Sau Khi Ly Hôn Cùng Ông Xã Tàn Bạo

Chương 40: Thiên kim nhà Triệu tổng ( Ngoại truyện)



Tần Hy dụi đầu vào lòng ngực của anh :” Anh muốn sinh con trai hay con gái?”

- Hửm ?

Anh ngạc nhiên nhìn cô, có hỏi anh như vậy là có ý gì, có phải cô đồng ý rồi không ?

Thấy anh giả vờ hỏi lại như vậy, cô cũng vờ giận dỗi :” Nếu anh không muốn thì em sẽ không sinh nữa”

- Em gì? Em nói lại anh nghe xem ?

Nhìn vẻ mặt vui mừng của anh, cô thở dài nói lại :” Em không sinh nữa”

- Không phải, câu trước nữa

Tần Hy giả vờ xoay mặt phía khác, miễn cưỡng lên tiếng :” Anh muốn con trai hay con gái”

- Em đồng ý sinh con cho anh sao

Anh xoay người cô lại ôm cô thật chặt vào lòng, hôn cô tới tấp. Mãi một lúc, Tần Hy vỗ mạnh vào vai anh, anh mới chịu buông cô ra :” Anh định ôm em chặt như vậy, đến lúc em không thở được luôn à?”

- Phải chặt chứ, để không mất em

Dương Thần cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô rồi di chuyển từ từ xuống cái cổ trắng ngần của cô

5 năm trôi qua

Một người phụ nữ mặc trang phục sành điệu nắm tay dắt một cô bé khoảng chừng 4-5 tuổi bước vào sảnh chính của Triệu thị



Cô bé gái thật sự khiến người ta nhìn không rời mắt được, làn da trắng trẻo mịn màng, đôi mắt to tròn đen láy, đôi môi đỏ mọng. Cô bé cứ như búp bê sống vậy

Các nhân viên trong công ty nhìn theo hai mẹ con họ mà cứ như quên không chớp mắt

" Cốc cốc cốc"

- Mời vào

Tiếng nói lạnh lùng bên trong vọng ra, người phụ nữ đẩy cửa bước vào cùng con gái

- Ba ba

Cô bé vui vẻ chạy đến bên cạnh người đàn ông đang ngồi trên bàn làm việc. Người này chính là Triệu Dương Thần, còn người phụ nữ kia là Tần Hy

5 năm trôi qua, họ sinh được một cô công chúa nhỏ tên là Triệu Cửu Uyên

- Ba ba hôm nay con cùng mẹ đi dạo trung tâm mua sắm đó. Mẹ thưởng cho con cái này này

Cửu Uyên giơ cánh tay có đeo chiếc lắc nhỏ lên cho Triệu Dương Thần xem :" Ba ba thấy có đẹp không?"

- Đẹp lắm, Cửu Uyên của ba đeo cái gì cũng đẹp

Cô bé ngồi trên đùi của anh nghe thấy lời nói thì nhíu mày:" Không phải cái gì cũng đẹp đâu ạ, còn nhiều thứ con vẫn chưa bằng mẹ lắm. Người đeo gì cũng đẹp là mẹ mới đúng"

Tần Hy và Triệu Dương Thần bị lời nói ngây thơ của cô bé làm bất cười. Cô bé lúc nào cũng nghĩ đến mẹ, mọi thứ đẹp nhất đều là mẹ, mẹ như là nữ thần, là tín ngưỡng cao đẹp nhất trong lòng cô bé

- Sao có thể như vậy chứ, Cửu Uyên của mẹ rất đẹp

Tần Hy bước đến bên cạnh hai cha con, vươn tay xoa đầu cô bé



Anh nhìn người phụ nữ xinh đẹp đứng trước mặt, sau đó nhìn cô bé ngồi trong lòng mình. Nội tâm của anh phải nói là không có gì hạnh phúc hơn bây giờ, vợ xinh đẹp dịu dàng như vậy, con gái thì ngoan ngoãn hiểu chuyện. Thử hỏi xem có ai ở vị trí như anh mà gia đình lại hoàn hảo như vậy không?

Cánh cửa lại được đẩy mở ra một lần nữa, một người phụ nữ trung niên bước vào

Cửu Uyên thấy người đó liền reo lên, nhảy xuống khỏi người anh chạy đến bên bà :" A bà nội"

- Ui ui ui chạy từ từ thôi cục cưng à, để bị té thì bà xót lắm đó

Mẹ Triệu ôm lấy cô cháu gái bé bỏng của bà

- Mẹ đến đây có chuyện gì sao?

Dương Thần ôm lấy Tần Hy, gương mặt vui vẻ nhìn bà

Từ sau khi sinh Cửu Uyên, không còn ai giành vợ với anh nữa, trong lòng anh cảm thấy rất thoải mái đó nha

Một lát sau, mẹ Triệu dẫn theo Triệu Cửu Uyên rời khỏi phòng, bà dắt tay cô bé đi ra ngoài

- Là thiên kim của Triệu tổng sao?

- Thật đáng yêu, tôi muốn có con gái như vậy quá đi

- Cô không tự xem bản thân mình thế nào so với chị Hy sao? Không tự lượng sức

- Muốn bắt về nuôi quá đi

- Ha ha ha lời này đừng để Triệu tổng nghe được