Sau Khi Sống Lại Trở Thành Hạt Châu Trên Tay Chồng Trước

Chương 31: Không phải ai trong hoàng thất cũng đều hai ý ba lòng



Đường Uyển nhìn Thanh Bình Quận vương nhất thời không nói nên lời.

"Ta, ta..."

"Chẳng lẽ nàng không tiêu hết vàng sao?" Thanh Bình Quận vương chậm rãi hỏi.

"Có tiêu. Nhưng lúc trước là ngài nói..." Ban đầu là hắn uy hiếp nàng, nếu như không tiêu hết vàng, sẽ không được gả qua.

Đường Uyển cảm thấy mình oan uổng chết rồi.

Thanh Bình Quận vương cũng trầm mặt nghĩ đến chuyện mình đối mặt với Thái hậu cùng Hoàng đế.

Rõ ràng đã làm cho Đường Uyển biết mình nghiêm túc cỡ nào, ai ngờ Thái hậu biết chuyện ở trước mặt của hắn liên tiếp nói "tốt tốt tốt", hứa hẹn hắn hai ngay sau Đường Uyển biết chuyện của hắn sẽ tứ hôn, nhưng vừa quay đầu liền hối thúc hoàng đế tứ hôn, giống như vội vàng sợ hắn không cưới được nàng dâu, tức giận đến phun ra một ngụm máu tươi, bởi vậy hồi phục càng nhanh hơn...

Thanh Bình Quận vương cũng không phải là một người ngu xuẩn, thấy Đường Uyển mím môi nhìn mình, dáng vẻ tội nghiệp, liền tiếp tục hỏi: "Nàng nguyện ý gả cho một người chết, lại không nguyện ý gả cho một người còn sống như ta. Nàng chỉ muốn làm quả phụ, lại không muốn làm Quận vương phi danh chính ngôn thuận."

Hắn nhìn Đường Uyển, thấy nàng không phản bác cũng không nói thêm được gì nữa, trên khuôn mặt tuấn mỹ không lộ ra vẻ gì.

Sự quan tâm, tôn trọng sùng bái của nàng dành cho hắn, đều là sự thật.

Nàng muốn gả cho hắn, vì hắn thủ tiết cũng là sự thật.

Thậm chí... Nàng quan tâm hắn cùng sự phụ thuộc ỷ lại vào hắn hơn bất kì ai khác, cũng đều là thật sự.

Nhưng ngoài ra, nàng cũng chưa từng nghĩ gả cho hắn làm hắn thê tử chân chính, làm Vương phi chân chính.

"Lúc đầu ta là thật sự nguyện ý vì Quận vương ở lại trong Quận Vương phủ cả đời, ngày sau, ngày sau ta sẽ nhận thêm một đứa bé làm con thừa tự cho ngươi, như vậy Thanh Bình vương phủ sẽ mãi được truyền thừa không bị đoạn tuyệt." Đường Uyển nhẹ nói.

Nàng cảm thấy hoảng hốt, cũng cảm thấy ủy khuất, thế nhưng dưới ánh mắt sắc bén của Thanh Bình Quận vương, nàng không có cách nào cười tươi như hoa với hắn, qua loa nói cho hắn biết, nàng nguyện ý làm thê tử của hắn.

Nàng sợ hãi.

"Chỉ là ta sợ. Quận vương, ngài thân là quận vương tôn quý, thế nhưng ta chỉ là một tiểu cô nương không có ưu điểm. Ta không dám nghĩ đến chuyện sau này." Nàng sợ ngày sau Thanh Bình Quận vương phát giác nàng chẳng qua là một người vô dụng, sợ hắn sẽ sủng ái nhiều nữ nhân khác, khiến Thanh Bình Quận vương phủ bên trong đầy ắp nữ nhân, giống như phủ đệ Nhị hoàng tử, giống như dáng vẻ mỗi người hoàng thất trong phủ cơ thiếp thành đàn.

Ở kiếp trước Đường Uyển nhìn vô số chuyện thê thiếp đấu đá tranh chấp trong vương phủ, nàng thật sự sợ gả vào hoàng thất sẽ phải mang bộ mặt vinh quang giả tạo, thế nhưng mỗi một đêm trằn trọc suy nghĩ, một lòng tính tính muốn đạp những nữ nhân khác xuống. Nàng cũng không phải là người am hiểu tranh thủ tình cảm, nàng chỉ muốn có một nơi an ổn, để nàng bình yên sống sót.

Cho nên, nàng vừa mới nói nguyện ý xuất gia lễ Phật vì Thanh Bình Quận vương, cũng là sự thật.

"Bệ hạ đã tứ hôn, lời nàng mới nói cũng không thể hối hận đổi ý."

"Ta biết." Đường Uyển ủ rũ cúi đầu nói: "Vả lại ta cảm thấy ta quá tự cho là đúng. Ta tự quyết định muốn gả cho Quận vương, nói muốn gả cho Quận vương, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới tâm ý của ngài. Ngài thích ai chưa? Có phải là đã có ý trung nhân, đã có nữ tử mình thích, hoặc là thích mẫu người gì? Bây giờ ta chiếm giữ hôn sự của ngài, nhưng lại chưa bao giờ hỏi qua ý nghĩ của ngài. Ta quá ích kỷ."

Ở kiếp trước Thanh Bình Quận vương chết trận, nàng đã gả cho hắn cũng không sao.

Thế nhưng ở đời này, cho dù Thanh Bình Quận vương không muốn cưới nữ tử nào, nhưng hắn nguyện ý kết hôn sao? Có phải là trong lòng hắn có nữ tử yêu mến muốn trải qua cả đời, lại bị Đường Uyển phá hủy?

Nghĩ đến đây, Đường Uyển cảm thấy thật có lỗi.

Nàng quá ỷ vào ký ức ở kiếp trước, do đó có lẽ sẽ phá hỏng hôn nhân của Thanh Bình Quận vương.

"Không có."

"Hả?" Đường Uyển ngơ ngác nhìn Thanh Bình Quận vương.

"Không phải hôn sự ta đồng ý, Bệ hạ cũng không thể tứ hôn." Thấy Đường Uyển trừng mắt troèn xoe nhìn mình, lộ ra chút khó hiểu, Thanh Bình Quận vương ngẫm lại những lời nói khiến người ta tức chết của nha đầu ngốc này, nhịn một chút, sau đó mới bình tĩnh nói: "Trước giờ ta cũng không có nữ nhân ngưỡng mộ trong lòng."

Đều đã hạ sính, được tứ hôn, còn có thể làm gì khác với nha đầu ngốc này được chứ?

Đương nhiên chỉ có thể tha thứ cho nàng!

Thanh Bình Quận vương sắc mặt có chút trầm xuống, chậm rãi đi đến trước mặt Đường Uyển, thấy nàng ôm ngực kinh hoảng lui về phía sau một bước, hắn giơ tay lên, nhẹ nhàng nhéo nhéo gò má ửng hồng của nàng chậm rãi nói: "Mặc dù nàng là lừa gạt hôn sự, nhưng ta tha thứ cho nàng lần này. Nàng cẩn thận làm vương phi của ta, trả nợ thật tốt."

"Ta lừa gạt hôn sự?!" Mặc dù Thanh Bình Quận vương nói hôn sự này không thể đổi ý khiên trong lòng Đường Uyển có chút sợ hãi, thế nhưng nàng nghe được Thanh Bình Quận vương nói mình lừa gạt để được tứ hôn, lập tức kêu lên một tiếng sợ hãi.

"Không phải nàng ở trước mặt ta kêu khóc muốn gả cho ta, sinh tử không rời sao?" Thanh Bình Quận vương cười lạnh, lại nhéo mặt của nàng một cái.

Đường Uyển lại không lo để ý mặt mình bị đau, vội vàng nói: "Thế nhưng, lúc đầu do ngài cũng không nói ra thân phận của mình."

"Nàng không nhận ra ta, chẳng lẽ vẫn là lỗi của ta sao?" Thấy Đường Uyển nức nở che kín mặt không dám lên tiếng nữa, lúc này Thanh Bình Quận vương mới thỏa mãn thu tay về, nhìn Đường Uyển cúi thấp đầu cam chịu nói: "Nàng không cần sợ hãi, cũng không cần e ngại. Ta sẽ không cưỡng ép một nữ nhân không cam tâm tình nguyện." Hắn dừng một chút, thấy Đường Uyển ngẩng đầu do dự nhìn mình, tựa hồ chờ mong mình hủy bỏ hôn ước, trong mắt nàng lóe lên một tia sáng, nhướng mày nói: "Sau này ta và nàng đại hôn, nàng có thể từ từ hiểu ta, không cần sốt ruột."

Hắn biết vì sao nàng sợ hãi nam tử thay lòng đổi dạ, cũng sợ hãi thê thiếp tranh giành.

Đều tại Nhị hoàng tử chết tiệt kia gây ra.

Nếu không phải hắn một lần đắc chí liền trở mặt, thay đổi tâm ý, sao Đường Uyển lại phải nhận đả kích như thế.

"Không phải lỗi của nàng. Nàng đang sợ điều gì, ta đều hiểu. Chỉ là người ti tiện như Phượng Chương, thế gian này cũng không có nhiều người giống hắn." Thấy Đường Uyển kinh ngạc nhìn mình, ánh mắt chậm rãi đỏ lên, tựa hồ từ lúc mới bắt đầu đủ loại vướng mắc, giờ phút này chậm rãi biến thành dáng vẻ chân thực của nàng.

Đường Uyển thật ra là một cô nương vừa nhát gan vừa mềm yếu, lại bất lực không biết nên xin giúp đỡ như thế nào.

Nàng chỉ nói mình sợ hãi, lại không thể xin giúp đỡ, cũng như giờ phút này, nàng chẳng phải nên nói mấy câu như: "Quận vương, người chiếu cố ta nhiều quá" như vậy sao? Nàng nhát gan không dám nói, bởi vì nàng sợ bị hắn cự tuyệt.

Nàng không có cảm giác an toàn, là bởi vì nàng chưa hề được bảo vệ và che chở.

Nhìn Đường Uyển co lại như một quả bóng, nhìn nước mắt Đường Uyển chậm rãi rơi xuống, Thanh Bình Quận vương nhếch môi.

Gương mặt của hắn trở nên nhu hòa rất nhiều.

"Đồ ngốc." Hắn đưa tay lau vội vàng nước mắt trên mặt Đường Uyển.

Động tác không có chút ôn nhu nào, còn rất thô lỗ, nhưng lại khiến trong lòng Đường Uyển lập tức không còn sợ hãi như vậy.

"Không phải ai trong hoàng thất cũng đều hai ý ba lòng*, cũng không phải mỗi người trong hoàng thất đều có tam thê tứ thiếp, cơ thiếp thành đàn." Thanh Bình Quận vương dừng một chút, quay đầu hừ lạnh một tiếng nói: "Phụ vương ta cũng chỉ cưới một mình mẫu phi ta." Hắn khịt mũi, mặc dù gương mặt tuấn mỹ ấy dưới ánh nắng mặt trời ngày hè dưới ánh mặt trời vẫn lạnh băng như cũ, nhưng lại khiến Đường Uyển cảm thấy ấm áp.

*三心二意 tam tâm nhị ý: được dùng để chỉ trạng thái muốn làm nhiều việc cùng một lúc, nhưng thường không làm được gì tốt và cũng có thể được xem là "hai lòng" hoặc "nửa vời".

Nàng nhìn Thanh Bình Quận vương giờ phút này ôn hòa với mình như vậy, hồi lâu sau mới khàn giọng nói: "Là ta không tốt."

Giọng nói của nàng tuy nhỏ nhẹ, nhưng Thanh Bình Quận vương lại nhạy cảm cảm giác được nàng không còn kháng cự sợ hãi với hôn sự này, trong lòng âm thầm chịu đựng cô nương ngốc này, miễn cho nàng lại cúi đầu giả vờ làm ra bộ mặt thái bình, Thanh Bình Quận vương liền tiếp tục nói: "Nàng là tốt nhất." Ngốc như vậy, quả thực không nên dễ dàng lừa nàng.

Quả nhiên, cô nương ngốc giờ phút này cong mắt cười với hắn.

Dường như chỉ cần hắn khích lệ một câu sẽ khiến nàng lập tức trở nên vui vẻ.

Sao có thể ngốc như vậy chứ?

Trong lòng Thanh Bình Quận vương ghét bỏ, lại thấy Đường Dật ở xa đang lo lắng nhìn sang hướng bên này, hiển nhiên là bởi vì Đường Uyển khóc, hắn cụp mắt, đưa tay ra hiệu cho Đường Uyển.

Đường Uyển ma xui quỷ khiến* nắm lấy vạt áo hắn.

*鬼使神差: hành vi không tự chủ

Thanh Bình Quận vương kéo khóe miệng, môi mỏng hơi mím chặt, mặt mày có chút nhu hòa.

Mặc dù không nắm tay của hắn, bất quá xem ốc sên còn biết tốt xấu thò đầu ra ngoài, hắn sẽ tha thứ nàng một lần nữa.

Trước tiên phải lừa gạt vào tay, sau khi kết hôn, hắn sẽ cho nàng biết tay.

"Nếu bệ hạ đã tứ hôn, nàng chính là vị hôn thê của ta, ngày sau không nên có cái gọi là đổi ý, cái gọi là ăn năn, hoặc vì ta xuất gia, tuyển danh môn quý nữ khác. Ta cũng không đê tiện như Nhị hoàng tử tùy ý thay đổi Vương phi." Thấy Đường Uyển nhút nhát đi tới bên cạnh hắn, ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn mình, Thanh Bình Quận vương bảo nàng dẫn mình đi xem viện tử của nàng.

Hai người chậm rãi đi tới viện nhỏ của Đường Uyển, hắn liền gặp Đường Uyển vô thức vươn tay nắm lấy tay hắn.

Sự quan tâm trong tiềm thức của nàng chính nàng cũng không phát giác được, Thanh Bình Quận vương im lặng khóe miệng cười nhẹ, chậm rãi áp sát vai nàng, nhẹ nhàng đặt tay vào vai nàng ý bảo nàng dựa vào, lúc này mới tiếp tục nói: "Nàng là vương phi của ta, được thái hậu cùng hoàng hậu công nhận, ở trong kinh thành không ai có tư cách thay thế nàng, nàng hoàn toàn xứng đáng làm Thanh Bình Quận vương phi."

"Ta không nói với ai khác chuyện ta hối hận về hôn sự." Đường Uyển cảm thấy Thanh Bình Quận vương tựa vào bờ vai của mình, như vậy có chút gần gũi quá, hơi thở của hắn như gần trong gang tấc, khiến làn da sau cổ nàng cũng hơi run rẩy.

Chỉ là nghĩ đến vết thương nghiêm trọng trên người hắn, nàng không nỡ bảo hắn đừng dựa vào mình, thấp giọng nói.

"Thật là một cô nương thông minh." Thanh Bình Quận vương chậm rãi khen nàng một câu.

Đường Uyển lại nhận được khích lệ của Thanh Bình Quận vương, không khỏi mím môi cười.

Không hiểu sao, hình như ở trong lòng Thanh Bình Quận vương, nàng mãi mãi là người thông minh nhất, bởi vậy, giờ phút này nàng quên đi phát ngôn bừa bãi,,quên đi những sợ hãi với Thanh Bình Quận vương, mang theo vài phần vui mừng nói: "Quận vương yên tâm, sẽ không làm ra chuyện khiến Quận vương mất mặt, cũng sẽ không nói cho người ngoài biết."

Nàng luôn mồm nói hối hận gả cho Quận vương, đây chính là một cú vả mặt đau đớn, cho nên nàng không dám cũng không muốn để người khác biết. Nàng chỉ nói lời trong lòng mình với Thanh Bình Quận vương, cũng chỉ để mỗi Thanh Bình Quận vương biết tâm sự của nàng, tất cả mọi người ai cũng không biết. Nàng đang rất hân hoan, nhiều hơn mấy phần ngây thơ và hoạt bát, cả người thực sự lập tức tươi sáng lên, Thanh Bình Quận vương khịt mũi lạnh lùng.

Thấy nàng xem những người khác như "Người ngoài cuộc..."

"Nàng làm rất đúng." Hắn lại khen nàng một lần, thấy Đường Uyển nghiêng đầu cười ngượng ngùng với hắn, lúm đồng tiền gần trong gang tấc trước mặt hắn.

Thanh Bình Quận vương quay đầu tránh đi nụ cười của nàng.

Một lần nữa hắn lại trở nên lạnh như băng, lời nói cũng trở nên nghiêm nghị.

"Nếu có người bên ngoài bắt nạt nàng, nàng cứ đánh trả. Ta làm chủ cho nàng."

"Giống như Nhị hoàng tử sao?" Nàng bị nhục nhã, cho nên hắn ra tay trấn áp cho nàng, bảo nàng đánh trả, bảo nàng có thể trút giận?

"Đúng." Hắn lạnh lùng nói xong, không để ý lắm tới Đường Uyển.

Nhưng mà Đường Uyển lại không thèm để ý dáng vẻ lãnh đạm của hắn, ngược lại, lãnh đạm như vậy, thay vì nóng lòng muốn khiến nàng tránh cũng không thể tránh, như vậy lại khiến Đường Uyển cảm thấy thoải mái hơn.

Trong lòng nàng cảm thấy không còn gánh nặng to lớn nữa, liền đỡ Thanh Bình Quận vương có chút yếu ớt đi tới bên ngoài tiểu viện tử của mình, ngượng ngùng nói với hắn: "Mặc dù đã hạ sính, lại được tứ hôn, thế nhưng để Quận vương đi vào khuê phòng của ta cũng không tốt." Nàng vẫn biết một chút quy củ, bởi vậy không để cho Thanh Bình Quận vương tiến vào tiểu viện của mình.

Ánh mắt Thanh Bình Quận vương rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ lòng bàn tay của nàng, rồi nhìn đến tiểu viện xưa cũ nhưng rất ngăn nắp trước, sau đó lại nhìn nha hoàn ở xa đang thò đầu ra nhìn Đường Uyển bên cạnh, không dám lại gần, nửa ngày mới nhàn nhạt hỏi: "Đây là khuê phòng của nàng?"

Đường Uyển nhẹ gật đầu.

"Tỷ muội của nàng đều ở khuê phòng giống vậy sao?" Đích nữ của Trường Bình Hầu phu nhân cũng ở viện tử đổ nát như vậy?

"Mặc dù đơn sơ, cũng kém hơn Đường Huyên, thế nhưng ta cảm thấy rất tốt." Đường Uyển chưa bao giờ nghĩ tới tranh đoạt cái gì cùng Đường Huyên - đích nữ Trường Bình hầu, bởi vậy tâm trạng bình thản nói: "Mặc dù là tỷ muội một nhà, nhưng đến cùng Đường Huyên vẫn là tiểu thư chân chính của Trường Bình Hầu phủ, ta chỉ là khác chi. Sao phải tranh giành so cao thấp với Đường Huyên chứ?"

Nàng chưa từng có tính tình tranh cường háo thắng, Thanh Bình Quận vương nhìn nữ hài tử mặt mày bình thản ôn nhu, nhìn y phục hôm nay nàng mặc, bởi vì là quần áo mới nên đặc biệt tinh xảo xinh đẹp, so với tiểu nha đầu nghèo túng nhìn thấy trong núi trước đó thì nàng bây giờ càng như cô nương được che chở yêu kiều lớn lên, chậm rãi nói: "Vương phủ chúng ta xa hoa hơn nhiều so với Đường gia."

Đường Uyển kinh ngạc quay đầu nhìn gương mặt không biểu tình gì của hắn.

Thanh Bình Quận vương cũng đã quay đầu nhìn về phía nơi khác, lạnh nhạt nói: "Đường gia chẳng qua là nơi nàng ở tạm thôi."

Đường Uyển ngẩn người, mím môi, lại nhịn không được nở nụ cười với Thanh Bình Quận vương chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt tinh xảo của hắn.

"Ta biết." Hắn đang an ủi nàng, nếu như ở Đường gia không tốt cũng không liên quan, bởi vì Đường gia đương nhiên không phải nơi nàng sinh hoạt cả đời.

Nơi nàng sinh hoạt cả đời phải là Thanh Bình Quận vương phủ.

Nơi đó khá tốt.

Đường Uyển đương nhiên tin tưởng hắn.

Bởi vì chỉ có nàng mới biết, Thanh Bình vương phủ là chiếc nôi ấm áp, che chở tốt nhất.

Nàng hít mũi một cái, không khỏi nhỏ giọng nói: "Ta biết Vương phủ là nơi tốt nhất." Nàng lại không nhịn được cười ra nước mắt, lần này Thanh Bình Quận vương không nói gì nữa, chỉ nói: "Ngày sau gọi ta là A Dịch."

Không phải lần đầu tiên hắn yêu cầu nàng như vậy, lúc trước Đường Uyển hoàn toàn phản kháng với cách xưng hô thế này, mà bây giờ, nàng đột nhiên cảm thấy mình muốn đánh bạo, cho dù là đi quá giới hạn, dù là sau này sẽ khiến hắn cảm thấy không vui, cũng muốn gọi hắn một câu như thế. Vì vậy Đường Uyển ậm ừ một tiếng, nhỏ giọng gọi: "A dịch."

Thanh Bình Quận vương cảm thấy sau khi đại hôn, có thể xem một tiếng "A dịch" này của nàng, tha thứ nàng một chút.

"Nàng biết tên ta không?"

"Phượng Dịch." Đường Uyển ngoan ngoãn nói.

Nàng biết điều như vậy, Thanh Bình Quận vương cười nhẹ.

"Ngày sau nàng nhớ kỹ, mặc kệ trong mắt người ngoài ta có thân phận gì, duy nhất đối với nàng, ta chỉ là Phượng Dịch. Trừ các trưởng bối hoàng gia, cũng chỉ có nàng mới có tư cách gọi ta là Phượng Dịch." Phượng Dịch quay đầu, ánh mắt sắc bén rơi vào trên mặt Đường Uyển, Đường Uyển bắt gặp ánh mặt lạnh lùng ấy, cảm giác trong lòng của mình dần chậm rãi ấm áp.

Nàng không biết vì cái gì hắn tốt với nàng như vậy, thế nhưng giờ khắc này Đường Uyển lại nghĩ, hắn tốt với nàng như vậy, mặc kệ là vì cái gì, ở kiếp trước hay là cả kiếp này, nàng đều muốn hồi báo thật tốt ân tình này.

Nàng nhẹ gật đầu, nở nụ cười với Phượng Dịch.

Phượng Dịch thu hồi ánh mắt, nhìn tiểu viện tử rách nát kia một chút, quay người nói: "Trở về đi." Dường như hắn cũng không thèm để ý viện tử kia, trên mặt cũng không có lộ ra vẻ ghét bỏ gì, thế nhưng không biết làm sao, Đường Uyển vẫn là cảm giác được hắn có chút không vui.

Bây giờ trong nội tâm nàng chậm rãi thân cận với Phượng Dịch hơn, đây thật là chuyện kỳ lạ. Rõ ràng nàng chỉ gặp Phượng Dịch ba lần, thế nhưng nàng lại bắt đầu dần dần tin cậy hắn, thậm chí còn dựa vào khuôn mặt lạnh như băng ấy, đến gần hắn. Nàng nhỏ giọng hỏi: "A dịch, chàng không cao hứng sao?"

Phượng Dịch khẽ lắc đầu.

"Ta chỉ không thích Đường gia cay nghiệt mà thôi." Những ngày hắn trở lại kinh thành này đã sai người hỏi thăm qua chuyện của Đường Uyển, bởi vậy cũng biết phụ mẫu nàng đều đã mất, nàng một thân một mình trưởng thành trong gia tộc. Cô nương không có cha mẹ dựa vào, lại không có huynh đệ đồng bào, đương nhiên sẽ không được người khác coi trọng.

Hơn nữa những khó khăn của Đường Uyển mà nhóm cung nhân đã nói, cùng viện tử đổ nát trước mắt trực tiếp đả kích vào mắt Phượng Dịch, Phượng Dịch không thể không thừa nhận, chuyện này thực sự khiến hắn không vui. Nhưng nhìn thấy Đường Uyển cũng không có dáng vẻ căm hận, Phượng Dịch hừ lạnh một tiếng nói: "Cũng may mắn ngươi không được sủng ái."

Đường Uyển không khỏi mờ mịt nhìn hắn.

Phượng Dịch lại lạnh nhạt nói: "Nếu nàng được sủng ái, bị tổ mẫu cùng bá mẫu nàng tự mình giáo dưỡng lớn lên, chỉ sợ lại giống đường tỷ đê tiện của nàng." Cô nương được sủng ái dáng vẻ đều giống Đường Huyên.

Phượng Dịch nghĩ, may mắn Đường Uyển không được sủng ái.

Bằng không thì bị giáo dưỡng thành dáng vẻ bẩn thỉu gì.

Nhìn mấy trưởng bối Đường gia, thái phu nhân, phu thê Trường Bình hầu, không ai trong số họ đàng hoàng.

"Chàng nói rất có lý." Đường Uyển nghĩ, cảm thấy chuyện này thật đúng là như vậy.

Nàng cảm thấy Phượng Dịch thật là một người rất thông minh.

Phượng Dịch trước ánh mắt sùng bái thân thiết của nàng, yên lặng niệm một câu đồ ngốc, sau đó nheo mắt nhìn thoáng qua Đường Dật đang ở xa, không thể không hoài nghi có phải là hai huynh muội này một người được cả 2 trí óc, một người khác ngốc không tả được.

Chẳng qua không nghĩ tới nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến*, mới nói một câu tới Đường Huyên, từ xa, Đường Uyển liền thấy hai bóng người chậm rãi đi về phía này, giống như họ muốn hướng đến Đường Uyển và Phượng Dịch. Bóng người kia từ từ đến gần, Đường Uyển đã nhận ra một người là Đường Huyên, một người còn lại là Nhị hoàng tử Phượng Chương nhiều ngày không gặp.

*说曹操,曹操到 Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến: Ý nói là vừa nói/nhắc đến ai thì người đó đã đến ngay sau đó. Ai đó xuất hiện quá mau lẹ.

Khuôn mặt Phượng Chương giờ đã lành lặn, vẫn tuấn tú như cũ, nhìn như một hoàng tử tao nhã dịu dàng.

Chẳng qua sắc mặt hắn lúc này có chút tiều tụy, đi tới cùng Đường Huyên, khi thấy Đường Uyển, sắc mặt của hắn vô cùng miễn cưỡng.

Bất kỳ người đàn ông nào biết được vị hôn thê cũ của mình nói rằng trong lòng ái mộ người khác, dù là hắn từ hôn nàng, nhưng tâm tình cũng sẽ không quá vui vẻ.

Phượng Chương trông thấy Đường Uyển, liền nghĩ đến Đường Uyển nói nguyện ý thủ tiết vì Thanh Bình Quận vương, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, trong lòng vô cùng phức tạp.

Nhưng mà nhìn thấy Phượng Dịch bên cạnh Đường Uyển, biểu cảm trên mặt Phượng Chương lập tức cứng ngắc lại, lộ ra vẻ hoảng sợ.

Nhìn dáng vẻ giống như gặp quỷ của hắn nhìn thấy Phượng Dịch, Đường Uyển không khỏi tò mò nhìn Phượng Dịch với vẻ mặt lạnh lùng.

Thật ra nàng vẫn luôn muốn hỏi Phượng Dịch rằng đã làm gì Phượng Chương sau khi lôi Phượng Chương từ trên núi xuống.

Chỉ riêng dấu tay trên mặt thôi, xem ra cũng không thể khiến cho Phượng Chương trốn tránh đến bây giờ mới dám xuất hiện chứ?

"Nhị muội muội, là Nhị muội muội sao?" Thấy Đường Uyển và Phượng Dịch cùng nhau đi tới, Đường Uyển dường như đang đỡ Phượng Dịch, dáng vẻ khá thân mật với Phượng Dịch, hai mắt Đường Huyên sáng lên, vội vàng cười nhẹ một tiếng với Phượng Chương sắc mặt đang sợ hãi bên cạnh.

Nụ cười này giống như ánh nắng mùa xuân rực rỡ, chiếu sáng đôi mắt Phượng Chương, khiến đôi mắt hắn lập tức chỉ còn lại nụ cười xinh đẹp đơn thuần của Đường Huyên. Hắn chăm chú thâm tình nhìn Đường Huyên, không quan tâm đã từng tổn thương Đường Uyển, tình yêu trong mắt hắn dành cho Đường Huyên người mù cũng có thể nhìn ra được.

Vốn dĩ mới định hôn, đây là thời điểm tình cảm tốt nhất của Phượng Chương cùng Đường Huyên.

Đường Uyển nhìn một màn này, cũng không thấy khổ sở trong lòng.

Thậm chí nàng cảm thấy phải có chút nhàm chán.

"Đây chính là Đường Huyên." Nàng đặc biệt khẩn trương nói với Phượng Dịch.

Ai cũng thích dáng vẻ tốt đẹp đơn thuần của Đường Huyên.

Ai cũng không thể kháng cự nụ cười vô tư khoái hoạt như chim nhỏ của Đường Huyên.

Đường Uyển không biết làm sao, chính là không muốn Phượng Dịch cũng nhìn thấy bộ dáng tốt đẹp giả tạo của nàng ta.

Mặc dù nàng biết Phượng Dịch chán ghét nữ tử như Đường Huyên, thế nhưng không biết tại sao, nàng thậm chí còn không muốn Phượng Dịch để mắt tới Đường Huyên.

Đến cùng là vì cái gì đây?

Giờ phút này Đường Uyển giống như chú hổ con đang bảo vệ thức ăn, nàng sẵn sàng từ bỏ mọi thứ, duy nhất không muốn để Phượng Dịch chú ý đến người khác, cho dù là Đường Huyên hay là người bên ngoài, bất kể tốt hay xấu.

Phượng Dịch thấy dáng vẻ keo kiệt hẹp hòi của nàng, hừ một tiếng, thâm chí không nhìn Đường Huyên chỉ một chút, chỉ là ừ một tiếng nói: "Đừng nhìn Phượng Chương, dễ bị bẩn mắt." Hắn cũng rất keo kiệt, tâm tình khẩn trương của Đường Uyển lập tức đã không thấy tăm hơi.

Nàng nghĩ là mình rất hẹp hòi, thế nhưng thái độ của Phượng Dịch dường như đang nói cho nàng, tâm tư của nàng như vậy là bình thường.

Nhưng khi nàng nói chuyện với Phượng Dịch, Đường Huyên đã nghĩ ra điều gì, khuôn mặt rạng ngời ảm đạm lại, đi tới trước mặt Đường Uyển, trước ánh mắt lạnh lùng của nàng Đường Huyên có chút buồn bã nói: "Nhị muội, ta vẫn cảm thấy rất thương tâm. Chúng ta không phải là thân tỷ muội sao? Nhưng vì sao, vừa mới được tứ hôn làm Quận vương phi, muội liền thay đổi, trở nên ương ngạnh, không giảng đạo lý như vậy. Muội còn tát ta?"

Nàng yếu đuối đáng thương nước mắt lưng tròng nhìn Đường Uyển, tựa hồ không hiểu, lại giống như bị Đường Uyển ngang ngược làm tổn thương, lúc sau hai giọt nước mắt rơi xuống.

Nước mắt trong suốt làm đau lòng người.

"Một cái tát?" Bầu không khí bỗng nhiên yên tĩnh lại, Phượng Dịch chợt nhíu mày, lần này, hắn lạnh lùng liếc nhìn Đường Huyên vô thức che mặt có chút sợ hãi, lại nhìn về phía Vương phi nhà mình bên cạnh đang mím môi, giống như đang bày tỏ ánh mắt đồng tình nhìn Đường Huyên.

Đôi mắt đẫm lệ của Đường Huyên sáng lên, vội vàng nhìn về phía Phượng Dịch, như thể đang cầu xin hắn đưa ra quyết định cho mình.

Đường Uyển nhìn đường tỷ nhà mình ánh mắt càng đồng tình.

Ngay sau đó, Phượng Dịch đã lạnh lùng răn dạy Vương phi của mình.

"Nhân từ nương tay!*" Vậy mà chỉ tát Đường Huyên một bạt tai, nhớ ngày đó ở trên núi khí phách đập nát mặt Phượng Chương của nàng đâu?

*心慈手软 Tâm từ thủ nhuyễn: Nhân từ nương tay

Thanh Bình Quận vương đặc biệt bất mãn răn dạy Thanh Bình vương phi: "Nàng nên đập nát mặt của cô ta!"