Sau Khi Bị Vả Mặt, Nữ Phụ Trèo Cao Có Được Nam Chính

Chương 48: Nam chính nữ phụ càng lúc càng xa



Khi Trần Triết nhìn thấy lời thanh minh của Mộc Trạch Tây, anh kinh ngạc cảm thán rằng cô thật sự rất hợp với công việc quan hệ xã hội.

Chân thành xin lỗi về những việc đã xảy ra với Lâm Thi Vũ, tự mổ xẻ bản thân và đưa ra những manh mối cảnh cáo. Nắm bắt rất rõ những điểm quan tâm nhất của công chúng, phủi sạch bản thân và Nghiêm Kỷ, giảm bớt áp lực từ dư luận.

Chỉ cần giết 3000 địch và tự hại mình 2001 là được. Trong tương lai, danh tiếng của Mộc Trạch Tây sẽ không quá tốt.

Nhất thời diễn đàn lại náo động.

Có người khinh bỉ Mộc Trạch Tây, cũng có rất ít người kính phục Mộc Trạch Tây vì sự dũng cảm dám thừa nhận hành vi của bản thân.

Nghiêm Kỷ vốn đã có danh tiếng rất cao trong trường học, việc trước nay Mộc Trạch Tây luôn theo đuổi Nghiêm Kỷ cũng rõ như ban ngày. Cùng với việc chính miệng Mộc Trạch Tây thừa nhận, tự nhiên mọi người sẽ tin vào “Sự thật” trong miệng Mộc Trạch Tây.

Độ hot của chuyện này vốn rất cao, nhất thời trong trường đều truyền tai nhau rằng Mộc Trạch Tây ghen ghét hãm hại Lâm Thi Vũ, liều chết dây dưa với Nghiêm Kỷ và bị phản ngược lại. Tiếng cười nhạo, tiếng trào phúng, tiếng khinh thường còn nhiều hơn trước kia.

Thông tin gây rối, bôi nhọ ác ý. Thậm chí còn có người cố tình đến phá ghế Mộc Trạch Tây. Mộc Trạch Tây không đau không buồn thu dọn sách giáo khoa.

Cô thản nhiên đối mặt với tất cả.

Thư thanh minh lại làm tan nát cõi lòng Nghiêm Kỷ, anh lập tức đến trường.

Khi tan học buổi tối, Vương Đại Hữu và Trần Triết ở trong lớp cùng nhau hộ tống Mộc Trạch Tây về nhà. Bọn họ dọn dẹp mặt bàn bị tàn phá.

Vương Đại Hữu trực tiếp chuyển bàn của mình đến, muốn đổi cho Mộc Trạch Tây. Anh có tức giận nhưng anh quan tâm đến cảm xúc của cô nên anh kìm nén cơn tức giận.

Lúc này, Nghiêm Kỷ đã lâu không đi học lại đột nhiên xuất hiện trong lớp học.

Anh nhìn Mộc Trạch Tây không nói gì. Suy cho cùng, chuyện này có liên quan đến Nghiêm Kỷ, Trần Triết và Vương Đại Hữu thức thời tránh xa.

Nghiêm Kỷ liếc nhìn bàn ghế của cô, anh cau mày. Theo bản năng, anh muốn nắm tay đưa Mộc Trạch Tây đi, nhưng Mộc Trạch Tây lại nhẹ nhàng né tránh.

Nghiêm Kỷ dừng tay, đột ngột nhận ra anh và Mộc Trạch Tây đã "Chia tay", anh từ từ đưa bàn tay trở về.

Anh thở dài, “Tôi có lời muốn nói với cậu.”

“Chuyện này không công bằng với cậu cũng là không công bằng với tôi, thứ nhất, tôi sẽ đau lòng, thứ hai, tôi giống như một kẻ đạo đức giả, trốn sau lưng cậu để cậu gánh chịu tất cả ác ý.”

Mộc Trạch Tây rất bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào bàn ghế của mình, Nghiêm Kỷ cũng nhìn theo ánh mắt cô, cùng nhìn mặt bàn bị vẽ các màu sơn đỏ.

Mộc Trạch Tây nhìn bàn ghế, giống như đang nhìn "Cuộc đời nữ phụ" đầy vết thương của mình. Đó là một vết nhơ đã định trước là sẽ được lưu lại.

“Sự việc lần này là "Cái tát vả mặt" đau đớn cuối cùng đối với tớ, tớ chịu đủ rồi, La Nam Nam cũng suy nghĩ vì tớ đủ rồi. Chuyện này sẽ trôi qua rất nhanh, tớ không muốn tiếp tục xen vào việc của vai chính các cậu, tớ chỉ muốn cốt truyện trở lại điểm ban đầu.”

Nghiêm Kỷ im lặng lắng nghe, khi nghe thấy Mộc Trạch Tây thanh minh bỏ hai người sang một bên như vậy, trái tim anh tựa như đột nhiên bị giáng một đòn mạnh mẽ, đau nhói từng hồi.

Một người dù có quyền lực và địa vị đến đâu cũng không thể khống chế được tư tưởng và ngăn cản lời nói của người khác. Nghiêm Kỷ hiểu rất rõ điều này, ở bên ngoài, bây giờ anh sẽ không đến gần Mộc Trạch Tây, bởi vì anh chính là bom hẹn giờ lớn nhất uy hiếp Mộc Trạch Tây vào lúc này.

Nghiêm Kỷ nhẹ nhàng nói, “Được, tôi sẽ tránh xa cậu. Nhưng trước đó, tôi sẽ thu dọn sạch sẽ những chuyện rắc rối làm phiền cậu.”

Mộc Trạch Tây hơi nắm chặt váy, ừ một tiếng.

Cuối cùng, Nghiêm Kỷ báo cho Mộc Trạch Tây biết rằng La Nam Nam vẫn bình an vô sự, hơn nữa cô ấy đã bắt đầu cuộc sống mới ở nước ngoài. Vì chuyện nội bộ của La gia nên bản thân cô ấy quyết định tạm thời không liên lạc với bạn bè trong nước.

"“Chờ tớ, vị La Hán thứ ba trở về." Đây là lời cậu ấy truyền lại.”

Mộc Trạch Tây che mặt lúc khóc lúc cười. Với tính cách của La Nam Nam, cô ấy vẫn có thể nhanh chóng điều chỉnh trái tim mạnh mẽ của mình sau khi xuyên sách thì nhất định cô ấy sẽ không sao.

Cả cô và Trần Triết đều chờ cô ấy quay trở về.

Mộc Trạch Tây đi theo Vương Đại Hữu và Trần Triết về nhà.

Nghiêm Kỷ kết thúc một mình dưới ánh hoàng hôn, trong căn phòng trống trải dư lại một vùng đỏ hồng, anh đổi bàn ghế, sắp xếp lại sách vở cho cô. Chỉ còn nỗi cô đơn thật sâu.

Ngày hôm sau, trường trung học Hoa Thịnh lại chấn động.

Nghiêm Kỷ đã trở lại.

Hơn nữa còn mang theo Lâm Thi Vũ trở về.

Nhưng trong lần đầu tiên trở lại trường, Nghiêm Kỷ đã sử dụng những lời đồn có ảnh hưởng sâu sắc trên diễn đàn của trường như một lý do để xin công bố nói rõ chuyện này trong cuộc họp khen ngợi Lâm Thi Vũ. Được sự cho phép của nhà trường.

Mộc Trạch Tây ngồi bên dưới, nhìn Lâm Thi Vũ mắt sáng và Nghiêm Kỷ đang đứng trên khán đài.

Lâm Thi Vũ phát biểu cảm nghĩ khi đoạt giải. Cô thẳng thắn thành khẩn kể về những gì mà mình đã trải qua khi còn nhỏ, bần cùng, lạc hậu và cực khổ. Cô không lẩn tránh xuất thân của mình, không thiếu tự trọng.

“Cực khổ bần cùng không nên bị cười nhạo. Chúng tôi không lười biếng, tại sao chúng tôi lại bị cười nhạo? Văn hóa chúng tôi thấp, nhưng không phải chúng tôi không biết gì, tại sao chúng tôi lại bị cười nhạo?

Mọi người ở quê tôi đều chăm chỉ làm việc để xây dựng quê hương của mình! Người mấy thế hệ chúng tôi từ thời ông bà lấy cối đá xay để ép phẳng sửa chữa đường cho đến thế hệ cơ giới hoá quá trình sửa chữa đường của chúng tôi hiện nay, chúng tôi luôn tiến lên phía trước!

Chúng tôi nghèo nên cố gắng phấn đấu! Tôi có xuất thân không đoan chính, nhưng tôi không bao giờ từ bỏ việc tiến lên phía trước! Đây là ý chí của người dân núi Hồng Hà chúng tôi từ trước đến giờ!”

Đây là một bài diễn thuyết rất hoàn hảo và thực tế. Lâm Thi Vũ làm khán giả nhập tâm bật cười khi kể về những câu chuyện bần cùng và sự cố khó xử khi còn nhỏ, nhưng đằng sau những câu chuyện cười này lại là nỗi xót xa về sự bần cùng, về một quê hương vẫn luôn xây dựng.

Vòng tuần hoàn từng bước phát triển, lên xuống thăng trầm. Đến phần đặt câu hỏi sau đó giống như vấn đề dẫn người ta suy nghĩ sâu xa, cảm xúc dâng trào mạnh mẽ.

Dưới khán đài bùng nổ tràng pháo tay kéo dài không ngớt. Mộc Trạch Tây bên dưới đã cảm động rơi nước mắt, quên hết tất cả, chỉ nhiệt liệt vỗ tay cho Lâm Thi Vũ.

Tất cả những lời chế giễu và trào phúng đối với Lâm Thi Vũ trong quá khứ đều bị Lâm Thi Vũ lấy thành tích xuất sắc nhất, nhân cách ngay thẳng và sức hấp dẫn tẩy rửa sạch sẽ.

Lâm Thi Vũ khom lưng cảm ơn, sau đó nói, “Những tin đồn gần đây nhằm vào phẩm chất của tôi và bạn học riêng của tôi. Tôi muốn làm rõ ngay tại đây, tôi luôn tin vào câu nói rằng bạn sẽ phải gánh chịu hậu quả cho những hành động của mình.”

Dưới khán đài bỗng náo động.

Ngay sau đó, tài khoản của Hoàng Tài được chiếu trên màn hình cực lớn tại cuộc họp, còn có một đoạn video ghi hình về lời thú nhận cá nhân của Hoàng Tài do cảnh sát cung cấp.

Trong đó đều là những thông tin giả dối sỉ nhục, bịa đặt người khác để tranh giành chức vị trong hội học sinh hoặc là theo đuổi bị từ chối.

Thậm chí anh ta còn mua bán thông tin cá nhân của người khác, tạo thuỷ quân chuyên đi spam người khác. Rõ ràng, một mạng lưới thông tin đã được hình thành để chuyên đi tấn công bịa đặt người khác.

Có không ít người đã từng bị Hoàng Tài bịa đặt thông tin ác ý, bị tổn hại danh dự, bị hãm hại. Một cuộc tố cáo sự dối trá của ai đó sẽ gây ra rất nhiều sóng gió.

Bản thân Hoàng Tài đã gầy đi rất nhiều, tinh thần sa sút và hoảng sợ. Tại cuộc họp, anh ta sợ hãi rụt rè trịnh trọng xin lỗi Mộc Trạch Tây, Lâm Thi Vũ và những người đã từng bị anh ta làm tổn thương. Thừa nhận thông tin mình bịa đặt là sai sự thật.

Trong một lúc, tất cả chai nước và cục đá đều được ném về phía Hoàng Tài, người không hài lòng thì trực tiếp chen vọt lên, đè Hoàng Tài xuống đánh. Hoàng Tài khóc lóc kêu rên.

Bởi vì Nghiêm Kỷ đã chào hỏi trước. Nhân viên an ninh cũng tính ngăn cản cuộc đánh nhau, chỉ cần không nặng tay, không dùng công cụ, không đánh vào những nơi vết thương trí mạng, còn lại đều mặc kệ. Cho phép Hoàng Tài bị đánh đập dữ dội.

Một đại hội mở ra hai cảnh chấn động.

Sau khi Hoàng Tài bị đánh đập dữ dội, bị dọa mấy ngày liên tiếp, lại bị trường trung học Hoa Thịnh đuổi học thì hoàn toàn suy sụp. Ăn vạ trường học, lăn lộn chơi xấu không chịu rời đi, sau đó kêu khóc đến khi ngất xỉu thì bị người nâng đi.

Lâm Thi Vũ và Nghiêm Kỷ đứng trên khán đài nhìn từ xa, cô chợt hỏi: “Có ác quá không?”

Nghiêm Kỷ không cho là đúng “Sau này cậu muốn đọ sức ở Lâm gia thì đừng có tâm trạng như vậy. Cậu mới chỉ ở trong trường, nhìn thấy cậu giành được giải thưởng nhỏ, đám người Lâm gia cứ như vậy trăm phương ngàn kế muốn kéo cậu từ cây non. Nếu cậu mềm lòng, cậu sẽ dễ xảy ra chuyện.”

Lâm Thi Vũ đã biết về hạng mục núi Hồng Hà năm đó, ngạc nhiên hoảng sợ, kiên định gật đầu.

“Mộc Trạch Tây…”

“Chỉ cần duy trì những gì các cậu đã từng có là được. Nếu tâm cậu vẫn còn tồn tại khúc mắc thì cũng không trách được, tớ sẽ gánh vác chuyện của cậu ấy.”

Lâm Thi Vũ lắc đầu. Đối với Mộc Trạch Tây, Lâm Thi Vũ không có hận thù hay tức giận, tính cách hai người hoàn toàn không hợp nhau, cũng không thể nói là cô thích cô ấy.

Nếu sự việc thật sự xảy ra, danh dự của một cô gái sẽ bị tổn hại nặng nề. Giống như những gì Mộc Trạch Tây đã từng nói, nảy sinh ý nghĩ xấu xa sẽ không vì cuối cùng việc đó không xảy ra mà không có khúc mắc.

Lâm Thi Vũ quay đầu nhìn Nghiêm Kỷ, ánh mắt anh vẫn luôn nhìn theo Mộc Trạch Tây trong đám đông tan họp, suy nghĩ cô trôi xa.

Khi cùng Nghiêm Kỷ và Lý Tuần trở lại núi Hồng Hà lần đó, Lâm Thi Vũ nhận ra Nghiêm Kỷ là đứa trẻ thông minh xinh đẹp đến từ thành phố năm xưa.

Tuy Nghiêm Kỷ không biết các loại rau củ, nhưng Lâm Thi Vũ đã bị sốc bởi lượng kiến ​​​​thức phong phú trong đầu anh khi anh chỉ mới còn nhỏ như vậy, đó cũng là lúc Lâm Thi Vũ có mục tiêu phải học thật giỏi.

Nhớ lại chuyện cũ, Lâm Thi Vũ rất vui.

Nhưng sự chiếu cố của Nghiêm Kỷ dành cho cô trước giờ đều là vì tình cảm khi còn nhỏ, trong lòng Lâm Thi Vũ cũng từng cảm thấy hụt hẫng.

Nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường, bởi vì cô nên sớm biết điều đó.

Nghiêm Kỷ có tình cảm rất thắm thiết với Mộc Trạch Tây.

Mặc dù Mộc Trạch Tây đã từng ngáng chân cô vô số lần. Theo lý, Nghiêm Kỷ sẽ đứng về phía cô, nhưng trái tim anh trước nay luôn ở chỗ Mộc Trạch Tây.

Chỉ là mọi người nhận ra quá muộn.

Những ngày sau đó. Vì mong muốn của Lâm Thi Vũ, Mộc Trạch Tây không bị bất kỳ hình phạt nào mà chỉ viết bản tự kiểm điểm. Mộc Trạch Tây trịnh trọng xin lỗi Lâm Thi Vũ, Lâm Thi Vũ không nói gì, chỉ bảo Mộc Trạch Tây cùng nhau học tập chăm chỉ.

Về phần Nghiêm Kỷ, Mộc Trạch Tây không né không tránh, vẫn duy trì khoảng cách nhất định.

Sóng gió dư luận vẫn còn đó.

Nghiêm Kỷ biết rõ hơn về dư luận. Thỉnh thoảng, anh sẽ sắp xếp cho những người bị Hoàng Tài hãm hại ngoi lên, kể về câu chuyện mình bị bôi nhọ, khơi mào sự tức giận của quần chúng, làm dư luận dậy sóng.

Sức nóng của dư luận đối với Mộc Trạch Tây bị chia ra rất nhiều.

Một vài nữ sinh còn ghét anh ta nhiều hơn Mộc Trạch Tây. Hoàng Tài bị giáng chức thành “Nỗi ô nhục của Hoa Thịnh”.

Sau đó không lâu, chủ nhiệm lớp thông báo học sinh siêu giỏi của trường trung học Hoa Thịnh là La Nam Nam đã chuyển trường. Mộc Trạch Tây lặng lẽ lắng nghe, bình tĩnh tiếp thu.

Tựa như mọi thứ đã trôi qua, ba người Mộc Trạch Tây Lâm Thi Vũ Nghiêm Kỷ dường như đã trở về quá khứ.

Mộc Trạch Tây đột ngột nhận ra, ở chung với Nghiêm Kỷ như vậy mới là thoải mái nhất. Sau khi nhận ra, cô lại thầm mắng chính mình bằng từ mà cô đã học từ La Nam Nam, “Liếm chó”.

Việc học tập của lớp 12 dần bắt đầu tăng lên. Không có học sinh át chủ bài La Nam Nam, Vương Khiết rất đau lòng.

Mỗi ngày đều dạy bảo trên lớp, răn dạy học sinh đừng trì hoãn, nghĩ học kỳ sau mới học, bây giờ hãy chiến đấu học đến hơi thở cuối cùng. Trong lớp lại dấy lên phong trào học tập.

Nếu Mộc Trạch Tây không học ban ngày thì sẽ học buổi tối, chuyên tâm vào việc học, vứt hết những việc vướng mắc giữa cô và Nghiêm Kỷ ra sau đầu.

Còn Nghiêm Kỷ ban ngày xem Mộc Trạch Tây học bài, buổi tối theo dõi Mộc Trạch Tây học bài. Đó là niềm an ủi duy nhất của Nghiêm Kỷ.

Nghiêm Kỷ và Lâm Thi Vũ đều rất bận.

Gần đây thân thể Lâm Kim Tiêu không khỏe nhưng trực giác của ông lại rất nhạy bén. Ông nhận thấy có gì đó sắp xảy ra với Lâm gia nên cố ý bồi dưỡng Lâm Thi Vũ, luôn bảo con gái lớn Lâm Thi Hoa đưa cô đến công ty đi dạo, ý muốn lộ mặt.

Lâm Thi Vũ cần phải học quá nhiều thứ, rất nhiều điều cô ấy không hề biết tí gì. Nghiêm Kỷ chỉ có thể dạy cho cô phương pháp học cấp tốc, tiện cho cô thông qua “Đường hài lòng” của Lâm Kim Tiêu.

Vì thuận tiện, Nghiêm Kỷ và Lâm Thi Vũ thường cùng nhau đi dạo bàn việc sau giờ học, thỉnh thoảng thuận tiện cùng nhau ăn một bữa cơm để bàn việc.

Dần dần, các kiểu thông tin mờ ám về hai người bị truyền ra. Cuối cùng, hành động của hai người trông rất thật, bị lan truyền xôn xao, rất rõ ràng.

Bởi vì sự xuất sắc của Lâm Thi Vũ người ta rõ như ban ngày, lại có thân phận của Nghiêm Kỷ ở đó. Không ai dám truyền ra lời gì quá khó nghe, rất nhiều cô gái âm thầm tan nát cõi lòng.

Trong trường lại nổi lên một làn sóng thất tình, thậm chí còn tồi tệ hơn lúc Nghiêm Kỷ không đến trường.

Trần Triết khi thì nhíu mày khi thì tìm tòi nghiên cứu, đi lại quanh chỗ ngồi của Mộc Trạch Tây rất nhiều lần, liên tục giả bộ đi ngang qua.

Khi sắp đến lần thứ 10, cuối cùng Mộc Trạch Tây không thể nhịn được nữa, cô ngẩng đầu lên. “Trần Triết, cậu đừng lắc lư nữa, có chuyện gì nói thẳng.”

Trần Triết lập tức cong lưng, lắp bắp hỏi, “Nghiêm Kỷ cậu ấy… Việc bọn họ lan truyền, cậu đừng buồn. À không phải, cậu không sao chứ?”

Đương nhiên Mộc Trạch Tây đã nghe thấy tin đồn về hai người. Nói không đau xót không run sợ là giả, nhưng cũng chỉ thế thôi.

Trong lòng cô đã chuẩn bị sẵn cho ngày này.

Hai người bọn họ có cùng việc phải làm, có cùng chủ đề và có cùng mục tiêu. Khi hai người họ đứng cùng nhau, khí thế giống như tay trong tay, họ xứng đôi như vậy.

Khi cô và Nghiêm Kỷ ở bên nhau là vô số những lời nói độc ác, còn Lâm Thi Vũ và Nghiêm Kỷ ở bên nhau dường như là mục đích chung của mọi người.

Bọn họ vốn nên là một đôi.

Mộc Trạch Tây cúi đầu viết tiếp, cô lẩm bẩm, “Tất cả đều là số phận, tớ không còn sức để đau lòng..”