Sau Khi Liên Hôn Cùng Đại Lão

Chương 32: Giả bệnh



Bệnh gì?

An Nhất vừa nghe xong choáng váng vài giây.

Anh không sợ Alpine kiện anh sao?!

Hoắc Bắc Hành vẻ mặt nghiêm túc, anh biết gạt người phải tỏ ra nghiêm túc một chút, như vậy người khác mới có thể thật sự tin tưởng, hơn nữa ý chí bản thân nhất định phải kiên định, mắt đào hoa của hắn nhìn An Nhất không chớp mắt.

Tin đi, tin đi, tin đi, tin đi, tin đi, tin đi, tin đi...

Hoắc Bắc Hành dựa vào ý niệm muốn tẩy não đối phương.

An Nhất bắt gặp ánh mắt của Hoắc Bắc Hành, cuối cùng cũng biết nói dối mà không chuẩn bị là như thế nào, thực ra từ câu đầu tiên Hoắc Bắc Hành nói mình bị bệnh cậu liền biết anh đang nói dối, chỉ là không có vạch trần ra mà thôi.

Ngại tính tình chó của đối phương, cậu yên lặng nhìn Hoắc Bắc Hành " Hay là... anh nghĩ kỹ rồi nói lại?"

Đôi mắt đào hoa của Hoắc Bắc Hành khẽ mở, vốn tưởng rằng dựa vào diễn xuất tài ba của mình thì lời nói dối thiện ý này đã nắm chắc phần thắng trong tay ai ngờ gặp phải vấn đề ngược lại, anh cho rằng An Nhất không tin, mạnh mẽ đứng lên, thân ảnh cao lớn đưa lưng về phía cửa sổ sát đất, đem ánh sáng chắn hết phía sau, hình thành bóng ma trong nháy mắt bao phủ An Nhất: "Tôi thật sự sinh bệnh! "

Nhìn Hoắc Bắc Hành trước mắt có thể một phát tiễn ếch xanh nhỏ đến cửa Thiên An Môn báo danh.

An Nhất:....

An Nhất hít sâu một hơi.

Tôi đã phối hợp với anh để diễn rồi vậy mà anh nhắm mắt làm ngơ ~

Cậu thậm chí còn cho đối phương một cơ hội, lại không nghĩ tới anh không tận dụng nó.

An Nhất lần thứ hai ném cho Hoắc Bắc Hành một cành ô liu: "Vậy anh bệnh gì?"

Đàn ông, suy nghĩ kỹ rồi nói sau.

Hoắc Bắc Hành vẻ mặt nghiêm túc: "Bệnh Alibaba. "

An Nhất:...

Trong mấy giây ngắn ngủi, tên bệnh đã thay đổi một cách ngoạn mục.

Hoắc Bắc Hành sợ lần này An Nhất còn không tin, ra vẻ khó chịu ho dài vài cái.

Sau đó nhìn mạnh mẽ về phía An Nhất, ánh mắt kiên định.

Nhìn đi! Tôi thực sự bị bệnh!!

An Nhất:...

Hoắc Bắc Hành trong lòng có chút thấp thỏm, chờ đợi câu trả lời của An Nhất.

Anh đã rất chắc chắn, nếu mình bị bệnh vợ mình sẽ không đi ra ngoài làm việc trong mười lăm ngày mà không trở về nhà.

Hôm qua anh nhéo vợ, rồi cũng để cho vợ nhéo lại nhưng mà vợ lại không nỡ.

Vì vậy, vợ chắc chắc thích mình nhất, chắc chắn sẽ vì mình bị bệnh mà ở nhà.

Hơn nữa trên mạng cũng nói như vậy, nói cách này là hiệu quả nhất.

Hoắc Bắc Hành tin tưởng vào tình yêu của vợ dành cho anh và câu trả lời của cư dân mạng.

An Nhất mím môi, mấy chữ lặp đi lặp lại bên miệng mấy lần "Bệnh Alibaba? "

Hoắc Bắc Hành kiên định gật gật đầu "Tôi chính là bị bệnh này. "

An Nhất 🙂

Anh đang nói về bệnh Alzheimer.

Hoắc Bắc Hành có lẽ là người duy nhất nói ra hai cái tên bệnh kì quặc kia mà mặt không đổi sắc.

Hoắc Bắc Hành vai rộng chân dài, huống chi anh mỗi ngày ở nhà đều cởi trần thân trên, đường cong cơ bắp trên người cực kì săn chắc đẹp mắt, cho dù cố ý giả bệnh cũng nhìn không ra một tia suy yếu nào trên người anh.

Người ta thường nói lúc giao mùa thường dễ bị bệnh cảm cần chú ý giữ ấm cho cơ thể nhưng Hoắc Bắc Hành không cần, anh dựa vào nhiệt độ của bản thân tự làm ấm mình, mùa hè thì cởi trần thân trên đi loanh quanh trong nhà đến mùa thu cũng không chịu mặc, cho dù chênh lệch nhiệt độ ngày và đêm lớn, nhiệt độ thay đổi liên tục, đối phương cũng không có dấu hiệu bị ốm, cả người đều tản ra hai chữ.

Khỏe mạnh.

Thấy cậu mãi không lên tiếng,

Thấy người chậm chạp không nói lời nào, Hoắc Bắc Hành có chút không kiềm chế được, tính tình đứa nhỏ căn bản không chịu nổi vài phút chờ đợi dài dằng dặc, Hoắc Bắc Hành cúi đầu nhìn An Nhất, thăm dò hỏi: "Bà xã, em có tin không?"

An Nhất lắc đầu theo bản năng.

Hoắc Bắc Hành:!

Khuôn mặt đẹp trai góc chết của Hoắc Bắc Hành xuất hiện kinh ngạc, không thể tin được: " Bà xã, sao em không tin?!"

An Nhất:...

Điều này có cần thiết phải hỏi tại sao không?

Bởi vì cậu không bị ngốc.

Cậu vốn định nói tin, nhưng vậy thì quá mức trái lương tâm, ếch xanh nhỏ cảm thấy có lỗi với chính mình.

Vài phút sau, Hoắc Bắc Hành tuyệt vọng đi ra khỏi thư phòng, giống như cây con bị sương gió vùi dập, không có tinh thần, kế hoạch thất bại, khiến anh rất buồn.

Nếu anh không thể giữ vợ ở lại, thì vợ sẽ rời khỏi mình trong mười lăm ngày.

Nhớ tới bức ảnh Triệu Ninh Trác gửi cho anh hôm qua, nghĩ đến An Nhất muốn cùng người khác khoác tay đến tận mười lăm ngày, trong lòng anh dâng lên một nỗi lo lắng nóng như lửa đốt, thật giống như một ngọn lửa đang hừng hừng cháy rực lại được thêm một đống cúi vào, bùm bùm lửa cháy ngày càng mạnh.

Phiền lòng hết sức, Hoắc Bắc Hành kéo Triệu Ninh Trác ra khỏi danh sách đen, có lẽ đối phương có thể có cách.

Bên kia, Triệu Ninh Trác đang ở công ty xem hợp đồng, điện thoại di động đặt ở bên cạnh bàn truyền đến thông báo có tin nhắn, thuận tay cầm tới nhìn là Hoắc Bắc Hành gửi tới.

Mở tin nhắn, Hoắc Bắc Hành: "Tôi gặp phải một khó khăn. "

Triệu Ninh Trác vẻ mặt ngốc lăng, không biết vì sao tên chó này gặp khó khăn lại gửi tin nhắn cho hắn.

Triệu Ninh Trác cúi đầu đánh chữ: "Tại sao cậu lại nghĩ tôi sẽ giúp cậu?"

Thật là nực cười.

Hoắc Bắc Hành cảm thấy đối phương thật ngu xuẩn mới hỏi một câu thiểu năng như vậy: "Bởi vì cậu là bạn tốt nhất của tôi."

Bạn tốt không phải tất cả đều giúp đỡ lẫn nhau sao?!

Triệu Ninh Trác nhìn tin nhằn gửi tới, trầm mặt vài giây, đối phương bây giờ là một kẻ ngốc, gặp phải khó khăn tìm hắn coi như là đang cầu hắn, hắn không cần phải so đo với một kẻ ngốc.

Triệu Ninh Trác giật mình chợt nhận ra rằng Hoắc Bắc Hành có một vị trí cực kỳ quan trọng trong Hoắc gia, trước khi Hoắc Bắc Hành không ngốc thì cũng có không ít người chướng mắt cậu ta dù sao ai ủng hộ Hoắc Chiêm Lâm đều sẽ coi Hoắc Bắc Hành là một kẻ ăn chơi trác táng không có tiền đồ. Khi đó thì không dám làm gì cậu ta hiện tại người ngốc rồi thì chẳng phải là thời cơ tốt để trả thù sao. Đối phương tìm hắn, rất có thể là bởi vì chuyện bên trong Hoắc gia.

Sắc mặt Triệu Ninh Trác trở nên nghiêm túc, bàn về thương chiến thì chính là sở trường của hắn rồi.

Triệu Ninh Trác trả lời tin nhắn: "Khó khăn gì?. "

Hoắc Bắc Hành thành thật nói: "Bà xã tôi nói muốn ra ngoài làm việc mười lăm ngày, tôi không muốn em ấy đi, cậu giúp tôi nghĩ cách đi. "

Triệu Ninh Trác bên kia đọc được tin tức:...

Chỉ có thế à?

Vợ cậu có đi hay không có liên quan đếch gì đến tôi.

Cũng không quên cảm thán rằng vợ cậu ta cuối cùng cũng không cần cậu ta nữa.

Hai mươi năm trước, cậu cướp bạn gái nhỏ của tôi, hai mươi năm sau, vợ cậu bỏ anh chạy.

Hoắc Bắc Hành, đây là phúc báo của cậu đó.

Hoắc Bắc Hành chờ tin nhắn của đối phương, chờ mãi không thấy liền bắt đầu hối người: "Cậu có cách gì không? "

Nhìn người bên kia sốt ruột, bàn tính trong mắt Triệu Ninh Trác gảy cành cạch "Cậu giả bệnh với vợ cậu đi, cậu bị bệnh vợ sẽ không đi nữa!".

Hàng lông mày sắc bén của Hoắc Bắc Hành nhíu lại, cách này đã dùng qua rồi, không có hiệu quả huống chi lúc nãy anh nói dối tỉ mỉ đến mức hoàn hảo như vậy, hoàn toàn không nhận ra vấn đề gì.

Hoắc Bắc Hành: "Tôi đã nói với bà xã, nhưng bà xã tôi không tin. "

Triệu Ninh Trác: "? "

Triệu Ninh Trác: "Cậu nói với vợ cậu là cậu sinh ra bệnh gì? "

Hoắc Bắc Hành: "Bệnh Alzheimer. "

Triệu Ninh Trác:...

Hoắc Bắc Hành: "Cậu nói vì sao bà xã không tin tôi bị bệnh? "

Triệu Ninh Trác:...

May mắn thay.

Nếu vợ cậu tin thì chính là vợ cậu bị bệnh.

Triệu Ninh Trác giải thích, tên bệnh trong miệng Hoắc Bắc Hành, bệnh Alzheimer, tầm năm mươi tuổi mới có thể mắc bệnh, cậu hai mươi lăm tuổi làm sao mà bị được.

Với đầu óc hiện tại của Hoắc Bắc Hành, dám chắc cũng là tìm kiếm trên mạng, ngay cả tên bệnh cũng không hiểu liền đi lừa gạt người khác.

Triệu Ninh Trác bắt đầu nghĩ biện pháp cho người ta: "Cậu nói bệnh này lố quá rồi, đổi lại nói là cậu bị cảm đi!"

Hoắc Bắc Hành đối với lời nói dối này có chút không hài lòng, cảm thấy một chút khó khăn cũng không có: "Cảm mạo tính là bệnh gì? "

Ngủ một giấc là hết bệnh mất tiêu.

Triệu Ninh Trác lại không nghĩ như vậy, nói một hơi dài gửi qua "Cậu cứ nghe tôi, cảm mạo cũng có thể biến chứng rất nghiêm trọng, hơn nữa những bệnh nan y mà cậu nói vợ cậu lại không biết, còn không bằng nói đơn giản, cậu còn biết giả bộ như thế nào, tôi hỏi cậu, cậu có biết dấu hiệu bệnh Alpine gì đó như thế nào không?"

Hoắc Bắc Hành bừng tỉnh, ồ té ra đến bản thân anh cũng thật sự không biết.

Trách không được vợ mình không tin, thì ra là mình vừa rồi giả bệnh không giống, anh căn bản không biết bệnh Alpine gì đó có triệu chứng gì.

Nhưng anh đã lừa gạt vợ một lần, lỡ lần này vợ không tin thì làm sao bây giờ?

Hoắc Bắc Hành: "Tôi sợ tôi lại nói dối thì em ấy sẽ không tin nữa. "

Triệu Ninh Trác tận tâm tận lực cho bạn tốt: " Vậy cậu cứ giả bộ không thoải mái, đau đầu buồn nôn, tốt nhất là không ăn cơm tối rồi tìm bác sĩ đi, mặc kệ bác sĩ nói thế nào, cậu cứ khẳng định là cậu bị cảm là được"

"Nhớ kỹ, ra tay trước mới chiếm được lợi thế, bác sĩ tới cậu liền nói cậu bị bệnh."

Bác sĩ Hoắc gia hẳn là hiểu ánh mắt, khẳng định có thể nhìn ra mục đích của Hoắc Bắc Hành, dù sao hiện tại đối phương ngốc, trực tiếp viết mục đích lên mặt.

An Nhất và Hoắc Bắc Hành, bác sĩ nhất định sẽ chọn giúp Hoắc Bắc Hành lừa An Nhất.

Hoắc Bắc Hành ghi nhớ kĩ, định làm theo lời Triệu Ninh Trác nói, trước khi hành động còn không quên nói cảm ơn với đối phương: " Cậu thật sự là bạn tốt nhất của tôi. "

Khóe miệng Triệu Ninh Trác bất giác nhếch lên mỉm cười, chỉ là chuyện nhỏ thôi.

Một giây sau, tin nhắn của Hoắc Bắc Hành lại một lần nữa nhảy ra.

Hoắc Bắc Hành: "Cảm ơn cậu, chó con. "

Triệu Ninh Trác:...

Đừng giả vờ nữa, đồ khốn, cậu ta xứng đáng bị vợ ra ngoài mười lăm ngày mà không dẫn người theo.

Bảy giờ tối, An Nhất từ thư phòng đi ra, xuống lầu ăn tối, đến khi đi tới phòng ăn lại không thấy bóng Hoắc Bắc Hành.

An Nhất ngồi xuống đợi một hồi mãi đến khi người giúp việc bưng thức ăn lên, cũng không thấy người đâu cả.

An Nhất nghi hoặc hỏi người giúp việc bên cạnh: "Hoắc Bắc Hành đâu?"

Đối phương cũng không biết, thiếu gia bọn họ từ khi trở thành kẻ ngốc vẫn luôn ăn đúng giờ, bình thường đã sớm ở phòng khách đợi, hôm nay thấy không có người, giúp việc nói: " Tôi đi lên tìm thiếu gia."

An Nhất đứng lên, "Không cần, để tôi đi."

An Nhất rời khỏi nhà ăn đi lanh quanh ở tầng một nhưng không thấy ai, Mùa hè ngọt ngào và công chú Lily đang hừ hừ ăn thức ăn của nó, Hoắc Bắc Hành cũng không có ngoài sân, bình thường anh sẽ mang theo bọn chó đi trong sân hoặc vườn hoa.

An Nhất nhấc chân lên lầu, sau khi xem qua từng phòng, cuối cùng tìm được Hoắc Bắc Hành trong phòng ngủ.

Chỉ thấy trên giường Kingsize nhô lên một đống, nghe được tiếng bước chân, Hoắc Bắc Hành biết là An Nhất.

An Nhất đi tới bên giường, nhẹ giọng mở miệng, "Hoắc Bắc Hành, anh ngủ chưa? "

Hoắc Bắc Hành quấn chăn lắc đầu, cảm mạo thì nhiệt độ cơ thể nhất định phải cao, Triệu Ninh Trác nói phải giả vờ giống một chút, vợ mới có thể tin tưởng, Hoắc Bắc Hành quấn chăn nằm trên giường cả buổi chiều, muốn đem nhiệt độ cơ thể hấp nóng lên một chút.

An Nhất giơ tay kéo chăn trên đầu đối phương xuống, "Vậy chúng ta xuống ăn cơm đi, hôm nay có món thịt sườn anh thích"

Hoắc Bắc Hành nghe xong có chút động tâm, nhưng vẫn cứng rắn đè nén cơn thèm ăn trong lòng, ra vẻ khó chịu lắc đầu "Tôi không muốn ăn. "

An Nhất:?

Ếch xanh nhỏ trợn tròn mắt.

Anh đang nói về ai vậy?

Người này không phải là anh phải không?

An Nhất bất ngờ bình thường Hoắc Bắc Hành thích ăn những món chế biến từ thịt nhất "Thật sự không đi sao? "

Hoắc Bắc Hành lắc đầu "Không đi, bà xã tôi có chút khó chịu. "

An Vừa nhìn mặt của Hoắc Bắc Hành có chút đỏ "Chỗ nào khó chịu? "

Hoắc Bắc Hành dựa theo Triệu Ninh Trác nói cho cậu biết "Tôi đau đầu, còn có buồn nôn nữa. "

Sau đó, không đợi An Nhất lên tiếng, tiếp tục nói: "Bà xã, chúng ta tìm bác sĩ đi. "

An Nhất giơ tay sờ sờ trán Hoắc Bắc Hành, quả thật có chút nóng "Hẳn là bị cảm. "

Cậu liền đứng dậy: "Anh chờ tôi một chút, tôi sẽ đi tìm Chung bá, bảo ông ấy gọi bác sĩ gia đình tới. "

Hoắc Bắc Hành nhìn An Nhất rời khỏi phòng, khóe miệng khẽ nhếch, Triệu Ninh Trác nói không sai, vợ thật sự tin.

An Nhất xuống lầu tìm Chung bá hỏi ông số điện thoại bác sĩ gia đình, sau đó liên lạc với đối phương.

Sau khi bác sĩ gia đình đến nhà, An Nhất nói với người nọ: "Thật là ngại quá để cho bác sĩ phải chạy đến trong đêm"

Bác sĩ gia đình tràn đầy năng lượng, "Không, An tiên sinh, không cần khách khí như vậy, đây đều là những gì tôi nên làm. "

An Nhất không ngờ đối phương lại chuyên nghiệp như vậy.

Ngay sau đó liền nghe bác sĩ gia đình nói: " Dù sao một năm tôi mới đến được một lần xem bệnh cho thiếu gia."

An Nhất:...

Một năm một lần, một lần kiếm được một năm.

Tiền lương của hắn đều là phát hàng tháng, bất luận Hoắc gia có tìm hay không, tiền lương mỗi tháng đều đúng giờ ting ting vào tài khoản, nhưng mà Hoắc Bắc Hành còn không sinh bệnh, tiền này hắn cầm có chút chột dạ.

Lần trước Hoắc Bắc Hành xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hôn mê ở bệnh viện, hắn cũng có theo vào, nhưng cộng thêm anh tổng cộng có năm bác sĩ, khiến hắn rất khó phát huy, lúc này thiếu gia bị bệnh có thể xem như sân khấu của hắn tới rồi.

Lần này sẽ cho bọn họ nhìn thấy giá trị của việc tốt nghiệp từ trường y khoa hàng đầu trong nước.

Bác sĩ theo An Nhất hưng phấn xông lên lầu, chuẩn bị thể hiện thân thủ.

An Nhất đẩy cửa phòng ra, Hoắc Bắc Hành ngoan ngoãn nằm trên giường, giống như lúc anh rời đi, ngay cả tư thế cũng không thay đổi.

Thấy bác sĩ đến, nhớ rõ lời triệu Ninh Trác nói, phải nói trước để trong suy nghĩ của bác sĩ nhận định rằng bản thân anh bị bệnh.

Bác sĩ vừa đi đến bên giường, chuẩn bị mở hộp y tế của mình ra, liền nghe Hoắc Bắc Hành mở miệng nói: "Tôi bị bệnh. "

Bác sĩ sửng sốt: "Thiếu gia biết mình bệnh gì sao? "

Hoắc Bắc Hành gật gật đầu "Tôi bị sốt. "

Bác sĩ cho rằng đối phương đã đo nhiệt độ cơ thể trước đó "Cao bao nhiêu? "

Hoắc Bắc Hành: "Cao 1m89. "

Bác sĩ:...

An Nhất:...

Sau khi trả lời, Hoắc Bắc Hành lại có chút không xác định: "Chờ một chút hình như không phải cao 1m89 đâu"

Hoắc Bắc đi xuống giường, từ phòng thay đồ lấy thước xích ra, đo chiều cao tại chỗ, sau đó trên mặt vui vẻ "Là 1m9. "

Bác sĩ:...

An Nhất:...

Hoắc Bắc Hành từ trên giường đi xuống, hơi nóng trên người cũng trong nháy mắt bay đi mất, bác sĩ yên lặng quay đầu nhìn về phía An Nhất.

Bác sĩ chết lặng mở miệng: "Thiếu gia, thật sự bệnh sao? "

An Nhất:...

Bị bệnh, bệnh thần kinh.

Nhìn Hoắc Bắc Hành biết mình đã cao thêm một centimet, vui vẻ mà sinh long hoạt hổ, An Nhất mím môi, không để bác sĩ chẩn đoán lần nữa, mà nói: "Thật sự bị bệnh, kế tiếp tôi chăm sóc anh ấy là được rồi, phiền anh chạy một chuyến bác sĩ. "

Nói xong liền mời bác sĩ ra khỏi cửa.

Vị bác sĩ có ý định thể hiện bản lĩnh của mình:...

Cuộc sống của hắn đã bị mệnh để phá vỡ.

Sau khi bác sĩ đi, Hoắc Bắc Hành vui vẻ ngã xuống giường, thật tốt quá, lần này vợ thật sự tin anh bị bệnh.

Anh quay đầu nhìn An Nhất: "Vợ, tôi bị bệnh, em còn đi sao? "

An Nhất mỉm cười, cậu bé ngốc, tất nhiên là.

"Đi chứ."

Hoắc Bắc Hành:!

Anh đã nằm trên giường còn bị bệnh nữa: "Tại sao? Bà xã, tôi bị cảm mà. "

An Nhất giải thích: "Cảm thì chỉ cần bảy ngày là tốt rồi, vừa hay tôi đi là bảy ngày sau đó"

Hoắc Bắc Hành:...

Điều này... Điều này không giống như những gì đã nói trước đó!!

Nhìn vẻ mặt của Hoắc Bắc Hành như bị sét đánh giữa trời quang, An Nhất ngồi xuống bên cạnh anh "Hoắc Đại Bảo, anh không bị bệnh, vì sao phải lừa tôi bị bệnh? "

An Nhất mở miệng nhưng không có trách cứ, Hoắc Bắc Hành lại mím môi không nói lời nào, giống như có cái gì đó khó nói.

Hôm qua nói cậu nói muốn đi công tác nửa tháng, An Nhất liền cảm giác được Hoắc Bắc Hành có gì đó không đúng.

An Nhất đến gần một chút, mở miệng hỏi: "Là bởi vì không muốn tôi đi sao? "

Hoắc Bắc Hành ôm người vào trong ngực, ôm chặt.

Ếch xanh nhỏ: Hự hự

Cảm giác nghẹt thở quen thuộc này.

Hoắc Bắc Hành ôm người, gật gật đầu.

Hoắc Bắc Hành: "Tôi sợ em đi ra ngoài sẽ thích người khác. "

An Nhất giơ tay vỗ vỗ đầu chó của anh "Không đâu, tôi sẽ không thích người khác. "

"Vậy lỡ có thì sao?" Hoắc Bắc Hành: "Ngộ nhỡ, em thật sự thích người khác thì sao? "

An Nhất: "Anh yên tâm. "

Hoắc Bắc Hành ngẩng đầu nhìn về phía cậu.

An Nhất thẹn thùng cười: "Nếu có, tôi sẽ không để cho anh biết." "

Trên mặt Hoắc Bắc Hành hiện lên nụ cười.

Vợ anh ta rất chu đáo.

~~~~~~~*

Editor:

Triệu Ninh Trác người sắm vai kẻ thù đội trời chung nửa mùa. 🙂

tui mới thấy bạn nhỏ này nè, đẹp ghê, đúng là tuổi trẻ bây giờ gen đẹp quá