Sau Khi Liên Hôn Cùng Đại Lão

Chương 49: Hôn môi



Hoắc Bắc Hành cầm ba lô cất bước về phía trước, đột nhiên bị cửa mở ra đụng trúng, trán truyền tới con đau thốn lên tới tận não, Hoắc Bắc Hành lảo đảo lui về phía sau một bước, ai ngờ dẫm phải tấm thảm trượt chân cả người sững sờ ngã về phía sau.

Balo trong tay bị bung ra, đồ trang trí một bên cũng bởi vì thảm trượt liên lụy tiếng ngã xuống "rầm " một tiếng, giống như động đất, An Nhất sợ tới mức vội vàng chạy ra ngoài xem, khung cảnh hỗn loạn.

Cú ngã vừa rồi rất mạnh, Hoắc Bắc Hành đã học qua quyền anh, căn bản không thèm để ý đến vết thương nhỏ ngay cả khi anh bị thương chảy máu trong phòng tập cũng không kêu tiếng nào, máu nhiều y như hạt dẻ trong Plants vs zombies.*

Nhưng mà lúc này hai tay Hoắc Bắc Hành ôm trán, lông mày sắc bén nhíu lại với nhau, quai hàm căng chặt, hiển nhiên lần này khiến anh đau đến mất giọng nửa ngày không nói ra một câu

Nhưng mà lúc này hai tay Hoắc Bắc Hành ôm trán, lông mày sắc bén nhíu lại với nhau, quai hàm căng chặt, hiển nhiên lần này khiến anh đau đến mất giọng nửa ngày không nói ra một câu.

2

Hoắc Bắc Hành chỉ cảm thấy trong đầu một trận ong ong, giống như là dây đàn bị lôi kéo, bên tai gào thét.

An Nhất nhìn cảnh này, tim đập dữ dội, trong lòng sợ hãi, vội vàng ngồi xổm xuống kiểm tra tình hình đối phương, trong giọng điệu mang theo sự lo lắng cùng tự trách: "Hoắc Bắc Hành, anh không sao chứ? Xin lỗi, lúc mở cửa tôi không biết anh đang ở bên ngoài!"

Đối phương lâu như vậy không tới, cậu cho rằng anh không tìm được balo của mình, muốn ra ngoài xem ai biết vừa mở cửa liền xém chút nữa tạo thành hiện trường giết người.

Cậu muốn nhìn vết thương trên trán Hoắc Bắc Hành, nhưng lúc này lại bị anh che mất không có cách nào coi được, nhưng cú ngã lúc nãy không nhẹ như thể động đất.

Nỗi tự trách trong lòng An Nhất không ngừng trào ra, cậu vội vàng đứng dậy, thậm chí còn không kịp xỏ dép, chạy chân trần đến tủ lạnh, lấy túi đá lạnh ra rồi lấy thêm một cái khăn từ phòng tắm, muốn chườm đá cho Hoắc Bắc Hành.

Cậu vội vàng trở lại bên cạnh Hoắc Bắc Hành, thấy đối phương hình như đã đỡ hơn một chút, không đau như lúc nãy liền gỡ tay anh ra, thấy trên tráng sưng lên một cục u như trứng gà, An Nhất cẩn thận chườm đá lên, ân cần nói: "Anh có khỏe không? "

Hoắc Bắc Hành không biết vì sao đầu dập một cái lại đau đớn như vậy, giống như bị mấy cây kim đâm trúng, nhưng nhìn bộ dáng lo lắng của vợ, mở miệng ra thành nói: "Bà xã. "

An Nhất: " Sao?"

An Nhất nghĩ rằng đối phương sẽ nói những lời như đau đầu khó chịu gì đó.

Ai ngờ một giây sau nghe Hoắc Bắc Hành nói: "Tay em thật khỏe, tôi càng thích em hơn. "

An Nhất:...

Tên ngốc nhà anh, khẩu vị cũng đặc biệt đó.

Vẻ mặt đau đớn vừa rồi của Hoắc Bắc Hành vẫn còn in đậm trong đầu của cậu, tuy đối phương nói chườm đá một lúc sau sẽ hết đau, nhưng An Nhất vẫn lo lắng nên đi tìm bác sĩ tới để kiểm tra cho anh.

Bác sĩ kiểm tra một lúc nói là vết thương ngoài da, chườm lạnh tiêu sưng là được, An Nhất nghe xong mới yên tâm.

An Nhất và bác sĩ ở một bên nói chuyện, Hoắc Bắc Hành quay đầu nhìn về phía biển rộng ngoài cửa sổ sát đất, không biết vì cái gì, anh luôn cảm thấy đầu mình thoải mái hơn không ít.

Nhưng rõ ràng hiện tại trên trán Hoắc Bắc Hành có thêm một cái trứng.

Điều này làm cho anh không thể giải thích được.

Mấy ngày sau, Hoắc Tiêu nghe nói Hoắc Bắc Hành bị thương, cố ý tới thăm đối phương, chủ yếu là cậu sắp thi đại học, mỗi ngày đều ở trong phòng ôn tập có chút buồn bực đến hoảng hốt, cho nên ôm tài liệu học tập tới tìm An Nhất và Hoắc Bắc Hành chơi.

An Nhất ở trên chiếc ghế đu trước cửa sổ, ôm máy tính kiểm tra bảng phương án và khái niệm mùa thu mà bên thương hiệu gửi tới "Trái tim thiếu nữ pha lê màu hồng", sau khi nhìn thấy Hoắc Tiêu vào, phất phất tay coi như là chào hỏi.

Hoắc Tiêu biết đối phương đang làm việc cũng không quấy rầy, mà ôm tài liệu học ngồi trên thảm, Hoắc Bắc Hành bên cạnh đang cầm bút, vẽ ngôi sao trên một tờ giấy trắng.

Chỉ thấy ngôi sao anh vẽ ra giống như bị người đánh, xiêu vẹo vẹo vẹo, thảm không muốn nhìn.

Hoắc Tiêu nhìn thấy liền lắc đầu, nhưng với tiêu chuẩn tâm trí chín tuổi của Hoắc Bắc Hành, có thể vẽ thành như vậy cũng đã rất tốt rồi.

Sau đó đặt tài liệu học của mình trên bàn trà, rút ra đề bài kiểm tra toán học năm ngoái để bắt đầu làm.

Cho dù là kỳ nghỉ, cũng phải trải qua cuộc sống sĩ tử nước rút.

Cũng may ba người đều chuyên tâm làm chuyện của mình, khung cảnh cực kì yên tĩnh, không quấy rầy lẫn nhau, chỉ có tiếng gió biển bên ngoài cửa sổ thỉnh thoảng thổi kéo theo tiếng giấy. "phành phạch"

Hoắc Tiêu làm được tới bài thứ hai trong đề thi thì dừng bút lại nhìn những câu hỏi trên tờ giấy với vẻ mặt phức tạp, đồng thời, não nó cũng phức tạp.

Căn bản không biết làm thế nào cả.

Quả nhiên trên thế giới này không ai thật lòng đi tìm hiểu toán học.

Bởi vì toán học không xứng đáng.

Ngón tay Hoắc Tiêu liên tục gõ gõ trên bài thi, Hoắc Bắc Hành ở một bên nhìn thấy hành động của hắn, quay đầu hỏi: "Làm sao vậy? "

Hoắc Tiêu thở dài: "Đề này em không nghĩ ra"

Dứt lời, cảm thấy mình nói những lời này với Hoắc Bắc Hành hình như cũng không có tác dụng gì, dù sao đối phương cũng sẽ không biết làm thế nào, ngược lại có vẻ năng lực của mình không đủ.

Hoắc Tiêu bắt đầu tự mình bù đắp: "Không phải em không biết làm, chỉ là câu hỏi này có chút khó, em phải nghiên cứu một chút nhất định sẽ ra"

Hoắc Tiêu không ngừng miệt mài giải thích, Hoắc Bắc Hành liếc mắt nhìn: "Một phần hai. "

Hoắc Tiêu sửng sốt: "Cái gì? "

Ngón tay thon dài Hoắc Bắc Hành chỉ chỉ vào đề bài, há miệng nói: "Đáp án của đề này là một phần hai. "

Hoắc Tiêu cho rằng anh đang nói đùa, không nói đối phương hiện chỉ có tâm trí chín tuổi, cho dù là người bình thường, vậy cũng phải giải quyết tưng bước trước mới có thể đưa ra đáp án.

Hoắc Tiêu oán thầm mở đáp án ra, cúi đầu nhìn thử, chỉ thấy trên đáp án viết một con số đẹp, một phần hai.

Hoắc Tiêu:...

  !!!!

Đúng là một phần hai thiệt nè!!

Anh ấy làm sao biết đáp án này là một phần hai, chẳng lẽ nhìn đáp án?!

Nhưng tờ giấy đáp án vừa rồi vẫn bị hắn đè dưới bài thi, đối phương căn bản không nhìn thấy a.

Hoắc Tiêu trợn tròn hai mắt, quay đầu nhìn Hoắc Bắc Hành, khuôn mặt lạnh lẽo bình thường lúc này cằm sắp rơi xuống, trợn mắt cứng lưỡi, "Anh Bắc Hành, anh làm sao biết?! "

Hoắc Bắc Hành không rõ vì sao đối phương lại hỏi như vậy, "Tôi cũng không phải tiểu hài tử ba tuổi, đương nhiên biết rồi. "

Hoắc Tiêu:...

Lúc này, hắn có cảm giác bản thân bị sỉ nhục.

Đứa trẻ ba tuổi không biết, hắn là một đứa trẻ mười bảy tuổi cũng không biết.

Hoắc Bắc Hành hỏi ngược lại: "Cậu không biết sao? "

Hoắc Tiêu mím môi không trả lời, hắn làm sao có thể nói ra, trong đám tiểu bổi ở Hoắc gia hắn là đứng đầu thuộc dạng xuất sắc nhất nhưng bây giờ ngay cả một đề toán cũng giải không được, Hoắc Bắc Hành nhìn thấy vậy, ánh mắt trở nên phức tạp, trong mắt liền viết, loại vấn đề này tại sao không thể, e rằng cậu ta không phải kẻ ngốc chứ?.

Hoắc Tiêu:...

Loại ánh mắt nhìn kẻ ngốc này, Hoắc Tiêu cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới sẽ nhìn thấy Hoắc Bắc Hành sau khi bị ngốc dùng ánh mắt này nhìn người khác.

Có một cảm giác vừa ăn cướp vừa la làng.

Rất kích thích🙂

Nhưng Hoắc Tiêu vẫn vô cùng bất ngờ, Hoắc Bắc Hành hiện tại ngay cả vẽ một ngôi sao cũng vẽ không tốt, làm sao có thể loại đề toán khó khăn này, hắn không thể nào giải thích được, quay đầu quan sát anh, lúc này mới phát hiện, Hoắc Bắc Hành vẽ ngôi sao bằng tay trái.

Hoắc Bắc Hành không phải thuận tay trái, hiện tại ngay cả tay cầm bút cũng không biết, lại giải được đề toán, như vậy Hoắc Tiêu càng thêm bị đả kích.

Chẳng lẽ anh Bắc Hành tám tuổi là thần đồng, có thể trực tiếp tham gia kỳ thi đại học.

Hoắc Tiêu vừa nhìn các bước phân tích trên đáp án vừa mở miệng nói: "Anh Bắc Hành, hình như anh đã trở nên thông minh. "

Hoắc Bắc Hành nghe xong nhìn về phía Hoắc Tiêu, tươi cười xán lạn: "Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy như vậy. "

Trên mặt anh không hề nhìn thấy hai chữ khiêm tốn viết như thế nào.

Không biết vì sao, Hoắc Bắc Hành luôn cảm thấy bản thân bây giờ rất thông minh, chăn cũng có thể gấp thành miếng đậu hủ được.

*Kiểu gấp chăn trong quân đội í.

Tuy rằng cũng không có tác dụng gì, nhưng Hoắc Bắc Hành vẫn đắc chí một hồi lâu, anh cảm thấy đầu óc mình hiện tại đặc biệt thông minh.

Lại ở Nam Đảo vui vẻ chơi hai tháng, vào ngày Cá tháng Tư, An Nhất và Hoắc Bắc Hành thu dọn hành lý, lên đường về nhà.

Chung bá nhận được tin hai người trở về, trước ba ngày, mang theo giúp việc trong nhà, trong ngoài tổng vệ sinh một lần.

Lúc An Nhất và Hoắc Bắc Hành xuống xe, liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười hiền lành của vị quản gia lớn tuổi này.

Công chúa Lily và mùa hè ngọt ngào điên cuồng vẫy đuôi bên cạnh.

An Nhất: "Chú Chung, đã lâu không gặp, đây là đặc sản cho chú. "

Nói xong đem một hộp điểm tâm đưa cho Chung bá, những người giúp việc khác trong nhà cậu cũng mua chút đồ lưu niệm nhỏ trở về.

Chung bá nhận lấy: "Cám ơn An Nhất thiếu gia đã nghĩ đến thân già này của tôi"

An Nhất lắc đầu: "Có gì đâu ạ. "

Sau khi An Nhất lên lầu, Hoắc Bắc Hành lúc này mới thần bí bí đi tới, nhỏ giọng nói: "Chú Chung. "

Không biết còn tưởng rằng muốn truyền lại cái gì bí tịch thất truyền gì đó.

Chung bá ngẩng đầu nhìn Hoắc Bắc Hành: "Sao vậy, Bắc Hành thiếu gia. "

Hoắc Bắc Hành thì thầm bên tai ông: "Tôi muốn nói cho ông biết một chuyện. "

Chung Bá: "Có chuyện gì vậy? "

Hoắc Bắc Hành: "Tôi trở nên thông minh hơn." "

Nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của Hoắc Bắc Hành, Chung Bá:

Thật sao?

Có vẻ như nó không giống nhau.

Ông già, tôi đã đọc được sách.

Nhưng Chung bá vẫn cười tủm tỉm nói: "Phải không, thiếu gia thật sự trở nên thông minh? "

Hoắc Bắc Hành chém đinh chặt sắt hé lộ một chút, "Thật đấy! Tôi đã làm tất cả các đề bài toán học của Hoắc Tiêu. "

Chung bá:!

Không thể tin được.

Hoắc Bắc Hành: "Không tin ông thử hỏi đi!"

Chung Bá Thuận miệng hỏi: "3x9..."

Hoắc Bắc Hành: "Bốn mươi tám! "

Chung Bá:...

Thiếu gia coi như tôi không hỏi thì hơn.

Hoắc Bắc Hành cảm thấy bản thân vô cùng tốt, chờ mong nhìn Chung Bá: "Thế nào, tôi có phải thông minh không?. "

Chung Bá:...

Ông bình thường sẽ không lừa gạt Hoắc Bắc Hành, nhưng hôm nay là Ngày Cá tháng Tư.

" Đương nhiên rồi thiếu gia, cậu thật sự trở nên thông minh."

Đi ra ngoài một chuyến tiến bộ không ít, tự mình tẩy não.

Hoắc Bắc Hành đắc chí đi lên lầu, ngày hôm sau khôi phục quy luật sinh hoạt trước đó, thay quần áo thể thao trên lưng đeo túi thể thao lớn đi đến câu lạc bộ đấm bốc.

Có một thời gian không đánh, Hoắc Bắc Hành cũng cảm thấy nghẹn đến hỏng, trong tất cả các môn học mà anh phải học, anh thích nhất chính là bơi lội và đấm bốc, chỉ cần là vận động tiêu hao thể lực kịch liệt, Hoắc Bắc Hành đều vô cùng thích, cảm thấy mỗi lần học xong, thân thể đều vô cùng sảng khoái.

Hoắc Bắc Hành lần này trở về đánh lôi đánh đến đã nghiền mới xuống, anh cởi băng quấn trên tay đi vào phòng tắm, xong đến phòng thay đồ, liền thấy bên trong một nam một nữ đang hôn môi ở đó.

Cô gái giương mắt nhìn thấy Hoắc Bắc Hành đang bước vào, giật mình, trong lúc hoảng hốt vội vàng đẩy bạn trai trước người ra, đỏ mặt, có chút xấu hổ đánh cánh tay đối phương một cái, "Không phải anh nói, sẽ không vào người sao?! "

Người con trai bị đánh nhe răng trợn mắt, cũng không nghĩ tới có người sẽ vào: "Anh không chú ý, lỗi anh, là lỗi anh "

Người con trai là trợ giảng của lớp, cũng quen biết Hoắc Bắc Hành, hơn nữa biết tâm trí hoắc Bắc Hành hiện tại, nên kéo nên giữ khoảng cách với bạn gái, không thể để đối phương nhìn thấy bất kỳ cảnh tượng nào không thích hợp cho trẻ em nếu đối phương học hư, bọn họ còn không phải bị Hoắc gia đem ra băm nhỏ sao.

Cô gái trừng bạn trai mình một cái, đỏ mặt đi ra khỏi phòng nghỉ ngơi.

Người bạn trai thấy bạn gái mình đi ra ngoài, bước tới và hỏi: " Bắc Hành, không thấy gì chứ?" "

Hoắc Bắc Hành lắc đầu: "Không có. "

Người bạn trai thở phào nhẹ nhõm, vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi.

Hoắc Bắc Hành: "Chỉ là nhìn thấy các ngươi cắn miệng nhau. "

Người bạn trai:!!

Ủa sao kêu không nhìn thấy gì?

Người bạn trai đỏ mặt hắng giọng, muốn giải thích, ngẩng đầu liền thấy Hoắc Bắc Hành vẻ mặt khó hiểu nhìn mình: "Hai người cắn miệng nhau làm gì, không sợ đau sao? "

Người bạn trai nhìn vẻ mặt không hiểu của đối phương, giải thích: "Đó không phải là cắn, đó là hôn." "

Hoắc Bắc Hành: "Có gì khác biệt không? "

Người bạn trai:... Hình như cũng không có gì khác biệt.

Sợ Hoắc Bắc Hành thấy rồi học xấu, người đàn ông mở miệng nói: "Chuyện cắn môi với nhau, chỉ có thể làm với người mình thích, người khác không được, biết chưa? "

Tuy rằng ở trong phòng thay đồ hôn môi có chút điên cuồng, nhưng hắn chính là chiến sĩ thuần khiết yêu thương.

Hoắc Bắc Hành mười vạn câu hỏi vì sao: "Tại sao thích nhau thì phải cắn miệng?"

Người bạn trai: " Tiểu tử thúi, tôi nói là hôn! Đây là sự biểu hiện của thân mật, đó là... chính là.."

Hoắc Bắc Hành: "Chính là cái gì? "

Người bạn trai: "Là chứng tỏ ngươi và người bạn đó là có mối quan hệ tốt nhất trên thế giới"

Hoắc Bắc Hành:!

Kia chẳng phải là mình và vợ sao.

Nhìn bộ dáng động lòng Hoắc Bắc Hành, trong lòng người đàn ông lộp bộp, tuy Hoắc Nhị phong lưu bên ngoài, nhưng Hoắc Bắc Hành cũng là một đứa trẻ ngoan: "Cậu đừng thử lung tung, chỉ có thể cùng người mình thích, bằng không chính là đùa giỡn lưu manh! Là sẽ bị người ta ném trứng thối. "

Bộ dạng kia giống như hắn bị ném qua.

Hoắc Bắc Hành hiểu rõ, anh không phải loại bắp cải thối không ai yêu này.

Sau khi về đến nhà, trong đầu Hoắc Bắc Hành toàn là làm thế nào để anh và vợ trở thành người thân thiết nhất trên thế giới.

Bật TV lên, hôm nay "Bà xã ngọt ngào chạy nơi đâu" đã chiếu xong rồi, anh buồn chán lướt xem danh sách phim, muốn tìm một bộ phim xem giết thời gian.

Chẳng bao lâu mắt anh rơi vào bộ phim hoạt hình ở phía dưới. "Người đẹp ngủ trong rừng"

Sáng sớm hôm sau, lúc An Nhất tỉnh lại từ trên giường đã là chín giờ sáng, cậu nhìn đồng hồ, có chút ngoài ý muốn, bình thường Hoắc Bắc Hành bảy giờ sẽ khiêng cậu xuống lầu ăn sáng.

Mà lúc này Hoắc Bắc Hành đang nhắm mắt lại, ngủ ở bên cạnh, hai tay đặt trước ngực.

An Nhất:?

Anh ấy luôn ngủ như thế này à?

An Nhất ngồi trên giường duỗi thắt lưng, sau đó vươn ngón tay chọc chọt chọt đối phương: "Hoắc Bắc Hành dậy thôi tới giờ ăn sáng rồi. "

Nhưng Hoắc Bắc Hành nằm bất động, chờ An Nhất cắn miệng mình.

Anh đã sẵn sàng.

Trước đó, anh đã giữ tư thế này suốt ba tiếng đồng hồ, nhưng vợ ngủ nướng không chịu dậy, anh không dám manh động, sợ động đậy vợ sẽ thức giấc sẽ thì kế hoạch sẽ đi đời nhà ma.

Thấy đối phương nằm ở một bên không có động tĩnh gì, An Nhất lại chọt chọt: "Hoắc Bắc Hành, dậy ăn sáng thôi "

Nhưng mà đối phương vẫn không có phản ứng.

An Nhất sửng sốt vài giây, lo lắng nói: " Bệnh rồi sao?"

Hoắc Bắc Hành vẫn mắt nhắm nhưng đột ngột nói: "Không có. "

Đối phương đột nhiên mở miệng làm ếch xanh nhỏ hoảng sợ, An Nhất vỗ vỗ ngực nhỏ: "Anh tỉnh rồi, sao không xuống giường?"

Hoắc Bắc Hành: "Bây giờ tôi là mỹ nhân ngủ trong rừng. "

An Nhất:?

Lại diễn theo cái nào vậy?

Kết thúc câu chuyện Người đẹp ngủ trong rừng là hoàng tử đã hôn công chúa sau đó sống hạnh phúc mãi về sau.

An Nhất cúi đầu nhìn Hoắc Bắc Hành.

Hoắc Bắc Hành: O3O

~~~~~~*

Editor:

Há há người đẹp ngủ trong rừng tui nể mạnh não của Hoắc Đại Bảo quá.

Mấy bà thông cảm nha do tui sống bên trung thời gian dài nên đôi khi câu từ của tui nó bị thuận theo tiếng trung á. Nếu có chỗ nào không hợp lí mí bà cứ góp ý nha!!!