Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 231: Chương 231






Thẩm Châu Hi không hề nhận được tin Bạch gia muốn tới bái phỏng.

Nàng càng không biết ông bà ngoại lại mang theo mười mấy thanh niên dung mạo tuấn tú, cao gầy lại trẻ tuổi cùng tới bái phỏng.
Phòng khách nho nhỏ trong biệt viện không đủ chỗ ngồi thế là Thẩm phu nhân đặc biệt sắp xếp hai bàn trong sân để mười mấy mỹ nam tử của Bạch gia ngồi đó.
Bạch An Quý và Lý Vụ ngồi đối diện nhau.

Gương mặt như giếng cổ không gợn sóng của ông ta lúc này nở một nụ cười với Lý Vụ và nói: “Những người này đều là thanh niên tài tuấn của Bạch gia ta, bọn họ nghe đồn nên đã ngưỡng mộ đại nhân từ lâu.

Hôm nay chúng ta mang bọn họ tới để nghe người trẻ tuổi lại có thành tựu to lớn như Trấn Xuyên tiết độ giảng giải hai câu để bọn họ có được phương hướng cho đời mình sau này.”
Lý Vụ ngoài cười nhưng trong không cười, hàm răng nghiến ken két: Ngưỡng mộ lão tử ấy hả? Muốn đào góc tường của lão tử thì có!
Bạch gia mang ý xấu không dứt, bọn họ thấy hắn không chê được chỗ nào nên quay đầu định xuống tay từ chỗ nữ nhân của hắn đây mà!
Bạch An Quý làm như không thấy ánh mắt sắc bén của hắn mà bình tĩnh nâng chén trà lên nhấp một ngụm.
Cách đó một bức tường Bạch gia nhị lão đang ngồi cùng Thẩm Châu Hi trên cái giường La Hán.
Trên bàn giường là ba chén trà nóng bốc khói, Thẩm Châu Hi nghi hoặc nói: “Ta nghe nói Bạch gia đời đời đơn truyền, đám con cháu trong tộc này là……”
“Đều là nhận nuôi.” Bạch Du Canh vuốt chòm râu trắng và tự đắc nói, “Nếu chỉ dựa vào Bạch gia đơn truyền mấy đời thì phú quý này có thể duy trì bao lâu chứ? Nếu gặp phải một kẻ bùn nhão không trát được tường —— vậy ta kiếm nhiều tiền như thế chẳng phải cũng sẽ bị hắn phá hết à? Sau khi cữu cữu của ngài được sinh ra ta bắt đầu nghĩ tới việc anỳ.

Nghĩa trang của Giang Nam này cơ hồ đều do Bạch gia mở mục đích chính là để tìm nhân tài đáng để bồi dưỡng.

Sự thật chứng minh ta quả thực không lo xa —— tuy cữu cữu ngài không phải bùn nhão nhưng biểu ca của ngài thì……”
Bạch Du Canh thở dài: “Biểu ca của ngài không có khuyết điểm gì lớn, nhưng tật xấu thì một đống, miệng nói lắm khiến người chê chó ghét, nhưng trong lòng vẫn thiện lương.

(Ebook tạo bởi EbookTruyen.Net) Không để cho hắn mấy người giúp đỡ thì ta sợ chờ cữu cữu ngài đi rồi hắn sẽ bị người ta ăn sạch sẽ.

Những người này tuy không phải con cháu của Bạch gia nhưng thân thế trong sạch, từ nhỏ được nuôi dưỡng như con cháu trong nhà, không khác gì người nhà của chúng ta.

Hôm nay ta mang bọn họ tới để ngài và bọn họ làm quen, coi như hiểu biết lẫn nhau.”
“Đứa cao nhất kia có tính tình ôn hòa cẩn thận nhất, ngày thường thích đánh đàn vẽ tranh, hai người hẳn sẽ có nhiều đề tài chung để nói.” Bạch Du Canh nhìn hai bàn mỹ nam tử đang ngồi bên ngoài uống trà sau đó giới thiệu một hơi, “Đứa bên cạnh mặc áo xanh thì khôn khéo hơn, nhưng người không xấu.

Năm đó vì trị bệnh cho em trai mà hắn suýt nữa chặt một tay cho ta.


Còn đứa đang uống trà kia, nhìn giống công tử phong lưu đúng không? Thực tế hắn còn chưa cầm tay nữ tử nào đâu —— ngài đi qua nói với hắn hai câu có khi hắn còn nói lắp ấy chứ! Còn cái kia ——”
“Ông ngoại!” Thẩm Châu Hi không nhịn được đánh gãy lời ông ta.
Ý của Tuý Ông không phải ở rượu, Bạch Du Canh có ý đồ gì Thẩm Châu Hi đều hiểu.

Nàng cũng hiểu đám mỹ nam tử phong cách khác nhau này tồn tại vì cái gì.
“Ta đã khuyên ông ngoại ngài rồi,” Bạch lão phu nhân mang vẻ mặt áy náy nói, “Nhưng ông ấy từ lúc còn trẻ đã cố chấp, bây giờ già rồi càng thêm cố chấp, người khác nói gì cũng không chịu nghe.”
“Có những chuyện không thể để mặc đứa nhỏ thích làm gì thì làm được!” Bạch Du Canh xụ mặt, cả giận nói, “Nếu là chuyện khác ta cũng chẳng thèm xía vào.

Nhưng đây là đứa cháu gái duy nhất của ta, sao ta có thể nhìn nàng bị người ta lừa chứ!”
“Ta không bị lừa……” Thẩm Châu Hi nói.
“Ngài còn dám nói mình không bị lừa ư?” Bạch Du Canh trợn mắt hùng hổ hỏi, “Ngài có dám thề từ đầu ngài thành thân với họ Lý kia là cam tâm tình nguyện chứ không phải bị hắn lừa không?”
Thẩm Châu Hi nhất thời nghẹn lời.
“Ta còn không biết họ Lý kia có tật xấu gì ư? Hắn dẩu dẩu mông ta cũng biết hắn sắp ị mấy cục phân —— ta nhìn hắn thì không khác gì đang tự soi gương nhìn mình ——” Bạch Du Canh thổi râu trừng mắt nói, “Ngài là công chúa không hiểu sự đời, vất vả lắm mới tìm được đường sống từ bàn tay hung tàn của đám phản quân thế nên người khác đối tốt với ngài một chút là ngài đã thấy người ta tốt —— có phải họ Lý kia nói bên ngoài loạn lạc, một nữ tử như ngài đơn độc hành tẩu không an toàn nên hai người trước giả thành thân để che giấu tai mắt kẻ khác sau đó hắn sẽ giúp ngài tìm thân nhân đúng không?”
Thẩm Châu Hi: “……”
“Sau đó thân nhân không tìm được ngược lại hắn biến mình thành thân nhân của ngài đúng không?”
Thẩm Châu Hi không còn lời gì để nói.
“Ngài chính là con ếch xanh bị hắn dùng nước ấm nấu, ngốc quá!” Bạch Du Canh vô cùng đau đớn nói.
Thẩm Châu Hi phản bác nhưng giọng nhỏ như muỗi: “Mặc dù ban đầu chỉ là kế sách tạm thời nhưng hiện tại ta thật lòng muốn ở bên cạnh hắn, mà hắn cũng thật lòng đối xử với ta……”
“Hắn là một tên chân đất xuất thân không rõ ràng, có thể cưới được cành vàng lá ngọc như ngài mà hắn còn dám không đối đãi thật lòng sao? Hắn không mang ơn đội nghĩa, đội ngài lên đầu mà đối xử cho tốt vậy thì đúng là đồ lòng lang dạ sói, vong ân phụ nghĩa!” Bạch Du Canh tức giận đến độ râu không ngừng run rẩy.
Thẩm Châu Hi sợ ông ấy vừa ngửa đầu đã ngất thế là vội vàng trấn an: “Ông ngoại đừng tức giận, Lý Vụ thật sự đối xử với ta rất tốt……”
“Hiện tại hắn đối tốt với ngài thì được tích sự gì?” Bạch Du Canh nói, “Năm đó hoàng đế cũng đối xử tốt với mẫu phi của ngài đó thôi! Dù là muốn ngôi sao thì hắn cũng tuyệt đối không lấy ánh trăng xuống! Nhưng cuối cùng thì sao?”
Ông lão râu tóc bạc trắng dần run giọng, đôi mắt vẩn đục cũng che kín ánh nước.

Ông ta chớp mắt, cố nén nước mắt lại sau đó dùng thái độ mạnh mẽ nói: “Ta đã mất mẫu phi của ngài nên tuyệt đối không thể mất ngài được! Lúc nam nhân yêu thương thì hứa hẹn đủ điều, tuyệt đối không thể coi là thật!”
Không đợi Thẩm Châu Hi nói chuyện, Bạch Du Canh đã tiếp tục: “Nếu ngài thật sự muốn cùng Lý Vụ ở bên nhau thì cũng không phải không được —— ngài để hắn từ quan về nhà ở rể Bạch gia chúng ta.

Bạch gia tuyệt đối không bạc đãi hắn, vàng bạc, tơ lụa không thiếu, muốn gì có đó.

Chỉ cần hắn để Bạch gia chúng ta kiểm soát hắn chặt chẽ là được!”
“Ông ngoại! Ta tin tưởng Lý Vụ!” Thẩm Châu Hi vội la lên.
“Ngài tin tưởng nhưng ta không tin!” Bạch Du Canh tức giận nói, “Chẳng lẽ hắn chưa từng nuốt lời với ngài ư?”

Rầm một tiếng, ghế dựa ở gian ngoài phát ra một tiếng két chói tai.

Lý Vụ vén rèm cửa lên, không đợi Bạch Du Canh đặt câu hỏi hắn đã lập tức quỳ xuống trước cái giường La Hán.
“Lý……”
Bạch An Quý đuổi theo vào thấy thế thì nuốt lại lời phía sau, bước chân cũng ngừng sau rèm cửa.
“Ta đã từng nuốt lời.” Lý Vụ nói.
Lý Vụ cất lời khiến Thẩm Châu Hi đang muốn đứng dậy đỡ hắn cũng ngừng lại.
“Lúc ta cưới Thẩm Châu Hi thì trong tay chẳng có gì.

Ta đã đồng ý với nàng là đợi làm đại hôn long trọng cho nàng thì mới đụng vào nàng.” Lý Vụ nói, “Nhưng ta đã nuốt lời.”
“Ngươi ——” Bạch Du Canh thấy máu bốc lên đầu, mặt tức đến đỏ bừng, theo bản năng cầm lấy chén trà trên bàn định ném hắn.
Thẩm Châu Hi vội vàng đè tay ông ta lại và khẩn cầu gọi: “Ông ngoại!”
Bạch lão phu nhân biết tính tình chồng mình nên cũng vội đè ông ấy lại không cho xuống giường, giọng cũng cao hơn: “Ông đã quên trước khi ra cửa ông hứa với ta cái gì rồi hả?!”
“Không tức giận! Không cáu!” Bạch Du Canh ngồi lại lên giường La Hán, mặt đỏ như gan heo, mắt trừng Lý Vụ như muốn ăn thịt, răng nghiến ken két nói: “Ta không tức giận! Ta không hề tức giận —— càng không cáu!”
“Ta biết ông ngoại không tin ta ——” Lý Vụ quỳ thẳng trên mặt đất nhìn ánh mắt phẫn nộ của Bạch Du Canh, “Nhưng ta nguyện ý nhận khảo nghiệm của ngài.”
Hắn nhìn Bạch Du Canh không chớp mắt, miệng gằn từng chữ rõ ràng: “…… Vì Thẩm Châu Hi, lên núi đao xuống biển lửa ta cũng nguyện ý.”
“Được!”
Bạch Du Canh móc từ trong lòng ra một thanh chủy thủ nạm châu ngọc lộng lẫy và ném trên mặt đất sau đó hùng hồn nói: “Tục ngữ nói rất hay, trên chữ sắc có một thanh đao.

Tiên đế chính là kẻ có mới nới cũ mới khiến hòn ngọc quý trong tay Bạch gia chúng ta rơi vào kết cục hương tiêu ngọc vẫn! Nếu hiện tại ngươi tự thiến mình thì ta sẽ tin đời này ngươi sẽ không phụ bảo bối của ta!”
Lời này không chỉ khiến Thẩm Châu Hi biến sắc mà ngay cả Bạch lão phu nhân ở bên cạnh cũng sợ tới mức mặt thay đổi: “Không thể! Ngươi đừng có nghe ông ấy nói bậy ——”
Lý Vụ lại coi như không nghe thấy mà nhặt thanh chủy thủ kia lên sau đó không hề nghĩ ngợi đã chém xuống giữa hai chân mình.
Tim Thẩm Châu Hi như nảy lên cổ, nàng sợ tới mức cả người tê dại ngây ra không thể động đậy.

Lúc thân dao màu bạc hoàn toàn chui vào giữa hai chân Lý Vụ nàng nhũn ra, ngã ngồi trước giường La Hán mà nhìn nhưng trước sau vẫn không thấy máu chảy.
Lý Vụ chậm rãi cầm lấy thanh chủy thủ và rút ra, lúc này mũi đao mới lại lộ ra ngoài.
Hóa ra đây là một thanh chủy thủ có cơ quan.
Bạch lão phu nhân thấy thế thì thả lỏng người, cũng ngã ngồi lên giường La Hán giống Thẩm Châu Hi.
“Hiện tại ông ngoại có thể tin ta chưa?” Hắn nhìn Bạch Du Canh và hỏi.

Bạch Du Canh hoàn hồn nhưng vẫn hoài nghi: “…… Ngươi đã sớm biết cây đao này không thể tổn thương ngươi đúng không!”
“Ngài dựa vào cái gì mà bảo ta đã sớm nhìn ra?” Lý Vụ trầm mặt, “Ngài muốn lật lọng sao?”
Bạch Du Canh quả thực không có chứng cứ chứng minh Lý Vụ đã sớm biết đây là thanh chủy thủ có cơ quan bí mật.

Nó đã theo ông ta mười mấy năm, trước nay chưa từng có ai biết được bí mật này trước khi ông ta sử dụng nó.
Trong cảnh giằng co đó một ông lão run rẩy thò nửa người từ ngoài vào và thử hỏi: “…… Thứ cho lão thân mạo muội, nhưng xin hỏi hiện tại ta có thể bắt mạch chưa? Lão thân còn có người bệnh đang chờ, nếu có thể bắt mạch vậy nhanh chóng làm đi cho rồi……”
“Bắt mạch ư?” Bạch Du Canh nhíu mày hỏi, “Là ai bị bệnh thế?”
Ánh mắt Lý Vụ nhìn về phía Thẩm Châu Hi đang ngồi trên giường La Hán.
“Ngài bị bệnh sao?” Bạch Du Canh lập tức cất giọng cao vút.
“Ta không bị bệnh……” Thẩm Châu Hi nhỏ giọng đáp.
“Vậy thì làm sao?” Bạch lão phu nhân cũng hỏi.
Dưới sự tấn công của ông bà ngoại Thẩm Châu Hi cất giọng thấp như muỗi kêu: “Ta…… hình như…… có thai……”
“Ngài ——” Bạch Du Canh trợn mắt trâu mà nhìn Thẩm Châu Hi một lát sau đó bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Lý Vụ, “Ngươi ——”
Lý Vụ lợn chết không sợ nước sôi, đúng lý hợp tình mà đón ánh mắt ông ấy.
Bạch Du Canh “Ngươi” một lát sau đó trợn mắt, cả người ngã ra sau.
“Lão gia!” Bạch lão phu nhân hét to một tiếng và đỡ được Bạch lão gia khi ông ta ngã ra sau.
Bạch An Quý cũng vọt vào trong, nâng thân thể mềm oặt của Bạch Du Canh rồi dùng sức ấn nhân trung nhưng ông ấy vẫn không hề nhúc nhích.
“Đại phu mau đến xem xem!” Thẩm Châu Hi hoảng loạn kêu lên.
Đại phu vội vàng mang theo hòm thuốc đi đến.

Trong phòng loạn hết cả lên, không ai thèm để ý tới Lý Vụ vẫn quỳ trên mặt đất.

Hắn đành phải tự mình đứng lên vỗ tro bụi dính trên đầu gối và ngượng ngùng đứng ở một bên.
Cũng may Bạch Du Canh không có vấn đề gì lớn, chỉ là tức giận quá độ nên mới hôn mê bất tỉnh.

Vị đại phu tới để khám mạch cho Thẩm Châu Hi cuối cùng thành khám cho Bạch Du Canh.
Nhân lúc chồng và con trai còn ở trong phòng, Bạch lão phu nhân lặng lẽ kéo Thẩm Châu Hi và Lý Vụ ra ngoài phòng và thấp giọng nói: “Hiện tại các ngươi mau thu dọn hành lý về Tương Dương đi.”
Thẩm Châu Hi sửng sốt, theo bản năng nói: “Nhưng ông ngoại……”
“Ông ngoại ngài lúc còn nhỏ đã cứng đầu, lúc này già rồi càng cứng đầu! Một khi ông ấy đã xác định cái gì thì người khác nói thế nào cũng không nghe lời! Chờ ông ấy tỉnh lại không biết sẽ nghĩ ra cái gì lăn lộn hai người đâu!” Bạch lão phu nhân ngừng một lát mới nhìn về phía Lý Vụ và cầm tay hắn nói lời thấm thía, “Ta đã nhìn ra ngươi thật lòng đối đãi với Hi Nhi.

Ta giao Hi Nhi cho ngươi, nhất định phải chăm sóc con bé cho tốt.

Chờ sinh đứa nhỏ rồi các ngươi lại về Dương Châu, tới lúc ấy dù là lão gia cũng chẳng thể nói gì nữa.”
Lý Vụ nhìn Thẩm Châu Hi, hiển nhiên muốn giao quyền quyết định cho nàng.


Thẩm Châu Hi cũng không có cách nào tốt hơn.

Bạch Du Canh phản đối nàng và Lý Vụ ở bên nhau như thế, sau này bụng nàng to ra mà vẫn ở Dương Châu thì nói không chừng sẽ khiến người ta ngột ngạt ấy chứ.
“Thôi được……” Nàng do dự mà gật gật đầu.
Nhân lúc hậu viện loạn thành một đống nàng nhanh chóng thu dọn hành lý và để lại một phong thư chừng vạn chữ cáo tội với Bạch Du Canh sau đó cùng Lý Vụ lặng lẽ rời khỏi Thẩm gia bằng cửa sau.
Nửa canh giờ sau cuối cùng Bạch Du Canh cũng tỉnh lại.

Ông ta nhìn con trai và vợ mình vây quanh giường thì cũng không hỏi vợ chồng Thẩm Châu Hi đâu mà chỉ nhìn đỉnh đầu trống không mà nặng nề thở dài.
Bạch An Quý nhịn không được nói: “Cha, điện hạ chắc còn chưa đi xa, có cần……”
Bạch lão phu nhân dùng sức trừng mắt nhìn con trai mình.
“Thôi, thôi……” Linh hồn bé nhỏ của Bạch Du Canh vẫn như chưa quay về nên ông ta chỉ thều thào nói được câu này.
“Vậy con đi bảo người chuẩn bị xe ngựa hồi phủ.” Bạch An Quý nói.
“Ta đi được rồi, ngươi ở lại với cha ngươi đi.” Bạch lão phu nhân đứng dậy nói.
Bạch lão phu nhân chậm rãi đi ra khỏi phòng, lúc này Bạch An quý nhìn cha mình ngồi trên giường sau đó trầm mặc một lát vẫn không nhịn được hỏi ra nghi vấn từ đáy lòng: “Thanh đao kia…… hắn có biết trong đó có cơ quan không?”
Bạch Du Canh im lặng một lát mới mở miệng nói: “Biết cũng thế … không biết cũng thế.

Diễn trò mà làm được tới bực này thì cũng coi như có vài phần thật lòng…… Huống chi bọn họ không chỉ gạo nấu thành cơm mà hiện giờ cơm cháy cũng ra nồi rồi…… Ta còn có thể làm sao bây giờ……”
Ông ta lải nhải mà nói một đoạn, cuối cùng tức giận kết thúc: “Thôi…… Thôi!”
Mặt trời chiều ngã về tây, xe ngựa của Bạch gia cũng lặng yên rời khỏi cửa lớn của Thẩm gia.

Thẩm lão gia cúi đầu khom lưng tiễn Bạch gia nhị lão rời đi sau đó ưỡn bụng xoay người quay vào trong nhà.
Không một ai để ý tới một chiếc xe ngựa toàn thân đen nhánh, tạo hình đơn giản đã dừng ở đầu hẻm cách cửa lớn nhà họ Thẩm một lúc lâu.
Cũng không một ai biết độc đinh nhà họ Bạch đang ghé vào cửa sổ xe ngước con mắt trông mong mòn mỏi mà trơ ra nhìn xe ngựa của Bạch gia càng đi càng xa.
Cha ơi!
Ông nội ơi!
Mọi người đừng đi! Mau tới cứu hắn!
Lòng hắn kêu gào như muốn phá lồng ngực nhưng lại không truyền đạt được tới trong tai người nhà.

Con ngựa của Bạch gia vui sướng nện bước rời xa hắn.
Bạch Nhung Linh hạ quyết tâm sau này về Bạch gia rồi chuyện thứ nhất hắn làm chính là thịt con ngựa vàng kia —— ai bảo nó chạy nhanh, chạy vui sướng, mông lắc lư như thế làm gì? Nó đang cười vào mặt ai thế?!
Xe ngựa của Bạch gia hoàn toàn biến mất cuối con đường, lúc này Yến Hồi mới nhẹ nhàng gõ cửa sổ xe.
Cửa sổ được mở một khe nhỏ, một gương mặt thanh lãnh tuấn tú lộ ra.
Yến Hồi không dám nhìn mặt hắn mà chỉ cúi đầu dùng giọng nói khô khốc nói ra tin tức nghe được từ hạ nhân của Thẩm phủ: “Hôm nay Trấn Xuyên tiết độ sứ quay lại Tương Dương, bởi vì……”
Mỗi một chữ tiếp theo đều mang theo sợ hãi như ngàn quân đuổi giết: “Bởi vì phu nhân…… có hỉ……”