Sau Khi Bị Vả Mặt, Nữ Phụ Trèo Cao Có Được Nam Chính

Chương 62: Dây tơ hồng vàng co được dãn được giả khoe mẽ dụ dỗ



Mặc dù Nghiêm Kỷ đã chặn lại tin tức nhưng tin đồn một cô gái mang bụng bầu đến tìm Thái Tử của tập đoàn Nghiêm thị đòi chịu trách nhiệm vẫn lan truyền nhanh chóng.

Nhất thời, toàn bộ giới nhà giàu ở thành phố Z đều bùng nổ, ngay cả giới tinh anh cũng nghị luận sôi nổi.

Rất nhiều nhà quyền thế muốn kết quan hệ thông gia với Nghiêm gia, lần này bị người khác "Nhanh chân đến trước", quan hệ trong đó không cần nói cũng biết.

Mọi người sôi nổi suy đoán quan hệ nhà gái và ân oán giữa hai người.

Tin tức bên ngoài xôn xao, nhưng nó không ảnh hưởng đến Mộc Trạch Tây bên này một chút nào.

Chú Trần nói, “Gần đây hạng mục núi Hồng Hà sắp kết thúc, dạo này hay kiện tụng nên cậu chủ rất bận.”

Mộc Trạch Tây ngơ ngác nghe, không phản ứng.

Nhìn trong phòng bệnh rồi lại nhìn ra ngoài phòng bệnh, đều có người đứng, còn có nữ vệ sĩ hộ tống Mộc Trạch Tây lần trước.

Chú Trần nói là để tiện chăm sóc Mộc Trạch Tây, cô nào cần nhiều người chăm sóc như thế, thật ra Mộc Trạch Tây cũng hiểu tại sao.

Quả nhiên, Nghiêm Kỷ vẫn là Nghiêm Kỷ.

Mộc Trạch Tây thở dài, “Cháu biết rồi. Chú Trần, chú cho người đi đi, cháu sẽ không làm gì đứa trẻ.”

“Này…”

Mộc Trạch Tây xoa bụng bầu, cười khổ, “Làm thế cháu không thể nghỉ ngơi. Cháu chỉ muốn yên tĩnh mà thôi.”

Chú Trần im lặng, gật đầu. Ra hiệu cho mọi người đi ra.

Mộc Trạch Tây nằm xuống, ngơ ngác mở to mắt không ngủ. Cánh cửa mới đóng lại không lâu lại mở ra.

Mộc Trạch Tây nhíu mày, cảm thấy khó chịu, quay đầu muốn nhắc lại.

Thì thấy Phương Hoa Dung cầm một hộp giữ nhiệt và một giỏ trái cây đi đến. Mộc Trạch Tây giật mình, lập tức ngồi dậy.

Phương Hoa Dung bảo cô nằm yên, “Không sao, bác không cho nó vào.”

Bà múc canh gà đen cho Mộc Trạch Tây uống, nhìn Mộc Trạch Tây không mấy hứng thú, ăn uống không ngon. Phương Hoa Dung nói cắt trái cây cho Mộc Trạch Tây.

Phương Hoa Dung cầm dao, chọn một quả táo xem như bằng phẳng ấm áp, hoặc là quả táo màu hồng mà Mộc Trạch Tây thích ăn.

“Không có năng lực chống lại thì phải học được cách vẻ vang.”

Mộc Trạch Tây nghe vậy ngẩn ra, nhất thời không biết là ý gì, cô nghi ngờ nhìn Phương Hoa Dung.

Bà có khí chất tao nhã cao quý, giống như những gì mẹ cô nói, là một con thiên nga đen cao quý với những đường cong tuyệt đẹp.

Phương Hoa Dung tự nói, “Tình cảm giữa bác và mẹ cháu phức tạp và thắm thiết hơn nhiều so với những gì mà cháu biết.”

“Bác và Vạn Dung có hành vi, tính cách, gia thế và xuất thân hoàn toàn khác nhau. Bác là cái gì cũng có, có thể ung dung cưng chiều. Vạn Dung mạnh mẽ và nịnh hót là bởi vì cái gì bà ấy cũng không có, tất cả đều phải tự giành lấy.

Hai bác không đồng cảm và thông cảm cho nhau nhưng lại hiểu nhau một cách vi diệu.”

Hàng mi dài của Phương Hoa Dung khẽ run, ngón tay mảnh khảnh điều khiển con dao, thuận lợi gọt vỏ táo, “Nếu không có năng lực chống lại thì phải học được cách vẻ vang. Đây là lời mà mẹ cháu đã từng nói với hôn nhân của bác.”

Rồi sau đó rủ rỉ bắt đầu kể cho cô nghe về chuyện năm xưa.

Phương gia là nhà thư hương quyền thế có tiếng, Phương Hoa Dung là con gái lớn cháu đích tôn được mọi người vây quanh ủng hộ trong lòng bàn tay của Phương gia.

Năm đó hai nhà đều có ý kết thân, hai bên gia đình còn thả lời nói muốn đính hôn.

Phương Hoa Dung và Vạn Dung, Mộc Quan Kỳ và Nghiêm Hoằng Hoa năm đó đều là những thanh niên xuất chúng hơn người.

Đều từng làm việc trong nhà máy quốc gia, Phương Hoa Dung biết rất rõ Nghiêm Hoằng Hoa là dạng người gì.

Hai người có xung đột mạnh, mỗi người đều có sự kiêu ngạo của riêng mình. Hai bên đều không muốn yếu thế, như nước với lửa.

Mặc dù hai nhà kết thân là trai gái xứng đôi vừa lứa chuyện tốt đẹp. Nhưng Phương Hoa Dung đã giác ngộ tình cảm mãnh liệt của thời đại phụ nữ, cảm thấy Nghiêm Hoằng Hoa không phù hợp với bà nên quyết chí không chịu liên hôn gia tộc, còn muốn ra nước ngoài.

Sau đó ông nội Phương càng thương cháu gái hơn, không thích cũng không thể ép buộc, nghĩ đến mấy chục năm hôn nhân thì xem như từ bỏ việc này.

Nhưng người phụ nữ Nghiêm Hoằng Hoa coi trọng thì sao có thể buông tay. Thấy nói chuyện yêu đương không được thì nói chuyện làm ăn.

Khi đó, đất nước đang trong thời kỳ trào lưu tư tưởng mới, từng xí nghiệp và gia tộc cá nhân dần mở ra.

Phương gia và Nghiêm gia đều có ý chung là nhập vào một trang thiết bị công nghiệp nước ngoài, sau đó muốn nghiên cứu và phát triển trang thiết bị công nghiệp của chính mình, dự án đặc biệt này có thể thay đổi một quốc gia đang bị một quốc gia nào đó bóp cổ.

Năm đó đất nước không giàu lắm và cần số lượng tài chính lớn.

Phương gia càng thích hợp ở phương diện này, có nhân tài nhưng vẫn còn thiếu một ít tài chính và đường lối. Đúng lúc có Nghiêm gia bổ sung cho nhau. Hai nhà ăn nhịp với nhau, cùng nhau hợp tác.

Sau đó hai nhà thường xuyên qua lại, Nghiêm Hoằng Hoa vẫn duy trì địch bất động ta bất động "Nhã nhặn lịch sự" đối với Phương Hoa Dung, nhưng lại dùng thủ đoạn với Phương gia, dỗ Phương gia nhận định người con rể này.

Chỉ cần Phương Hoa Dung vừa động, anh có thể làm cho Phương gia tự ngăn cản Phương Hoa Dung.

Tình cảm, lợi ích, gia tộc và còn có bản thân Nghiêm Hoằng Hoa. Có thể nói là thiên thời địa lợi nhân hòa, Phương Hoa Dung "Tất nhiên phải" gả cho.

Năm đó khi Phương Hoa Dung và Nghiêm Hoằng Hoa kết hôn, Phương Hoa Dung luôn quật cường kiêu ngạo vẫn duy trì sự tự nhiên hào phóng trước mặt người khác, nhưng sau lưng khi chỉ có một mình, cô lại khóc từ đầu đến cuối.

Bởi vì cô rất rõ Nghiêm Hoằng Hoa là người như thế nào.

“Bác không cam chịu số phận, uống thuốc tránh thai.” Phương Hoa Dung nói đến đây thì hơi dừng lại.

“Sau đó bác vẫn mang thai Nghiêm Kỷ, việc ra nước ngoài lại càng thêm vô vọng, thậm chí bác còn nghĩ tới việc làm sảy thai.”

Nghe thấy muốn làm sảy thai, trái tim Mộc Trạch Tây hơi run lên.

Sau khi trải qua tất cả những điều này, Phương Hoa Dung vẫn giống như một con thiên nga đen, bà đặt những quả táo đã cắt xong vào đĩa rồi cắm một cái nĩa đưa cho Mộc Trạch Tây.

“Với căn cơ của Phương gia, bác cũng bất lực chống lại. Trạch Tây cháu cảm thấy cơ hội chiến thắng của mình là bao nhiêu?”

Mộc Trạch Tây ngơ ngác nhận đĩa, thoáng cái không nói nên lời. Bà nội Doãn cũng đã nói với cô về những việc tương tự.

Giống như Nghiêm gia trời sinh đã có sự bá đạo và cố chấp trong phương diện này.

“Bác gái nói những lời này không phải vì con trai mà khuyên cháu. Thể diện này không phải để cho người khác xem mà là tự cháu cho cháu xem.”

Sau khi ăn xong, Mộc Trạch Tây nằm trên giường.

Nghiêm Kỷ đã cố chấp tận xương, anh sẽ không từ thủ đoạn với cô, không có tâm hối hận. Trước khi không có kết quả, anh không có khả năng buông tay.

Hiện tại Mộc Trạch Tây xem Nghiêm Kỷ giống như một người bệnh thỉnh thoảng mắc bệnh tâm thần, anh cố chấp và không thể kiểm soát.

Hóa ra trong văn Mary Sue máu chó, tất cả trùm tổng đều có bệnh là sự thật! Nghĩ vậy, Mộc Trạch Tây lại vỗ cái đầu như đi vào cõi thần tiên của mình, nghĩ ngay thẳng.

Chi bằng đi theo anh như trước, ít nhất sẽ không khó chịu.

Mộc Trạch Tây vốn đang mang thai, khó chịu cả đời đẩy lên ngực nóng lên khiến dạ dày khó chịu, còn bị nôn nghén khó chịu. Đứa bé trong bụng là một con quỷ nhỏ giống như cha của nó!

Vì để không cho con quỷ nhỏ trong bụng giày vò, cô vẫn không thể tự giận dỗi chính mình.

Mộc Trạch Tây bình tĩnh lại, cô cần trở về trạng thái trước kia. Chính là trạng thái dây tơ vàng giả ngoan ngoãn khoe sự nhạy bén, Nghiêm Kỷ sẽ ăn chiêu này.

Vì lý do này, Mộc Trạch Tây tự hỏi bản thân, chỉ dễ dàng như vậy đã xong xuôi với Nghiêm Kỷ? Còn muốn sinh con anh? Như vậy cũng có thể nhịn?!

Mộc Trạch Tây chui vào ổ chăn ở bên trong con nhộng, lại không chịu nổi tự châm biếm bản thân. Xong rồi, nữ phụ trong tiểu thuyết Mary Sue cũng có bệnh sẵn!

Lại chui ra khỏi chăn, suy nghĩ cẩn thận.

Thật là một điều kỳ diệu khi được gặp La Nam Nam xuyên sách; trên người La Nam Nam luôn có một cảm giác vui chơi thoải mái, tự do và không bị ràng buộc, bất kể cô ấy có hòa nhập vào thế giới này hay không thì trái tim cô ấy vẫn không thể tránh cho nơi đây là "Thế giới xuyên sách".

Nhưng đối với Mộc Trạch Tây là không thể, đối với Mộc Trạch Tây, nơi đây là vấn đề hiện thực.

Trong thế giới hiện thực, quyền thế vốn nặng như núi, sự chống đối của người bình thường giống như lấy trứng chọi đá, rất khó chống lại.

Cô không có đường lui, chỉ có một con đường bằng phẳng thênh thang nối thẳng đến cái ôm của tên khốn Nghiêm Kỷ, bị anh che phủ như nhà giam.

Mối quan hệ giữa cô và Nghiêm Kỷ càng không thể là một luồng khí bị chia cắt.

Cô và Nghiêm Kỷ đi tới yêu hận, dây dưa mập mờ. Thời điểm ân ái cũng thường xuyên, con đã ở trong bụng, liên tục cắt không rõ lý.

Mộc Trạch Tây thở dài một hơi, cuối cùng cũng hiểu tại sao đôi khi phụ nữ đừng nên khuyên nhủ một vài vấn đề phi nguyên tắc như ngoại tình, bạo lực gia đình và phụ nữ ly hôn.

Những đắng cay chua ngọt và liên quan trong đó chỉ có người trong cuộc mới biết.

Mộc Trạch Tây nghĩ nghĩ rồi ngủ thiếp đi trong cơn choáng váng.

Cô vừa ngủ thì cửa phòng mở ra, hình bóng một người đàn ông cao thẳng đi đến trong bóng tối, cúi người hôn lên trán Mộc Trạch Tây một cách trìu mến.

Sau đó leo lên giường, ôm cô cùng đi vào giấc ngủ.

Buổi tối ngày thứ ba nằm viện, gần đây Mộc Trạch Tây vẫn luôn có suy nghĩ, nằm trên giường bệnh ngủ không yên.

Hôm nay càng sâu hơn trước kia. Căn bản cô không ngủ mà chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi.

Giữa lúc mơ hồ, cô nghe thấy có người mở cửa, sau đó chiếc giường bị lõm xuống.

Vòng tay ấm áp quen thuộc với mùi hương thoải mái khoan khoái lại lần nữa tới gần. Nhẹ nhàng vòng quanh eo Mộc Trạch Tây.

“Anh bận việc một thời gian.”

Nghiêm Kỷ hôn lên tóc Mộc Trạch Tây, thì thầm nói nhỏ, “Khi em nói em không cần con, anh rất đau lòng… em bỏ con cũng là bỏ đi tình yêu của chúng ta. Tuy nhiên, cũng là anh gieo gió gặt bão.”

Mộc Trạch Tây lúc ấy luôn bị lừa dối, cảm thấy đau lòng nên mới nói những lời tức giận. Bây giờ nghĩ đến việc muốn bỏ con, trái tim cô lập tức cảm thấy đau âm ỉ.

Cha đứa trẻ có thể không cần nhưng cô vẫn muốn có đứa trẻ. Đó là con Nghiêm Kỷ cũng là con của cô.

Mộc Trạch Tây không mở mắt, muốn nghe tiếp xem anh nói gì.

Nghiêm Kỷ vùi mặt vào cổ Mộc Trạch Tây, tay vô thức siết chặt hơn, như thể anh đã đưa ra quyết định.

“Nếu như em không muốn vậy thì không cần nữa, nhưng chúng ta không thể tách ra. Không có con, chúng ta vẫn sẽ dây dưa không rõ giống như thế.”

Mộc Trạch Tây…Quả nhiên trùm tổng đều có bệnh.

“Anh ôm chặt em như vậy sẽ ghì vào bụng em, cẩn thận con.”

Nghiêm Kỷ đột nhiên nhoài người lên nhìn Mộc Trạch Tây, nhìn khuôn mặt cô bình tĩnh, giọng điệu vững vàng, hình như cô đã bình tĩnh lại.

“Anh đánh thức em? Mấy hôm trước em đều ngủ yên tĩnh, hôm nay giọng anh hơi lớn chút.”

Mộc Trạch Tây mím môi, cho nên anh vẫn luôn bò lên giường?

Hai người ngồi dậy, bật đèn bàn nhỏ, nhất thời không nói gì.

“Em đã nghe thấy lời anh nói?”

Mộc Trạch Tây gật đầu.

“Anh đã suy nghĩ cẩn thận, nếu em thật sự không muốn con, vậy ngày mai chúng ta sẽ hẹn trước bác sĩ…”

Nghe tiếp sẽ đau lòng, Mộc Trạch Tây cắt ngang.

“Anh thật sự cho rằng bây giờ chúng ta có thể tự giải quyết đứa nhỏ này? Bây giờ Nghiêm gia đã biết hết, cốt nhục của Nghiêm gia các anh không phải chỉ có người làm cha như anh mới có thể quyết định.”

Nghiêm Kỷ không cho ý kiến.

“Nghiêm Kỷ, lúc đó em tức giận phẫn nộ là vì anh đã làm chuyện sai trái! Khiến em sợ hãi muốn trốn thoát. Sau đó em nghĩ lại, anh mới là tên khốn, không liên quan gì đến con em. Sau này em sẽ không bao giờ nói lại những lời đó.”

Nghiêm Kỷ vừa nghe đã hiểu ý Mộc Trạch Tây. Tâm trạng áp lực mấy ngày nay cuối cùng cũng xé màn đêm nhìn thấy ánh sáng tại nơi này.

Anh chỉ lo ôm chặt cô, vỗ về dỗ dành cô, “Đều tại anh, đều tại anh, là anh khốn nạn, anh vô sỉ. Em đang mang thai đừng tức giận, em trách anh thế nào cũng được nhưng không liên quan gì đến con. Em bồi dưỡng cho tốt.”

Mộc Trạch Tây gục lên người Nghiêm Kỷ, cắn một cái lên cổ Nghiêm Kỷ, cô cắn rất mạnh, muốn cắn chết cái người lì lợm này.

Nghiêm Kỷ vẫn ngửa cổ để mặc cho cô cắn, anh ôm eo cô, “Cắn thật mạnh trút hận một lúc là được, nhưng cắn chết thì không thể. Anh không thể cho em mạng, anh còn phải ở lại với em và con.”

Mộc Trạch Tây lại bị anh làm tức khóc, cô buông anh ra, trừng mắt nhìn anh một cái, nằm xuống đắp chăn không muốn để ý anh.

Nghiêm Kỷ nằm nghiêng bên cạnh cô, mặc dù không nhìn tới cũng đến dựa gần cô, nhìn chăn bông phồng lên mà lén cười ngọt ngào.

Mộc Trạch Tây vẫn dễ mềm lòng trước sau như một, đối với anh cũng dễ mềm lòng. Chính cô có thể không cho cô khó chịu, tự mình khuyên mình.

Dây tơ vàng Mộc Trạch Tây nén lực rất giỏi, khả năng tiếp thu rất nhanh.

Cô vẫn chưa thật sự tức giận đối với hành vi theo dõi của anh.

Cô tức giận là vì anh chặn tin tức về La Nam Nam, cho rằng anh che giấu tin tức La Nam Nam. Sau khi anh giải thích với cô, phần lớn khí thế và lửa giận của cô đã biến mất.

Nghiêm Kỷ thấy thời gian gần đúng, anh kéo chăn lôi cô ra, “Ra đây đi, trong chăn rất dễ thiếu oxy, lát nữa sẽ choáng đầu khó chịu.”

Mộc Trạch Tây xoay người ôm eo Nghiêm Kỷ, đặt chân lên eo anh, cô không nói lời nào, vô cùng uất ức nép vào lòng anh.

Sự chủ động của cô sau cuộc cãi vã giữa hai người, Nghiêm Kỷ bị đánh hơi trở tay không kịp, ngay cả Mộc Trạch Tây cũng cảm giác được cơ thể anh hơi cứng đờ.

Quả nhiên Nghiêm Kỷ rất ăn cái này.

Giọng nói Mộc Trạch Tây nhẹ nhàng kèm theo sự uất ức lại có sự quyến rũ, rầu rĩ gọi anh, “Nghiêm Kỷ…”

Trái tim Nghiêm Kỷ mềm nhũn, ôm chặt cô hơn, “Ừ, chồng đây, sao vậy?”

Trước sau như một, Mộc Trạch Tây càng cứng thì Nghiêm Kỷ càng thông minh, càng cảnh giác.

Chỉ những lúc như vậy, Nghiêm Kỷ mới có vài sự hoang mang giống như một cậu bé ngây thơ, chỉ số thông minh mới giảm bớt.

Hình như Nghiêm Kỷ nghĩ tới cái gì, anh phấn khích móc cằm Mộc Trạch Tây và nâng mặt cô lên, “Sao vậy? Tây Tây em muốn?”

Mộc Trạch Tây??!