Sau Khi Buông Xuôi Show Thiếu Nhi, Tôi Bỗng Nổi Tiếng

Chương 41



Sau khi ăn tối, Tô Hoài Minh trở về phòng của mình.

Cho đến khi cậu xem xong bộ phim truyền hình gần đây mà cậu đang theo dõi, cậu mới nhận ra rằng đã khá muộn.

Vào thời điểm này trong quá khứ, cậu sẽ đến phòng làm việc của Phó Cảnh Phạn để mang đồ ăn đêm cho hắn, nhưng khi nghĩ đến chuyện buổi sáng, Tô Hoài Minh nheo mắt, tức giận hừ hừ hai tiếng, dự định đi tắm rửa rồi ngủ thẳng cẳng.

Phó Cảnh Phạn không ăn đồ ăn đêm một ngày cũng chẳng chết đói.

Tô Hoài Minh vừa định bước vào phòng tắm thì nghe thấy tiếng gõ cửa, quản gia ở bên ngoài hỏi: "Cậu Tô, cậu đã ngủ chưa ạ?"

Tô Hoài Minh đi tới, mở cửa, "Chưa, ông có việc gì tìm tôi à?"

Vừa dứt lời, cậu đã nhìn thấy khay trong tay quản gia, trên đó có đồ ăn đêm hôm nay.

“Cậu Phó, thấy cậu mãi không mang đồ ăn đêm đến, nên cậu ấy bảo tôi đến hỏi thăm, sợ đêm hôm cậu đói bụng." Quản gia rất hiểu chuyện, lời nói rất có chừng mực.

Nhưng Tô Hoài Minh lại không hiểu chiêu này, cậu thẳng thắn nói: "Đây đâu phải là sợ tôi đói, là anh ta thúc giục tôi mang đồ ăn đêm đến chứ."

"Không không." Quản gia liên tục lắc đầu, “Cậu Phó không có ý thúc giục, chỉ muốn hỏi xem cậu có muốn đi không?"

Tô Hoài Minh cũng có tính nóng nảy, vừa định từ chối thì đã ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng bên chóp mũi.

Dưới sự cám dỗ của đồ ăn ngon, cậu nói chậm lại một chút, "Tôi... tôi thực sự đói rồi, để đồ ăn đêm lại đi."

Dưới ánh mắt ngây người của quản gia, Tô Hoài Minh trực tiếp nhận lấy khay, chào tạm biệt rồi lễ phép đóng cửa lại.

Quản gia nhìn cánh cửa đóng chặt, lúc này mới nhận ra Tô Hoài Minh định bỏ mặc Phó Cảnh Phạn, tự mình thưởng thức đồ ăn đêm.

Nghĩ đến lời dặn của cậu Phó, quản gia khó xử gãi đầu, đi loanh quanh vài vòng tại chỗ, bất lực thở dài, đành đi tìm Phó Cảnh Phạn báo cáo chuyện này.

Tô Hoài Minh không biết những điều này, ngồi trên bệ cửa sổ, tự mình múc một bát canh nấm tuyết.

Gần đây chênh lệch nhiệt độ ngày đêm lớn, hỏa khí cũng mạnh, thích hợp để uống canh hạt sen nấm tuyết.

Canh hạt sen nấm tuyết rất phổ biến, hầu như gia đình nào cũng nấu được, đầu bếp có chút bản lĩnh, nấm tuyết hầm mềm nhừ, nước canh trong suốt có độ keo nửa trong suốt, nhưng vị lại thanh mát, vị ngọt nhạt vừa phải, còn có một loại hương hoa không thể diễn tả thành lời.

Tô Hoài Minh vừa uống hết nửa bát nhỏ thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Tô Hoài Minh tùy tiện nói: "Vào đi."

Cửa mở, nhưng không có tiếng bước chân.

Tô Hoài Minh nghi hoặc ngẩng đầu, thấy Phó Cảnh Phạn cao ráo đứng ở cửa, khoanh tay, lười biếng dựa vào khung cửa.

Tô Hoài Minh nhướng mày, "Sao anh lại đến đây?"

Phó Cảnh Phạn không trả lời, mà lịch sự hỏi: "Tôi có thể vào không?"

Tô Hoài Minh từng thấy nội tâm đen tối dữ dội của Phó Cảnh Phạn, không ăn chiêu này, lạnh lùng nói: "Nếu tôi từ chối, anh sẽ không vào sao?"

Phó Cảnh Phạn không ngạc nhiên trước câu trả lời của Tô Hoài Minh, nhướng mày, "Tất nhiên, nếu không được chủ nhà cho phép, tôi chỉ có thể đứng đây mãi.”

Trong khi nói chuyện, Tô Hoài Minh đã uống hết một bát canh nấm tuyết, có đồ ăn ngon chữa lành, tâm trạng của Tô Hoài Minh đã thoải mái hơn rất nhiều, thấy Phó Cảnh Phạn cao lớn đứng chắn ở cửa, thực sự rất khó chịu, nên miễn cưỡng cho hắn vào.

Phó Cảnh Phạn ngồi xuống vị trí đối diện với bệ cửa sổ, lặng lẽ nhìn Tô Hoài Minh.

Tô Hoài Minh không có ý định mở lời trước, lại múc một bát canh nấm tuyết, vừa cầm thìa lên thì nghe Phó Cảnh Phạn thẳng thắn hỏi: "Tại sao hôm nay không đến mang đồ ăn đêm cho tôi?"

Tô Hoài Minh: "..." Anh còn có mặt mũi để hỏi sao!

Thấy Tô Hoài Minh không muốn trả lời, Phó Cảnh Phạn lại đổi cách nói: "Có phải vẫn còn giận tôi không?"

Tô Hoài Minh ngẩng đầu, cười giả tạo: "Tôi nào dám giận anh chứ, với lại anh cũng không làm gì sai, tôi giận anh làm gì?"

Phó Cảnh Phạn gật đầu đồng ý: "Tôi thực sự không làm gì sai."

Tô Hoài Minh hít một hơi thật sâu, lúc này mới cố nhịn không đuổi Phó Cảnh Phạn ra ngoài.

"Tôi biết cậu đang nghĩ đến chuyện gì, đợi tôi nói xong rồi cậu hãy quyết định có nên giận không." Phó Cảnh Phạn chủ động mở lời.

Tô Hoài Minh chỉ còn cách nuốt lại những lời lẽ hoa mỹ của Trung Quốc vào bụng, khoanh tay, dựa vào phần mềm, rất ra dáng đại ca, giơ cằm về phía Phó Cảnh Phạn, ra hiệu hắn tiếp tục.

"Tôi biết rằng danh hiệu thiết kế chính có thể là một áp lực, hoặc là một sự ràng buộc đối với cậu, nhưng đó không phải là ý định của tôi."

Phó Cảnh Phạn coi Tô Hoài Minh là đối tác, hoàn toàn là thái độ ngang hàng, cố gắng thuyết phục cậu: "Tôi sẽ không tùy tiện đặt mục tiêu hay hạn chế nào khác cho cậu, cũng sẽ không dùng chức danh lãnh đạo để ép cậu, tôi sẽ tạo cho cậu một môi trường hoàn toàn tự do, nếu cậu không yên tâm, có thể đưa ra điều kiện, tôi nhất định sẽ cho cậu câu trả lời thỏa đáng."

Phó Cảnh Phạn hơi nghiêng người về phía trước, đôi mắt đen phản chiếu hình ảnh của Tô Hoài Minh, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Cậu và phu nhân Lý có chung sở thích, ý tưởng sáng tạo có thể va chạm ra nhiều tia lửa hơn, thiết kế cùng bà ấy, chẳng lẽ không phải là một chuyện rất vui vẻ sao?"

Tô Hoài Minh nghe xong câu cuối cùng, há miệng, nhưng không phát ra được âm thanh nào.

Cậu không có thứ gì đặc biệt yêu thích, nhưng sáng tạo và thiết kế đối với cậu không phải là một việc khiến cậu cảm thấy vất vả và đau khổ, hơn nữa còn có lão phu nhân là bạn già, cậu càng thêm mong đợi vào thành quả mà mình có thể thiết kế ra.

Tô Hoài Minh chỉ không thích bị ép buộc làm những việc mà mình không thích, chứ không phải thật sự muốn nằm trên giường cả ngày, không làm gì, há miệng chờ cơm.

Mặc dù sẽ phải bỏ ra một chút tâm sức, nhưng cậu không hề bài xích chuyện này.

Điều thực sự khiến cậu lo lắng là vì chuyện này, mà bị buộc phải cạnh tranh khốc liệt, còn nảy sinh nhiều ràng buộc khác. Chẳng hạn như đến lúc phải ly hôn, cậu lại không thể thoát thân kịp thời vì cái danh hiệu thiết kế chính này.

Cảm nhận được thái độ của Tô Hoài Minh đã có chút mềm mỏng, Phó Cảnh Phạn tiếp tục nói: “Cậu có thể thử nêu ý kiến với tôi, xem tôi có đồng ý với cậu không?"

Tô Hoài Minh với thái độ "thử thì cũng chẳng mất gì", hỏi: "Nếu tôi trở thành thiết kế chính này, bốn tháng sau tôi muốn từ chức, anh không được dùng bất kỳ lý do gì để ngăn cản tôi."

Phó Cảnh Phạn gật đầu: "Được, tôi đồng ý với cậu."

Tô Hoài Minh cảm nhận được sự chân thành của Phó Cảnh Phạn, thái độ cũng nghiêm túc hơn một chút: "Tôi không muốn có bất kỳ nhiệm vụ hoặc mục tiêu nào, tôi có cảm hứng thì sẽ sáng tác, nhưng anh không được ép tôi, cũng không được can thiệp vào ý tưởng sáng tạo và quá trình sáng tác của tôi."

Phó Cảnh Phạn không chút do dự gật đầu: "Đây chính là ý định của tôi, chỉ có như vậy cậu mới có thể sáng tác tốt hơn, tôi sẽ viết hết những điều này vào hợp đồng, cậu có thể nhờ luật sư kiểm tra cẩn thận."

Tô Hoài Minh nhìn Phó Cảnh Phạn với vẻ nghi ngờ, như thể không quen biết hắn: "Sao anh lại dễ nói chuyện thế?"

Phó Cảnh Phạn đoán được ý tứ trong lời nói của Tô Hoài Minh, ánh mắt hơi đảo xuống, biểu cảm mang theo chút bất lực: "Tôi không phải Chu Bá Bì." (*)

(*):Chu Bái Bì là một tay ác bá địa chủ trong truyện “Nửa đêm gà gáy" của tác giả Cao Ngọc Bá. Trong truyện, Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm đã giả tiếng gà gáy vào nửa đêm để buộc họ phải rời giường sớm nai lưng ra lao động (trong khế ước bán thân có quy định: gà gáy là phải rời giường làm việc).

Tô Hoài Minh khựng lại, rồi hỏi tiếp: "Nhưng phong cách của tôi và anh hoàn toàn khác nhau, anh có thể chịu đựng được không?"

Phó Cảnh Phạn nghe vậy, cụp mắt nhìn Tô Hoài Minh.

Tô Hoài Minh đang ôm gối mềm, nhỏ nhắn co ro trên bệ cửa sổ, giống như một con vật nhỏ mềm mại, ánh mắt sáng ngời nhưng lại cảnh giác.

Trái tim Phó Cảnh Phạn khẽ động, người hơi nghiêng về phía trước, che Tô Hoài Minh dưới thân mình, nhẹ giọng nói: "Một hạt giống chỉ khi ở trong đất thích hợp, được chăm sóc tận tình mới có thể nảy mầm và phát triển."

Ánh mắt Phó Cảnh Phạn tối sầm, ẩn ý nói: "Một người làm vườn đủ tư cách, khi đối mặt với loài hoa mỏng manh nhất, phải hiểu rằng chỉ khi bỏ ra sự chân thành mới có thể nhìn thấy cảnh đẹp nhất."

Tô Hoài Minh suy nghĩ vài giây, vô thức muốn gật đầu đồng ý, đột nhiên nhận ra điều gì đó.

Cậu nhướng mày, trừng mắt nhìn Phó Cảnh Phạn: "Anh nói ai mỏng manh cơ?”

Yết hầu Phó Cảnh Phạn khẽ động, phát ra một tiếng ừm mơ hồ, không trả lời trực diện câu hỏi này, mà đứng thẳng người, dùng giọng điệu chính thức hỏi: "Vậy cậu đồng ý chứ?"

Lúc này Tô Hoài Minh đã không còn lo lắng như trước, cũng rất trân trọng cơ hội được hợp tác với phu nhân Lý, sau khi cân nhắc vài phút, cậu khẽ gật đầu: "Tôi có thể thử xem."

Không có áp lực mà làm những việc mình thích, có được sự tự do tuyệt đối, còn được trả một khoản tiền lớn, hình như cũng khá tốt... Hơn nữa ông chủ ngốc nghếch như Phó Cảnh Phạn cũng không phải dễ gặp.

Phó Cảnh Phạn không bất ngờ với câu trả lời này, không hề lộ ra vẻ vui mừng, thần sắc bình thản, như thể đã sớm nắm mọi thứ trong tay.

Tô Hoài Minh nhíu mày, trong lòng cảnh báo, đột nhiên cảm thấy nguy hiểm khi hợp tác với hổ, nhưng đây chỉ là một suy nghĩ mơ hồ, không có bằng chứng, cậu không tiện thay đổi ý định đột ngột, chỉ có thể miễn cưỡng đè nén suy nghĩ này xuống.

Tổng cảm thấy như mình đã bán mình rồi...

Khi Tô Hoài Minh đang suy tư, Phó Cảnh Phạn vẫn luôn nhìn cậu, dòng suy nghĩ của Tô Hoài Minh bị cắt đứt, nghi hoặc nhìn hắn: "Sao thế?"

Phó Cảnh Phạn khựng lại, hỏi: "Không định để lại cho tôi một chút à?"

Tô Hoài Minh ngẩn ra vài giây, theo ánh mắt của Phó Cảnh Phạn nhìn lại, lúc này mới để ý thấy lúc suy nghĩ, cậu có thói quen uống canh nấm tuyết, uống đến mức chỉ còn nửa bát.

Tô Hoài Minh cố ý nói: "Không có nửa bát này, anh sẽ chết đói chắc?"

Phó Cảnh Phạn như không nhận ra giọng điệu gay gắt, thái độ vẫn rất cao quý, nhưng lời nói ra lại cực kỳ không phù hợp với tính cách của hắn: "Đúng vậy."

Tô Hoài Minh: "..."

Hai chữ thẳng thắn của Phó Cảnh Phạn đã chặn lại tất cả những lời cậu định nói, cậu nghẹn họng, chỉ có thể đẩy bát về phía Phó Cảnh Phạn: "Ăn nhanh đi, cẩn thận đừng chết đói."

Phó Cảnh Phạn ngồi ở phía bên kia bệ cửa sổ, dưới ánh mắt dò xét của Tô Hoài Minh, hắn tao nhã uống hết nửa bát canh nấm tuyết, chỉ cần nhìn thôi cũng thấy được sự quý phái.

Đợi Phó Cảnh Phạn đặt thìa xuống, Tô Hoài Minh trực tiếp ra lệnh đuổi khách: "Nếu anh không có việc gì thì về làm việc tiếp đi."

Phó Cảnh Phạn ngước mắt nhìn Tô Hoài Minh, hỏi: "Cậu định nghỉ ngơi à?"

Tô Hoài Minh gật đầu.

Phó Cảnh Phạn không làm phiền nhiều, đứng thẳng người đi về phía cửa: "Tôi cũng về nghỉ ngơi."

Tô Hoài Minh khựng lại, vô thức phản bác: "Anh không làm việc à?"

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Tô Hoài Minh, Phó Cảnh Phạn gật đầu.

Trước đây vào thời điểm này, Phó Cảnh Phạn vẫn đang đắm chìm trong công việc, đợi đến khi tất cả đèn trong biệt thự đều tắt, thì đèn phòng làm việc vẫn sáng, đây là lần đầu tiên Phó Cảnh Phạn nghỉ ngơi sớm như vậy.

Chẳng lẽ là... không có công việc mới nào sao?

Phó Cảnh Phạn sở hữu một đế chế thương mại lớn như vậy, thế lực đan xen chằng chịt, nếu không có công việc mới, thì chỉ có thể nói là Phó thị sắp phá sản rồi.

Tư duy của Tô Hoài Minh vô tình phát tán đến những nơi kỳ lạ, nhìn ánh mắt của Phó Cảnh Phạn, trong sự kinh ngạc còn thêm một chút thương cảm.

Phó Cảnh Phạn im lặng vài giây, hiểu được ánh mắt của Tô Hoài Minh, bất lực đáp: "Hoạt động kinh doanh của công ty rất tốt."

Tô Hoài Minh bị nói trúng tim đen, ho khan hai tiếng, tránh ánh mắt của Phó Cảnh Phạn, giả vờ như mình không nghĩ gì cả.

Phó Cảnh Phạn đứng ngoài cửa, Tô Hoài Minh vừa định đóng cửa thì đối diện với đôi mắt đen láy của Phó Cảnh Phạn.

Dưới màn đêm bao phủ, bóng dáng Phó Cảnh Phạn càng trở nên cao lớn, hơi thở bí ẩn và sâu lắng, nhưng giọng điệu lại rất nhẹ nhàng, không biết tại sao lại mang theo một chút dịu dàng khó nhận ra.

"Ngủ ngon."

Tô Hoài Minh khựng lại, ngây người nhìn Phó Cảnh Phạn, hoàn toàn không ngờ hắn lại chủ động nói những lời như vậy.

"Ngủ ngon." Tô Hoài Minh bổ sung thêm một câu, "Chúc anh ngủ ngon."

Phó Cảnh Phạn khẽ gật đầu, lúc này mới xoay người rời đi, tiếng bước chân vững vàng dần dần xa.

...

Hầu hết đèn trong biệt thự vẫn sáng, nhưng đèn phòng ngủ của Phó Cảnh Phạn đã tắt, hắn nằm trên giường, chăn hơi nhô lên, ánh trăng dịu dàng rọi vào người hắn, sống mũi cao thẳng hắt xuống một bóng mờ nhàn nhạt.

Hơi thở của Phó Cảnh Phạn dần trở nên nhẹ nhàng, bên tai vẫn văng vẳng câu nói "Chúc anh ngủ ngon" của Tô Hoài Minh.

Thời gian chậm rãi trôi qua, trong phòng không có một tiếng động, như thể mọi thứ đều đông cứng lại.

Nửa giờ sau, Phó Cảnh Phạn đột ngột mở mắt, ánh mắt sáng ngời, không còn vẻ hỗn loạn như lúc mới tỉnh ngủ.

Phó Cảnh Phạn nhìn chằm chằm vào trần nhà nửa phút, từ từ ngồi dậy, lấy tay chống đầu.

Không có cách nào, hắn không ngủ được.

Hắn thường ngủ muộn, nhưng hôm đó ở trên du thuyền, hắn ngồi trên ghế sofa đã ngủ thiếp đi, ngủ rất lâu.

Hắn không biết tại sao lại muốn trải nghiệm lại cảm giác đó, nên mới sớm lên giường, cố gắng ngủ.

Nhưng sau khi thử đủ mọi cách, hắn vẫn không làm được.

Phó Cảnh Phạn nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, nhận ra rất rõ ràng rằng:

Chỉ khi nhìn thấy dáng vẻ khi ngủ của Tô Hoài Minh, hắn mới có thể ngủ được.