Sau Khi Xuyên Thành Mèo Ta Nuôi Nấng Tiểu Hoàng Tử

Chương 73: Ta nhất định phải đi



Bên ngoài vẫn tiếp tục vang lên tiếng đánh nhau.

Nhưng Vân Lạc Đình lại không nghe thấy gì.

Vị ngọt ngào của đường nhanh chóng che đi vị đắng còn sót lại, hơi nóng từ sau tai truyền đến. Vân Lạc Đình ho nhẹ: "Ta đi vào bên trong coi có cần thêm cái gì nữa không."

Bùi Huyền Trì thấy cậu giả vờ bình tĩnh. Nhưng trên thực tế phía sau tai đã đỏ ửng, hắn không khỏi cười khẽ, sau đó cùng đi vào.

- --

Ngoài sân, Bình Du dựa vào cây khô trước cửa. Gương mặt hắn tái nhợt, khóe miệng còn có vết máu đỏ thẫm: "Đường đường là trưởng lão. Chỉ vì một cái ân tình nhỏ, mà ông cũng dám động thủ với ta?"

Thực lực của trưởng lão Huyền Ưu cao hơn Bình Du. Hiện tại trên quần áo ông chỉ bị dính một ít máu, nhưng bên trong lại không nghiêm trọng: "Ngươi biết rõ đại sư có bao nhiêu yêu quý linh thú của hắn. Thế mà ngươi còn dám nói chuyện với tiểu hữu như vậy."

Bình Du bất mãn, không thèm để ý nói: "Linh thú vốn dĩ dùng để tu luyện. Gì mà quan tâm hay không quan tâm? Linh thú là loài chim ít nhất còn có thể bay. Một con mèo thì có thể làm được chuyện gì? Hắn nói yêu quý mà các ngươi cũng tin sao? Còn không biết đó là tin tức ai truyền đâu."

Linh thú là có thể dùng để mua bán, cho thuê. Ngự Thú Tông chính là làm cái nghề này. Ỷ vào việc có pháp bảo có thể làm linh thú ngoan ngoãn nghe lời, nên nuôi một ngọn núi linh thú.

Mấy cái vị đại năng quyền cao chức trọng trong tông môn, làm gì có ai mà bên người không có vài con linh thú chứ? Đối với bọn họ mà nói, nếu ma thú dùng để ăn, thì linh thú cũng không khác.

Không biết làm cách nào mà tin đồn kia lan truyền trong bí cảnh, chỉ là giả mà thôi!

Bình Du nói: "Hơn nữa, ta cũng không có muốn trở mặt với bọn họ. Ta mang theo linh vật đến, vốn dĩ là muốn đổi đan dược. Kết quả ngươi coi thái độ của con linh thú kia với ta như thế nào?"

Trưởng lão Huyền Ưu lạnh lùng nói: "Ngươi làm linh thú chướng mắt, không có nghĩa là tất cả mọi người đều giống như ngươi."

"Thế thì chưa chắc." Bình Du càng nói càng tức giận: "Viên đan dược kia còn chưa chắc đã là do hắn luyện chế ra. Nói không chừng là do hắn tìm được trong bí cảnh. Giả mạo lừa các ngươi qua đó, giả bộ là đan sư luyện đan. Nhưng trên thực tế từ đầu đến cuối chỉ là một kẻ lừa đảo, thiệt thòi cho ngươi còn tin tưởng hắn sâu như vậy."

"Ngươi câm miệng!" Trưởng lão Huyền Ưu cầm kiếm muốn chém hắn lần nữa: "Phải rất lâu bí cảnh mới mở ra một lần. Tu sĩ đi vào lần trước không được mấy người có thể luyện ra đan dược đặc cấp. Đan dược đặc cấp nguyên bản trong bí cảnh không phải là không có. Hoặc là không có tác dụng, không thì ngay cả bình đựng cũng bị mục nát. Nào còn có đan dược chứ?"

Bình Du ngừng một chút, kỳ thật hắn cảm thấy Huyền Ưu nói có lý. Nhưng việc đã đến nước này, làm sao có thể thừa nhận mình nghĩ sai: "Thế thì cũng có thể là mang từ bên ngoài vào."

Trưởng lão Huyền Ưu càng cười lạnh: "Đan dược cao cấp ở bên ngoài rất ít. Nếu có đan dược đặc cấp xuất hiện nhất định sẽ bị đại năng giả tranh đoạt. Cần gì phải mang đến bên trong bí cảnh để đổi lấy linh vật? Ở bên ngoài bí cảnh không chừng còn có thể đổi được càng nhiều linh vật hiếm thấy."

"Ta lười nói với ông." Bình Du đứng dậy phủi bụi bẩn trên người đi: "Dù sao, cũng không có ai tận mắt nhìn thấy hắn luyện đan.

Nói xong, không đợi trưởng lão Huyền Ưu phản bác lại, đã xoay người rời đi.

Như thể sợ trưởng lão Huyền Ưu sẽ đánh sau lưng hắn. Bình Du cố ý dùng linh lực, vài bước đã không thấy bóng dáng.

- --

Bí cảnh không xuất hiện trận pháp mở cửa cũng không phải là chuyện tốt. Mặc dù có thể ở trong bí cảnh lâu hơn, nhưng......

Nếu trận pháp mở cửa lâu không khởi động. Điều này đại biểu bí cảnh đang hỗn loạn, hoạt động bình thường đã xuất hiện vấn đề.

Tiếp tục ở lại chỉ càng thêm nguy hiểm.

Bùi Huyền Trì biết trận pháp mở cửa sẽ xuất hiện ở đâu.

Ngày hôm sau liền mang theo Vân Lạc Đình đến một cái đại điện lớn bị bỏ hoang trong thành.

Nơi này tương đối lớn, lại không có tu sĩ lãng phí thời gian dọn dẹp.

Cửa vừa mở ra, chấn động làm bụi bặm bay lên.

Khắp nơi trong viện đều có một tầng đất thật dày, mạng nhện treo trên mái hiên bị tàn phá lung lay như sắp đổ.

Vân Lạc Đình hỏi: "Có phát hiện ra vấn đề gì không?"

Bùi Huyền Trì đứng ở nơi kiếp trước trận pháp mở ra. Linh lực vận chuyển trong bí cảnh vô cùng yếu ớt, giống như là bị cái gì đó ép xuống: "Bí cảnh vận chuyển xảy ra sai lầm, hẳn là đã xảy ra chuyện gì đó khiến linh lực bị áp chế."

"Rót linh lực từ bên ngoài vào có được không?"

Bùi Huyền Trì lắc đầu: "Không được."

Bọn họ đang nói chuyện, thì bỗng trưởng lão Huyền Ưu hoảng hốt chạy vào: "Đại sư, không xong rồi, bên ngoài lại xảy ra thú triều. Lần này mấy con ma thú đó giống như trở nên thông minh hơn, một mực tấn công điểm yếu của trận pháp. Động Hư đã mang theo một nhóm đệ tử ra chữa trị trận pháp, cho nên muốn hỏi đại sư một chút có trận pháp nào có thể sử dụng để ngăn cản thú triều hay không."

Bùi Huyền Trì cau mày: "Đi qua nhìn xem."

"Mặc dù có hơi mạo phạm, nhưng cũng là......" Lời trưởng lão Huyền Ưu cứng lại. Khi ý thức được Bùi Huyền Trì nói gì, ông vội nói: "Được, mời đại sư đi qua bên này."

Trận pháp bị công kích, toàn bộ trận pháp sư trong thành đều bó tay không có biện pháp. Chỉ có thể tăng cường linh lực rót vào trong trận pháp.

Nhưng đối mặt với sự điên cuồng của thú triều. Nếu cứ tiếp tục như vậy, bọn họ cũng không chống đỡ được bao lâu.

Trưởng lão Huyền Ưu qua đây vốn là muốn xin một ít trận pháp có thể sử dụng được, bù đắp cho lỗ hổng của những trận pháp trước.

Dù sao đại sư song tu cả luyện đan lẫn trận pháp. Ông cho dù tìm được cũng không có cách khiến đối phương tới sửa chữa trận pháp ở cửa thành.

Lại không nghĩ đến đi một chuyến còn có niềm vui bất ngờ.

Đã có không ít người tụ tập ở gần cổng thành.

Một nhóm người chặn ở bên trái, tay hạ thấp phóng thích linh lực về phía tường thành.

Trong trận pháp hẳn là đã bỏ thêm trận văn ngăn cách âm thanh. Mặc dù trận pháp đã bị đụng đến lung lay sắp đổ, nhưng lại không nghe thấy tiếng ma thú gào thét ở bên ngoài.

Nơi trận pháp có sơ hở không ngừng hấp thu linh lực cuồn cuộn.

Trưởng lão Động Hư đứng đằng trước sắc mặt đã trắng bệch. Cho dù là như thế nhưng ông cũng không buông tay xuống.

Bùi Huyền Trì hạ thần thức xuống. Toàn bộ trận pháp không chỉ bị vỡ ở mỗi chỗ này. Cho dù có sửa chữa lại tốt cũng không thể chống đỡ được lâu.

Chỉ cần biến linh lực thành mực, một lần nữa vẽ lại một cái trận pháp hoàn chỉnh. Trận pháp mới tiến hành dung hợp với trận pháp trước, sẽ không cần người bên ngoài lại rót linh lực vào.

Trưởng lão Động Hư buông tay, suy yếu đến mức đứng không vững. Ông được đệ tử bên cạnh đỡ dậy, nhưng vẫn là kiên trì ôm quyền, đôi môi run run nói không nên lời, chỉ có thể dùng cách này coi như bày tỏ cảm tạ.

Bùi Huyền Trì vẫn đang dung hợp trận pháp mới. Vân Lạc Đình thấy thế, tiến lên đưa cho đệ tử bên cạnh trưởng lão Động Hư một viên đan dược: "Đút cho ông ấy ăn."

Trong lúc đệ tử còn hơi do dự, trưởng lão Động Hư đã cầm viên dược kia nuốt xuống.

Vốn là nghĩ không nên phụ ý tốt của đối phương. Nhưng sau khi ăn xong, trưởng lão Động Hư sững sờ.

Mặc dù đan dược bình thường có thể bổ sung linh lực, nhưng sẽ khôi phục từ từ như nước chảy chậm rãi, nhưng hiện tại...... Phảng phất chỉ là trong giây phút, linh lực đã khôi phục.

Trưởng lão Động Hư chậm rãi khép tay lại, cảm thụ linh lực tràn đầy trong cơ thể.

Tốc độ khôi phục này cũng quá nhanh!

Cảm xúc của trưởng lão Động Hư có hơi dao động, duỗi tay muốn nắm tay cậu nói tỉ mỉ. Nhưng lý trí vẫn khiến ông lui về sau nửa bước, không dám thật sự động tay, chỉ hỏi: "Tiểu hữu, đây là loại đan dược gì vậy?"

"Bổ Linh Đan." Vân Lạc Đình nói: "Có thể coi như bản cải tiến."

Công thức đan dược được sửa chữa, cộng thêm cách luyện chế khác nhau, hiệu quả bổ sung linh lực tốt hơn Bổ Linh Đan bình thường gấp mấy lần.

Trưởng lão Động Hư sửng sốt, phiên bản cải tiến của Bổ Linh Đan, vẫn là đan dược đặc cấp. Ông sờ soạng những thứ trong nhẫn trữ vật, hình như không có cái gì có thể đổi, nếu mà dùng linh thạch để mua......

Thôi.

Cho dù ông có bỏ hết đồ trong túi trữ vật đưa vào nhà đấu giá, dù đổi lấy linh thạch thì khả năng vẫn không đủ.

Khoảng khắc trận pháp chứa linh lực khổng lồ hình thành, cả thành đều chấn động. Linh lực rung chuyển cũng đẩy thú triều bên ngoài ra, xẹt qua cổ ma thú hình như đã khơi dậy một chút thanh tỉnh của nó. Chúng nó không tiếp tục tấn công nữa, mà ngậm thi thể ma thú và linh thú trên mặt đất rồi chạy đi.

Bùi Huyền Trì nhíu mày hỏi: "Thi thể của tu sĩ xử lý như thế nào?"

Huyền Ưu trưởng lão nói: "Trong thành hoang lấy thủ làm chủ, sẽ không đi ra ngoài nghênh chiến. Cho nên chỉ có người vì linh lực bị cạn kiệt mà ngã xuống, sẽ không mất mạng, nên cũng không có thi thể."

Nói đến chuyện này, trưởng lão Huyền Ưu lại nhớ đến một chuyện khó tin khác: "Theo lý thuyết, bầy thú ở bên ngoài trắng trợn đuổi theo tu sĩ, hẳn là bên ngoài sẽ có một ít...... Nhưng sau khi có người tiến vào thành lại nói chưa từng nhìn thấy thi thể, ngay cả vết máu cũng không có."

Cho dù có bị ăn, cũng không thể một miếng nuốt thẳng, ngay cả máu cũng không có thực sự rất kỳ lạ.

Nhưng ma thú tấn công tu sĩ không phải để ăn, chẳng lẽ đuổi chơi?

Cái này rõ ràng không hợp lý.

Vân Lạc Đình giơ tay túm tay áo Bùi Huyền Trì, truyền âm nói: "Ta hình như cảm giác được linh lực từ khắp nơi hướng tới băng nguyên."

"Phương hướng mà ma thú đi cũng là đến băng nguyên."

"Trong trung tâm linh lực có một tầng sương mù, ta không nhìn rõ."

Vân Lạc Đình còn nhìn thấy Nguyệt Chiếu Lam Tuyết thú vây quanh sương mù kia, dường như nó có chút nôn nóng muốn rút thứ kia ra, nhưng lại bị ma thú ngăn cản.

Đám ma thú kia cũng không hề thuận theo Nguyệt Chiếu Lam Tuyết thú.

Nguyệt Chiếu Lam Tuyết thú là thú điềm lành, thực lực cũng không mạnh. Nếu thật sự đánh nhau căn bản không phải là đối thủ của những con ma thú kia. Cũng may ma thú cũng không phát động tấn công với nó, chỉ mực canh giữ ở bên cạnh đám sương mù kia. Truyện Đông Phương

Bùi Huyền Trì nhàn nhạt nói: "Có bao nhiêu người của Tiên môn Túc Minh tiến vào đây?"

Vân Lạc Đình nhướng mày. Cái tông môn từng trộm trứng Nguyệt Chiếu Lam Tuyết thú đó sao?

"Mười lăm người."

Vân Lạc Đình nghi ngờ nói: "Lúc bị nhốt trong động băng, bao gồm trưởng lão Xích Minh ở đấy hình như cũng không nhiều người như vậy?"

Vốn nghĩ rằng người của tông môn bọn họ đi vào không nhiều lắm. Hóa ra cũng có hơn mười mấy người sao, nhìn giống như chỉ có bốn, năm người.

Trưởng lão Huyền Ưu gật đầu, "Nói đến cũng lạ. Lúc chạm mặt ở băng nguyên tất cả đệ tử đều ở đó. Nhưng sau khi bị đàn thú đuổi giết, hình như lúc đó đã ít đi rất nhiều người. Nhưng mà tình hình lúc đó khẩn cấp, ta cũng không cận thận xem xét."

Như thế, Bùi Huyền Trì liền biết được nguyên nhân bí cảnh vận chuyển xảy ra vấn đề: "Trên sông băng nguyên nguy cơ tứ phía. Trưởng lão Xích Minh phái đệ tử đi trộm trứng, không khỏi sẽ có người chết ở bên trong. Trứng Nguyệt Chiếu Lam Tuyết thú lại đặt trên hoa băng nguyên. Nếu cơ duyên xảo hợp hoa băng nguyên hấp thu chất dinh dưỡng, sau khi thức tỉnh sẽ hấp linh khí của thiên địa."

"Tiểu thế giới ban đầu mà Nguyệt Chiếu Lam Tuyết thú sinh sống. Cũng vì khi hoa băng nguyên thức tỉnh lấy hết linh khí trong thiên địa làm linh lực cạn kiệt."

Khóe miệng Vân Lạc Đình hơi mím, khi đàn thú kia rời đi còn mang theo thi thể của ma thú, chẳng phải cũng sẽ mang về......

Khi nghe thấy hoa băng nguyên, sắc mặt trưởng lão Động Hư mới vừa khôi phục lại lập tức trắng bệch.

Giống như ý thức được cái gì? Sắc mặt của các trưởng lão lớn tuổi cũng không đẹp.

Ngược lại đệ tử trẻ tuổi lại không để ý, đỡ đệ tử suy yếu quay về.

- --

Trở lại sân.

Vân Lạc Đình uống trà linh quả. Cậu vẫn nghĩ đến chuyện hoa băng nguyên, không nhịn được hỏi: "Hiện tại nên làm cái gì bây giờ?"

Bọn họ đang ở trong bí cảnh, nếu bí cảnh bị hủy, chẳng phải bọn họ cũng sẽ bị nhốt ở đây sao.

Bùi Huyền Trì nói: "Không vội, cũng không phải chuyện gì lớn. Chỉ cần hái hoa băng nguyên ra là được."

Vân Lạc Đình nghĩ một chút nói: "Vậy chờ mấy ngày nữa thú triều lại đến tấn công. Chúng ta đến băng nguyên hái hoa băng nguyên xuống?"

Hiện tại cả đàn thú đều ở băng nguyên, nếu bọn họ qua đó mà bị đàn thú quấn lấy vậy rất phiền toái.

"Ngươi ở thành hoang......"

"Không được nói nguy hiểm, rồi để ta ở lại thành hoang." Vân Lạc Đình hừ nhẹ: "Ta nhất định phải đi."