Sau Khi Trọng Sinh Gả Cho Chiến Thần Vương Gia

Chương 63



Lâm Hành Chi từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ ngất xỉu, trước kia dù có đánh chết y cũng không tưởng tượng được lần đầu tiên mình ngất xỉu sẽ dưới tình huống này, đương nhiên, đánh chết y cũng không bao giờ nghĩ tới y sẽ bị Sở Chiêu ức hiếp đến ngất!

Đến trưa ngày hôm sau, Lâm Hành Chi nằm trên giường ôm chăn, đầy oán hận hỏi Sở Chiêu:"Chàng có còn là con người không?"

Sở Chiêu đút cháo cho y, dỗ dành nói: “Nào, ăn thêm một miếng nữa, ta liền nói cho em."

Lâm Hành Chi:……

Y bị thương tổn chính là mông và eo, không phải não!

Đương nhiên, nên ăn vẫn ăn, bị lăn lộn gần như cả đêm lại ngủ một giấc đến giữa trưa, đã sớm đói bụng.

Một chén cháo gần như ăn hết, Sở Chiêu quả nhiên nói chuyện, nhưng hắn lại nói là: “Bổn vương có phải rất lợi hại hay không? Có phải rất được hay không?”

Lâm Hành Chi:……

“Tối hôm qua em có thấy thoải mái hay không?”

Lâm Hành Chi:……

Lâm Hành Chi “Ừm…”

Mặc dù chuyện này, dù gì cũng là người thành thật nên phải thừa nhận. . đam mỹ hài

Sở Chiêu lúc này tỏ ra nhẹ nhõm:" Không uổng công ta đọc nhiều sách, yên tâm, về sau sẽ càng tốt hơn, tuyệt đối không làm Vương phi khó chịu."

Lâm Hành Chi ôm chăn bắt đầu mệt rã rời, mơ mơ màng màng nói: “Tương lai tính sau đi."

Trước tiên y phải học được cách không ngất xỉu, nếu không, không có y phối hợp cho dù có động cũng không có ích lợi gì.

Thấy y buồn ngủ đến không mở mắt nổi, Sở Chiêu cũng không quấy rầy, lau miệng và tay cho y, dịch vị trí để Lâm Hành Chi nằm xuống, đắp chăn rồi lại ngồi ở mép giường nhìn y ngủ.

Cho đến khi người hoàn toàn ngủ say, Sở Chiêu mới đứng dậy ra cửa, gọi hai gã sai vặt hồi môn của Vương phi nhà hắn đến canh cửa.

Thạch Mặc không nói gì, nhưng Thạch Nghiên nhìn Sở Chiêu bằng ánh mắt phá lệ u oán, rất giống thiếu gia nhà mình, người của Vương phi thì Sở Chiêu cũng phải cho mặt mũi, vì thế nói với Thạch Nghiên: “Có chuyện nói thẳng.”

Thạch Nghiên cũng không khách khí, “Vương gia, thân thể thiếu gia nhà ta cũng không cường tráng, không thể so với ngài, ngài đối với thiếu gia tốt một chút.”

Tuy rằng không nói rõ, nhưng ý tứ cũng rất rõ ràng, Sở Chiêu gật gật đầu, “Đã biết, về sau sẽ không.”

Gã sai vặt này nói đúng, hắn nên dịu dàng với Vương phi.

Sở Chiêu trong lòng có tính toán, bắt đầu một lần nữa sắp xếp lại kế hoạch ức hiếp, để Vương phi cảm thấy thoải mái nhất.

Thấy Sở Chiêu đáp ứng rồi, Thạch Nghiên nói lời cảm ơn, rồi đứng ở cửa không nói lời nào nữa.

Sở Chiêu cũng bước chân dài ra khỏi sân đi vào thư phòng, bên trong đã có rất nhiều người đang đợi hắn.

Sở Chiêu đến sau, mọi người đầu tiên là chúc mừng hắn tân hôn, sau đó mới bắt đầu nói chính sự.

Những người này được cử đi giám sát người hoặc dò tìm thông tin, chủ yếu nhằm vào Thái tử, Tề Vương, Kiến Nguyên Đế và hậu cung của ông ta.

Nam Tinh là người mở miệng trước:"Tỷ tỷ truyền tin tức tới, nói Lệ phi có tân nhân.”

Sở Chiêu nhìn nàng, “Nhà ai?”

“Trần gia,” Nam Tinh nói, cũng cảm thấy buồn cười.

“Phản loạn qua đi, Kim Vũ Vệ tử thương hơn phân nửa, nhu cầu cấp bách là bổ sung đội ngũ, Trần gia nhét vài con cháu vào, người qua lại với Lệ phi chính là Trần Kiều tiểu nhi tử của Ninh Nhu, tuổi trẻ tuấn tiếu, có thể coi như là người có tiền đồ trong Trần gia ở đời sau."

Trần Kiều là thành viên của một đội nhỏ, phụ trách tuần tra hậu cung, chỉ cần không có lỗi thì trong thời gian ngắn sẽ được thăng chức.

Chỉ tiếc, hiện tại lại thông đồng với nữ nhân của hoàng đế, chú định không có duyên với thăng quan tiến chức.

Chuyện này kỳ thật không phải Trần Kiều chủ động, chỉ do là bị Lệ phi tính kế, nhưng nữ nhân này có thủ đoạn, mặc dù bắt đầu là tính kế, không bao lâu, Trần Kiều liền đối với nàng khăng khăng một mực.

Bọn họ không ngờ Lệ phi lại kết giao với Trần gia, ban đầu bọn họ chỉ muốn trả thù Lệ phi vì đã tính kế Vương phi nhà bọn họ, không ngờ lại có thể bóc ra được một con cháu Trần gia.

Nếu chuyện này bại lộ ra, hai bên đều sẽ bị thiệt hại, Kiến Nguyên Đế thiếu một phi tử thừa một cái thảo nguyên, chắc chắn sẽ oán hận với Trần gia, mà Trần gia lại mất một nhi tử có tiền đồ, bọn họ cũng sẽ bất mãn với Kiến Nguyên Đế.

Cộng thêm việc Kiến Nguyên Đế chọc giận Trần hoàng hậu, vở kịch chó cắn chó này chắc chắn sẽ rất thú vị.

Chỉ là không ảnh hưởng đến Tề Vương bao nhiêu, dù sao một Lệ phi thất sủng cũng không còn giúp được gì nữa.

Đây cũng là nguyên nhân Lệ phi thông đồng với Trần Kiều, muốn thông qua Trần Kiều, để Trần gia bảo vệ nàng, mà nàng cũng có thể tùy thời phản chiến trở về, tiếp tục làm thanh đao trong tay Trần gia.

“Tề Vương đâu?” Sở Chiêu hỏi những người khác.

Có người tiến lên hồi bẩm, “Tề Vương cho người hỏi thăm những lần ra cửa của nữ quyến Trấn Quốc công."

Cho nên đã đem mục tiêu đổi thành Trấn Quốc công phủ.

Kẻ thù lớn nhất của Đại Sở tuy rằng đều là ở phương Bắc, nhưng phương Nam không phải không có người không có binh lính, biên giới Tây Nam tràn ngập thổ phỉ hung hãn, lại thêm một ít tộc người Man di, cũng có gần mười vạn đại quân trấn thủ.

Mà phần binh quyền này nằm trong tay Trấn Quốc công.



Không phải Thái tử chưa từng đánh chủ ý lên Trấn quốc công phủ, Thái tử còn từng hứa hẹn sẽ nghênh thú đích nữ của Trấn Quốc công làm Thái tử phi, đáng tiếc giữa hai bên lâu có hiềm khích, còn là huyết hải thâm thù.

Trấn Quốc công duy trì ai cũng không thể nào là Thái Tử, lại cho Tề Vương một cơ hội.

Sở Chiêu hỏi tiếp, “Lão ngũ ở đâu?”

Người này do Thập Nguyệt phụ trách, cậu ta biết, "Ninh Vương điện hạ lại đến thanh lâu. Lần này lại mang theo mấy đại thần, Ninh Vương điện hạ nói muốn cho bọn họ biết sự tao nhã của thanh lâu."

Sở Chiêu không khỏi hoài nghi mình nghe lầm, nhưng Thập Nguyệt liên tiếp gật đầu, tỏ vẻ đây là lời Ninh Vương nói.

"Nói nó đừng đùa nữa, nếu suốt ngày còn chạy vào thanh lâu thì thê tử cũng không có."

Thập Nguyệt gãi đầu, “Nhưng Ninh Vương điện hạ nói, Vương phi tương lai của ngài ấy thích mấy cái đó, nếu không ngài ấy cũng không suốt ngày chạy đến thanh lâu vẽ tranh.”

Sở Chiêu đỡ trán, không khỏi hoài nghi là nơi nào xảy ra sai lầm.

"Quên đi, nói nó thu hồi tâm tư, làm tốt chuyện đi."

Cái này không thành vấn đề, Thập Nguyệt đáp ứng.

Sở Chiêu lại bắt đầu hồi những người khác, mọi người đều bẩm báo tin tức đã thu thập được, sau khi được phân phó phải làm gì tiếp theo, thì từng người một lui xuống.

Cuối cùng trong thư phòng chỉ còn lại có Sở Chiêu cùng Gia Cát Thẩm Đồng, Gia Cát Thẩm Đồng đang uống trà, giữ thái độ ngươi không nói ta không hỏi, thi với Sở Chiêu xem ai là người thiếu kiên nhẫn trước.

Những chuyện khác đều không có vấn đề gì, nhưng đối với Vương phi của mình, Sở Chiêu lười so do với hắn ta, nói thẳng:"Làm một ít thuốc mỡ, dưỡng thân."

Gia Cát Thẩm Đồng tức khắc lộ ra nụ cười xấu xa, “Ồ? Vương gia là muốn dưỡng thân cho ai? Dưỡng chỗ nào trên thân thể?"

Sở Chiêu tùy tay cầm chén trà, biểu diễn tay không bóp nát cái ly, “Hiểu chưa?”

Gia Cát Thẩm Đồng thành thật gật đầu, “Hiểu.”

Cũng bảo đảm nói: “Tuyệt đối sẽ dùng những dược liệu tốt nhất, phối phương tốt nhất để tạo ra loại thuốc mỡ tốt nhất, làm Vương phi vừa lòng.”

Sở Chiêu không trả lời hắn ta, giơ tay ra để hắn ta bắt mạch.

Gia Cát Thẩm Đồng một bên lắc đầu, thở dài nói “Trước kia cũng không thấy ngươi trân trọng mạng sống như vậy, cũng không biết là ai đã nói, báo thù xong lập tức chết cũng được."

Sở Chiêu thản nhiên nói: “Không giống, hiện giờ trong nhà đã có người.”

Tự nhiên muốn sống, muốn cùng người hắn thích sống bên nhau thật lâu.

Gia Cát Thẩm Đồng tặc lưỡi vài tiếng, "Như thường lệ, có thể sống sót qua năm mới."

Sở Chiêu: “Thuốc giải còn bao lâu mới có thể bào chế?”

“Thuốc gì?” Gia Cát Thần thông giả bộ hồ đồ.

“Thuốc Nguyệt tịch quốc,” Sở Chiêu trực tiếp chỉ ra, “Nếu không phải có hy vọng, ngươi sẽ không tới kinh thành.”

Nơi đó tuy rằng hiện tại cỏ cũng không thể mọc được, nhưng cũng từng là nơi sinh sống của con người, đối với những đại phu có y thuật cao minh như Gia Cát Thẩm Đồng, bọn họ có biện pháp để trồng một ít dược liệu.

Đã ba năm trôi qua kể từ khi hắn bị hạ độc, loại dược liệu ở Nguyệt Tịch quốc cần ba năm để trồng cũng nên đến lúc chín.

Gia Cát Thẩm Đồng hừ một tiếng, "Cũng có lợi ích gì? Còn thiếu một loại dược liệu nữa."

Sở Chiêu: “Ta biết, cho nên ta tính đem ngươi dâng vào cung, tự nhiên sẽ lấy được cỏ lửa đỏ.”

Gia Cát Thẩm Đồng đập bàn “Lão tử là người! Không phải đồ vật!”

Sở Chiêu gật đầu, “Biết, ngươi mà là đồ vật, thì cái lão súc sinh có thể sẽ không cần ngươi."

Trong lúc nhất thời Gia Cát Thẩm Đồng cũng không biết mình có nên vui mừng hay không? Rốt cuộc là Sở Chiêu gọi hắn ta là đồ vật, nhưng lại mắng phụ hoàng mình là lão súc sinh.

So sánh xong, lại cảm thấy không còn tức giận nữa.

“Khi nào?” Gia Cát Thẩm Đồng hỏi.

“Ngày mai đi,” Sở Chiêu thuận miệng nói, cho dù hắn không đưa lên, Kiến Nguyên Đế cũng phái người đến tìm.

"Được rồi” Gia Cát Thẩm Đồng gật gật đầu, “Chờ lấy được cỏ lửa đỏ, ta lại đi Mạc Bắc đào Chu Dương Hoa ở Nguyệt Tịch quốc, bào chế thuốc cũng cần thời gian, sẽ xong ngay sau khi năm mới.”

Đồng thời, Gia Cát Thẩm Đồng lại lộ vẻ mặt lo lắng,"Chỉ có một cây cỏ lửa đỏ trăm tuổi, cho nên thuốc giải cũng chỉ có một phần, chỉ sợ lão già kia sẽ tìm cách loại bỏ ngươi."

Kiến Nguyên Đế trước đây không dám chạm vào Sở Chiêu vì sợ Tây Giao sẽ không màng tất cả mà tấn công Đại Sở, người Tây Giao hung ác tàn bạo, cũng không lấy người ngoại tộc, những nơi quân Tây Giao đi qua không lưu lại một người sống, Kiến Nguyên Đế không dám đánh cược.

Nhưng hiện tại, mạng sống của mình lại bị đe dọa, cho dù có chết mấy ngàn mấy vạn bá tánh cũng không quan trọng.

Hơn nữa, mấy năm nay Kiến Nguyên Đế lén bồi dưỡng không ít võ tướng, muốn tìm người thay thế Sở Chiêu trấn thủ phương bắc, lần này một công đôi việc, Kiến Nguyên Đế tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.

“Không sao,” Sở Chiêu thản nhiên nói, “Đến lúc đó ốc còn không mang nổi mình ốc, không còn tinh lực tới giết ta.”

Cho dù có, hắn cũng sẽ làm ông ta không có.

Hắn cùng Vương phi mới thành thân, không ai có thể quấy rầy cuộc sống bình yên này của cả hai.



Nghe Sở Chiêu đều có an bài, Gia Cát Thẩm Đồng không nói thêm gì nữa, cầm lấy hai miếng điểm tâm đặt bàn rồi lui ra ngoài.

Sở Chiêu đích thân tiễn người, nhưng vừa bước qua ngưỡng cửa lại đột nhiên gọi anh," Gia Cát Thẩm Đồng."

Gia Cát Thẩm Đồng khó hiểu quay đầu lại, “Còn có chuyện gì sao?”

Sở Chiêu: “Không có việc gì, chỉ là ta muốn nói cho ngươi biết, ta có thê tử rồi.”

Gia Cát Thẩm Đồng càng thêm nghi hoặc nhìn hắn, liền bị giáng cho một đòn, "Nhưng ngươi không có, ngươi vẫn là một kẻ độc thân."

Nói xong, Lệ Vương điện hạ thể hiện tốc độ tay của mình, sét đánh không kịp bưng tai đóng cửa, cũng khóa chặt chốt cửa.

Bị bạo kích Gia Cát Thẩm Đồng hậu tri hậu giác phản ứng lại bước tới đập cửa, đương nhiên cửa đã bị gài chốt không thể đập mở ra, đá cũng không được.

Vì thế Gia Cát Thẩm Đồng lui đến trong viện gân cổ lên mắng to Sở Chiêu.

“Sở Chiêu ngươi đồ vương bát đản!!!”

"Chết tiệc, ngươi không phải là con người!"

"Ngươi có giỏi thì ra ngoài, xem ta ta có đầu độc chết ngươi không!"

Hơn phân nửa Vương phủ đều có thể nghe được tiếng gầm của Gia Cát Thẩm Đồng, nhưng Sở Chiêu trong thư phòng lại không hề bị ảnh hưởng gì, đọc thư với nụ cười trên môi.

Đương nhiên, ngoài cửa Gia Cát Thẩm Đồng cũng không thể giận gào bao lâu đã bị người bịt miệng mạnh mẽ kéo đi, lý do là không thể quấy rầy đến Vương phi bọn họ ngủ.

Vương phủ quay về yên lặng.

Chỉ tiếc, sự yên lặng vẫn chưa liên tục bao lâu, người trong cung tới, tuyên Sở Chiêu tiến cung.

Sau khi quản gia tới bẩm báo, Sở Chiêu bỏ lá thư vừa đọc vào chậu than đốt thành tro, "Đã biết, đúng là gấp không chờ nổi."

Sở Chiêu phân phó nói: “Nói cho bọn họ, ngày mai phương thuốc giải độc sẽ được đưa vào cung, bổn vương không muốn nhìn thấy bộ mặt già nua ghê tởm đó, xui xẻo."

Hắn mà mở miệng, là chưa bao giờ khách khí với Kiến Nguyên Đế.

Đương nhiên, người như vậy, cũng không đáng để hắn khách khí.

“Tuân lệnh!”

Sở Chiêu và quản gia cùng nhau đi ra khỏi thư phòng, một người đi trả lời nội thị, một người đi thẳng về phòng ngủ tìm Vương phi của mình.

Trên đường, đụng phải thị nữ tri kỷ Nam Tinh, chưa chờ Sở Chiêu mở miệng, Nam Tinh liền chủ động nói, “Chủ tử yên tâm, phòng bếp vẫn luôn bị đồ ăn, còn có canh bổ thân, chủ tử phân phó một tiếng, liền sẽ có người đưa tới.”

“Hiện tại cho người bưng lên đi,” Sở Chiêu nói, trời cũng không còn sớm, Vương phi của hắn cũng chỉ mới uống lên một chén cháo, cũng nên thức dậy ăn chút gì đó.

Sở Chiêu vào phòng gọi người, Lâm Hành Chi buồn ngủ không chịu dậy, liền bò vào trong ngực Sở Chiêu.

Trong miệng lẩm bẩm vài câu, bất quá Sở Chiêu không nghe rõ y nói cái gì, chỉ cảm thấy Lâm Hành Chi như vậy giống như một con mèo con, thực sự đáng yêu.

Hắn cúi đầu hôn hôn lên trán Lâm Hành Chi, “Mau thức đi nào, ăn một chút gì đó, chờ buổi tối lại ngủ tiếp.”

“Ưm……” Lâm Hành Chi trở mình, xoa đôi mắt hỏi, “Giờ nào rồi?”

Sở Chiêu bế y lên, mặc quần áo cho y:"Trời cũng sắp tối rồi, ngủ lâu như vậy, em không cảm thấy đói sao?"

Sau đó hắn nghe thấy bụng Lâm Hành Chi réo lên.

Lâm Hành Chi nháy mắt thanh tỉnh, mở to hai mắt nhìn, duỗi tay bịt tai Sở Chiêu, giấu đầu lòi đuôi nói, “Chàng không có nghe thấy cái gì cả!"

Sở Chiêu rất có ý, gật đầu, “Ừm, ta không nghe thấy cái gì cả."

Sau khi mặc quần áo xong, Sở Chiêu dùng khăn nhúng qua nước ấm lau mặt cho Lâm Hành Chi, cuối cùng còn muốn bế y đi ăn cơm, nhưng bị Lâm Hành Chi kiên quyết cự tuyệt.

Ngủ thêm một chút, người khác sẽ cho rằng y lười biếng, nhưng nếu y bị ôm ra ngoài, đến lúc đó phỏng chừng toàn bộ người trong Lệ Vương phủ sẽ cho rằng y bị Sở Chiêu làm đến nỗi không thể đi được.

Y phải giữ mặt mũi!

Nhưng khi đến nơi dùng cơm, mới phát hiện ra mình chỉ đang tự mình lừa mình thôi, người trong toàn bộ Vương phủ đều đã biết.

Bởi vì trên ghế để ước chừng ba cái đệm mềm, trên bàn đều là những thức ăn lỏng dễ tiêu hóa.

Lâm Hành Chi:……

Mặt mũi không còn nữa.

Sở Chiêu ở lại an ủi, “Không sao, bọn họ không ai dám nói cái gì.”

Không ai nói liền có thể coi như không phát sinh qua sao?

Hiển nhiên là không thể, Lâm Hành Chi cũng không muốn lừa mình dối người, đơn giản bất chấp tất cả, “Lát nữa chàng ôm ta về đi.”

Mặt mũi gì đó, dù sao cũng không còn.

Sở Chiêu bật cười, “Được nghe em, tất cả đều nghe theo Vương phi của ta.”