ để nhận được câu trả lời.

Sở Bách Điềm siết chặt tay , anh không có can đảm nói chuyện này với cô.

Anh sợ...

" Mất rồi đúng không?" Cô lặp lại câu hỏi.

Cạch

Hắc Mộc Lan đẩy cửa đi vào. Nhận được tin từ Phù Nhân Sinh cô liền đến đây, biết rằng bốn con người này bây giờ không thể làm gì cho Bối Bội Sam được đâu.

" Tất cả ra ngoài đi " Hắc Mộc Lan lên tiếng nói tiếp.

Cả bốn nhìn nhau, sau đó gật đầu đi ra. Dù gì Hắc Mộc Lan và Bối Bội Sam là bạn thân, cả hai cũng là phụ nữ dễ dàng nói chuyện hơn.

Với lại bốn con người này không biết trấn an cô sao cho đúng đâu.

Tất cả đều đi ra, còn cô và Mộc Lan ở lại.

Mộc Lan đi đến, kéo ghế ngồi xuống rồi nắm lấy tay cô.

" Đứa bé mất rồi, Bội Sam ".

Hắc Mộc Lan thẳng thắng nói.

Bối Bội Sam nhìn Hắc Mộc Lan. Nếu là người bình thường nghe xong sẽ thét lên, sẽ khóc, sẽ gào trong tuyệt vọng.

Còn Bối Bội Sam cô...

Bình tĩnh đến lạ.

" Bội Sam...".

Hắc Mộc Lan lo sợ, tại sao con bé lại bình tĩnh như vậy?

Cô còn chuẩn bị tâm lý để trấn an Bối Bội Sam cú sốc này, nhưng sao...

" Được rồi chị Lan ".

Bối Bội Sam rút tay lại, cô thở dài.

" Em đói lắm...có thể cho em ăn gì trước không?".

...

Sự bình tĩnh của Bối Bội Sam khiến ai cũng vừa sợ vừa lo.

Cô không khóc, không tuyệt vọng, một giọt nước cũng lại càng không rơi.

Phản ứng của Bối Bội Sam sau khi nghe tin mình mất con khiến ai cũng bất ngờ.

Sở Bách Điềm đút cháo cho Bối Bội Sam ăn. Anh và cô không ai nói gì, tất cả đều im lặng.

Còn Phù Nhân Sinh và Phù Đổng ở bên ngoài, Hắc Mộc Lan thì ngồi ở trên ghế cô đang lo sợ.

" Em ấy...".

Bối Bội Sam không phải sắt đá, con bé cũng biết đau biết buồn.

Nhất định...

Bên trong đã tuyệt vọng hẳn rồi!

Con bé đang rơi vào vực thẩm sâu nhất luôn rồi.

Bối Bội Sam nhìn Sở Bách Điềm, cô lên tiếng sau một hồi im lặng:" Tôi no rồi ".

Sở Bách Điềm dừng tay lại, anh để hộp cháo qua một bên.

Nhìn Bối Bội Sam thế này...nó còn giày vò anh hơn.

Bối Bội Sam cầm lấy li nước uống. Tuy cả người bị thương, nhưng theo cô tính toán..

Nếu nghỉ ngơi đúng và tịnh dưỡng tốt sẽ hồi phục sớm thôi.

Đến lúc đó...

Cô sẽ...

" Bội Sam..." Sở Bách Điềm lên tiếng, anh không biết nên nói gì với cô đây.

Cũng không biết nên bắt đầu từ đâu của cuộc trò chuyện nữa.

Bối Bội Sam thở dài, anh lên tiếng:" Anh...".

" Được rồi ".

Bội Sam cắt ngang lời anh. Sở Bách Điềm cảm thấy lo lắng, anh nhìn cô.

" Chú biết không? Tôi đã rất ao ước đợi đứa bé này chào đời, nhưng có lẽ tôi và chú chưa có duyên với việc làm ba làm mẹ rồi ".

" Chú...có đau lòng không?".

Sở Bách Điềm nghe xong anh liền lao đến ôm lấy cô, đau lòng không ư?

Tâm anh như bị xé ra, như bị ai đó lấy dao rạch vài nhát vậy...

Đau lắm...thật sự rất đau!

Anh đau vì cô bị thương, anh đau vì mình và cô đã mất đi một tiểu bảo bối. Anh cũng hối hận...tại sao mình không nói ra tình cảm sớm hơn? Tại sao không bỏ cái ý định trả thù đi?

Cũng do anh...một phần cũng do anh.

" Chú...".

" Tôi xin lỗi...".

Bội Sam dùng sức nhấc tay lên, cô vỗ lưng anh. Cô đau, anh cũng đau.

Cả hai đều biết tình trạng bản thân ra sao. Đứa bé này...

Cứ nghĩ nó sẽ chào đời một cách an toàn, lúc đó cô làm mẹ...anh làm ba.

Cô và anh cũng có thể tin tưởng nhau, ở cạnh nhau và sống đến hết đời.

Nhưng không...

Bối Diệc...

Có phải do ông không?

Chính tay ông đang muốn cắt đứt tương lai của tôi và Sở Bách Điềm sao? Ông nghĩ đứa con này vẫn là con búp bê mà ông thích thì giày vò, lúc thì vứt bỏ sao?

Không đâu, Bối Diệc, ông đã lầm rồi.

Tôi sẽ không để ông đánh bại mình đâu.

" Chú...".

" Cố gắng lên ".

Nghe cũng buồn cười thật. Đáng ra người được an ủi lúc này là cô mới đúng, nhưng cô bây giờ phải an ủi anh.

Ai cũng nghĩ Sở Bách Điềm như sắt đá, anh không biết đau biết buồn...

Lầm rồi, ở với anh trong nửa năm qua...cô đã hiểu rõ con người này thế nào.

Hoàn toàn...yếu đuối!

" Bội Sam...".

Sở Bách Điềm kích động, mắt đã rơm rớm nước mắt lúc nào không hay nữa rồi.

Bối Bội Sam cũng bắt đầu khóc theo anh. Cô cũng đâu phải cục đá bên bờ sông hay sắt đá gì, cô cũng biết đau biết buồn như anh thôi.

" Chú...chúng ta làm lại từ đầu được không?".