Sau Khi Trở Thành Bạo Quân

Chương 158



Cảng Putao.

Trên bến tàu, tộc trưởng gia tộc Messon đang cung kính chờ đợi. Trong cuộc phản loạn lúc trước, gia tộc Messon không tự đắc như bá tước Pritani, cảm thấy có giúp đỡ của hắc long và lính đánh thuê thì có thể lộng hành. Tuy thực lực tộc trưởng Messon kém, nhưng tính tình lanh lợi, ngoài việc cung cấp binh lực hỗ trợ phản loạn giai đoạn đầu, thì ông ta chưa từng đặt chân lên chiến trường.

Sự thật đã chứng minh, cách làm của ông ta rất đúng đắn.

Bá tước Pritani oai phong lẫm liệt đã chết mất xác, nhưng ông ta vẫn bình an vô sự ở cảng Putao, dựa vào uy thế của cục trưởng cục Thẩm Phán thành Herreid, ông ta vẫn sống khỏe chán.

Trên mặt biển xa xa, từng cánh buồm trắng căng lên, ngay ngắn như chiến kỳ giương cao dữ dội. Mũi tàu phía trước như thiên sứ giương cao thanh kiếm sắc bén, cả con tàu băng qua muôn trùng sóng nước với khí thế bàng bạc như trường kiếm xé đôi mặt biển. Hai bên boong tàu là từng chiến sĩ giáp bạc, bọn họ là những kỵ sĩ Thần Điện mạnh nhất của Thánh Đình.

Tàu lớn cập bến, bàn đạp trắng hạ xuống.

Một đám tu sĩ mặc đồ trắng nhanh chóng trải thảm trắng tinh ở giữa bàn đạp và bến tàu, mọi người ở bến tàu đều quỳ xuống, hai tay dán sát mặt đất.

Hoàng đế đế quốc Thần Thánh, giáo hoàng Thánh Đình, Siorde chậm rãi bước xuống khỏi tàu thánh.

So với các giáo hoàng tóc đã bạc trắng mới nhậm chức, thì Siorde được coi là giáo hoàng trẻ trung và vĩ đại nhất trong lịch sử Thánh Đình, vì lão ta không chỉ xoá sạch các tín ngưỡng dị giáo cũ, mà còn hoàn thành sứ mệnh mà tất cả tín đồ nên làm —— lão ta đã lập được Thần quốc của Thượng Đế tại thế gian.

Gió lay động pháp bào Siorde, pháp bào của giáo hoàng vốn phải thuần một màu trắng, nhưng vì lão ta cũng là hoàng đế đầu tiên của đế quốc Thần Thánh, vậy nên so với pháp bào màu trắng thông thường, trên pháp bào của Siorde có thêu màu vàng nhiều hơn.

Điều đáng ngạc nhiên là sau khi đặt chân lên bến tàu, giáo hoàng không đi dọc theo tấm thảm tượng trưng cho “Thánh khiết và không thể bị ô uế”, mà đi sang một bên vài bước, đặt thẳng chân lên mặt đất.

“Bệ hạ?”

Theo sau Siorde là hồng y Sissian, ông ta khẽ nhắc giáo hoàng.

“Ta luôn tự hỏi đây là một đất nước như thế nào.” Siorde thở dài, nhìn phương hướng cung điện Tường Vi ở xa xa. Mùi máu và thuốc súng vẫn còn vương lại trong không khí, tộc trưởng Messon đã cố gắng hết sức sắp xếp nơi này, nhưng không hiểu sao mùi máu và lửa vẫn không thể xua đi được.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, nhưng không ai dám nói một câu.

Gần đây, tất cả thành quả thắng lợi của phong trào Thánh quân dưới sự kiểm soát của giáo hoàng đã khiến người đàn ông đội mũ ba tầng này đứng vững trên đỉnh cao của quyền lực —— lão ta nắm giữ quyền lực hơn bất kỳ giáo hoàng nào trước đây!

Siorde cúi xuống, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nắm lấy một nắm đất từ mặt đất.

“Các ngươi nhìn đất này xem.”

Lão ta xòe tay ra, gió thổi bụi bay đi.

“Thấm đẫm máu tươi.”

Sissian phản ứng nhanh nhất, ngay lập tức vẽ thánh giá trước ngực, lớn tiếng nói lớn: “Đó là vì Thượng Đế đã hiệu triệu chúng ta lấy máu chiến đấu vì ngài, muốn chúng ta dùng mũi tên và lửa thanh tẩy những kẻ dị giáo! Thánh thay! Thánh hay! Cuộc chiến vạn quân!”

Những người khác cao giọng theo Sissian: “Thánh thay, thánh thay! Cuộc chiến vạn quân!”

Con ngươi màu xám của Siorde nhìn chằm chằm cát bị gió thổi bay, lão ta nở một nụ cười đầy ẩn ý:

“Thánh thay, thánh thay! Cuộc chiến vạn quân!”

Sóng biển ồn ào, Thánh quân Thánh Địa đã đến Legrand.



Bang Kehya, pháo đài Senvia.

“Senvia” có nghĩa là “bảo vệ” trong ngôn ngữ của Kehya. Pháo đài được mệnh danh là “Senvia” được người dân cả nước xây dựng sau khi Illinor lên ngôi vua. Từ Đông sang Tây của dãy núi Kehya, nó là pháo đài đầu tiên, cũng là tuyến phòng thủ đầu tiên và vững chắc nhất của bang Kehya. Một tuyến phòng thủ tự nhiên cả khu vực Đông Nam Legrand.

Ánh hoàng hôn rực rỡ chiếu lên tường thành của pháo đài, hùng vĩ như một người khổng lồ sừng sững giữa núi rừng. Trước mặt người khổng lồ này là dòng sông Doma chảy xiết.

Trong tiếng nước sông ào ào, một đội kỵ binh cõng theo hào quang đến dưới pháo đài Senvia.

Thrall ngẩng đầu lên, nhìn vào pháo đài hùng vĩ được xây dựng giữa dãy núi, rõ ràng cảm thấy rút khỏi Bubas đến đây là lựa chọn tốt nhất của Legrand vào lúc này.

Dãy núi Kehya là nơi bắt nguồn của hai con sông lớn của Legrand là Doma và Uzi, sau khi đổ bộ từ cảng ven biển phía Đông Nam Legrand, thì đây cũng là cửa ngõ vào miền Trung và phía Tây của Legrand. Lấy Kehya làm chỗ dựa để cố thủ, liên hợp với lực lượng phòng thủ của quốc vương ở phía Đông tại giữa sông Doma, vậy thì có thể kéo lên một trường thành kết hợp sông lớn, địa hình và pháo đài.

Chỉ có dựa vào địa hình của Kehya mới có thể chống lại 70.000 Thánh quân trên biển.

Thrall hít sâu một hơi, dẫn binh lính tới gần pháo đài.

Trên pháo đài truyền đến tiếng quát của thủ vệ Kehya.

“Năm ngàn thiết kỵ Tường Vi, phụng… lệnh tướng quân Skien đến cố thủ Kehya.” Y ngẩng đầu lên, cao giọng gọi với tường thành pháo đài.

Y lấy ra quân lệnh rồi nắm chặt.

Dây thừng to lớn xoay chuyển, xích sắt cọ xát tạo ra tiếng nặng nề, cầu treo chầm chập thả xuống, cổng thành nặng nề từ từ mở ra.

“Lệnh của tướng quân Skien? Tướng quân Skien đâu?”

Một thủ tướng khoác áo choàng xám, đeo cung tên hoa văn cưỡi ngựa tiến lên nghênh đón từ phía sau cổng thành.

“Đúng vậy, phụng mệnh lệnh của tướng quân Skien.”

Đối với câu hỏi thứ hai, thủ tướng đã đoán được phần nào đáp án từ bầu không khí yên lặng của đội kỵ binh. Hắn không nói thêm lời nào, thúc ngựa dẫn họ về phía pháo đài.

Phụng mệnh… Đúng vậy, phụng mệnh tướng quân Skien.

Thrall nhắm lại mắt.

Thrall, chúng ta sẽ làm kỵ… bảo vệ thế giới.

Y dẫn thiết kỵ Tường Vi bước qua cầu treo nặng nề, dưới cầu treo nước sông chảy xiết. Giữa dãy núi, có người thổi sáo dọc, tiếng sáo thê lương, như khóc than, như khóc thương, vang vọng thật lâu trong rừng cây.

Trong cuộc chiến này, vì thắng lợi cuối cùng, ai cũng có thể hy sinh, ai cũng có thể chết.



Căn phòng rất yên tĩnh, đồng hồ treo tường kêu “tích tắc”, nhưng thời gian dường như vẫn tĩnh lặng. Khi tổng quản nội vụ bước vào đây đã thấy cậu đưa lưng về phía ông, ngồi ở trước bàn, ghế dựa cao chắn mất dáng người của cậu.

Tổng quản nội vụ không thể nhìn thấy vẻ mặt của cậu.

“Vương thái hậu Illinor truyền tin tức về, có bảy tên đức Chân Phước ở Herreid, bên người Siorde chỉ có ba đức Chân Phước. Trong hai tuần nữa sẽ có một số vật tư quan trọng để xây dựng bến tàu Thần Tọa được vận chuyển từ biển đến cảng Herreid. Vương thái hậu sẽ tấn công vào ngày vật tư tới cảng Thiên Nga.”

Tổng quản nội vụ lần lượt báo cáo những tin tức quan trọng.

“Thánh quân Thánh Địa đã đổ bộ vào cảng Putao, giáo hoàng Siorde xuất hiện ở cảng Putao, thân binh thứ nhất mà lão ta dẫn theo là đoàn kỵ sĩ Thần Điện. Bọn họ cũng không tiến lên ngay lập tức, có lẽ tin tức đoàn kỵ sĩ Vĩnh Hằng bị chặn giết đã bị đối phương biết, đoàn kỵ sĩ Thần Điện đang tiến hành tu sửa lãnh địa gia tộc Messon.”

“Ở phía bên kia của Nội Hải Vô Vọng, đế quốc Nộ Kim đã đến Vịnh Thánh Linh, Hel chỉ huy kỵ sĩ Ma Sói thiêu hủy bến cảng quân sự thánh Peter ở Vịnh Thánh Linh, hiện đang tấn công Thánh Địa thứ ba và thứ tư.”

“Trong lãnh thổ đế quốc Thần Thánh, quý tộc cũ Blaise ở Tây Bắc đang có dấu hiệu kích động, nguyên nhân là gì thì mật thám nước ngoài vẫn chưa truyền về tin tức chính xác.”



Tổng quản nội vụ lần lượt báo cáo tin tức, dừng giây lát rồi báo cáo tin tức cuối cùng: Thiết kỵ Tường Vi đã thành công rút lui đến dãy núi Kehya, đến pháo đài Senvia. Thánh quân trên biển chiếm quận Bubas, bắt đầu phân tán lực lượng của mình đến các thôn làng khác nhau, phía Nam nhánh sông Doma và phía đông dãy núi Kehya đều bị Thánh quân xâm chiếm. Hơn nữa…”

Ông nhìn quốc vương quay lưng về phía mình.

“Hơn nữa… quốc dân có vẻ hơi tức giận.”

Tổng quản nội vụ có hơi khó khăn nói ra câu này.

Thật ra, không phải có vẻ tức giận, mà là “lửa giận quốc dân cao đến mức khiến người ta kinh hãi”.

Tướng quân Skien ra lệnh cho thiết kỵ Tường Vi rút về Kehya, chắp tay nhường lại bờ Đông Nam Legrand, khiến toàn bộ người dân Đông Nam rơi vào cảnh khốn khổ. Trong tình huống toàn dân tộc cầm vũ khí, chiến đấu để bảo vệ đất nước thì đây là hành động “phản bội” không thể tha thứ trong mắt người dân. Mọi người cho rằng anh đã bán rẻ tất cả người dân Đông Nam, anh phải trả giá đắt cho tội nghiệt của mình.

Cơn giận dữ của dân chúng như ngọn lửa, bùng cháy từ khu vực bị thất thủ đến tất cả quận bang Legrand.

Đây là vấn đề gai góc và vô cùng quan trọng, nếu không giải quyết thì mọi nỗ lực đoàn kết ý chí dân tộc trước đây của Legrand sẽ bị giáng một đòn nặng nề.

Nhưng…

Tổng quản nội vụ nhìn bóng lưng của quốc vương.

Ông là một trong số ít người biết rõ mọi chuyện. Tổng quản nội vụ biết, mệnh lệnh của quốc vương là một tờ mật lệnh.

Quyền lựa chọn nằm trong tay tướng quân Skien.

Anh có thể chọn lấy danh nghĩa của quốc vương để ra lệnh rút lui, hoặc anh có thể chọn lấy danh nghĩa của mình để ra lệnh. Từ giây phút tướng quân Skien nhận được mật lệnh, anh nên biết mình phải đối mặt với vấn đề gì.

Và anh đã vì quân chủ mà anh cống hiến sức lực, điền vào câu trả lời không thể thay đổi một cách thảm thiết nhất.

Dù công tước Buckingham hay quốc vương, họ đều không nhìn lầm người —— tướng quân Skien, thực sự là một trong những tướng lĩnh tài giỏi nhất của đế quốc này.

“Bệ hạ?”

Tổng quản nội vụ khẽ nhắc quốc vương, người bên dưới vẫn còn đang chờ quyết định của cậu.

Quốc vương ngồi ở trước bàn, dưới ánh đèn bày ra trát chưa viết.

Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sau khi dẹp loạn miền Bắc, quốc vương từng hỏi tướng quân Skien, có rất nhiều chiến công trong chiến tranh, muốn được thưởng gì. Khi đó, quân đội vẫn đang đóng quân ở thành Bomari, tướng quân Skien xuyên qua cửa sổ nhìn vương kỳ Tường Vi, trầm tư một lúc lâu, nói.

“Nếu có thể, thần hi vọng rằng một ngày nào đó trong tương lai, thần có thể thay thế ngài công tước, trở thành kỵ sĩ đế quốc Legrand.”

William III sẽ chết, công tước Buckingham sẽ ngã xuống, từng thế hệ sẽ ra đi, nhưng hùng sư ngã xuống không có nghĩa là đất nước này từ nay về sau mất đi chỗ dựa, cuối cùng rồi sẽ có hùng sư mới đi ra từ trong máu lửa chiến tranh.

Hiện tại, tướng quân Skien, anh đã chứng minh.

Anh thực sự có thể thay thế công tước Buckingham, trở thành một kỵ sĩ đế quốc mới.

—— anh đã là kỵ sĩ đế quốc rồi.

Thật lâu sau, rốt cuộc quốc vương bắt đầu viết trát cho tất cả người Legrand.

Tổng quản nội vụ nhận trát quốc vương viết xong, ông cúi đầu nhìn một lần, chỉ cảm thấy tờ giấy trong tay mình nặng tới ngàn cân.

Đó là trát nửa mệnh lệnh nửa diễn thuyết.

Nửa sau của trát, chữ khắc sâu như dao khắc.

“… Chừng nào binh sĩ Legrand cuối cùng còn chưa chết thì đế quốc Legrand sẽ không bao giờ diệt vong. Ta là quốc vương của đế quốc Legrand, sẽ chiến đấu đến cùng với mọi kỵ sĩ, ta sẽ đổ từng giọt máu cho đất nước này, ta sẽ khiến lá cờ Tường Vi không bao giờ đổ xuống.”

“Nhân danh vua Legrand, ta yêu cầu tất cả người dân Legrand, dù ngươi ở đâu, hãy chiến đấu đến cùng chống lại kẻ thù xâm lược quê hương của ngươi. Tương lai của Legrand nằm trong tay của tất cả chúng ta.”

“Vinh quang của đế quốc không thể làm bẩn, máu của con dân đế quốc không thể khinh nhờn, kẻ phản bội sẽ phải trả giá đắt cho hành động của anh ta, lúc này ta hạ lệnh —— “

“Thu hồi chức tổng chỉ huy phòng tuyến Đông Nam của Skien Rolandster, thu hồi tước vị bá tước của Skien Rolandster, thu hồi tất cả lãnh địa được ban cho Skien Rolandster.”

“Ủy nhiệm Thrall Court làm tổng tướng thiết kỵ Tường Vi.”

“Phản đồ đáng chết, cả nước chiến đấu.”



Tổng quản nội vụ cầm theo trát này lui ra ngoài.

Quốc vương ngồi một mình trong phòng, lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đêm dài đằng đẵng, màn đêm mãi mãi im lìm.

Tác giả có lời muốn nói: lật lại bình luận của chương trước, ở đây giải thích.

Sự kiện Thiết kỵ Tường Vi rút lui, có thể nói có nguyên mẫu lịch sử, hoặc cũng có thể nói là không có nguyên mẫu lịch sử. Sở dĩ nói có, là vì trong lịch sử có nhiều lần phải dùng chiến lược rút lui. Mà không có nguyên mẫu, bởi vì nó không được viết cụ thể dựa trên một hoặc hai cuộc rút lui của lịch sử quân sự, nhưng tổng hợp nhiều quyết định chiến dịch tương tự để viết.

Trong chiến tranh, nhiều khi phải rút lui trong cuộc chiến cục bộ. Những cuộc rút lui nổi tiếng như cuộc rút lui Dunkirk đặt nền móng cho chiến thắng trong Thế chiến II, cuộc rút lui trong Trường Chinh của Hồng quân để đảm bảo sinh lực, cuộc rút lui ở Siberia của Liên Xô góp phần quan trọng đánh bại Hitler, v.v. Chiến tranh không phải là một trò chơi cứng đối cứng được lý tưởng hóa. Tuy rút lui rất tàn nhẫn với những người trong khu vực rút lui, nhưng thường nó là lựa chọn không thể không làm.

Đầu tiên là, tại sao “dân số ít” không kéo theo cả thành đi cùng.

Đối với tình hình dân số Legrand trong thời Trung cổ, tham khảo thời Trung cổ của nước Anh. Theo nhà sử học người Anh D. M. Palliser trong cuốn “Lịch sử các thành phố của Anh (600-1540)”, mức độ đô thị hóa của nước Anh vào cuối thời Trung cổ đạt hơn 20%. Vào thời điểm đó, dân số của các thành phố lớn có thể lên tới 10.000 ~ 80.000. Ngày nay, dữ liệu này có vẻ thực sự rất ít, nhưng chúng ta phải xem xét nó trong bối cảnh thời Trung cổ, mật độ dân số thấp và năng suất thấp.

Cho dù không tính đến thành trấn nhỏ và thôn trang xung quanh chủ thành bị ảnh hưởng bởi phóng xạ, chỉ riêng mấy hàng chục thường dân trong thành Bubas, cũng hoàn toàn không thể dẫn theo cùng nhau rút lui. Một, khả năng tổ chức thời trung cổ rất hạn chế, muốn nhanh chóng sơ tán toàn bộ người dân thành phố, với nhân lực vật lực và hệ thống địa phương lúc đó mà nói, hoàn toàn không có khả năng làm được. [Trên thực tế, cho dù là đưa vào nền kinh tế phát triển khoa học kỹ thuật ngày nay, muốn khẩn cấp tổ chức sơ tán một thị trấn có dân số trên chục ngàn người, cũng là một việc phức tạp đòi hỏi phải tiêu tốn rất nhiều nhân lực và vật lực, thậm chí thường còn do khủng hoảng gây ra thương vong bất ngờ]. Hai, khi đó thiết kỵ Tường Vi đang ở trong tình trạng khẩn cấp rút lui, dẫn theo bình dân chỉ có thể kéo dài tốc độ di chuyển của toàn bộ quân đội —— xin đừng so sánh tốc độ di chuyển của dân thường với tốc độ hành quân. Nếu thiết kỵ Tường Vi quan tâm đến tốc độ hành quân của dân thường thì cả bình dân và thiết kỵ Tường Vi sẽ bị tiêu diệt cùng nhau. Nếu không quan tâm thì cũng chẳng khác gì để họ chết cả.

Rút lui chiến lược trong trường hợp khẩn cấp thì rất khó chiếu cố cho thường dân. Cuộc rút lui Dunkirk, gần như bàn giao toàn bộ lục địa Tây u cho Đức. Hãy xem Chubbir thời đó đã nói gì: “Những vùng đất rộng lớn của châu u và nhiều quốc gia nổi tiếng cổ xưa, dù đã hoặc có thể đã rơi vào tay của cảnh sát mật và các cơ quan tội phạm khác nhau dưới sự cai trị của Đức Quốc xã. Mà Hồng Quân Trường chinh quen thuộc nhất của chúng ta cũng chỉ dẫn theo quân đội, mà không thể dẫn theo nhân dân của khu dân cư.

Thứ hai, tại sao thường dân không từ bỏ tài sản để chạy trốn…

Chúng ta hãy đọc một đoạn văn “Vương quốc Anh ở Pháp sụp đổ nhanh chóng nhưng vẫn gây ra thảm họa nhân đạo. Hết thị trấn này đến thị trấn khác đã bị chiếm đóng, những người tị nạn như lũ buộc phải chạy trốn, những người phụ nữ lê bước về vùng nông thôn với càng nhiều của cải càng tốt trên vai và buộc đứa trẻ của mình vào bản thân bằng dây lanh”.

Đây là mô tả về những gì người Anh phải đối mặt ở Pháp vào năm 1449 sau khi Anh mất Normandie trong tác phẩm “Chiếc vương miện rỗng: Cuộc chiến hoa hồng và sự trỗi dậy của triều đại Tudor”. Đương nhiên, có một số người có thể chạy trốn đến những thành phố khác an toàn hơn, nhưng càng nhiều người không thể chạy xa như vậy, chỉ có thể chạy về nông thôn, còn những người không thể chạy trốn chỉ có thể ở yên tại chỗ. Bỏ tài sản chạy trốn… Chẳng khác nào bảo dân thường chết luôn, nhưng mang theo tài sản chạy trốn thì chạy đi đâu? Rất khó. Hơn nữa, khả năng kháng rủi ro kinh tế của người bình thường thời trung cổ rất kém, sau khi rời khỏi nơi ở, dù tránh được giặc một thời gian, kết cục chờ đợi bọn họ cũng thường là rơi vào cảnh bần hàn, nghèo khổ đến chết. Coi như là thời hiện đại khi sức mạnh và khả năng cứu trợ toàn diện của đất nước được nâng cao, nhưng gặp phải động đất nhiều người vẫn sẽ không rời khỏi nhà, chứ đừng nói đến những người ở thời Trung Cổ.

Nói thì dễ, thực tế thì khó.

Ngoài ra, chương trước đã giải thích vấn đề “cướp bóc thường dân” trong chiến tranh. Thường dân chạy trốn đến thị trấn nhỏ, chạy trốn đến nông thôn, đối với quân đội đông đảo lấy cướp bóc làm mục đích mà nói, thật ra không khác gì mấy. Một khi thành phố pháo đài được coi là “quân cờ” của trận chiến bị đánh chiếm, thì các thị trấn nhỏ và làng mạc xung quanh sẽ cùng gặp xui xẻo. Đây là lý do tại sao mọi người rất tuyệt vọng sau khi thiết kỵ Tường Vi rút khỏi Bubas [chương trước gõ sai tên thành phố, đã sửa lại] 

Cuối cùng, đó là câu hỏi về kết cục của tướng quân Skien, tại sao anh lại “ngu ngốc” ở lại để mặc cho dân thường giết mình vì đạo đức.

Lý do rút khỏi Bubas đã được giải thích chi tiết trong chương này, ở đây chủ yếu nói về kết cục của tướng quân Skien. Anh chết không phải vì lương tâm lên án, không phải vì đạo đức, anh chết để xoa dịu sự phẫn nộ của người dân.

Một phần, đối với người dân thành phố Bubas, thiết kỵ Tường Vi đốt cháy hết kho lúa, không chỉ cắt đứt nguồn cung cấp của Thánh quân mà còn cắt đứt đường sống của họ. Sự tuyệt vọng và tức giận của họ rất dữ dội là chuyện bình thường. Trong hoàn cảnh đó, oán hận của Bubas đối với người ra mệnh lệnh không thể nào hóa giải được, tướng quân Skien ở lại, là để chuyển thù hận sang bản thân, để cho thiết kỵ Tường Vi thuận lợi rút lui.

[Mặt khác, cá nhân tôi không nghĩ thường dân ở Bubas tức giận tuyệt vọng và hành động của họ là đáng chết… Không phải họ không muốn bảo vệ bản thân, không phải chỉ muốn gửi gắm hy vọng vào người khác. Họ đã mất hy vọng và khả năng tự vệ. Mà với tư cách là người vô tội bị hy sinh trong chiến tranh, bọn họ cũng là một trong hàng triệu bi hồn trong chiến tranh.]

Mà đối với toàn bộ chiến cuộc, đối với cả nước chiến của Legrand, Bubas thất thủ, bờ biển Đông Nam thất thủ, sự tức giận của công chúng cần một thứ để ph.át tiết. Mà chính điều này đã định trước kết cục của tướng quân Skien.

Khi anh nói với Thrall rằng “Quốc vương không ra lệnh gì cả”, kết cục của anh đã được định đoạt. Anh đã tự quyết định. Để bình ổn sự phẫn nộ của dân chúng, để đoàn kết lòng người, để đảm bảo ý chí dân tộc mà Legrand ngưng tụ trước chiến tranh không bị sụp đổ, cần có một người gánh vác bêu danh này.

Một người đủ quyền cao chức trọng.

Thân phận của tướng quân Skien, anh là tướng quân thiết kỵ Tường Vi là người phụ trách tuyến phòng thủ phía Đông Nam, thân phận của anh đủ cao, chỉ có cấp bậc như anh chết, bị  trừng phạt một cách”hả lòng hả dạ”, phẫn nộ của mọi người mới có thể trong thời gian ngắn nhất xua tan nén xuống —— nhân dân cần niềm tin.

Anh phải chết, hơn nữa anh phải chết một cách ô nhục.

Anh không chết vì đạo đức, anh sẵn sàng chết vì Legrand, vì chiến thắng của cuộc chiến —— anh biết kết cục của mình.

Anh là một nạn nhân bi thảm trong cuộc chiến này.

Chiến tranh không phải trò đùa, chiến tranh là chuyện tàn nhẫn nhất trên thế giới này.

Chiến tranh luôn có cốt lõi lạnh lùng nhất. Trong chiến tranh, ai cũng không thể tự cứu mình. Vua, tướng quân, binh lính, thường dân… Mạng sống của tất cả mọi người, tất cả linh hồn, đều bị xé toạc trong cỗ máy chiến tranh khổng lồ này, không ai có thể thoát ra được.