Sau Khi Phân Hóa Thành A, Tôi Cùng Alpha Mình Thích Thầm Nhiều Năm Ở Bên Nhau

Chương 12: Bóng dáng



Sau khi tập huấn quân sự xong sẽ có hai ngày nghỉ ngơi để hồi sức, sau đó sinh viên năm nhất đại học sẽ chính thức nhập học.

Chuyên ngành Tô Ngọc Kiệu học là sinh học tự nhiên và khoa học, từ ngày đầu tiên học đã phải ngâm mình ở phòng thí nghiệm, nửa tháng nay hắn đều bận làm báo cáo cho bài tập nhóm, không còn thời gian để mà nghĩ về những chuyện khác.

Trong một lần Trần Nhuy và Nguyên Vi Vi đến thăm hắn, Nguyên Vi Vi nhìn Tô Ngọc Kiệu trước mặt mà nghẹn họng không nói nên lời, cô gần như không dám thừa nhận: "Cậu là ai?"

Tô Ngọc Kiệu sờ mặt mình, có chút nghi ngờ: "Tôi bây giờ khác với trước kia lắm à?"

Nguyên Vi Vi ôm cánh tay suy tư một phen, chậc lưỡi: "Nói như nào nhỉ, nếu không phải do ông thấy tui mặc một cái váy mà lớn lên từ nhỏ, tui mà gặp ông trên đường kiểu gì cũng phải chạy đến để xin số Wechat."

Tô Ngọc Kiệu có chút kinh ngạc liếc cô một cái: "Bà điên à, bà không chỉ mặc đi mặc lại một cái váy, đến cái cảnh bà tự ăn nước mũi mình tôi cũng đã nhìn thấy."

Nguyên Vi Vi: "......Tự mà lo cho mình đi."

Trần Nhuy sớm đã có thói quen hai người này vừa gặp mặt đã đấu khẩu khùng điên, cô uống một ngụm trà sữa, nói thẳng vào vấn đề: "Mấy chuyện này không quan trọng, giờ ông và Triệu Sở Chu đang như thế nào rồi."

Nghe thấy cái tên này, Nguyên Vi Vi rầm rì bất mãn nửa ngày. Tô Ngọc Kiệu cúi đầu không nói chuyện, thật ra cũng không cần hỏi, tay trái hắn kia đeo một cặp nhẫn cũng đủ để trả lời toàn bộ vấn đề.

Trần Nhuy vốn cũng không mong đợi câu trả lời đàng hoàng của hắn, dùng ống hút khuấy trân châu ở dưới đáy cốc: "Thật ra tôi vẫn cho rằng tình yêu rồi giới tính hay đánh dấu gì đó vốn chả liên quan, thực ra trước đây tôi cũng cảm thấy thật kì quái."

Tô Ngọc Kiệu giương mắt. Trần Nhuy không đợi hắn hỏi, nhún vai: "Ông và Triệu Sở Chu ở bên nhau nhiều năm như vậy, tôi cảm giác ông đối với anh ấy không phải thích, mà là một loại ỷ lại vô thức và sự gần gũi, tin tưởng, ông xem ánh mắt Triệu Sở Chu nhìn ông có giống như vậy hay không?"

"Có cái gì không giống?" Nguyên Vi Vi có chút tò mò xen vào, sau khi hỏi xong một lúc cô cũng ngẩn người: "Giống như là có chút...?

Hai mắt Tô Ngọc Kiệu lờ mờ nhìn hai người chơi trò bí hiểm. Nguyên Vi Vi nói nhiều thật sự, cô xả ra một tràng: "Ông quên à, hồi còn nhỏ chúng ta còn không dám nói chuyện với anh ấy, ba anh ấy là kẻ gi... Bởi vì ba anh ấy, đám người chúng ta chơi ở sân đều trốn anh ấy, chỉ có mình ông, nhìn thấy anh ấy còn ngốc ngốc đi ra nói chuyện với ảnh."

Tô Ngọc Kiệu liếc cô một cái, Nguyên Vi Vi tự biết mình nói sai rồi, vòng vo nói: "Anh ấy lớn hơn chúng ta nhiều tuổi như vậy, cũng không thích nói chuyện, đối với ai cũng lạnh lùng như băng, chỉ mỗi khi ở trước mặt ông mới lộ ra vẻ ôn hòa, hơn nữa tui còn thấy..."

Cô dò xét vẻ mặt của Tô Ngọc Kiệu, thận trọng nói: "Bản tính của một người vốn không hề dễ dàng thay đổi, Triệu Sở Chu mười lăm tuổi tình cảm lạnh nhạt, rồi đến năm hai lăm tuổi anh ấy cũng sẽ trở thành người tính tình lãnh đạm. Trong ánh mắt anh ấy có thứ mà người bình thường không có, đó là sự tàn nhẫn."

"Chỉ dịu dàng khi ở trước mặt ông, nhưng điều này không có nghĩa là ông sẽ không bị anh ấy nuốt chửng."

Biểu tình của Tô Ngọc Kiệu sau khi nghe xong vẫn như cũ, hắn cầm cốc trà sữa lên, nhẹ khuấy nước bên trong.

"Chìm sâu mất rồi."

"Đã sớm không còn kịp nữa."

...

Theo lẽ thường mà nói, trường nào cũng sẽ có những nam sinh đẹp trai thành tích tốt tính cách không tệ, được mọi người theo đuổi.

Tình hình hiện tại của Tô Ngọc Kiệu chính là như vậy.

Hắn bị chặn ở cổng trường, có một Omega mạnh mẽ đưa thư tình cho hắn sau đó trực tiếp xoay người bỏ chạy.

Mọi người xung quanh không ngừng ồn ào. Tô Ngọc Kiệu chỉ là sững sờ, cúi đầu nhìn bức thư tình màu hồng trên tay.

Những bức thư tình vốn là những thứ nhẹ nhàng đáng yêu, chúng thanh thuần sạch sẽ gửi gắm nhiều tâm tình thiếu niên.

Tô Ngọc Kiệu sững người nhìn thư tình trong tay, hắn đột nhiên nhớ tới năm Triệu Sở Chu mười bảy tuổi cũng nhận được một bức thư tình, giống như thế này, phong bì xinh đẹp có hương thơm, bên trong là những câu chữ yêu thương.

Triệu Sở Chu nói, anh sẽ tôn trọng mọi tình cảm của người khác dành cho mình, vậy nên dù không thích họ đi chăng nữa cũng phải giữ thật tốt thư tình người đó đã gửi.

Tô Ngọc Kiệu mặt không biến sắc giương mắt, hắn đã trưởng thành thành bộ dáng đẹp trai sắc bén, giơ tay nhấc chân cũng khiến người khác phái chú ý. Bây giờ hắn mới cất phong thư kia vào trong túi, vừa nhấc mắt lên liền thấy một bóng dáng quen thuộc.

Mặt hắn căng thẳng, lúc này chỉ muốn chạy về phía trước, nhưng ở ngã tư lại đúng lúc có đèn đỏ, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Triệu Sở Chu rời đi, thẳng cho đến khi không nhìn được bóng dáng của anh nữa.

Hôm nay anh ấy đeo khăn quàng mình đan.

Tô Ngọc Kiệu nghĩ.

Có phải anh ấy đang đợi mình đi tìm anh ấy trước hay không?