Say Mê

Chương 44



Là một ngôi sao nữ nổi tiếng, đặc biệt còn là kiểu gả vào hào môn, nhất cử nhất động của Dương Lưu Thư luôn bị chú ý.

Từ sau khi công bố tin mang thai, lâu lâu tin tức về việc sinh nở của cô lại xuất hiện trên các phương tiện truyền thông.

Hôm nay là cô sinh một cậu con trai, khiến cả nhà họ Hướng vui mừng khôn xiết; ngày mai lại là cô sinh ra một cô con gái, khiến người nhà họ Hướng cực kỳ không vui, lệnh cho cô phải sinh đứa thứ hai càng nhanh càng tốt, sinh con trai.

Cuối cùng, Hướng Đông Dương, người đã quen với việc nắm quyền chủ động cũng lên tiếng, hứa rằng ngay khi em bé chào đời, sẽ chủ động đưa tin cho bạn bè truyền thông, trước đó, xin hãy cho người sắp làm mẹ một chút không gian riêng tư.

Đến gần ngày sinh, Dương Lưu Thư lặng lẽ nhập viện sinh con, sau khi Song Dưỡng Thủy chào đời, Hướng Đông Dương như đã hứa trước đó, việc đầu tiên là tuyên bố tin tức này trên Weibo của mình.

Bàn tay bố mẹ nâng gót chân nhỏ của bé con.

Ngày Dương Lưu Thư xuất viện, ngoại trừ Hướng Đông Dương còn có bố mẹ Hướng mang theo một nhóm người tới đón.

Bên ngoài bệnh viện đã có rất nhiều phóng viên ngồi canh từ sớm, ngay khi bọn họ đi ra, đám người đó lập tức lao tới.

Vệ sĩ mặc áo sơ mi trắng quần tây đen chặn toán người, giữa đám đông, Hướng Đông Dương một tay xách nôi em bé, tay kia nắm chặt lấy tay Dương Lưu Thư.

Mẹ Hướng ở bên kia Dương Lưu Thư, vẫn luôn cẩn thận đỡ cô.

Là một người mà ngay cả khi xin lỗi cũng sẽ không chịu cúi đầu, mẹ Hướng mặc dù đang cười, toàn thân trên dưới đều lộ ra một vẻ tự chủ cùng ngạo mạn.

“Lưu Thư và em bé đều cần phải nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi, vấn đề mà các vị quan tâm, Đông Dương có thể giải đáp sau.”

Vừa nói còn vừa cẩn thận đỡ Dương Lưu Thư lên xe.

Vì thế, mẹ Hướng dùng hành động thực tế, phá tan lời đồn mẹ chồng nàng dâu không hòa hợp.

Tất nhiên, cũng có người chua ngoa rằng, là bởi vì Dương Lưu Thư sinh con trai, nên mới được người nhà họ Hướng yêu chiều như thế.

Sau đó, lại có tin đồn rằng, vì sinh con trai, Hướng Đông Dương và bố mẹ Hướng đã tặng cho Dương Lưu Thư rất nhiều quà, châu báu trang sức, nhà sang, thậm chí có cả cổ phần công ty.

Tin tức này chưa từng được chứng thực, nhưng người nhà họ Hường vốn thường kín tiếng, chỉ thích tổ chức các buổi họp mặt gia đình, khi làm tiệc đầy tháng cho bé cưng, ngược lại đã hiếm hoi mà khoa trương một lần.

Thời gian như một bàn tay vô hình, xô rồi đẩy, từ cầu hôn, đến phát hiện có thai, tổ chức hôn lễ, sinh con, đến bày tiệc đầy tháng, dưới ánh nhìn của vô số cặp mắt, đi hết từng bước tiếp từng bước, cuối cùng cũng đã đi tới hồi kết.

Cuộc sống của gia đình nhỏ ba người bọn họ, dường như từ ngày này mới chính thức bắt đầu.

Khi Dương Lưu Thư cách ngày dự sinh còn hai tháng, Hướng Đông Dương đã xin nghỉ phép nửa năm, đến hiện tại, còn bốn tháng.

Lý do cho việc xin nghỉ phép dài hạn này, một là bởi vì Song Dưỡng Thủy còn nhỏ quá, không nên ra ngoài, Dương Lưu Thư không thể dẫn theo cậu chạy cùng bố, mặt khác, là vì dành thêm một chút thời gian ở cùng với Dương Lưu Thư.

Bọn họ bên nhau hơn bảy năm, nhưng thời gian hạnh phúc thật sự chẳng bao nhiêu, thế nên cho đến bây giờ, Song Dưỡng Thủy đã đầy tháng, mà có đôi lúc, khi Hướng Đông Dương nhìn khuôn mặt nhỏ bé của cậu, vẫn hoài nghi hết thảy hiện tại chỉ là ảo giác, một khi tỉnh lại, Lưu Thư vẫn đang chiến tranh lạnh với anh.

Vì vậy anh muốn dành nhiều thời gian nhất có thể cùng cô ở bên nhau, xóa nhòa hết mức có thể những ký ức không vui vẻ kia.

Đang vào mùa hè, bên ngoài là ánh nắng nóng rát, nhiệt độ trong phòng cố định ở mức 25.

Hướng Đông Dương đang mở cuộc họp video sau bàn làm việc, còn trên ghế sô pha bên kia, Dương Lưu Thư đang co mình làm ổ trên đó đọc sách, trong chiếc nôi bên cạnh cô, Song Dưỡng Thủy nắm tròn hai bàn tay nhỏ bé đặt bên sườn mặt, đang ngủ ngon lành.

Hết thảy đều vừa khéo.

Anh khẽ mỉm cười, tập trung lực chú ý vào video bên kia.

Dương Lưu Thư lật một trang sách, nhân cơ hội lén nhìn Hướng Đông Dương.

Cô ù ù cạc cạc về chuyện công ty, cũng hoàn toàn không hứng thú, nhưng cô thích nhìn dáng vẻ lúc làm việc của Hướng Đông Dương.



Rất chuẩn mực, rất nghiêm túc, rất điềm tĩnh, nhưng tư duy cực kỳ nhanh nhẹn, ra quyết định cũng vô cùng quyết đoán.

Anh và mẹ mình đã từng bất hòa nhiều năm, nhưng thật ra hai người họ lại giống nhau nhất.

Trong xương tủy hai người đều có một loại khí thế từ trên cao nhìn xuống, dù là khi hòa nhã, cũng lộ ra sự lạnh nhạt và xa cách.

Giống như dáng vẻ mím khóe miệng im lặng bây giờ, nếu cô là cấp dưới của anh, nhất định sẽ phải phập phồng lo sợ.

May mà không phải.

Dương Lưu Thư thu lại ánh mắt từ người Hướng Đông Dương, rồi dịu dàng nhìn vào trong nôi.

Song Dưỡng Thủy dễ ngủ quá.

Cô muốn sờ khuôn mặt nhỏ của cậu, lại sợ làm ồn đến cậu. Tay treo trong không trung vài giây, từ từ thay đổi phương hướng, một lần nữa vén lại góc chăn vốn đã được vén kỹ.

Tên mụ Song Dưỡng Thủy này là do Dương Lưu Thư đặt.

Một hôm nọ cô tình cờ nhìn thấy ba chữ này trong một cuốn sách, không hiểu làm sao lại đột nhiên cảm thấy nó rất thích hợp làm tên mụ cho bé con -- bởi vì tên của cô và Hướng Đông Dương, đều có một âm “YANG”. (1)

Sau đó, sau khi Song Dưỡng Thủy ra đời, thầy tướng số phán rằng cậu ngũ hành khuyết Thủy, cái tên mụ này liền đã hợp lại càng hợp hơn.

Có thể là vì cả bố và mẹ khi còn nhỏ đều là người rất yên tĩnh, nên Song Dưỡng Thủy từ khi sinh ra đến giờ, chẳng hề quấy khóc.

Đương nhiên, em bé chưa đầy tháng vốn dĩ rất thích ngủ, nhưng Song Dưỡng Thủy kể cả khi tỉnh, cũng không hề khóc nhiều.

Nghe nói đây là kiểu em bé có nhu cầu thấp (2), không ít người thân có con trong gia đình rất hâm mộ điều này.

Ở phía bên kia phòng sách, Hướng Đông Dương hỏi một câu: “Còn gì muốn nói nữa không?”

Dương Lưu Thư không thể không ngẩng đầu.

Nhìn trông anh bên ấy chắc là sắp kết thúc.

Video đằng đó trở nên yên tĩnh, trong giường em bé lại có động tĩnh.

Song Dưỡng Thủy nhăn cái mày nhỏ, nắm tay nhỏ bên phải khẽ vung lên, mở mắt.

Dương Lưu Thư lập tức bỏ sách trên tay xuống, tiến lại gần cái nôi.

Phía kia, Hướng Đông Dương nhìn qua, lộ ra vẻ mặt dò hỏi: Song Dưỡng Thủy dậy rồi?

Dương Lưu Thư xua xua tay với anh, rồi chỉ chỉ vào mình, ý bảo đã có em ở đây, anh cứ bận đi.

Hướng Đông Dương không kìm được, vội vàng mà ra chỉ thị.

“Nếu không có gì muốn nói, lần này đến đây thôi. Triều Huy lát sau hãy đến chỗ tôi.”

Kết thúc cuộc họp video, anh ba bước thành hai bước tiến đến bên cạnh hai mẹ con.

Tay anh ôm vòng lấy Dương Lưu Thư từ đằng sau một cách tự nhiên, cằm gác trên đầu vai cô, cùng nhìn ngắm bé cưng trong nôi.

Song Dưỡng Thủy mở đôi mắt to đen lúng liếng, bất động nhìn bố mẹ mình.

“Anh nói xem có phải đói rồi không?” Dương Lưu Thư hỏi.

“Có thể.”

“Nhưng mà Song Dưỡng Thủy chưa khóc, hình như cũng chưa đến giờ cho bú.”



“Song Dưỡng Thủy không thích khóc.”

Giống như muốn phá sân khấu của bố, Hướng Đông Dương vừa nói dứt câu, cái miệng nhỏ của Song Dưỡng Thủy bẹt ra, oa oa khóc òa.

Dương Lưu Thư vừa định duỗi tay bế, Hướng Đông Dương đã giành trước một bước, cẩn thận bế Song Dưỡng Thủy lên, đưa vào trong vòng tay cô.

Cô đón lấy cơ thể mềm mại nhỏ bé của Song Dưỡng Thủy, tính xốc vạt áo trước lên theo thói quen.

“Đừng nhìn.”

Hướng Đông Dương được đào tạo bài bản, lập tức dời tầm mắt từ ngực lên khuôn mặt cô.

Không hiểu nổi cô ngại ngùng vì điều gì, là vợ chồng, cả người cô đối với anh mà nói không có gì là bí mật cả.

Nhưng anh rất vui lòng quan tâm đến cảm xúc của người làm mẹ.

Song Dưỡng Thủy được ăn, lập tức dừng khóc. Nắm bàn tay nhỏ bé vẫn đặt trên bát cơm nhỏ của mình.

Dương Lưu Thư xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu, lại nhéo nhéo bàn tay nhỏ mềm mụp của Song Dưỡng Thủy, khẽ cảm thán: “Nhỏ bé mềm mại quá đi. Đáng yêu quá.”

Người làm bố không cầm lòng nổi gật đầu.

Ở trong lòng anh, danh sách người đáng yêu nhất lại thêm một Song Dưỡng Thủy.

“Nhưng em không thể cho thằng bé bú đến đầy tuổi, phiền phức quá đi mất. Cho bú nửa năm thôi được không?”

Hướng Đông Dương duỗi tay, nhẹ nhàng nắm lấy cả hai bàn tay một lớn một nhỏ kia, gật đầu: “Được.”

Chính bản thân Dương Lưu Thư lại cảm thấy không ổn.

“Nửa năm có phải ngắn quá không? Hay là, chín tháng?”

Hướng Đông Dương vẫn không có bất cứ ý kiến gì: “Được.”

Cô không nhịn được cười, cúi đầu hôn lên cái trán nhỏ của Song Dưỡng Thủy, rồi bị xúc cảm trên đôi môi mềm mại làm cho xúc động.

“Chúng ta sinh ba đứa nhé, được không?”

Đây không phải lần đầu tiên cô nhắc đến chuyện này, Hướng Đông Dương vẫn như trước gật đầu: “Được.”

Dương Lưu Thư tính toán ở trong đầu một chút: “Đến khi em 30 tuổi chúng ta sinh một đứa, 35 tuổi lại sinh đứa nữa, được không?”

Hướng Đông Dương im lặng mỉm cười, ánh sáng trong mắt càng ngày càng nhu hòa.

“Được.”

Lần này, cô thực sự đã cười.

Một bàn tay vỗ mạnh lên vai anh: “Thế này là sao đây hả, cứ được được được suốt, vậy sau này em sẽ gọi anh là ‘Được Được tiên sinh’, nhé?”

Ý cười trong mắt anh nồng đậm đến không thể tiêu tan, anh cúi người về phía trước, trán áp lên trán cô, ánh mắt bao lấy bé cưng đang ra sức bú sữa ừng ực ừng ực trong lòng hai người: “Được.”(1) Chữ ‘Dưỡng’ (氧) trong Song Dưỡng Thủy: [yǎng]

Chữ ‘Dương’ (杨) trong Dương Lưu Thư: [yáng]

Chữ ‘Dương’ (阳) trong Hướng Đông Dương: [yáng]

(2) Nguyên văn là 低需求宝宝, tiếng Anh là Low-need baby (Mình không tìm được thuật ngữ trong tiếng Việt): đại khái là kiểu em bé ngoan ngoãn, không khóc quấy, tự chơi sau khi thức dậy, không bám người…