Sau Khi Phản Diện Mất Hết Tu Vi

Chương 102



—Ta không biết—

Linh lực Thiên Diễn bể tan thành ngàn mảnh rồi rơi xuống giống như một cơn mưa ân huệ, những khe vực sâu hoắm do bị ‘Khí Tiên Cốt’ phá vỡ từ từ khép lại, các dãy nũi cũng khôi phục lại như ban đầu, cuối thu lá rụng đầy núi, sau trận mưa linh lực trở nên xanh um tươi tốt.

Giống như mùa xuân quay về với đất đai.

Chỉ trong thời gian vài bước đi đường, trên cầu thang đá cũ kỹ dẫn xuống địa mạch Thiên Diễn của Hề gia chồi non dây leo đua nhau mọc lên, thoáng cái đã phủ kín bậc thang lẫn bờ tường loang lổ.

Thịnh Tiêu bước xuống thềm đá, chỉ thấy nơi sâu nhất trong địa mạch khô cạn, Yến Tương Lan đang quỳ ngồi trên đất, tay ôm siết một bộ áo màu vàng, tuyết rơi đọng một lớp dày trên hai vai y, ngẩn người nhìn vào hư vô không biết đang nghĩ gì..

Yến Tương Lan nghe thấy tiếng bước chân, khẽ nghiêng đầu nhìn sang.

Thịnh Tiêu chầm chậm đi tới bên cạnh y, khom người nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt chưa khô trên mặt.

Bởi vì gốc rễ của Thiên Diễn đã hoàn toàn biến mất, Tương văn Thiên Diễn có trong cơ thể của tất cả tu sĩ ở Thập Tam Châu cũng đều từ từ tan biến, hay là nói nó triệt để hòa làm một với linh căn.

Không quá ba ngày, Thập Tam Châu sẽ không còn Thiên Diễn nữa.

‘Khí Tiên Cốt’ trong cơ thể của Yến Tương Lan đã được hóa giải, một nửa Tương văn ‘Nhàn Thính Thanh’ còn lại cũng từ từ bị kinh mạch hấp thụ, âm thanh bên tai cũng trở nên lùng bùng không nghe rõ, y không biết nên làm ra biểu cảm gì, bình thản nghiêng đầu dụi má vào lòng bàn tay của Thịnh Tiêu.

Thịnh Tiêu gặp khó khăn trong việc cảm nhận ưu tư, nên chỉ có thể nhìn sắc mặt để đoán ra hỉ nộ ái ố, nhưng lúc này một luồng cảm xúc vô hình cuốn lấy trái tim của hắn, giúp hắn nhạy bén nhận ra Yến Tương Lan đang đau buồn.

“Đi thôi.” Thịnh Tiêu nói: “Về nhà.”

Yến Tương Lan ôm áo khoác của Ngọc Đồi Sơn, thẩn thờ được Thịnh Tiêu dìu đứng dậy.

Y cúi đầu nhìn nếp gấp và hoa văn trên áo khoác, khẽ nhắm mắt lại, đột nhiên dùng linh lực biến ra một ngọn lửa, ‘phừng’ một tiếng đốt cháy chiếc áo.

Ngọn lửa nuốt chửng áo khoác từng chút một, khoảnh khắc tàn tro rơi vào lòng bàn tay, được Yến Tương Lan cất vào trong một cái bình ngọc nhỏ.

Sau khi làm xong xuôi mọi thứ, Yến Tương Lan giờ mới nhìn thấy vô số mảnh vụn linh lực rơi rải rác xung quanh, không hiểu sao cảm thấy buồn bã mất mát.

Khi bước tới cửa hang, ‘Khí Tiên Cốt’ còn sót lại trong cơ thể tiếp tục cắn trả, nỗi đau thương lẫn mệt mỏi vì sự ra đi của người bạn chí thân ùn ùn kéo đến nhấn chìm cơ thể y, Yến Tương Lan giống như hết chịu nổi mà bất ngờ lảo đảo ngã xuống.

Trong cơn mơ màng, dường như Thịnh Tiêu đỡ lấy y, Yến Tương Lan mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng toàn thân rệu rã vô lực, không kịp nói ra một chữ đã rơi vào hôn mê sâu.

Trận chiến ‘Khí Tiên Cốt’ vô cùng khủng bố và thấm đẫm chết chóc, nhưng cuối cùng lại lấy màn bắn pháo bông rực rỡ làm kết thúc.

Vì Thiên Diễn từ dưới lòng đất dâng lên đã tạo ra cơn địa chấn dữ dội làm sụp đổ vô số dãy núi, Giải Trĩ Tông và Trừng Xá Viện ước chừng phải tốn ba ngày mới dọn dẹp xong tàn cuộc.

Yến Tương Lan mê mang li bì từ đầu đến cuối, giống như đang bôn ba đi trên con đường vô tận, cuối cùng cũng tìm được chỗ nghỉ chân, lập tức vùi đầu đánh một giấc say sưa.

Đến khi ý thức của y dần dần tỉnh lại từ trong vực sâu tối om, cả người từ đầu đến chân chỉ có mỗi hai con mắt là cử động được, còn tay chân các thứ giống như bị đóng đinh tại chỗ, kinh mạch dường như còn đang ngủ say.

Bên ngoài trời đã sáng, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào cửa sổ và chậu hoa bên bệ cửa, màn giường mỏng trắng cản bớt phần nào ánh nắng chói chang, vài tia sáng dịu nhẹ rơi vào khuôn mặt của Yến Tương Lan, sưởi chăn gấm càng thêm ấm áp..

Nhìn cây quế ngoài cửa sổ chắc hẳn nơi đây là Thanh Trừng Trúc, nhưng ngoài cái giường lớn chạm trổ hoa văn và chăn gối bằng gấm xa xỉ ra, đồ đạc và cách bài trí trong phòng đều hoàn toàn thay đổi, cũng may là ở đầu giường có để một bình hoa quế, tỏa ra hương thơm quen thuộc làm cho Yến Tương Lan rất yên tâm.

Toàn thân Yến Tương Lan xụi lơ, lười biếng không muốn động đậy, cũng không chê Thịnh Tiêu đổi lại cách bài trí xung quanh— Nếu là ngày thường chắc chắn y đã giãy nảy lên rồi.

Y mở to mắt nhìn tua rua treo trên màn giường, trong đầu rỗng tuếch không suy nghĩ được gì.

Không biết nằm bao lâu, cửa phòng bị người mở phát ra tiếng ‘két’.

Thịnh Tiêu mặc áo bào đen của Giải Trĩ Tông chậm rãi bước tới, như bình thường vươn tay vén màn giường ra, nhìn thấy Yến Tương Lan đã tỉnh đang nằm thả hồn trên mây.

Yến Tương Lan mơ màng ‘A’ một tiếng.

“Thời tiết rất đẹp.” Thịnh Tiêu ngồi bên mép giường vuốt gọn lại mái tóc xõa rối của Yến Tương Lan, nói: “Ra ngoài đi dạo một chút không?”

Yến Tương Lan ngáp một cái, uể oải nói: “Mệt lắm, không muốn dậy.”

Thịnh Tiêu nói: “Ngươi đã ngủ bốn ngày.”

Yến Tương Lan mới tỉnh dậy nên hơi ì ạch, ‘Ồ’ một tiếng rồi nói: “Hèn gì cả người mệt mỏi, còn rất đau.”

Thịnh Tiêu khẽ run.

Trước đây dù có hợp tịch thì Yến Tương Lan vẫn che giấu rất kỹ, có bị đau cũng không chủ động nói ra, lúc Thịnh Tiêu bị Thiên Đạo điều khiển cầm kiếm Đông Dung đâm vào hông, nửa người ướt đẫm máu, y cũng tỏ ra dửng dưng bảo là không đau.

Chẳng biết tại sao, bây giờ y giống như không còn chút sức lực dựng lên tầng ngụy trang mỏng manh như ngọc lưu ly đó nữa, đầu óc ngày thường suy nghĩ tính toán như ranh giờ ỉu xìu đòi đình công, chỉ biết rên rỉ than đau.

Thịnh Tiêu như nín thở, hơi cúi người hỏi nhỏ: “Đau chỗ nào?”

“Linh căn đau.” Yến Tương Lan ngoan ngoãn đỡ không kịp, uể oải làm nũng: “Eo đau, mặt còn đau.”

Thịnh Tiêu sờ má của Yến Tương Lan, chỗ bị thương đã lành thành sẹo mờ, đoán chừng khoảng mấy ngày nữa mới có thể hoàn toàn biến mất.

‘Khí Tiên Cốt’ cưỡng ép mở rộng kinh mạch, dù đã được giải độc nhưng đạt được tu vi Đại thừa kỳ trong thời gian ngắn ngủi vẫn mang đến cơn đau khủng khiếp do bị cắn trả.

Khi Yến Tương Lan còn ngủ mê man, Uyển phu nhân và Nhạc Chính Trấm đã tới xem bệnh cho y, còn để lại một đống linh đan diệu dược, trong bốn ngày qua Thịnh Tiêu phụ trách bóp miệng đút thuốc     .

Thịnh Tiêu thấy Yến Tương Lan liên tục than đau, nhíu mày truyền linh lực vào trong kinh mạch y, sau đó nhấc tay muốn cởi dây buộc thắt lưng của y ra.

Mấy ngày qua Yến Tương Lan chỉ mặc một cái áo mỏng tanh, trên hông chỉ buộc hờ một sợi dây, kéo nhẹ một cái là tuột ra ngay.

Sau khi nói chuyện mấy câu thì thân thể của Yến Tương Lan khôi phục lại chút sức lực, y thấy Thịnh tông chủ cởi dây thắt lưng của mình rồi còn banh vạt áo ra hai bên, cũng không cản lại, chỉ lười biếng ngáp một cái nói: “Thịnh tông chủ à, ban ngày tuyên dâm, còn ra thể thống gì?”.

Thịnh Tiêu: “…”

Nếu là lúc trước, Thịnh tông chủ mặt lạnh lòng lạnh sẽ ngó lơ lời lẽ damdang của y, nên làm gì thì làm cái đó đến cùng, nhưng bây giờ hiếm khi thấy hắn do dự.

Áo của Yến Tương Lan bị cởi rộng ra, vòng eo trắng muốt thấp thoáng sau vạt áo, y vẫn quen miệng ba hoa chích chòe, nhưng lại nằm im chờ Thịnh Tiêu xem vết thương chỗ hông cho mình.

Nhưng đợi mãi mà không thấy động tĩnh gì, y ngẩng đầu lên thì thấy Thịnh tông chủ đang ngồi đực mặt ra đó, bàn tay duỗi tới đang cứng ngắc giữa không trung, không biết nên làm tiếp hay rút tay về.

Yến Tương Lan khó hiểu hỏi: “Thịnh Tiêu?”

Thịnh Tiêu hoàn hồn, làm như không có gì vén vạt áo mỏng lên, bàn tay rộng lớn chạm nhẹ vào eo của Yến Tương Lan, tỉ mỉ vuốt ve vết thương đã kéo da non.

Yến Tương Lan chịu không nổi run nhẹ, vô thức nhích sang bên cạnh một chút, lúng búng nói: “Hết, hết đau rồi, đừng sờ nữa, vết thương đã lên da non lành rồi.”

Thịnh Tiêu bỏ ngoài tai, ngón tay càng ra sức vuốt ve miệng vết thương.

Yến Tương Lan bị hắn sờ bủn rủn cả người, tứ chi mềm oặt như cọng bún, y cố gắng chống tay ngồi dậy, buồn bực đẩy tay Thịnh Tiêu ra, qua loa buộc dây thắt lưng lại, còn cột nút chết.

Thịnh Tiêu nhìn y.

“Đừng quậy nữa.” Yến Tương Lan tằng hắng một tiếng, nói: “Nói chuyện chính trước đi, ta phải lấy kiếm ý của Xuân Vũ ra cho ngươi— Sao ngươi không kêu ta dậy mà để ta ngủ li bì suốt bốn ngày thế, kiếm ý đâm phá trong kinh mạch bộ không thấy đau hả?”

Thịnh Tiêu có bị thương nặng hơn cũng sẽ im lặng không nói, lạnh nhạt lắc đầu.

Kiếm ý của Xuân Vũ sắc bén rét lạnh, chỗ da thịt bị thương dùng linh lực chữa trị sẽ khỏi ngay, nhưng lần này kiếm ý mang theo sát ý lạnh lẽo đâm phá khắp nơi trong kinh mạch, dù Thịnh Tiêu có là Đại thừa kỳ thì sợ là không chịu đựng nổi.

Yến Tương Lan đè hai ngón tay lên chỗ chí mạng trên cổ tay của Thịnh Tiêu, đang định dùng linh lực dẫn kiếm ý Xuân Vũ ra, đột nhiên nội phủ trong cơ thể của y truyền tới cơn đau bén ngót, tấn công vào chỗ vết thương chưa kịp lành lại khiến sắc mặt của y tái mét, bụm miệng suýt ói ra máu.

Thịnh Tiêu lập tức biến sắc, giữ chặt lấy cánh tay gầy yếu của y, nói: “Ngươi…”

“Không, không sao.” Yến Tương Lan cố nuốt xuống búng máu trong họng, lắc đầu nói: “Lỡ dùng nhiều linh lực quá nên hơi choáng, ta nghỉ ngơi một lát là ổn thôi.”

Tuy nói vậy nhưng Thịnh Tiêu không cho y mạo hiểm lấy kiếm ý Xuân Vũ ra nữa, nghiêm mặt đỡ Yến Tương Lan nằm xuống giường, thấp giọng nói: “Nằm yên.”

“Ta gọi Uyển phu nhân tới.” Thịnh Tiêu bá đạo ngăn y mở miệng, lạnh lùng nói: “Kiếm ý đã bị ta áp chế, tạm thời không có chuyện gì.”

Bây giờ điều quan trọng nhất tình trạng thương tổn lâu năm của Yến Tương Lan.

Hơn mười năm bị Vô Tẫn Kỳ ăn mòn Tương văn, ăn kịch độc ‘Khí Tiên Cốt’ để gia tăng tu vi trong thời gian ngắn, còn có năm đó chịu tra tấn vô nhân đạo suốt ba tháng trời ở Giải Trĩ Tông, khiến cho thân thể vốn yếu ớt của Yến Tương Lan triệt để sụp đổ, dù đã được giải độc hay chữa lành vết thương nhưng khó mà hồi phục lại như ban đầu.

Yến Tương Lan mệt mỏi không phải do ngủ nhiều, mà là tận sâu trong xương tủy, trong Thần hồn cảm thấy chán chường uể oải.

Y không còn bừng bừng sức sống, mồm mép tép nhảy như trước nữa, giờ đây trông không khác gì quả cà phơi sương.

Yến Tương Lan ngơ ngác nhìn Thịnh Tiêu, chỉ là bị hắn từ chối thôi mà y làm như gặp chuyện gì khủng khiếp lắm, môi run hết cả lên.

“Ta chỉ là muốn…

Thịnh Tiêu không nói gì, xoay người ra ngoài.

Yến Tương Lan ngẩn ngơ nhìn bóng lưng của hắn.

Mặc dù tiềm thức hò hét phải lập tức lấy kiếm ý Xuân Vũ ra, nhưng thân thể giống như bị chia tách với Thần hồn, dẫu muốn dốc hết toàn lực để tỏ ra mạnh mẽ nhưng tinh thần lại kiệt quệ sa sút.

Thịnh Tiêu dùng đèn Tê Giác truyền âm xong quay lại, chỉ thấy Yến Tương Lan lại nhắm mắt ngủ tiếp, trên mặt lộ rõ vẻ tái nhợt mệt mỏi chưa từng có trước đây.

Đã báo xong thù lớn, cũng đã tiêu diệt xong Thiên Diễn mà mình hận nhất, điều mà Yến Tương Lan dành cả đời để theo đuổi cũng chỉ có nhiêu đó.

Từ năm mười tuổi trở đi, y lấy đại sự báo thù làm động lực sống, cố gắng sinh tồn, vắt óc bày mưu tính kế, giờ đây đã tan biến không còn gì, điều này làm cho Yến Tương Lan mờ mịt không biết sau này phải sống tiếp thế nào.

Sống vì Thịnh Tiêu?

“Vậy thì phải sống thế nào đây?” Trong cơn mơ màng, Yến Tương Lan bất giác nghĩ: “Mình không biết nữa.”

Mười hai năm qua y luôn gánh đại thù như thái sơn trên lưng, từng bước gian nan vượt muôn trùng hiểm trở tiến về phía trước, thế nhưng gánh nặng từng vô số lần suýt đè bẹp y bỗng có một ngày biến mất không thấy.

Trong giấc mơ hôm nay, y giống như lá bèo thả mình trôi theo dòng nước, hoàn toàn không muốn giãy giụa nữa.

Bất giác đánh một giấc ngon lành, khi tỉnh lại mặt trời đã ngả về tây.

Mùi thuốc thoang thoảng truyền tới, Yến Tương Lan giật mình nhìn sang.

Uyển phu nhân đang ngồi bên mép giường bắt mạch cho y, thấy y tỉnh dậy liền dịu dàng cười nói: “Linh Nhi tỉnh rồi, kinh mạch còn đau không?”

Yến Tương Lan giống như ngủ mụ đầu, lẩm bẩm: “Mẹ?”

Uyển phu nhân sửng sốt, vươn tay tới nhẹ nhàng gạt đi giọt lệ đọng bên khóe mắt của y.

Yến Tương Lan ngước đôi mắt ngấn lệ ngơ ngác nhìn hồi lâu mới từ từ tỉnh táo lại, có lẽ y cảm thấy bối rối nên lật đật ngồi dậy, qua loa lau nước mắt trên mặt, cố nặn ra nụ cười.

“Sao phu nhân tới đây?”

Uyển phu nhân nói: “Thịnh tông chủ nói vết thương trên người con chưa lành hẳn, ta tới chữa trị cho con.”

“Không sao.” Yến Tương Lan lắc đầu: “Con không sao hết.”

Uyển phu nhân vừa mới chữa trị nên biết vết thương của y không có gì đáng lo, chỉ cần chăm chỉ uống linh đan và độ linh lực thì không tới mấy ngày là có thể hoàn toàn khỏi bệnh, nhưng nàng vốn tinh tế lại nhạy cảm, nghiêm túc quan sát vẻ mặt của Yến Tương Lan..

“Linh Nhi.” Nàng dịu dàng hỏi: “Con đang nghĩ gì vậy?”

Yến Tương Lan đang thả hồn lên mây, nghe vậy liền giật mình hoàn hồn, bối rối nói: “Con có nghĩ gì đâu.”

Ánh mắt của Uyển phu nhân hơi nặng nề.

Dáng vẻ này của Yến Tương Lan không phải là còn ngái ngủ khi mới thức dậy, ngược lại giống như từ sâu trong Thần hồn toát ra sự uể oải chán chường.

Tình trạng này rất quen thuộc.

Giống hệt tình trạng của Ngọc Đồi Sơn năm đó.

===Hết chương 102===