Sau Khi Gả Cho Hoàng Tử Tàn Tật

Chương 138: Hạt lựu



Khi bước ra khỏi Thái Cực điện, giờ Sửu đã qua. Đêm dài bao phủ, thời gian Bùi Nguyên đi đến Trường Thu cung chưa đến một nén nhang, trên áo bào đã dính một tầng hạt sương.

Hắn đi qua góc tường của cung điện, có cung nữ nhìn trong thấy hắn, chạy vội vào trong điện thông báo: “Nương nương, Tứ điện hạ tới.”

Bảo Ninh lập tức đứng lên, áo ngoài chưa kịp mặc đã chạy ra ngoài, Hoàng hậu muốn kéo tay nàng nhưng không được, cũng tranh thủ đi theo sau.

“A Nguyên!” Bảo Ninh nhào vào vòng tay Bùi Nguyên, trên người hắn có khí lạnh khiến nàng rùng mình, Bảo Ninh không để ý tới, nắm tay hắn hỏi: “Viên Tử sao rồi? Nửa canh giờ trước có người đến cưỡng ép mang hắn đi, mẫu hậu lo lắng, sai người đến Thái Cực điện thám thính, nhưng trước cửa Thái Cực điện có trọng binh canh giữ, không thể vào được.”

Hoàng hậu cũng đi theo lo lắng hỏi: “Đúng vậy, xảy ra chuyện gì? Việc của người lớn, bắt một đứa bé đến làm gì?”

“Hiện giờ hắn không sao, có ma ma dẫn hắn đi ngủ, mẫu hậu không cần lo lắng chuyện đó.” Bùi Nguyên nắm tay Bảo Ninh đưa nàng vào trong điện, một bên khuyên Hoàng hậu: “Thân thể mẫu hậu yếu đuối, đã rất muộn, sự tình cũng lắng lại, ngài mau đi nghỉ ngơi. Nhi thần đưa Ninh Ninh về nhà trước, đợi nàng tĩnh dưỡng mấy ngày, rồi lại tiến cung thăm ngài.”

Hoàng hậu nhíu mày, ân cần nói: “Chẳng mấy chốc trời sẽ sáng, không bằng ở lại đây một đêm, khi trời sáng đi sau?”

Bước vào đại sảnh, có cung nữ mắt sắc bén dâng y phục cho Bảo Ninh, Bùi Nguyên tự nhiên lấy cho Bảo Ninh mặc, từ chối nói: “Tạ ơn mẫu hậu, nhưng Bảo Ninh nhận giường, đổi nơi khác ngủ không ngon, tối nay không ở lại đây.”

“Như vậy cũng được.” Hoàng hậu có chút thất vọng, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần, nhìn Thu ma ma nói, “Gió đêm lạnh, ngươi cầm một cái áo khoác của ta tới đây, bụng Bảo Ninh vẫn không thoải mái, cầm thêm túi sưởi tay nữa, mau lên.”

Bùi Nguyên nhìn Hoàng hậu nói lời cảm tạ, Bảo Ninh rất mệt mỏi, nỗi lòng của nàng hạ xuống, buồn ngủ tiến đến, lùi ra sau dựa lên khuỷu tay Bùi Nguyên ngủ gà ngủ gật.

Hoàng hậu nhìn nàng chằm chằm, khóe môi không giấu được tươi cười, chỉ vào Bảo Ninh, nhìn Bùi Nguyên nói: “Ngươi nhìn xem, Ninh Ninh sắp ngủ rồi.”

“Nàng ấy luôn thích ngủ.” Bùi Nguyên ôm nàng trước ngực, cúi đầu nhìn mắt nàng, nói khẻ: “Buổi trưa nàng không được ngủ, đêm nay thức muộn, đoán chừng phải hoãn gặp mặt lại hai ba ngày nữa.

Thanh âm của Hoàng hậu cũng nhỏ lại, yêu thương nói: “Nàng vẫn còn nhỏ, mới mười mấy tuổi, ngủ nhiều ngủ ngon, có cơ hội cải thiện vóc dáng.”

Bùi Nguyên xoa nắn mặt Bảo Ninh, cười nói: “Khó mà nói trước. Nàng lười biếng, ngày thường bảo nàng ấy nhảy nhiều, nàng không chịu, không ngồi thì nằm. Ăn nhiều ngủ nhiều có lợi ích gì, thịt phát triển về ngang, trước kia cằm nhọn hoắt, ngài nhìn đi, bây giờ đã sắp cùn.”

Hoàng hậu giải vây giúp nàng: “Ninh Ninh của chúng ta xinh đẹp nhất, nhìn cái mũi nhỏ miệng nhỏ này, thật duyên dáng! Bất kể cao hay thấp, mập hay ốm, nàng vẫn đẹp.”

“Đừng để nàng nghe thấy.” Bùi Nguyên rủ mắt xuống nhìn chằm chằm mặt Bảo Ninh, thanh âm nhu hòa đến nổi ngay cả Hoàng hậu cũng không dám tin, “Nàng thích nhất được người khác khen nàng đẹp, nếu biết ngài khen nàng, cái đuổi nhỏ muốn vểnh đến bầu trời.”

Hoàng hậu mỉm cười, im lặng nửa ngày, mới mở miệng nói: “Trông thấy con sống tốt, ta cũng an tâm. Triệt nhi mất tích sắp được một năm, không hề có tin tức gì, ta biết bệ hạ sai người đi tìm tung tích, hình như tìm quanh vùng núi Tề Liên. Nhưng về sau, lại có tin tức truyền đến, nói tìm được ngọc bội Triệt nhi từng đeo, không hề thấy bóng người. Núi Tề Liên nhiều sơn phỉ hoành hành, Triệt nhi có thể đã… Dù sao trước khi mất tích, trên người hắn còn có vết thương.”

“Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, nếu không, bất cứ tin tức nào đều không đáng tin.” Bùi Nguyên ngắt lời bà, “Mẫu hậu, qua ít ngày nữa con đích thân lên núi Tề Liên một chuyến, nhất định đưa ca ca về cho ngài. Trước đó, ngài phải tĩnh dưỡng thật tốt.”

Hoàng hậu cười: “Ta tự dọa mình sợ.”

Bùi Nguyên không biết an ủi thế nào, cũng không biết an ủi ai khác ngoại trừ Bảo Ninh, dừng một chút, nói: “Qua vài ngày nữa Bảo Ninh đến chơi với ngài.”

Thu ma ma cầm đồ vật đến, Bùi Nguyên gọi Bảo Ninh tỉnh lại, bọc kỹ áo khoác, nói từ biệt với Hoàng hậu.

***

Bảo Ninh mệt muốn chết rồi.

Sau khi nàng biết Viên Tử vẫn ổn, tinh thần nàng như được thư giãn, lập tức có cảm giác mệt mỏi, muốn ngủ một giác. Về sau mơ mơ màng màng, về đến nhà cũng không biết, chỉ nhớ Bùi Nguyên ôm nàng từ xe ngựa vào phòng, cởi giày, lau mặt xoa tay cho nàng.

Chân tay hắn vụng về, chậu rơi xuống đất một lần, tiếng vang quá lớn, khiến A Hoàng ngủ cách vách kêu lên.

Bùi Nguyên tức giận mắng chó, nàng cũng không vui, phê bình hắn hai câu, Bùi Nguyên im lặng.

Ký ức về sau đều không có, tỉnh lại lần nữa, trời vẫn tối.

Bùi Nguyên đốt ngón đèn mờ nhạt ngồi vên cạnh, khoanh chân tách hạt lựu.

Bảo Ninh hơi mở mắt, thấy trong tay hắn cầm con dao nhỏ, nghiêm túc tách từng hạt lựu ra, để thịt lựu sang một bên. Hình như hắn làm rất lâu, hạt lựu xếp thành tòa núi nhỏ, hết sức chuyên chú, nàng tỉnh lại cũng không phát hiện.

Bảo Ninh thấy lòng mình ngọt ngào, dịch mông đến, ôm eo hắn hỏi: “Cho ta sao?”

“Tỉnh rồi?” Bùi Nguyên liếc nhìn nàng một cái, cười tiếp tục làm việc, “Bụng còn khó chịu không?”

Bảo Ninh tinh tế cảm nhận một chút, trả lời: “Tốt hơn nhiều, chỉ có một chút không thoải mái.”

“Vậy là tốt rồi.” Bùi Nguyên lau tay, xoa rối tóc nàng, “Đợi chút nữa ăn một bát cơm, rồi ngủ một giấc, sáng mai sẽ ổn. Bây giờ đi rửa mặt, ra ngoài đi lại một chút, hoạt động dãn gân cốt. Ngủ từ lúc mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn, thắt lưng không đau à?”

“Vậy chàng xoa xoa cho ta đi.” Bảo Ninh nhào vào ngực hắn, khuôn mặt cọ lên vai hắn, “Chân ta cũng đau.”

Bùi Nguyên ghét bỏ dùng tay đỡ trán nàng: “Một ngày chưa rửa mắt, còn không biết xấu hổ cọ lên y phục trắng của ta, hại ta phải đi giặt?”

Bảo Ninh không cọ nữa, vừa chột dạ vừa mạnh miệng: “Mặt ra coi như không rửa, so với y phục của chàng còn sạch hơn.”

Bùi Nguyên liếc nàng một cái, đẩy bàn ra, vỗ chân mình nói: “Tới đây, ta bóp chân cho nàng.”

Bảo Ninh lại vui vẻ nằm sấp xuống, mặt hường về cái bàn, nhìn lựu trong chén, biết mà còn hỏi: “Tách lựu cho ta ăn sao?”

“Cho heo con.” Bảo Ninh bóp mông nàng một cái, “Để tay xuống, trước tiên đừng đụng, chút nữa rửa tay rồi ăn.”

Bảo Ninh vẫn cảm thấy ngọt ngào, Bùi Nguyên nhà nàng thật sự càng nàng càng tiến bộ, càng trở lên tri kỉ, thậm trí còn tách hạt lựu cho nàng, tâm ý tốt bao nhiêu!

Bảo Ninh làm bộ ngượng ngùng từ chối: “Ai da, sao phải phiền toái như vậy, chàng cứ đưa cho ta là được. Nhìn chàng mệt, trong lòng ta cảm thấy khó chịu.”

“Không mệt, nàng ăn vui là được.” Bảo Ninh chậm rãi bóp eo cho nàng, “Nam viện của chúng ta có cây lựu, bình thương ta không đến đó, hôm nay nghe Lưu ma ma nói mới biết được. Trần Già và ta đi hái, nàng nói xem, hái lựu khá thú vị, trồng hoa cỏ chắc cũng thứ vị, khi nào rảnh ta thử một chút. Nhưng ta không thể trồng mấy bông hoa muôn hồng nhìn tía, nếu người ngoài biết được ta sẽ mất mặt, nói ta nữ tính.”

*Muôn hồng nghìn tía (Xá tử yên hồng): khoe màu đua sắc, nhiều màu sắc rực rỡ, tạo nên cảnh sắc lộng lẫy.

Bảo Ninh hừ nói: “Chàng đừng nghĩ nhiều, đại thi nhân đều thích hoa cỏ, nào là hoa mẫu đơn này, hoa cúc này, hoa mai này, đều được thiên cổ ca tụng.”

“Ta không phải đại thi nhân.” Bùi Nguyên nói, “Hay là không trồng hoa nữa, trồng mấy loài cây nhỏ khác. Trần Già nói cho ta, rau hẹ rất dễ trồng, đơn giản. Mà chỉ trồng một gốc rễ sẽ ra thêm một gốc nữa, trồng hai hàng ngắn đủ ăn cả mùa hè.”

Bảo Ninh trầm tư môt chút: “Tùy chàng vậy, chàng vui là được.”

Bùi Nguyên một bên bóp chân, một bên nói chuyện phiếm với nàng: “Tiểu tử Trần Già này, trước kia không phát hiện, hôm nay mới biết hắn nói nhiều như vậy.”

Bảo Ninh từ từ nhắm hai mắt hỏi: “Thế nào?”

Bùi Nguyên nói: “Ta đi cùng hắn một đoạn đường, hắn lải nhải với ta chuyện lão nương nhà hắn. Nói mẹ hắn chịu khó lại giản dị, hắn là con út, bà thương hắn nhất, khi còn bé dẫn hắn lên núi cắt cỏ cho heo ăn, nói mấy con heo kia vừa đen vừa to, đầu giống cối xay ngô, còn cắn người nữa. Nhưng bây giờ mẹ hắn đã già, qua tuổi bảy mươi, huynh đệ hắn cũng có chút tiền đồ, nhưng không nuôi heo, bây giờ nuôi trong nhà ca ca hắn.”

Bảo Ninh liếc hắn một cái, cười xuống. Không biết vì sao, Bùi Nguyên nghiêm túc nói chuyện Trần Già chăn heo cùng nàng, nàng cảm thấy sao lại thú vị như vậy.

Bảo Ninh cảm động vì hôm nay Bùi Nguyên thân mật tách hạt lựu, thuận miệng hỏi: “Các chàng còn nói gì nữa?”

Bùi Nguyên nói: “Hôm qua ca ca hắn gửi thư đến, nói mẹ hắn đã lớn tuổi, ngày càng thèm ăn, thích ăn ngọt nhất. Vốn không còn mấy cái răng, tẩu tử của hắn không cho ăn, lão thái thái thèm quá, liền đi hái trộm lựu, tự mình bóc ăn. Kết quả vừa cho vào miệng, chưa vui được hồi lâu, cạnh một tiếng —— hai cái tăng còn lại cũng gãy, do hạt lựu gây lên.”

“…” Ngọt ngào trong lòng Bảo Ninh tiêu tán, nàng xoay người ngồi dậy, nghi ngờ hỏi Bùi Nguyên, “Cho nên, vì Trần Già nói chuyện gãy răng của mẹ hắn, chàng mới tách hạt lựu cho ra?”

Bùi Nguyên lục lọi rút ra kinh nghiệm, nghe thấy Bảo Ninh dùng ngữ khí này, liền biết nàng chắc không không vui, mặc dù không biết vì lý do gì, nhưng phải phủ nhận để xoa dịu cơn giận của nàng. Nhưng mà, nàng đã đoán đúng sự thật.

Sau hai lần lưỡng lự, Bùi Nguyên chần chờ nói: “Phải không?”

Bảo Ninh hỏi lại: “Ta đang hỏi chàng, hay chàng đang hỏi ta?”

“Sao lại ầm ĩ lên?” Bùi Nguyên đặt chén trong tay, đưa đến trước mặt Bảo Ninh, “Không phải lựu thôi sao, nàng ăn thì ăn, không ăn thì thôi. Liên quan gì đến răng của mẹ Trần Già? Nếu không nàng nếm thử đi, ngọt thì nàng ăn, không ngọt thì ta ăn.”

Bảo Ninh lườm nguýt hắn một cái: “Không ngọt.”

“Nàng nói dối à.” Bùi Nguyên ngoan cường cầm chén đưa nàng, “Nàng chưa nếm sao biết không ngọt?”

Bảo Ninh nói: “Lựu ngọt với không ngọt khác nhau ở chỗ nào? Trong tâm ta đều không ngọt.”

Bùi Nguyên nhíu mày mắng: “Bị bệnh gì vậy?”

Hắn nhớ lại vấn đề ở đâu, nhưng không nghĩ ra. Bùi Nguyên suy tư, không bằng tiếp tục nói chuyện Bảo Ninh thích nghe, nàng vừa nghe đến chỗ nào thì cười nhỉ?

Bùi Nguyên nhớ lại, hắn ngồi nghiêm chỉnh, nắm tay Bảo Ninh, vỗ nhẹ trấn an: “Ninh Ninh, hay là chúng ta nói chuyện Trần Già đi chăn heo hồi bé?”

Bảo Ninh kinh ngạc nhìn hắn.

Bùi Nguyên tận lực dùng ngữ khí thanh nhẹ nhất, cho Bảo Ninh cảm giác nhẹ nhõm vui vẻ: “Vừa mới nói đến chỗ Trần Già và mẹ hắn lên núi cắt cỏ heo… Nàng biết cỏ heo như nào không? Nàng nghe cái tên cỏ heo này, khẳng định nghĩ đến thứ heo thích ăn, ừm, nàng nhìn ta ước lượng một chút, đại khái cao như này, thô như này… Ha ha, còn rất có ý tứ! Ngoại ô kinh thành không phải có ngọn núi sao, bên trên chắc cũng mọc cỏ heo, chờ ngày nào trời mát mẻ, chính ta đi hái một chút, mang về nhà nấu canh…”

Bảo Ninh hừ một tiếng: “Chàng tự ăn cỏ heo đi!”

Nàng mặc y phục, đeo giày muốn đi ra ngoài: “Ta muốn ăn mì sợi.”

Bùi Nguyên gọi nàng lại: “Ta còn chưa nói xong chuyện cũ, nàng không muốn nghe?”

Bảo Ninh nói: “Ta muốn ăn thêm hai quả trứng gà.”

Nàng nói xong lâp tức đi ra ngoài, Bùi Nguyên gọi không quay lại, đành phải nâng giọng gọi Lưu ma ma: “Ma ma, ngươi nhìn Vương phi một chút, khuyên nàng đi chậm thôi, bệnh còn chưa khỏi hắn, đừng cho nàng ra ngoài hóng gió.”

Bùi Nguyên lau tay, muốn tiếp tục lột hạt lựu, lại không yên lòng, cầm y phục của Bảo Ninh đuổi theo sau… Còn chưa đi hai bước, nhìn thấy bên trong rơi ra một tờ giấy.

Trang giấy đã cũ kĩ, trông giống một phong thư.

Bùi Nguyên híp mắt lại.