Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 160: Chương 160






Hiện tại Thẩm Châu Hi đã hiểu cảm thụ của người vợ chờ chồng.
Lý Vụ xuất chinh thế là cả đêm nàng khó mà ngủ.
Thuần Vu An là hổ tướng nổi danh, người dưới trướng ông ta toàn kẻ tài ba.

Ông ta dựa vào 30 vạn đại quân liên tiếp kháng chỉ không tuân lệnh phụ hoàng.

Lý Vụ đi đánh cướp quân của ông ta thì khó lắm, không nhẹ nhàng như lấy Bình Sơn trại đâu.
Hơn nữa lần này đi đánh cướp đội quân của Thuần Vu An có một nửa số người vốn là trong Bình Sơn trại, tam hổ cũng ở trong đó mà bọn họ lại là nhân tố không xác định.

Khó có thể đảm bảo Đại Hổ và Nhị Hổ không sinh biến lúc ở trên chiến trường.
Thẩm Châu Hi càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng khó an, vì thế nàng dứt khoát ngồi dậy, đến bàn trang điểm dọn dẹp, lại ngồi đó chờ bên ngoài đưa tin tới.
Chờ đến khi sắc trời sáng rõ mà ngoài cửa vẫn an tĩnh.

Thẩm Châu Hi thổi tắt ngọn nến đốt cả đêm sau đó đứng dậy đi ra ngoài cửa, sầu lo mà nhìn về hướng cửa sơn trại.
Có lẽ trời cao nghe thấy tiếng nàng cầu nguyện nên sơn trại bỗng nhiên ồn ào, giống như có rất nhiều người đồng thời vọt vào.
Một tiếng bước chân quen thuộc cùng tiếng khôi giáp va chạm leng keng truyền tới từ ngoài.
Tình cảm nhanh hơn lý trí, động tác lại nhanh hơn ý nghĩ, lúc Thẩm Châu Hi lấy lại tinh thần thì đã thấy mình chạy vội ra ngoài.
Một bóng dáng cao lớn đẩy cửa bước vào.
“Lý Vụ!” Thẩm Châu Hi buột miệng gọi.
Lý Vụ mặc một bộ khôi giáp mới tinh, ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến.

Thấy Thẩm Châu Hi chạy về phía này thế là hắn bước nhanh hơn.
“Sao nàng không ngủ?”
Thẩm Châu Hi đứng trước mặt hắn, tầm mắt đảo khắp nơi, giọng không tự giác mà mang theo vội vàng: “Ngươi có bị thương không?”
Vấn đề Lý Vụ hỏi đã được biểu tình quan tâm này của nàng giải đáp.

Hắn ra vẻ khó xử, thở dài một tiếng: “Bị thương nhỏ.”
“Nơi nào?!” Thẩm Châu Hi cả kinh, ánh mắt lại quét qua lại trên người hắn.
“Nơi này.” Lý Vụ đặt tay lên ngực, nhìn thẳng nàng nói, “Nương tử nhà người khác đều kích động nhào vào lòng khi thấy trượng phu đánh trận trở về…… sao tới ta lại chả có gì thế?”
Thẩm Châu Hi lập tức đỏ mặt: “Nhà người khác và nhà chúng ta không giống nhau!”
“Chúng ta cũng đã lạy thiên địa, cũng ngủ chung một giường rồi thì có gì mà không giống?”
Thẩm Châu Hi bị hắn nói đúng lý hợp tình thì nghẹn họng không trả lời được.
Người khác là vợ chồng thật, còn bọn họ là giả, sao có thể giống nhau?
“Thôi, thôi……” Lý Vụ tức giận nói, “Lão tử mệnh khổ, vào sinh ra tử chỉ để cho vợ tích cóp tiền mua mông giấy, sau khi về nhà đến một cái ôm thật lòng cũng không có ——”
Lý Vụ đang đánh rắm thì lập tức im bặt.

Thẩm Châu Hi nhẹ ôm lấy eo hắn, khuôn mặt đỏ bừng chôn trong ngực hắn không dám ngẩng đầu.
Nàng nghe được tiếng tim hắn đập.

Bùm một tiếng giống như lúc này mọi âm thanh trong trời đất mới bắt đầu vang, chấn động thế giới của nàng.
Sau đó nàng giống bị bỏng mà nhanh chóng rời đi, không dám nhìn vào mắt hắn, vừa bực vừa thẹn mà cúi đầu chạy.
Lý Vụ nhìn chằm chằm vành tai đỏ ửng của nàng.

Mãi tới khi nàng chạy vào trong buồng đóng sầm cửa lại hắn mới hoàn hồn.
“…… Dưa ngốc.”
Hắn sờ sờ cái gáy và cười hê hê rồi nhấc chân đi vào trong phòng, giọng cực kỳ vui vẻ: “Thẩm dưa ngốc! Nàng ôm nhanh quá không tính, làm lại từ đâu đi!”
……
“Đau quá!”
Lý Côn rút cánh tay bị thương về rồi làm bộ muốn đứng dậy: “Đệ không biết làm…… Ta muốn tìm đại ca……”
Lý Thước vươn một tay kéo cái kẻ đang tức giận kia lại: “Đại ca đang bận, làm sao có thời gian chăm sóc huynh? Nhị ca tạm chấp nhận chút đi, tạm nhịn chút!”
Lý Côn không tình nguyện mà ngồi xuống để Lý Thước xử lý miệng vết thương.

Lúc cái khăn tẩm ướt rượu đắp lên miệng vết thương của hắn, Lý Côn ré lên, nhe răng trợn mắt.
Lý Côn chỉ bị thương da thịt, tiêu độc băng bó xong là không có gì.

Băng gạc vừa được thắt nút hắn đã gấp không chờ nổi mà phóng đi phòng bếp bắt đầu một cuộc chiến khác.
Lúc này Lý Thước mới cởi áo ngoài và bắt đầu bôi thuốc cho mình.
“Dùng cái này.”
Một giọng nói khó phân nam nữ vang lên từ ngoài cửa sổ.

Lý Thước ngẩng đầu nhìn thì thấy Tiểu Hổ lúc này đã đổi quân trang màu xanh thẳm.

Nàng ta cong chân ngồi trên khung cửa, một cái bình sứ hình tròn lăn trên mặt đất.
Lý Thước không cầm lấy bình sứ mà cúi đầu thờ ơ tiếp tục bôi thuốc mỡ.
“Ngày mai ngươi lại tới đi.” Hắn nói.
“Vì sao?” Tiểu Hổ nghiêng đầu hỏi, “Ngươi muốn mở tiệc cảm tạ ta hả?”
“Ngày mai ta sẽ bày sẵn cơ quan, một mũi tên đưa ngươi lên đường.”
“Ngươi sẽ không giết ta.” Tiểu Hổ cười nói, “Phải nói là ngươi không thể giết ta.”
“…… Vì sao?” Lý Thước ngẩng đầu nhìn nàng hỏi.
“Bởi vì người anh tốt của ngươi sẽ không cho phép ngươi làm thế.” Tiểu Hổ nói, “Tam hổ kiềm chế lẫn nhau, thiếu một người cũng không được.”
“Ngươi cũng quá coi trọng bản thân mình đó.” Lý Thước cười lạnh nói, “Nếu tam hổ thiếu một cũng không được vậy diệt trừ cả tam hổ là được.


Quan trọng là sơn trại chứ không phải ba kẻ các ngươi.”
“Có thể trừ thì đã sớm trừ, không phải không thể trừ nên Lý Vụ mới để lại một mạng cho chúng ta sao?” Tiểu Hổ không chút hoang mang nói, “Chúng ta ở Bình Sơn trại sinh sống và lớn lên, quan hệ họ hàng trong này liên hệ nhằng nhịt.

Hôm nay ngươi trừ khử tam hổ, ngày mai trong quân sẽ sinh biến.

Còn nếu giữ lại chúng ta thì chẳng những có thể ổn định lòng người, cũng có thể đưa ra tín hiệu khoan dung với những kẻ ở bên ngoài.”
Lý Thước không nói gì mà nhìn nàng ta.
Sắc mặt Tiểu Hổ tản mạn, giọng điệu lại mang theo chắc chắn: “Nếu ta là người khác nghe thấy việc này thì sẽ nghĩ: Lý Vụ hắn còn có thể không so đo hiềm khích với ba kẻ thổ phỉ từng gây bất lợi cho mình, lại biết dùng người, ta đến cậy nhờ hắn tất nhiên cũng sẽ có được tiền đồ tốt.”
Nàng ta dừng một chút, ánh mắt chuyển tới trên mặt Lý Thước và cười nói: “Đại ca của ngươi có phải đánh chủ ý này không?”
“…… Nếu ngươi đã thông minh như thế thì phải biết nghiền ngẫm suy nghĩ của chủ soái là việc tối kỵ của kẻ bên dưới.”
“Che giấu cũng là tối kỵ của kẻ bên dưới.” Tiểu Hổ nhảy khỏi khung cửa sổ và vào phòng, “Ta biết ngươi là phụ tá đắc lực của hắn, cho nên ta mới nói với ngươi rằng ta biết mình có bao nhiêu cân lượng.

Như thế miễn cho ngươi phí công sức trên người ta, làm chúng ta đều thiệt hại.”
Nàng nhặt bình sứ trên mặt đất lên rồi đặt trên bàn trong phòng Lý Thước: “Người hiểu thuốc trị thương nhất không phải đại phu mà là thổ phỉ ngày ngày thấy máu.

Đây là kim sang dược tổ truyền của nhà ta, ngoại thương bình thường chỉ cần dùng mấy ngày là khỏi.” Nàng ta ngồi xuống trước mặt Lý Thước nói, “Yên tâm đi, ta không hạ độc, đây vốn là đồ đưa cho Thẩm Châu Hi.”
Cái tên này đột nhiên xuất hiện khiến động tác trên tay Lý Thước ngừng lại.
“Ta nghe thấy tối qua nàng ta hỏi xin thuốc trị thương thế nên hôm nay lên chiến trường ta mới trộm… à nhặt một bình từ người Nhị Hổ.” Tiểu Hổ nói.
Nàng không nói tiếp nữa.
Lý Thước mở miệng hỏi: “Nếu vậy vì sao ngươi không đưa qua?”
“Đưa rồi.” Tiểu Hổ nói, “…… Bọn họ hơi bận thế là ta đi.”
Lý Thước đại khái có thể nghĩ đến hai người kia đang bận cái gì —— chủ yếu là đại ca tương đối bận, là bận trêu đùa tẩu tử.
“Ta không cần, cầm lấy cút ngay.” Hắn lời ít mà ý nhiều nói.
Tiểu Hổ nhìn lướt qua thân trên để trần của Lý Thước, ánh mắt mang theo tò mò: “Ta có một nghi vấn, ở trong mắt ngươi ta là nam hay nữ?”
Lý Thước ngẩng đầu nhìn nàng một cái, ánh mắt mang theo châm chọc: “Ngươi cảm thấy mình là nam hay nữ?”
“Ta không biết.” Tiểu Hổ nói.
Câu trả lời của nàng ngoài dự đoán của hắn, động tác bôi thuốc của hắn cũng ngừng lại.
“Ở trong mắt ngươi ta là nam hay nữ?” Tiểu Hổ cực kỳ chân thành mà đặt câu hỏi.
“Ta còn chưa mù đâu.” Lý Thước nói, “Ngươi có giống nam nhân thế nào thì thân thể cũng là nữ nhân.”
“Vậy ngươi ở trước mặt ta không mặc quần áo nhưng sao chẳng thấy ngươi thẹn thùng gì thế?”
Tiểu Hổ vừa dứt lời trong phòng đã an tĩnh, sau một lúc ngắn ngủi không khí mới lưu thông, một tiếng cười lạnh vang lên.

Lý Thước rũ mắt, đôi mắt vốn lạnh nhạt của hắn càng thêm lạnh, một tia sát khí lẫn trong đó giống như chủy thủ mới rút từ hàn băng ra.

Giọng hắn mang theo châm chọc: “Vậy ngươi thấy nam nhân lộ ngực vì sao không có phản ứng?”
“Bởi vì ta đã sớm nhìn quen rồi.” Tiểu Hổ buột miệng thốt ra.
Lý Thước cột chắc băng gạc băng miệng vết thương sau đó mặc quần áo sạch đã chuẩn bị và đứng lên.
“Tự ngươi đi hay ta tới tiễn ngươi đi hả?”
Tiểu Hổ nhìn hắn móc chủy thủ tử chỗ nào đó ra thì lập tức thức thời đứng lên.
“Đi đi, ta đi ngay…… Ngươi cho rằng ta nguyện ý tới……”
Nàng đi tới cửa thì trong đầu bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ hỗn độn.

Vấn đề nàng tưởng không có câu trả lời nói không chừng hắn đã trả lời rồi.
Nàng dừng bước quay đầu lại nhìn về phía Lý Thước.
“Lúc trước ngươi nói ngươi đã gặp nhiều nữ nhân hơn ta ăn thịt heo ——” nàng hỏi, “Ngươi lớn lên ở chỗ nào thế?”
Lý Thước nắm chặt chủy thủ đi về phía nàng ta.
“Đi đây! Hỏi không được hả?! So mông lão hổ còn nóng nảy hơn ——”
Tiểu Hổ còn một đống vết thương cũ mới trên người nên không muốn tổn hạo máy móc ở chỗ này nữa.

(Ebook tạo bởi EbookTruyen.Net) Thấy Lý Thước muốn ra tay thật thế là nàng ta không hề do dự xoay người chạy luôn.
Đại chiến lần này với quân chủ lực của Lý Vụ mà nói thì hao tổn không lớn.

Lực lượng thực sự bị hao tổn chính là người của Bình Sơn trại.

Vốn sơn trại có đủ người đánh ngang ngửa với 400 binh lính của Ngưu Vượng nhưng sau trận chiến này chỉ còn một nửa.

Lúc này bọn họ chỉ có thể phụ thuộc vào 400 người kia và nghe theo lời Lý Vụ cùng Ngưu Vượng nói.
Có đánh chết Tiểu Hổ cũng không tin lúc trước Lý Vụ điều binh bày trận không đánh chủ ý lên Bình Sơn trại suy yếu.

Hiện giờ Bình Sơn trại thật sự chỉ còn nửa hơi, ngoài thật lòng đầu nhập dưới trướng Lý Vụ thì chẳng còn cách nào.
Lý Vụ xảo trá như thế sao một người ngây thơ như Thẩm Châu Hi lại có thể ở cùng với hắn chứ? Không phải bị tên này lừa chứ?
Tiểu Hổ vừa tự hỏi vừa lang thang không có mục tiêu ở trong trại, trong lúc bất giác đã đi tới phía sau trại.

Nàng ta dừng bước bên hồ không gợn sóng, lại nhìn gương mặt mê mang in trên bóng nước và thấp giọng lẩm bẩm hỏi: “…… Ngươi rốt cuộc là nam hay nữ?”
……
Sau khi tiêu diệt hai ngàn Võ Anh quân thì quân của Lý Vụ đã lớn mạnh thành đội ngũ 5000 người.

Tuy nói trong đó có không ít người là phụ nữ, trẻ em và người già trong sơn trại nhưng không thể xem thường đám thổ phỉ dự bị lớn lên trong sơn trại này.

Dù là đứa nhỏ 5 tuổi cũng có thể thuần thục vận dụng đao kiếm, thiếu niên nam nữ lớn hơn chút là có thể cưỡi ngựa bắn tên.
Có đất, có binh, có tiền, có lương, vậy con đường trước mặt không phải sinh tồn nữa mà là phát triển.

Vì thế Lý Vụ triệu tập nhân vật quan trọng trong trại tới họp thương nghị tương lai phát triển của Hoàng Vịt trại.
Thẩm Châu Hi không nghĩ một ngày kia mình cũng có thể tham gia quân nghị.


Hơn nữa nàng không cần mang khăn che mặt, không cần mang mũ có rèm, người chồng trên danh nghĩa của nàng cũng không che giấu nàng mà cực kỳ thoải mái hào phóng lại kiêu ngạo giới thiệu nàng với mọi người.
So với lần đầu tiên lộ diện ở phủ nha tại Bành Thành huyện mang theo xấu hổ, giận dữ và sợ hãi thì hiện tại Thẩm Châu Hi đã có thể đạm mạc đối mặt với đông đảo nam nhân.

Nếu thực sự muốn nói có gì đó không đủ thì đó chỉ là chút câu nệ thoáng qua.

Nhưng Lý Vụ ngồi bên cạnh nàng, có hắn ở đó cho nàng thêm dũng khí nên nàng lập tức có thể bày ra uy nghiêm của một vị công chúa và biến cuộc thương nghị này thành trường hợp không thể khinh thường.
“Sơn trại có đủ mọi thứ, nhưng không thể giúp chúng ta có vị trí.

Muốn tìm được một vị trí trong thời loạn này thì chúng ta không thể không xuống núi.” Lý Vụ nói.
Hai bên bàn dài ngồi chật người, tam hổ cũng ở trong đó.
Đại Hổ thận trọng mở miệng hỏi: “Trời đất to lớn, chúng ta xuống núi rồi thì đi đâu?”
Lý Vụ sớm đã có ý tưởng nên không chút do dự nói: “Đại Yến hiện giờ vỡ nát, trong số thành trì bị Liêu quân và phản quân chiếm cứ thì chúng ta chỉ cần chiếm được một thành là sau này có căn cứ địa để phát triển.”
Nhị Hổ lập tức vỗ tay, vui mừng nói: “Hay! Đánh xong một thành lại đánh một cái nữa, chờ thành trì nhiều rồi chúng ta sẽ giống đám tiết độ sứ, tự mình cai quản đất đai làm thổ vương, thậm chí hoàng đế ——”
Thẩm Châu Hi trừng mắt thật lớn, vừa muốn mở miệng chất vấn thì Lý Vụ ở bên cạnh đã đập lên bàn, cực kỳ chính nghĩa nói: “Ngươi nói với vẩn gì thế? Lão tử chính là trung thần!”
Nhị Hổ khiếp sợ mà nhìn hắn, lại nhìn quanh một vòng cũng chưa nhìn thấy chút bóng dáng trung thần nào trên người hắn.
“Chờ hạ được một thành rồi chúng ta sẽ quy phục Đại Yến, để bọn họ phong ta làm tri phủ.

Đương nhiên ta cũng sẽ cầu một quan nửa chức cho các ngươi……”
Lý Vụ choàng tay lên ghế mà ho một tiếng rồi nói: “Nhưng trước đó —— ta muốn về Từ Châu trước đã.

Từ Châu tri phủ Vương lão cẩu kia khinh ta quá đáng, ta ắt phải tìm về trả thù một trận.”
Kế hoạch của Lý Vụ nhận được đồng thuận hoàn toàn — hắn mới vừa đánh thắng trận, đúng lúc uy phong nên chẳng ai nghi ngờ quyết định của hắn.
“Nếu đại ca quyết định khởi sự thì có phải chúng ta nên lấy một cái tên cho đội quân này hay không?” Lý Thước đề nghị.
“Lấy một cái tên cho ra hồn ấy.” Thẩm Châu Hi vội vàng bổ sung, sợ Lý Vụ buột miệng thốt ra cái gì mà Hoàng Vịt quân.
Mẫu phi trên bầu trời ơi, mau phù hộ, con thật sự khong muốn thành người của Hoàng Vịt quân đâu!
“Vậy gọi là Hoàng ——”
Lý Vụ nói còn chưa dứt lời Thẩm Châu Hi đã run hết cả người mà giành trước đánh gãy lời hắn: “Gọi là Thanh Phượng quân đi!”
“Thanh Phượng?” Lý Vụ nhíu mày, “Ta cảm thấy Hoàng ——”
“Ta thích Thanh Phượng!” Để hắn không thay đổi chủ ý Thẩm Châu Hi gấp đến độ không nghĩ đã nói: “Bởi vì trên người ngươi có Thanh Phượng!”
Trong phòng im lặng tới độ kim rơi cũng nghe được.

Vô số đôi mắt nhìn Lý Vụ và Thẩm Châu Hi.
Sau khi lấy lại tinh thần, Thẩm Châu Hi suýt nữa thì xấu hổ và giận dữ mà chết.
Lý Thước mạnh mẽ vỗ tay: “Tẩu tử yêu ai yêu cả đường đi, tâm ý đúng là thâm sâu! Tiểu đệ cũng cảm thấy Thanh Phượng quân là cái tên hay!”
Tiểu Hổ giống như lần đầu tiên mới quen Lý Thước, nàng ta khiếp sợ mà nhìn cái tên đang ra sức trầm trồ kia.
“Được, gọi là Thanh Phượng quân đi.” Lý Vụ lập tức sửa miệng, nhưng vẫn hơi tiếc nuối, “Tuy không dễ đọc như Hoàng Vịt quân……”
Mặc kệ hắn tiếc nuối thế nào thì Thẩm Châu Hi cũng nhẹ nhàng thở ra.
Cảm tạ mẫu phi trên bầu trời!
Rốt cuộc nàng cũng không phải làm người của Hoàng Vịt quân nữa rồi!