Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 61: Chương 61






Nhà trúc mát mẻ khiến ngày hè oi bức cũng không còn quá khó chịu nữa, trong lúc bất giác mùa hè nóng nực cũng đã đi tới đoạn cuối.
Thẩm Châu Hi và Lý Vụ dọn về tiểu viện ngoài rìa trấn và tiếp tục cuộc sống trước kia.
Tùy Nhụy hiện tại một thân thơm ngào ngạt, mỗi lần nhìn thấy Thẩm Châu Hi đi qua trước cửa nàng ấy còn nhiệt tình tiếp đón.

Lý Thanh Mạn cũng lấy được bí phương chế tạo hương thể của nàng thế là trấn trên bắt đầu lưu truyền lời đồn Lý gia đại cô nương trời sinh đã có mùi thơm lạ lùng.
Lý Vụ vẫn thường xuyên ra ngoài, có khi chạng vạng, có khi sáng sớm, Thẩm Châu Hi mãi vẫn chưa nói được ra miệng cái câu “Đừng làm trai lơ nuôi ta” nữa.

Ở trước mặt nàng Lý Vụ giả vờ như không có việc gì thế thì nàng làm sao nhẫn tâm chọc phá chút kiêu ngạo và đắc ý yếu ớt kia của hắn chứ?
Lý Vụ vẫn thường tắm rửa ở trong sân, Thẩm Châu Hi cũng không hề tránh né nữa.

Nàng lặng lẽ tìm kiếm chỗ khả nghi trên người hắn —— mà quả thực nàng cũng tìm thấy vài chỗ trầy da và tụ máu xanh tím.
Mỗi khi thấy thế Thẩm Châu Hi đều đau lòng không thôi.
Đám khách làng chơi kia thật không phải người!
Làm khó Lý Vụ gánh vác nhiều như vậy mà vẫn không quên cùng nàng học tập.

Hắn không thích tứ thư ngũ kinh nhưng lại rất có hứng thú với sách sử.

Dưới sự kỳ kèo của hắn Thẩm Châu Hi đã giảng được hơn nửa cuốn sử ký.
“…… Hôm nay giảng tới đây thôi, ngày mai lại nói tiếp về Hạng Võ nhé.” Thẩm Châu Hi đứng dậy gác nhánh cây dùng làm bút lên chạc cây hoa quế.
“Vì sao? Thời gian còn sớm, nói tiếp một chương nữa đi.” Lý Vụ ngồi xổm trên mặt đất lưu luyến bất động.
Trên mặt đất lúc này viết rất nhiều tên người trong sử ký, mà người có cái tên dài nhất chính là vị hoàng đế thiên cổ có một – Tần Thủy Hoàng.
“Ta có việc đi tìm Tùy Nhụy nên muốn vào trấn một chuyến.” Thẩm Châu Hi nói, “Bằng không đợi tới trưa mặt trời lên tới đỉnh sẽ rất nóng.”
“Ngươi hỏi nàng không bằng hỏi ta, ngươi muốn hỏi cái gì?” Lý Vụ nhướng mày.
“Chờ ta trở lại ngươi sẽ biết!” Thẩm Châu Hi thần bí nói.
Nàng vẫn cương quyết với kế hoạch trước đó của mình.

Đến trấn trên nàng giao hoa tiên sau đó tới cửa hàng gà nướng.
Tùy Nhụy sớm đã chờ nàng ở trong tiệm thấy nàng tới cửa thế là vội buông hai chân đứng dậy nói: “Đi theo ta.”
Thẩm Châu Hi đi theo Tùy Nhụy vào hậu viện của cửa hàng và nhìn thấy một con gà mái nhỏ đang bị nhốt trong một cái lồng trúc.
“Đây —— ta tự chọn cho ngươi đó, tuyệt đối hoạt bát khỏe mạnh lại đẻ nhiều trứng.” Tùy Nhụy nói, “Ngươi thật sự chỉ cần một con thôi sao? Nuôi cũng nuôi rồi không bằng nuôi một đám đi?”

Thẩm Châu Hi vội vàng lắc đầu cự tuyệt: “Lần đầu tiên ta nuôi gà nên một con là đủ rồi, lỡ ta nuôi không tốt để một đám gà theo ta chịu tội thì khổ……”
Tùy Nhụy lẩm bẩm: “Cũng chỉ có ngươi mới vì gà nghĩ nhiều thế.”
“Ta thấy con này thực tốt, lấy nó đi.” Thẩm Châu Hi cởi túi tiền xuống hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
“Ngươi và ta mà còn nói tiền sao?” Tùy Nhụy dựng lông mày mắng.
“Anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng, ta không thể khiến ngươi chịu thiệt được.” Thẩm Châu Hi cố ý xụ mặt, “Nếu ngươi không cho ta trả tiền thì về sau ta không dám tới chỗ ngươi nữa.”
Tùy Nhụy bất đắc dĩ báo một con số, Thẩm Châu Hi xác nhận mãi là nàng ấy không chịu thiệt rồi mới đào tiền đồng ra trả.
Thẩm Châu Hi nhìn con gà mái nhỏ với bộ lông xù sạch sẽ thì thấy thế nào cũng thích.

Nàng đang muốn cầm gà cáo từ về nhà thì Tùy Nhụy bỗng nhiên lộ ra thần sắc khó xử nói: “Ta…… có chuyện muốn nói cho ngươi.”
“Cái gì?” Thẩm Châu Hi không hề nghĩ nhiều hỏi.
“Cửa hàng gà nướng Tùy Ký muốn mở chi nhánh tại Tương Dương, cha ta nói cơ hội ở nơi ấy nhiều, thị trường trống trải vì thế không lâu nữa ta sẽ cùng cha ta qua Tương Dương.

Nếu về sau ngươi tới Tương Châu nhất định phải tới Tương Dương tìm ta nhé.” Tùy Nhụy nói.
Thẩm Châu Hi đột nhiên nghe Tùy Nhụy phải rời khỏi Ngư Đầu huyện thì sửng sốt một hồi lâu, trong lòng mất mát không thôi.
Tùy Nhụy còn đang đợi nàng trả lời mà nàng cũng không muốn khiến đối phương khổ sở nên cố giả bộ mạnh mẽ cười nói: “Được, Tương Dương cũng không xa, nếu có cơ hội đến Tương Châu ta nhất định sẽ tới thăm ngươi!”
Thật sự sẽ có cơ hội này sao? Thẩm Châu Hi không dám tưởng.
“Cửa hàng gà nướng Tùy Ký ở Ngư Đầu huyện vẫn sẽ mở, ta đã dặn chưởng quầy rồi, chỉ cần ngươi tới tiệm mua gà thì sẽ giảm nửa giá.” Tùy Nhụy nói.
Thẩm Châu Hi kết bạn không phải vì chiếm tiện nghi của người ta vì thế nàng vội vàng từ chối.

Nhưng Tùy Nhụy nhiệt tình khiến nàng khó mà nói không, cuối cùng hai người cũng đồng ý sẽ chỉ giảm 20% chứ không phải một nửa.
“Ta…… Ta không biết chữ, khả năng sẽ không viết thư cho ngươi được, đừng quên ta nhé.” Giọng Tùy Nhụy xuống thấp, “Nếu đi ngang qua Ngư Đầu huyện ta cũng sẽ trở về thăm ngươi và Cửu Nương.”
Thẩm Châu Hi nắm lấy tay nàng ấy mà an ủi: “Ngươi yên tâm đi, ta và Cửu Nương đều sẽ không quên ngươi đâu.

Chúng ta là bạn tốt mà.”
Tùy Nhụy nghe vậy thì nhếch miệng cười, thỏa mãn lại vui sướng.
“Nói tốt rồi nhé, tuy ta rời khỏi Ngư Đầu huyện nhưng chúng ta vẫn là bạn tốt.”
Thẩm Châu Hi dùng sức gật đầu.
“Nhuỵ nhi……” Một trung niên nam tử bỗng nhiên vén rèm một căn phòng ở hậu viện rồi đi ra.

Thấy Thẩm Châu Hi thần sắc trên mặt ông ta hơi biến hóa và không nói gì nữa.

“Cha, ngài dậy rồi ư?” Tùy Nhụy thoải mái hào phóng giới thiệu Thẩm Châu Hi, “Đây là bạn con, Thẩm Châu Hi.”
“Biết, là vợ mới cưới của Lý Vụ.” Tùy phụ xụ mặt, gật gật đầu sau đó đứng tại chỗ trầm mặc bất động.
Thẩm Châu Hi là người biết xem ánh mắt nên nàng vội cười cáo từ.

Tùy Nhụy lại vẫn không nhận ra thái độ không vui của cha mình vì thế vẫn nhiệt tình giúp nàng mang lồng gà đi ra đến tận cửa.
“Đa tạ, ngươi mau trở về đi.” Thẩm Châu Hi đón lấy lồng gà rồi nói.
“Hôm ta đến Tương Dương ngươi nhất định phải tới tiễn ta đó!” Tùy Nhụy lôi kéo tay nàng nói.
“Đương nhiên! Ngươi không cần ta tới ta cũng muốn tới mà!” Thẩm Châu Hi cười đáp.
Tùy Nhụy tiễn Thẩm Châu Hi đi sau đó vô cùng vui vẻ xoay người trở về cửa hàng nhà mình.

Tùy phụ đứng trong đại sảnh, sắc mặt không vui hỏi: “Sao con lại kết bạn với nàng ta?”
“Con có kết bạn với Lý Vụ đâu, có liên quan gì à?” Tùy Nhụy không để bụng mà chỉ thuận miệng đáp.
“Lý Vụ chỉ là một kẻ không làm việc đàng hoàng mà thôi nhưng nữ nhân hắn cưới lại không có lai lịch rõ ràng.

Con làm bạn với nàng ta thì có tiền đồ tốt gì?”
“Cha!” Tùy Nhụy tức giận nói, “Sao ngài có thể nói thế chứ? Chúng ta làm gà cũng chẳng cao quý được tới chỗ nào đâu!”
“Con nên lui tới nhiều hơn với mấy tiểu thư khuê các như Lý Thanh Mạn ấy……”
“Đừng nói con không hiếm lạ làm bạn với Lý Thanh Mạn, mà dù con có muốn —— nhưng Lý Thanh Mạn người ta chịu sao? Nàng ta còn khinh thường loại thương nhân làm gà nướng như chúng ta ấy!”
“Nhưng con cứ giao du với Tây Thi bán rượu rồi Lý nương tử thì thanh danh của con ——”
“Con làm con gái thừa tự thì thanh danh tốt hay xấu cũng có quan hệ gì đâu?” Tùy Nhụy đánh gãy lời ông ta sau đó tức giận nói, “Dù sao con cũng muốn kén rể, thanh danh có tác dụng gì?”
“Con kén rể cũng phải chọn kẻ nhân phẩm không tồi, bộ dáng cũng không tệ đúng không? Nếu thanh danh của con kém thì còn ai dám tới cửa làm hôn phu nữa?”
“Vậy thì sao? Nếu kẻ tới cửa khiến con không thích thì con cũng sẽ bỏ hắn giống đám nam nhi trên đời này vẫn hay làm là xong!”
Tùy Nhụy nói xong lời này Tùy phụ chỉ cảm thấy đúng là đại nghịch bất đạo nhưng ông ta chẳng có biện pháp nào với đứa con duy nhất của mình.

Ông ta làm ăn buôn bán cũng kiếm được chút tiền nhàn rỗi nên cũng nạp mấy di nương.

Nhưng ông ta mong cả đời cũng chỉ có được một đứa con gái là Tùy Nhụy.
“Đời trước ta đã làm cái nghiệt gì mà đời này lại chỉ sinh được một đứa con gái, còn là cái loại con gái này……” Tùy phụ lắc đầu thở dài.
“Con làm sao? Con còn vui vì mình là nữ nhân đó!” Tùy Nhụy không chịu nhường cha mình một câu nào mà phải cãi ngay, “Nếu ngài sinh con trai thì cháu ngài có phải huyết mạch nhà họ Tùy hay không còn chưa biết đâu.


Nhưng con của con thì bất kể là nam hay nữ khẳng định đều là người nhà họ Tùy.”
“Ngươi, ngươi —— thôi! Không nói nữa! Tùy ngươi, cái đồ bất hiếu này sớm muộn gì cũng có ngày ngươi tức chết ta!” Tùy phụ phất tay áo bỏ đi.
Tùy Nhụy thấy nhiều thành quen nên cũng mặc ông ta tự mình tức giận, còn bản thân nàng thì ngồi trên ghế bập bênh trước cửa nghỉ ngơi.
…… “Gà con ơi gà con, từ hôm nay trở đi mày chính là một thành viên trong nhà chúng ta.

Mày nhất định phải tranh đua, mỗi ngày đẻ cho ta một cái trứng……”
Thẩm Châu Hi ngồi xổm trước cái lồng gà, vừa lải nhải vừa rắc một nhúm gạo kê trước mặt con gà.

Con gà mái kia cũng không sợ người mà chăm chú mổ gạo trên mặt đất.
“Ngươi nói chuyện với nó mà nó hiểu được hả?” Lý Vụ đứng ở một bên khoanh tay nhìn, mặt cực kỳ nghi ngờ.
“Nó không nghe hiểu lời ta nói nhưng nó hiểu giọng điệu của ta.” Thẩm Châu Hi tin tưởng không nghi ngờ, “Nó cảm nhận được ý tốt của ta mới nghiêm túc đẻ trứng, tình cảm cần hai bên cùng bồi đắp……”
“Tình cảm cần hai bên bồi đắp……” Lý Vụ kéo kéo khóe miệng trào phúng nói, “Hóa ra ngươi và gà có tình cảm cơ đấy.”
“Đương nhiên, vạn vật có linh, chúng nó cũng có tình cảm.”
Con gà mái nhìn quanh sau đó bỏ không ăn gạo kê nữa mà nhảy nhót tung tăng sang một bên.
“Sao nó lại đi đường kiểu ấy?” Thẩm Châu Hi kinh ngạc nhìn con gà mái đang dậm chân liên tục.
“Mặt đất nóng chứ sao.” Lý Vụ nói, “Ngươi bỏ chân trần ra đi mà xem.”
Thẩm Châu Hi dùng ngón tay sờ sờ mặt đất, quả nhiên mặt đất hỗn loạn đá vụn bị mặt trời thiêu đến nóng bỏng.
Thẩm Châu Hi không nhìn nổi bộ dạng dậm chân của con gà mái nên đau lòng nói: “Lý Vụ, ngươi giúp ta dựng một cái ổ gà ở trong sân đi.”
Lý Vụ nhíu mày: “Ngươi lắm yêu cầu thì thôi nhưng nay đến gà ngươi nuôi cũng lắm yêu cầu thế hả?”
“Nó phải có chỗ ngủ chứ, hơn nữa ngươi xem hiện tại nó đã nóng tới độ không có chỗ đặt chân rồi kìa!”
“Ngươi nghĩ nó ngốc hả? Ngươi xem đi, không phải nó đã tự mình chạy tới trốn dưới mái hiên rồi đấy hả? Huống hồ viện này rộng như thế, nó muốn ngủ chỗ nào thì ngủ, sao lại không có chỗ ngủ?”
“Không được, ít nhất ngươi cũng phải làm một cái ổ gà mới được.” Thẩm Châu Hi mếu máo nói, “Ta cũng có bắt ngươi dựng lều cho gà đâu.”
“Chỉ nuôi có một con gà còn bắt ta đắp lều?” Lý Vụ quái thanh quái khí nói, “Ngươi nghĩ hay nhỉ, sao ngươi không tìm một cô công chúa tới hầu hạ nó đi?”
Thẩm Châu Hi chửi thầm: Hiện tại còn không phải là công chúa đang hầu hạ nó sao?
Lý Vụ nói thì nói thế nhưng vẫn không nhịn được nàng năn nỉ mà hùng hổ ra cửa tìm nguyên liệu xây ổ gà.
Thẩm Châu Hi được như ý thì duỗi tay vuốt ve bộ lông bóng loáng của con gà mái sau đó nói: “Gà con ơi gà con, mày đừng so đo với hắn, chẳng qua áp lực của hắn quá lớn nên tính tình khó chịu.

Trứng ngươi vẫn phải đẻ đấy nhé……”
Thẩm Châu Hi một mình lải nhải đến vui vẻ: “Cứ gọi mày là gà con thì không tốt lắm, để ta lấy cho mày một cái tên! Trong nhà này đã có vịt, côn, thước……” Thẩm Châu Hi khổ sở suy nghĩ sau đó linh quang chợt lóe, “Không bằng gọi mày là Lý Quyên nhé!”
Lý Quyên giống như nghe hiểu đây là tên mới của nó nên vội ngẩng đầu nhìn nàng ha ha ha mà kêu lên.
Thẩm Châu Hi không nhịn được nở nụ cười.
Qua một nén nhang Lý Vụ mang theo một đống cỏ đã phơi đến khô vàng về.

Hắn vừa mắng vừa nhận mệnh mà bện ổ gà.


Thẩm Châu Hi ở một bên xem sau đó lặng lẽ nói nhỏ với Lý Quyên ở gần đó: “Mày đừng tức giận hắn, áp lực lớn quá mà……”
Ổ gà nhanh chóng được hoàn thành, Thẩm Châu Hi ôm con gà mái đặt vào trong ổ sau đó ôn nhu nói với nó: “Đây là ổ mới của mày, mày phải nhận cho đúng đó……”
Lý Quyên lại chẳng cho nàng chút mặt mùi nào, nàng mới vừa buông tay nó đã chạy ra khỏi ổ gà.

Lý Vụ khoanh tay đứng ở một bên không nói gì nhưng lại hừ một tiếng vang dội từ lỗ mũi, cảm xúc biểu đạt còn rõ ràng hơn so với lời nói.
Thẩm Châu Hi cười gượng nói: “Hẳn là nó còn chưa buồn ngủ, chờ đến tối rồi nó sẽ biết tự mình về ổ ngủ.”
Trong nhà có thêm Lý Quyên nên lúc Lý Vụ ra ngoài nàng không còn thui thủi một mình nữa.

Thẩm Châu Hi nghĩ về sau có Lý Quyên ở trong sân đi bộ tuần tra thế là cả người đều vui vẻ hơn nhiều.
Mang theo tâm tình chờ mong mà đi ngủ, sáng sớm hôm sau Thẩm Châu Hi hưng phấn đi ra khỏi nhà chính tìm kiếm xem Lý Quyên có đẻ quả trứng nào trong ổ không.
Ổ gà rỗng tuếch, Lý Quyên và trứng gà đều không có.
Thẩm Châu Hi tìm khắp sân cũng không tìm được Lý Quyên, nàng hoang mang lo sợ, lòng nghi ngờ Lý Quyên nhảy rào tre ra ngoài tìm kiếm tự do.

Thế là nàng hoảng loạn kéo Lý Vụ còn đang ngủ nướng lên để hắn cùng nàng đi tìm gà.
Lý Vụ xoa đôi nhập nhèm rồi đi ra khỏi nhà chính sau đó đứng ngây ra.
“Tìm cái rắm ấy, kia không phải con gà của ngươi hả?” Lý Vụ tức giận quát.
“Chỗ nào?” Thẩm Châu Hi vội vàng hỏi.
Lý Vụ duỗi tay chỉ, Thẩm Châu Hi theo hướng đó nhìn lại —— Trên cây hoa quế xanh um tươi tốt có một con gà mái mông to đang ngồi xổm trên cành, nó bình tĩnh vô tội nhìn nàng.
“Nó, sao nó lại lên cây?” Thẩm Châu Hi sợ ngây người.
“Không phải gà đều sẽ lên cây sao? Ta đã sớm nói với ngươi rồi, đừng có để ý tới nó, ngươi lại cứ muốn làm ổ……”
Lý Vụ vừa mắng vừa đi tới dưới tàng cây hoa quế sau đó hắn nhấc chân đá vào thân cây một cái.
“Lão tử bện ổ cho mày mà mày không ngủ, mày khinh lão tử hả?!”
Lý Quyên bị dọa kinh hoàng nên lập tức tung cánh bay xuống dưới chạy như điên.
“Lăn đi đẻ trứng ngay nếu không lão tử hầm mày!” Lý Vụ ác thanh ác khí uy hiếp con gà.
Lý Quyên giống như đã nhận ra nguy hiểm thế là nó chạy vèo một cái ra hậu viện.
Thẩm Châu Hi áy náy vì sáng sớm đã náo loạn, nàng không cãi cọ với Lý Vụ nữa mà vội xoay người chạy vào trong buồng sau đó thò đầu ra ngoài cửa sổ nhỏ giọng nói chuyện với Lý Quyên: “Hắn áp lực lớn……”
“Thẩm Châu Hi! Làm gì đó, ra rửa mặt ăn cơm!”
Ngoài cửa vang lên tiếng Lý Vụ cạc cạc gọi bậy.
Thẩm Châu Hi vội đáp lời.

Nàng bận tối mắt, vừa trấn an con gà ở sân sau lại vội vã đi trấn an con vịt ở sân trước.
Áp lực của nàng cũng lớn quá mà.