Sau Khi Sống Lại, Các Anh Hối Hận Rồi

Chương 15: Khó chịu đến khó nói nên lời



La thị nghe đều cảm thấy đau răng.

Khương Diệu Diệu cũng trợn tròn mắt.

Cũng không biết là cũng đến hàm răng hay là miệng, Mộ Đình Nhi thậm chí nói không nên lời.

Cổ họng phát ra âm thanh rên rỉ ô ô.

Khương Ấu An chậm rãi ngồi xổm bên cạnh cô ta, đôi mắt tròn xoe sáng ngời, "Ái chà, sao có kiểu nhặt tiền như thế ta, còn cụng cho rớt cái răng cửa? Cơ mà không sao, nhà cô giàu có quan hệ rộng, thiếu cái răng cửa cũng tìm được hôn phu tốt cho cô mà."

"Khương ——"

Mộ Đình Nhi còn chưa nói xong đã bị Khương Ấu An ngắt lời, "Tôi muốn về sau Khương Cẩm Nam nhìn đến cô, tất nhiên sẽ nhìn thêm vài lần, rốt cuộc chiêm ngưỡng nói chuyện lọt gió là như thế nào, coi như tôi đang giúp đỡ cô đúng chứ? Tuy nhiên lời cảm ơn thì không cần nói ra."

Thiếu chút nữa là Mộ Đình Nhi tức đến ngất xỉu. Cô ta vừa động, máu trong miệng càng chảy nhiều hơn. Mọi người nghe được âm thanh rất nhỏ của vật cứng rơi xuống đất.

Một chiếc răng cửa.

Mộ Đình Nhi co rụt đồng tử, thậm chí viễn cảnh mà Khương Ấu An vẽ ra cô nhìn rõ mồm một.

"Mày... chờ đó... cho tao!"

"Đình Nhi!"

Mộ Đình Nhi một tay che miệng, một tay che lại phần ngực, đứng dậy húc Khương Diệu Diệu tránh ra, chạy ra ngoài cửa như điên.

"Ai, Mộ tiểu thư, cô để quên răng cửa nè, lấy về làm kỷ niệm đi!" Khương Ấu An còn vội la lớn như khách bỏ quên đồ vật.

Đang chạy như điên, Mộ Đình Nhi nghe đến con tiện nhân kia nói, thiếu chút nữa ngã sấp mặt.

"Bé An... con...", La thị lên tiếng nói.

Ngày xưa đứa nhỏ này dù có hờn giận cỡ nào cũng không vì thế mà gây phiền toái cho người nhà, tất cả nhẫn nhịn hết thảy.

Hiện tại...

"Lục tỷ, chị sao có thể làm như vậy chứ?" Khương Diệu Diệu điềm đạm rưng rưng lên án, liếc nhìn La thị một cái, "Chị gái Đình Nhi là Mộ Chiêu nghi nương nương đó, chị ta hiện tại được... Ài, Lục tỷ, chị quá nông nổi, dù được gả vào Thần Nam vương phủ, nhà họ Mộ không thể làm gì được chị nhưng chị phải suy nghĩ cho cả nhà Tam thúc chứ!"

"Lục tỷ, chị mau đi xin lỗi Đình Nhi đi!"

Khương Ấu An từ trong tay áo lấy ra khăn thêu, chậm chạp phủi tro trên tay, cô lạnh lùng nhìn con nhỏ chết tiệt trà xanh này, "Ý của cô, tôi mà không đi xin lỗi, cả nhà Tam thúc sẽ bị tôi làm liên lụy? Phải nên nói là, mặc kệ sau này nhà họ Mộ đối với nhà Tam thúc làm chuyện gì cũng vì là tôi sai?"

Khương Ấu An ngữ khí từ tốn, vô hình có khí thế hùng hổ dọa người, Khương Diệu Diệu theo bản năng liếc nhìn La thị một cái.

Nhưng ánh mắt bà ấy nhìn cô ta có chút kỳ quái.

Khương Diệu Diệu càng nóng nảy, "Lục tỷ, Tam thẩm, ý em không phải châm ngòi ly gián... thật sự không có mà..."

Khương Ấu An cười nhẹ một tiếng, "Tôi cũng có nói cô đang châm ngòi ly gián đâu, cô vội vã giải thích làm cái gì?"

Khương Diệu Diệu đỏ mặt, đôi tay nắm chặt váy áo, Lục tỷ ngu xuẩn như thế là sao nhận ra. Cô ta biết gia đình Tam thúc rất yêu quý Lục tỷ, nhưng cô cũng muốn được sự yêu thích đó! Khương Diệu Diệu ủy khuất rớt nước mắt, "Lục tỷ, chị rõ ràng biết em không phải nói ý tứ đó mà, chị vốn dĩ sai rành rành, Đình Nhi tính tình không tốt chút thôi..."

Khương Ấu An làm sao không biết mạch não của cô ta.

Nữ chính ngôn tình sủng văn, hận không thể khiến người trong thiên hạ đều thích cô ta.

Kiếp trước chính là như vậy.

Gia đình Tam thúc đối đãi cô rất tốt, Khương Diệu Diệu mỗi lần nhìn thấy đều không phục, biểu diễn các loại thân mật với trưởng bối.

"Cô bị mù hay bị điếc thế hả? Tôi làm sai? Cô không thấy Mộ Đình Nhi thái độ hách dịch ra sao à? Cô biết cô ta tính tình không tốt, cũng biết tôi và cô ta như nước với lửa, vì cái gì còn muốn dẫn cô ta đến cửa tiệm?"

Khương Diệu Diệu đã nức nở nói, "Lục tỷ, là Đình Nhi muốn tự mình tới, em ngăn không được..."

"Khương Diệu Diệu, đừng có giả nai trước mặt tôi, Mộ Đình Nhi thích Khương Cẩm Nam từ lâu, cô nói một câu, muốn cô ta đi tìm Khương Cẩm Nam, cô nói xem cô ả có thể không đi theo sao!" Khương Ấu An mất kiên nhẫn gằng giọng nói, tiến lại gần Khương Diệu Diệu.

Lại nói thêm: "Cô nói Tam thẩm câu đầu tiên là cho rằng tôi tranh chấp với Mộ Đình Nhi sẽ làm ảnh hưởng đến buôn bán trong tiệm, là muốn biểu đạt ý gì? Để Tam thẩm cảm thấy tôi không hiểu chuyện sao?"

Khương Diệu Diệu khóc lóc, run rẩy dường như bị Lục tỷ nhà mình ức hiếp thảm thương, tùy thời sẽ té xỉu, ráng mà trừng to mắt, "Lục tỷ, chị xuyên tạc ý của em, em là vì buôn bán trong tiệm nên mới..."

Khương Ấu An châm chọc, "Tam thẩm, người cũng tin lời Lục tỷ nói sao?" Khương Diệu Diệu nhu ngược nói.

La thị mặt không biểu tình.

Bà không phải là đám người ngu muội kia, "Cô Bảy vẫn nên đi về trước đi!"

Khương Diệu Diệu càng đau lòng, xoay người chực đi, chỉ là chưa đi ra đã phát hiện Khương Cẩm Nam đang đứng canh cửa.

Khương Ấu An sửng sốt.

Khương Cẩm Nam sắc mặt rất khó coi.

Khương Diệu Diệu trong lòng chợt trầm xuống, nghĩ đến những lời Lục tỷ nói này đó, hẳn là Ngũ ca cũng nghe được thì liền sắc mặt dần dần trắng bệch. Đột nhiên, cô ta thân thể mềm oặt xuống, té xỉu trên đất.

"Tiểu Thất?!"

Đây là bản năng của Khương Cẩm Nam hô.

Khương Ấu An nhìn em gái trà xanh khi nằm ra đất, hai ngón tay còn giật giật.

Cô cười lạnh rồi xoay người vào đằng sau tiệm.

"Tiểu Thất? Em bị làm sao vậy?"

Khương Cẩm Nam nhìn chằm Khương Ấu An rời đi, thấy em ấy vào bên trong tiệm, sau đó mới ôm dậy em út đang ngất xỉu, "Em tỉnh lại đi, Tiểu Thất!"

La thị không lường trước được Khương Diệu Diệu sẽ chơi trò ngất xỉu. Đang muốn gọi người tìm đại phu thì ai biết giây tiếp theo, Khương Ấu An đi từ phía sau tiệm đi lên, trong tay bưng chậu đồng chứa đầy nước.

Không đợi Khương Cẩm Nam phản ứng, cô lạnh mặt tạt hết chậu nước lên hai kẻ đáng ghét kia.

"Tiểu Lục..."

Khương Diệu Diệu cũng mở choàng mắt, kêu á một tiếng, Khương Ấu An mặt lạnh răn đe, "Nếu đã tỉnh, thì cút hết đi."

"Tiểu Lục..."

Khương Cẩm Nam mở miệng nói.

Mới kêu hai chữ, Khương Ấu An mất hết kiên nhẫn quăng chậu đồng trong tay xuống đất thật mạnh, hét to, "Nghe không hiểu tiếng người? Cút!"

Không biết vì sao, Khương Cẩm Nam chua xót trong lòng rồi lại có chút khó chịu.

Hắn đỡ Khương Diệu Diệu dậy, tay hơi bóp mạnh làm Khương Diệu Diệu kêu rên một cái, Khương Cẩm Nam lúc này mới rũ mắt, bế con bé rời đi.

Đi ra khỏi cửa tiệm, Khương Cẩm Nam nhịn không được quay đầu lại nhìn Khương Ấu An một cái.

Vào lúc này đối diện với cặp mắt đang nhìn mình, mặt con bé không biểu cảm, sóng mắt bình thản đến mức như nhìn người dưng.

Bỗng chốc Khương Cẩm Nam cảm thấy trái tim mềm mại nhất của mình bị co thắt lại.

Khó chịu đến tột cùng.

*****

Trước cửa nhà họ Khương.

Khương Cẩm Nam đỡ Khương Diệu Diệu từ trong xe ngựa ra. Vừa lúc đụng phải Nhị ca Khương Tu Trạch.

"Sao lại thế này? Diệu Diệu, đầu tóc quần áo sao ướt sũng thế?"

Trong lòng Khương Diệu Diệu cũng thực bực bội. Trên xe ngựa, cô ta muốn kể lễ tủi thân với Ngũ ca, mà anh toàn thất thần ra, "Nhị ca, em không có việc gì..."

Nói thì nói như vậy, chứ nước mắt chuyển chế độ rưng rưng.

Khương Tu Trạch nhanh nhạy hiểu ra, ánh mắt trở nên sắc nhọn, "Lại liên quan tới Khương Ấu An?"

Khương Diệu Diệu nghe vậy, tức khắc vội vàng giải thích: "Nhị ca, chị ấy không cố ý..."

Vốn dĩ đang mệt mỏi rã rời, Khương Cẩm Nam bỗng nhiên nhìn về phía Khương Diệu Diệu.

Lúc này Khương Diệu Diệu chỉ chú ý tới Nhị ca hoàn toàn không có phát hiện ánh mắt Ngũ ca đang nhìn mình.

"Em còn che chở cho nó? Anh biết lần nào em gặp được nó toàn xảy ra chuyện không tốt!" Khương Tu Trạch đen mặt, "Lần sau chờ nó trở về, anh phải dạy dỗ nó một trận!"

Khương Cẩm Nam ngây ngốc nhìn Nhị ca, chớp mắt một cái, hắn có chút hoảng hốt thều thào hỏi: "Em ấy sẽ về nhà sao?"

Khương Cẩm Nam nói không lớn nhưng Khương Tu Trạch vẫn nghe rất rõ ràng, chỉ là hắn ta cũng ngẩn người. Kế đó ra vẻ chắc nịch nói: "Sao không về hả? Nó nhất định sẽ về nhà!"

Lời này vừa ra, bầu không khí yên lặng đột ngột, Khương Cẩm Nam không hé răng, Khương Tu Trạch thì cau mày. Chỉ là Khương Diệu Diệu trong lòng thấy không thoải mái, "Nhị ca, em lạnh..."

Khương Tu Trạch lúc này mới thả lỏng mặt, bế em Diệu trong tay thằng Năm, dịu dàng nói: "Để Nhị ca đưa em trở về phòng."