Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 183: Chương 183






Ngày thứ ba sau khi Yến quân đại thắng, cảnh ca vũ thăng bình trong quân doanh ở bình nguyên Bạch Linh vẫn không hề bị ảnh hưởng bởi cảnh dân chúng kinh đô và bốn châu lân cận đang trôi dạt khắp nơi.

Ngược lại bởi vì Nguyên Long Đế xuất hiện nên yến tiệc mừng công lại được tổ chức càng long trọng hơn.
Buổi tiệc xa hoa, ca vũ đẹp đẽ, phần thưởng và chiến lợi phẩm như nước chảy ào ào tuôn ra.

Tin tức ai hôm nay được thăng quan không ngừng truyền khắp quân doanh tới cả huyện Tương Dương ở lân cận.
Mỗi ngày Thẩm Châu Hi đều chờ mong triều đình có thể kết thúc tiệc mừng công và chuyển ánh mắt tới chuyện Thương Giang Yển sụp và nước đang dâng lên.

Nhưng mỗi ngày nàng đều nhận được thất vọng.
Nếu có người làm khó dễ khiến Nguyên Long Đế không biết tình hình lửa sém lông mày hiện tại thì cũng thôi.

Nhưng mỗi ngày Lý Vụ mang theo đám Thanh Phượng quân còn may mắn tồn tại đi sớm về trễ mà cứu tế.

Không có lý gì Nguyên Long Đế cùng ở một chỗ lại không biết gì về việc này.
Vì sao…… Đến tột cùng là vì sao đến nay Nguyên Long Đế vẫn chẳng làm bất kỳ việc gì để bố trí nạn dân và tu sửa đê điều chứ? Chẳng lẽ bệ hạ có tính toán gì khác sao?
“Sao ăn cơm cũng thất thần thế?”
Cái trán của nàng bỗng nhiên bị người ta gõ một cái.
Lý Vụ bất mãn nhìn nàng hỏi: “Là lão tử khó coi hay đồ lão tử làm không thể ăn?”
“Đẹp, ăn ngon……” Thẩm Châu Hi xoa cái trán lúc này ngứa nhiều hơn đau và mang vẻ mặt bất đắc dĩ nói, “Chúng ta chỉ có năm người mà ngươi làm một bàn đồ ăn lớn thế này quá lãng phí.”
Lý Vụ trợn mắt nhìn nàng.
“…… Làm sao vậy?”
“Nàng lại có lúc thấy lãng phí cơ đấy?” Lý Vụ khó có thể tin nói.
Thẩm Châu Hi không nhịn được đỏ mặt, nhưng vẫn hư trương thanh thế nói: “Kẻ sĩ ba ngày không gặp đã phải nhìn bằng con mắt khác.

Ta đã sớm không phải ta trước kia nữa rồi!”
“Thế sao mông giấy của nhà chúng ta lại cứ mua một xe lại một xe nhỉ?”
“Cái này không giống nhau!” Thẩm Châu Hi nói, “Mông…… Xí giấy là nhu yếu phẩm!”
“Dùng thì dùng đi, dù sao cũng không cần tiền.” Lý Vụ nói.
“Dùng không hết còn có thể qua tay bán đi ——”Lý Thước ngồi đối diện Lý Vụ bổ sung, “Dù sao cũng không cần tiền.”
Lý Côn không hề hứng thú với những gì bọn họ đang nói, hắn chỉ lo cuốn đồ ăn vào miệng như gió lốc.

“Nói hươu nói vượn, lão tử là cái loại này người sao?” Lý Vụ nhướng mày.
Lý Thước lập tức lật mặt, quyết đoán nói: “Đương nhiên không phải!”
“Nhớ kỹ —— làm người phải để lại một đường lui, về sau mới có thể sống lâu.

Lão tử không phải cái loại người ánh mắt thiển cận đó.” Lý Vụ nói xong thì gắp một đũa thịt bò mang gân đã được nấu mềm từ trong bát canh củ cải ra bỏ vào bát Thẩm Châu Hi, “Đã vào thu rồi, ăn nhiều dê bò mới không bị hàn khí xâm nhập.”
“Mỗi lời đại ca nói đều là châu ngọc, tiểu đệ nhất định khắc trong lòng!”
Lý Thước kích động đập cái bàn một phát thế là Thẩm Châu Hi sợ tới mức đánh rơi miếng thịt bò mới gắp được vào trong bát.

Tiểu
Hổ cùng ăn cơm với bọn họ thì lộ ra biểu tình một lời khó nói hết mà nhìn Lý Thước.
Nhưng thế này còn chưa xong đâu.
Lý Thước mang vẻ mặt chân thành và khâm phục, lại dùng nhiệt tình từ phế phủ mà hăng hái nói: “Đại ca vừa tinh thông thơ phú lại dùng ngạn ngữ thuần thục! Trái lại tiểu đệ hiện giờ đến Thiên Tự Văn còn chưa học xong —— haizzz! Vốn cùng một gốc nhưng đại ca quá là siêu quần xuất chúng! Tiểu đệ hổ thẹn, hổ thẹn!”
Lý Côn nhân lúc Lý Thước không chú ý trộm luôn cái đùi gà trong bát cơm của hắn rồi giấu dưới bát cơm của mình —— hắn còn không quên cẩn thận dùng cơm lấp lên trên.
Lý Thước vuốt mông ngựa xong gắp một cái ở trên bát cơm nhưng chẳng gắp được gì.
“…… Đùi gà của ta đâu?”
Thẩm Châu Hi nói cũng không phải, không nói cũng không phải, lòng bàn tay mu bàn tay đều là đệ đệ, vì thế nàng đành phải làm bộ không biết mà vùi đầu ăn cơm.

Nàng phồng mặt ngẩng đầu đúng lúc đụng phải tầm mắt của Tiểu Hổ.
Tiểu Hổ chớp chớp mắt, giảo hoạt mà cười.
Lý Thước túm được biểu tình của nàng ta thế là lập tức biến sắc mặt mắng: “Là ngươi trộm đùi gà của ta hả?”

Tiểu Hổ nằm không cũng dính đạn thế là kinh ngạc hỏi: “Liên quan gì tới lão tử?”
Hai người này từ lúc chạm mặt tới giờ chưa từng có lần nào nói được tử tế.

Mà cô nàng Tiểu Hổ này nữa, mặc váy áo của nữ nhưng hễ mở mồm là lão tử.

Thẩm Châu Hi ho nhẹ một tiếng, thầm chọc chọc cái chân nàng ta ở dưới bàn.
Ngày tháng vô cùng bình thường nhưng lại cực kỳ hạnh phúc.
Thời khắc bình đạm mà ấm áp này đã lâu không có, lần này cũng vì đại tướng quân triều đình phái tới không khỏe và đóng cửa từ chối tiếp khách nên Lý Vụ mới có cơ hội chuồn về thăm nhà một chút.
Nhìn cảnh ầm ĩ nhưng ấm áp này Thẩm Châu Hi chỉ thấy lòng ê ẩm.


Để đuổi cỗ thương cảm trong lòng nên nàng kẹp thịt bò lên thổi thổi và cẩn thận bỏ vào miệng.

Hiện tại nàng cũng không nói cái gì mà triều đình không cho giết bò nữa.

Chuyện triều đình không cho làm thì nàng và chồng mình đã làm không ít, cũng không thiếu một hai việc này.
Răng nhẹ nhàng nhấm nuốt thịt bò hầm mềm, nước canh ấm áp tuôn ra, đầu lưỡi tràn đầy vị củ cải thơm ngọt.

Mùi thịt bò khuếch tán trong miệng, theo nước thịt trượt xuống cổ.
Nhiệt độ đồ ăn từ dạ dày dần lan ra toàn thân, Thẩm Châu Hi cảm thấy đến đầu ngón tay mình cũng giãn ra.
Mỹ thực thường có nghĩa là an ổn, thỏa mãn khi được cùng người nhà thưởng thức đồ ăn ngon là thứ không có tài phú nào có thể bằng được.
Giờ này khắc này với nàng mà nói chính là hạnh phúc hiếm có.
Sau khi tất cả mọi người dùng xong cơm trưa Thẩm Châu Hi theo bản năng muốn giúp Lý Vụ thu dọn bàn ăn nhưng đám nha hoàn thấy thế thì lập tức kinh hoàng nhào lên đoạt công việc của nàng.
Buổi chiều Lý Vụ còn phải tới biên giới Tương Châu và Phòng Châu để thị sát lũ lụt.

Hai anh em Lý Côn và Lý Thước đương nhiên đi theo hắn, ngay cả Tiểu Hổ cũng thay nam trang muốn đi với bọn họ.
Thẩm Châu Hi đứng dưới hàng lang nhìn bọn họ thương lượng chống lụt thế nào thì không nhịn được lộ ánh mắt hâm mộ.
Lý Vụ quay đầu nhìn thấy nàng và hỏi: “Sao nàng còn chưa thay đồ?”
Thẩm Châu Hi ngẩn người, sau khi lấy lại tinh thần nàng vui mừng hỏi: “Ta cũng có thể đi sao?!”
“Nàng muốn đi là có thể đi, vậy nàng có muốn đi không?” Lý Vụ nhìn nàng hỏi.
“Ta muốn đi!” Thẩm Châu Hi không chút do dự đáp.
Nàng xoay người chạy như bay về phòng và dùng tốc độ xưa nay chưa từng có để rửa mặt chải đầu rồi gọi Thị Nương tới chọn một bộ xiêm y dễ vận động để thay.

Thị Nương nghe nói nàng muốn đi theo Lý Vụ thị sát lũ lụt thì nhăn mày mãi.
“Chỗ gần nước hơi ẩm nhiều, lại lạnh, phu nhân mặc thêm cái áo lông cừu đi…… Không được, không được, vạn nhất phải ngồi bè gỗ, vạn nhất ngã vào nước…… Phi phi phi, nhìn cái miệng thối của nô tỳ này.

Có thứ gì vừa giữ ấm lại nhẹ nhàng nhỉ……”
Thị Nương nhìn đống xiêm y đã bị bán bớt để lấy tiền thì rơi vào trầm tư.

Thẩm Châu Hi dở khóc dở cười, thuyết phục nàng ấy là mình không phải tới nơi nguy hiểm rồi mới phủ thêm cái áo lông cừu lúc đầu Thị Nương chọn.

Nàng vội vàng thu dọn xong thì cầm mũ có rèm bước nhanh ra tiền viện.

Đám Lý Vụ đã đứng đó chờ nàng, thấy nàng đi ra Lý Vụ tự nhiên vươn tay.

Thẩm Châu Hi cũng không nghĩ nhiều mà tự nhiên cầm tay hắn.
Trước khi ra cửa nàng đội mũ lên.
Sau khi mọi người đều an vị, cả xe ngựa ngồi tràn đầy thì con ngựa bắt đầu chậm rãi xuất phát.
Lý Côn cả người cao to nên bị chen đến chỉ ngồi được có nửa cái mông.

Hắn không thoải mái dịch người, bất mãn nói với Lý Thước ở bên cạnh: “Đẩy ta…… đừng có mà……”
Lý Thước rúc cả người lại sau đó mắt lạnh quay đầu trừng Tiểu Hổ: “Lăn qua chút đi.”
Tiểu Hổ lại quay đầu sang bên cạnh nhìn cái tên Lý Vụ đang dang chân ngồi chỗ của hai người.
Sau khi bốn mắt nhìn nhau thế là Tiểu Hổ quyết đoán quay đầu lại nhìn về phía cái kẻ tương đối dễ tống cổ hơn: “Ngươi là cái tước đầu thì ngồi cái gì mà ngồi, ngươi không biết bò lên đỉnh xe mà đậu à?”
Thẩm Châu Hi vội dịch người sang một bên và chen ngang trước khi chiến tranh bùng nổ: “Tiểu Hổ lại đây ngồi với ta đi……”
Lời còn chưa dứt thì vị trí nàng vừa dịch ra đã bị Lý Vụ chen đầy.

Hắn lập tức sửa lại dáng ngồi bất nhã lúc trước sau đó ôm chặt nàng và hiên ngang lẫm liệt nói: “Ồn ào cái gì, chen một tí mới ấm, không cần đốt than sưởi, như vậy quá tốt!”
Lý Thước ngay lập tức dựng ngón cái khen: “Quá đúng! Không hổ là đại ca!”
Năm người chen chúc trong một cái xe ngựa, thật vất vả mới đến được nơi thế là cả đám rơi ra ngoài xe như sủi cảo.
Thẩm Châu Hi xuống cuối cùng, nhìn thấy trời đất trống trải bên ngoài nàng không nhịn được nhẹ nhàng thở ra.
Gió lạnh thổi tới, nước sông vẩn đục mang theo phù sa cuồn cuộn chảy xuống hạ du.

Tâm tình của nàng theo cảnh vật mênh mông hoang vắng vô bờ mà nặng nề dần.
Quan lại quản lý đường sông của Tương Châu đã chờ ở trước đê, thấy Lý Vụ và Thẩm Châu Hi bước xuống là bọn họ vội vã đi lên hành lễ.
Lý Vụ phất phất tay, vẻ bất cần đời lúc này đổi thành nghiêm túc: “Mực nước như thế nào?”
“Trước mắt đã ổn định nhưng nếu thêm mấy cơn mưa to thì chỉ sợ……” Quan lại đều mang vẻ mặt ngưng trọng.
Tiểu Hổ ngồi xổm bên đê ngửa đầu nhìn bầu trời xám xịt.
“Nước mưa thu nói rơi là rơi —— ta thấy hôm nay có vẻ sẽ mưa.”
“Có biện pháp gì không?” Lý Vụ mở miệng hỏi.
Quan lại lúc này đều khó xử.
Lý Vụ ẩn ẩn giận dữ lạnh lùng nói: “Đã ba ngày mà đến biện pháp các ngươi cũng không nghĩ ra được hả? Nếu không làm được việc của mình thì vì sao lão tử phải phát bổng lộc cho các ngươi?!”
“Đại nhân bớt giận……” Quan lại trắng mặt khom người thỉnh tội, “Hạ quan đã triệu tập thợ thủ công, khẩn cấp đắp thêm đê…… Nhưng việc quản lý đường sông không phải một hai năm là xong, thật sự khó mà thấy thành quả ngay.”
“Tu sử đê là công trình lớn, quả thực tốn nhiều thời gian.” Thẩm Châu Hi thấy sắc mặt Lý Vụ càng thêm khó coi thì vội giảng hòa, “Trước kia khi Thương Giang Yển chưa được xây thì Tương Châu thường chịu lũ lụt, không bằng lệnh cho các huyện nha tìm địa phương chí, thăm viếng những hộ có kinh nghiệm trị thủy, có lẽ sẽ tìm được biện pháp cũng chưa biết chừng.”
Lý Vụ nhìn về phía tiểu lại.
“Có thể! Có thể! Cái này không có vấn đề!” Vị quan kia vội nâng tay áo lau mồ hôi trên trán và liên tục gật đầu nói, “Hạ quan về huyện thành sẽ lập tức dặn người đi làm!”

Mấy ngày nay Thẩm Châu Hi ở trong nhà không làm việc gì nên đã đọc không ít sách về trị thủy, cuối cùng hôm nay cũng có đất dụng võ.

(Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Lý Vụ không tiếp xúc nhiều với việc này nên sau khi hỏi vài câu về mực nước và chuyện trị thủy hắn chắp tay đứng tránh ra.

Chỉ còn mình Thẩm Châu Hi nghiêm túc hỏi đám quan lại kia.

Lý Thước và Tiểu Hổ đứng ở một bên, ngươi xem ta không vừa mắt, ta xem ngươi không vừa mắt mà liếc xéo đối phương.
“…… Ta thấy ngươi tung tăng nhảy nhót cũng không chết được, sao không thức thời mà biến mất đi?” Lý Thước mỉa.
Tiểu Hổ kinh ngạc nói: “Chủ nhân cũng chưa nói cái gì thì ngươi chít chít cái rắm ấy!”
“Nhà của đại ca cũng là nửa nhà của ta, đương nhiên là ta có quyền mời ngươi cút ra ngoài.”
“Không phải ta đâm ngươi một đao và ngươi cũng để người chém ta một đao rồi sao? Nếu chỉ so sẹo thì sẹo của lão tử lớn hơn của ngươi đó!” Tiểu Hổ nói, “Đại Hổ và Nhị hổ lúc trước cũng coi như tính kế ngươi mà sao ngươi cứ chuyên chạy theo mổ ta thế?!”
Lý Thước lạnh lùng cười nói: “Đại Hổ và Nhị hổ không hề da mặt dày ngày ngày xuất hiện bên cạnh đại ca và tẩu tử của ta.”
Tiểu Hổ trầm mặc một lát rồi mới mở miệng hồ nghi nhìn Lý Thước: “…… Không phải ngươi ghen tị chứ? Ghen cái gì? Ghen vì đại ca hay đại tẩu của ngươi?”
Lý Thước lập tức biến sắc mà ra tay luôn.
Tiểu Hổ lắc mình né tránh, thiếu chút nữa là lảo đảo ngã.

Nàng ta nhanh chóng chạy trốn nhưng vẫn không quên tức giận mắng: “Ngươi bắt nạt lão tử hôm nay không đeo đao!”
“Ngươi mà dám đứng lại thì ta đưa đao của mình cho ngươi.” Lý Thước đuổi theo.
“Ngươi tưởng ta ngu hả!” Tiểu Hổ chạy trốn càng nhanh.
Thẩm Châu Hi chú ý tới động tĩnh bên này và sầu lo nhìn bóng dáng hai kẻ càng chạy càng xa kia: “…… Sao lại đánh nhau rồi.”
Ngược lại Lý Vụ lúc này chắp tay sau lưng đứng ở cạnh đê, thần sắc hắn phức tạp nhìn sóng gió cuồn cuộn cùng nước sông vẩn đục sau đó thở dài.
Lý Côn ngồi xổm trên mặt đất chơi cỏ đuôi chó nhìn hắn mờ mịt.
Lý Vụ trầm tư một lát mới há mồm ngâm:
“Đất rung núi chuyển Yển đê không,
Đáng thương vịt vàng lạc mênh mông.
Lại nói mẫu hà sao tan tác,
Mà sao kẻ nào não cũng không.
Mẫu hà mà đâu khác mẹ kế,
Giơ tay tát cái là đi tong.
Đại Vũ tiền bối đâu không thấy,
Vịt mỗ đành gánh vác cho xong.”
Lý Vụ ngâm xong thì nói: “Thơ này lấy tên《 trị thủy 》đi, ngươi cảm thấy thế nào?”
Hắn theo thói quen nhìn sang bên cạnh nhưng đáp lại hắn chỉ có đôi mắt tròn như mắt trâu của Lý Côn.
“…… Tri âm khó cầu, tịch mịch quá.”