Sau Khi Bị Vả Mặt, Nữ Phụ Trèo Cao Có Được Nam Chính

Chương 41: Nữ phụ đã đính hôn



Vãi! Không phải muốn đánh nhau đấy chứ! Lý Tuần loạng choạng vì bị sốc, tay chân luống cuống làm động tác phòng ngự.

Nghiêm Kỷ giữ mình thản nhiên đối diện với Vương Đại Bằng, không hề sợ hãi. Không phải anh kích động có ý đánh nhau, anh có thể nhìn ra Mộc Trạch Tây có thích hay không, anh chỉ ghen và căm thù.

Nghiêm Kỷ chuyển tầm mắt, duỗi tay vỗ vỗ Lý Húc, tỏ vẻ không sao.

Vương Đại Bằng thầm nghĩ, hai người này rất đẹp trai, chẳng lẽ lại nghĩ ra hai chiêu? Nhìn dáng người gân cốt khoẻ mạnh, rất phù hợp để tham gia quân ngũ!

Vương Đại Bằng nhìn một vòng mọi người xung quanh, anh gật đầu, đều là những đứa trẻ ngoan. “Đều là bạn học của nhóc Tây nhỉ, tất cả lên xe hết đi! Cùng sang nhà bà Mộc ăn cơm, anh đã nói với bà rồi! Cũng đã mua đồ ăn làm món lẩu hải sản thập cẩm! Sau kỳ thi cuối kỳ, làm một bữa ăn thịnh soạn là chuyện đương nhiên!”

Giọng Vương Đại Hữu hào sảng to lớn vang vọng, giống như trời sinh đã có lực kêu gọi với sức lôi cuốn và sự vui vẻ.

“Hay!!” Mấy người nghe xong lập tức reo hò. Ngay cả Lý Tuần cũng không nhịn được kêu theo.

Mọi người ngồi trên chiếc xe van Wuling Hongguang được cho thuê của Vương Đại Bằng. Dọc trên đường đi, trong xe vẫn phát các bài hát từ những năm 90, Vương Đại Bằng vừa lái xe vừa ngân nga. Hai người Lý Tuần và Vương Đại Hữu cũng nhanh chóng bắt nhịp, ngân nga theo.

*Wuling Hongguang: Hãng xe TQ

“Vậy nên, Trạch Tây cậu luôn nhìn chằm chằm Lý Tuần người ta là bởi vì cậu ấy giống như anh Đại Bằng của cậu?” La Nam Nam kéo Mộc Trạch Tây hỏi.

Mộc Trạch Tây nhất thời không hiểu ý La Nam Nam. Nhìn Lý Tuần đang lắc lư theo Vương Đại Bằng ở ghế trước, cô chợt bừng tỉnh nhận ra, có hơi giống.

Khuôn mặt có lông mày rậm và tóc húi cua giống như nhau, nhưng giống nhất chính là khí chất tương tự trên người. Lý Tuần không cương có chừng mực, còn Vương Đại Bằng hào sảng có chừng mực. Trông họ đều có vẻ thô kệch nhưng thực chất đều là người cẩn thận và sáng suốt.

Sau đó Mộc Trạch Tây mới nhận ra, lúc trước cô luôn cảm thấy Lý Tuần trông rất quen, thì ra là vậy. “A…Thực sự giống.”

“Được lắm Mộc Trạch Tây, hóa ra cậu nhìn người nhớ người!” La Nam Nam trêu Mộc Trạch Tây.

La Nam Nam cười nói vui vẻ theo điệu nhạc, cả chiếc xe đều tràn ngập bầu không khí vui vẻ.

Ngoại trừ Nghiêm Kỷ khoanh hai tay trước ngực nhất quyết phải ngồi giữa Mộc Trạch Tây và La Nam Nam. Hai cô gái cứ như vậy lướt qua anh, thì thầm “Nói khẽ” với nhau trước mặt anh.

Mộc Trạch Tây nhìn Nghiêm Kỷ, phát hiện anh không tức giận mà giống như hờn dỗi. Mộc Trạch Tây thăm dò hỏi anh, “Nghiêm Kỷ, sao cậu cũng tới?”

“Làm sao? Bạn học Mộc Trạch Tây không chào đón tôi?” Nghiêm Kỷ hỏi lại.

“Lúc ấy không phải.” Mộc Trạch Tây phủ nhận, “Chỉ là trông cậu có vẻ rất mệt.”

Mộc Trạch Tây cảm thấy Nghiêm Kỷ có hơi lạ, tuy anh ghen nhưng dường như anh đã ôn hoà hơn rất nhiều, lại mệt mỏi rất nhiều.

Nghiêm Kỷ nghe Mộc Trạch Tây quan tâm mình, trong lòng thoáng vui vẻ hơn, ừ một tiếng. Anh mệt, anh lo sợ về tương lai của họ. Tôi nên làm gì với cậu đây Mộc Trạch Tây?

Nghiêm Kỷ duỗi ngón tay út ra, lén móc vào ngón tay út của Mộc Trạch Tây, sợ Mộc Trạch Tây rời khỏi tầm mắt anh.

Xe van dần chạy đến nơi giao nhau giữa thành thị và nông thôn, các tòa nhà xung quanh đã trở thành những ngôi nhà cổ xưa với những khoảng sân độc lập.

Mộc Trạch Tây nhìn phong cảnh ven đường, hồi tưởng lại quãng thời gian đã qua.

Khi đó cha mẹ cô vẫn chưa ly hôn, hai người vẫn sống chung với nhau. Quãng thời gian khi cô còn nhỏ, khi cô không lo không nghĩ cùng nhau chơi với những người bạn nhỏ, anh Đại Bằng Đại Hữu và nhiều người bạn hàng xóm.

Khi đến một ngôi nhà khá rộng, họ dừng xe. Một nhóm người xuống xe, hỗ trợ vận chuyển nguyên liệu nấu ăn. Từ xa đã nhìn thấy một bà cụ tầm tám mươi chín mươi tuổi tinh thần rạng rỡ đang đứng trước cửa, nhiệt tình vẫy tay chào bọn họ.

“Bà nội!” Mộc Trạch Tây chạy đến ôm bà nội Mộc Chu Anh Lan.

“Cháu về rồi à? Bà nhớ nhóc Tây nhà ta quá. Để bà nội xem nhóc Tây thế nào.” Bà nội Mộc vuốt khuôn mặt của cháu gái đã lâu không gặp, nhìn đi nhìn lại, “Nhóc Tây nhà ta thật đẹp!”

Mỗi lần bà nhìn thấy cô đều khen cô xinh đẹp, Mộc Trạch Tây vừa buồn cười vừa bất lực. Mộc Trạch Tây cọ mặt vào bàn tay thô ráp của bà nội, hưởng thụ sự cưng chiều của bà.

Mọi người đi tới cùng đồng thanh chào hỏi: “Cháu chào bà ạ!”

“A!” Bà nội Mộc hoàn hồn, vội đáp, “Ngoan ngoan, các cháu ngoan, mau vào ngồi đi! Bà nội nấu canh hạt sen giải nhiệt rồi.”

Nhìn thấy nhiều thanh niên trẻ tuổi như vậy, bà nội Mộc rất vui mừng, gọi bọn họ vào.

Trong sân có cây lớn để hóng mát, có bày bàn ghế, trà khói nghi ngút. Vườn hoa trồng các loại cây khác nhau. Mấy cái lu lớn bên cạnh có trồng hoa sen, gió thổi thoang thoảng mùi hương sen.

Trong sân vẩy nước quét nhà rất sạch sẽ, ngập tràn hơi thở cuộc sống.

Cái nóng oi bức của thời tiết lập tức bị hòa tan, chỉ còn lại làn gió nhè nhẹ thổi trong sân. Sự mệt mỏi sau kỳ thi được lấp đầy bởi niềm vui nghỉ hè.

Mọi người rất vui. Từng người giới thiệu bản thân với bà Mộc.

Đến lượt Nghiêm Kỷ, anh nở một nụ cười thật trên khuôn mặt, “Cháu chào bà. Cháu là cháu trai của ông Nghiêm Vệ Quốc và bà Doãn Tố Cầm, cháu tên là Nghiêm Kỷ.”

Bà nội Mộc ngạc nhiên, đôi mắt nhìn Nghiêm Kỷ, ngơ ngác đưa tay ra. Thấy vậy, Nghiêm Kỷ đưa tay cho bà nội Mộc, nắm tay bà.

Bà nội Mộc thốt lên, “Ôi chao! Là cháu trai Tố Cầm, Nghiêm Kỷ. Đúng là đứa trẻ ngoan, tuấn tú lịch sự, vóc người cũng cao. Chỉ là hơi gầy, lát nữa ăn nhiều chút."

Hỏi thêm “Bà nội cháu dạo này có khỏe không?”

“Cháu cảm ơn bà quan tâm, bà cháu rất khỏe.” Nghiêm Kỷ nói tổng quát tình hình của bà nội cho Chu Anh Lan nghe.

La Nam Nam xem, hóa ra nhà Mộc Trạch Tây và nhà Nghiêm Kỷ thực sự có chút quan hệ giữa các ông bà nội.

Một nhóm người ngồi quanh sân, vừa trò chuyện với bà nội Mộc vừa húp canh hạt sen giải nhiệt tươi mới thơm mát.

Gió thổi cây rung, hơi nóng biến mất.

Đến giờ cơm chiều, Mộc Trạch Tây và Vương Đại Bằng xắn tay áo, quàng khăn, chuẩn bị vào bếp để phụ giúp nấu nướng. Vương Đại Hữu bắt tay vào làm.

Trong nhóm người này, chỉ có vài người biết nấu ăn.

Nghiêm Kỷ đã kéo tạp dề của Mộc Trạch Tây, giữ cô dừng lại. “Để tôi làm.”

Mộc Trạch Tây ngạc nhiên, “Cậu biết nấu ăn?”

Nghiêm Kỷ nói thẳng, “Không biết nhiều, chỉ biết nấu những món đơn giản, nhưng đành phải bắt tay vào làm. Tôi không muốn cậu mệt.”

Vương Đại Bằng cũng vào, “Đúng đó. Nhóc Tây à, em học rất mệt, em cứ ngồi đi. Anh Đại Bằng có thể làm được một bữa, chỉ là mười mấy đứa nhóc con… Không, cơm cho lính mới. Em ra ngồi với bà đi.”

Sau đó, anh hét to gọi Vương Đại Hữu ra giúp.

Nghiêm Kỷ cởi tạp dề màu hồng nhạt của Mộc Trạch Tây ra rồi tự mặc vào, Lý Tuần và Trần Triết tự nhiên cũng đến hỗ trợ. Con trai ở lại giúp nấu ăn, còn hai cô gái thì trò chuyện với bà Mộc.

Vì đông người nên nấu ăn trong gian bếp nhỏ nửa ngoài trời, bên cạnh là giếng nước, cái bếp đơn giản được dựng bằng tấm xi măng, đơn giản nhưng thực dụng.

Vị trí cũng rộng rãi, cho dù mấy nam sinh cao lớn phân công hợp tác chen chúc nhau cũng không tạo trở ngại gì lớn.

Bà nội nhìn nhóm con trai bận rộn trong ngoài, mỉm cười như một vị Phật Di Lặc. Bà thích những người đàn ông chăm chỉ biết nấu ăn. Trước đây, khi ông nội Mộc Trạch Tây còn sống, hai người thường thay phiên nấu ăn.

Không giống như những người đàn ông khác chỉ biết chờ vợ nấu cơm.

Bà nội Mộc chợt cao giọng hỏi, “Khi nào Đại Bằng kết hôn với nhóc Tây nhà bà?”

Ngoại trừ Vương Đại Bằng tập mãi thành quen, trên tay vẫn không ngừng thái rau, đầu có hơi đau thì những người khác đều bất động. Đôi tai buôn chuyện của La Nam Nam càng dựng thẳng lên.

Mộc Trạch Tây bực bội xấu hổ, lắc cánh tay bà nội, “Bà Nội! Sao bà lại nói nhảm trước mặt nhiều người như vậy?!”

Chu Anh Lan có gu thẩm mỹ rất lỗi thời, từ nhỏ đã thích Vương Đại Bằng. Vương Đại Bằng có thể trò chuyện với những người lớn tuổi và là đại ca của trẻ em, điều này cho thấy tính anh nhã nhặn đáng tin cậy, là người sáng suốt trong việc đối nhân xử thế.

Thân hình cường tráng cao lớn, biết thương người. Bà Nội Mộc nhìn anh trưởng thành, cảm thấy yên tâm về anh, sớm đã coi anh như cháu rể.

Hở tí là hỏi thăm Vương Đại Bằng, Vương Đại Bằng ở trường quân đội có bạn gái hay chưa. Sợ người khác cướp mất anh.

Bà nội Mộc kể hết những việc khi còn nhỏ của Mộc Trạch Tây, bà trêu, “Khi cháu còn nhỏ, cháu nói cháu phải làm cô dâu của anh Đại Bằng, còn bảo muốn có nhiều em bé với anh Đại Bằng. Là do chính cháu nói, bây giờ cháu lại trách bà?”

“Đó đều là việc khi còn nhỏ! Bà còn nhắc lại.” Mộc Trạch Tây càng đỏ mặt hơn.

Nói đến lịch sử đen tối khi còn nhỏ, mặt cô lập tức đỏ bừng. Khi đó Mộc Trạch Tây vẫn còn nhỏ; căn bản không biết ý nghĩa của cô dâu, cũng không biết ý nghĩa của em bé.

Giống như đóng vai cha mẹ trong gia đình, mỗi ngày chiến đấu với một đám trẻ con thích anh Đại Bằng để tranh xem ai sẽ làm mẹ. Đợi Mộc Trạch Tây lớn hơn một chút và hiểu chuyện. Dần dần cô cũng không nói nữa.

Vương Đại Bằng ra mặt giải vây, rất tự nhiên giả bộ ngớ ngẩn để lừa bà. Cười to nói, “Bà nội, bà gấp cái gì. Nhóc Tây còn nhỏ, chỉ mới học cấp ba, còn bốn năm năm nữa mới tốt nghiệp đại học.”

Bà không quan tâm, chỉ muốn định ra chuyện cưới xin. “Có sao đâu, bà nội tuy không biết nhiều chữ nhưng vẫn biết đại học có thể kết hôn. Lập gia đình sớm cũng tốt.”

Nghiêm Kỷ nhìn dáng vẻ đỏ mặt vì xấu hổ buồn bực của Mộc Trạch Tây, trái tim hoảng loạn. Đây là lần đầu tiên anh thật sự cảm giác được nguy cơ, vài đường gân xanh trên trán anh nổi lên.

Anh đặt đồ ăn mới xào xong lên bàn, cúi người trước bà nội Mộc, hỏi, “Bà ơi, bà thấy cháu thế nào?”

Hai người Trần Triết và Lý Tuần đều cúi người ồ một tiếng, không hổ là Nghiêm Kỷ, sắc thật!

“Ha ha ha, bà nội. Nghiêm Kỷ hỏi bà rằng đồ ăn cậu ấy nấu thế nào, bà nếm thử xem.” Mộc Trạch Tây vội đi tới ngắt lời.

Bà nội Mộc cũng sửng sốt, nghe vậy liền cầm đũa nếm thử, nghiêm túc đánh giá, “Ngon lắm. Chỉ là hơi chua, cho nhiều dấm quá. Nên thêm chút đường để trung hoà.”

Nghiêm Kỷ bình tĩnh nhìn Mộc Trạch Tây, gắp một miếng nhét vào miệng cô. Để cô cũng biết anh đang ghen.

Trần Triết và Lý Tuần đang nhặt rau vất vả nhịn cười, bả vai run run. La Nam Nam đi vệ sinh về không hiểu ra sao.

“Ăn cơm!”

Đồ ăn ngon, Vương Đại Bằng hét to một tiếng. Mọi người ngồi vào bàn ăn cơm.

Bà nội Mộc bảo Mộc Trạch Tây ngồi cạnh Vương Đại Bằng, Nghiêm Kỷ lập tức ngồi cạnh Mộc Trạch Tây. Hai người đàn ông cao lớn kẹp hai bên trái phải, Mộc Trạch Tây nhỏ yếu ngồi bên trong.

Thậm chí Trần Triết còn không để ý, anh chỉ lo gắp đồ ăn cho La Nam Nam, cô bị cận thị nhưng lại không thích đeo mắt kính.

Bà nội Mộc nhanh tay nhanh mắt gắp một đũa rau cần lớn bỏ vào bát Mộc Trạch Tây, “Nhóc Tây ăn đi.”

Mộc Trạch Tây còn chưa kịp giấu bát, trong bát đã đầy ắp rau cần, cô làm nũng với bà nội, "Bà nội, cháu không muốn ăn cái này!”

Mộc Trạch Tây không quá kén ăn, nhưng cô không thích ăn rau cần. Mỗi lần cô ăn mùi vị đó rất hắc, ăn vào có cảm giác không thở nổi.

“Nhóc Tây hãy nghe lời. Kén ăn không tốt, ăn nhiều sẽ không còn thấy khó ăn.” Bà nội Mộc vẫn còn ít tư tưởng cố chấp của thế hệ cũ, bà cho rằng trẻ con kén ăn là không tốt.

Vương Đại Bằng gắp một miếng rau cần to từ bát Mộc Trạch Tây bỏ trực tiếp vào trong miệng, bảo vệ Mộc Trạch Tây, “Bà ơi, nếu nhóc Tây không thích ăn thì không cho em ấy ăn. Rau cần có nhiều dinh dưỡng, các loại rau khác cũng như vậy. Ăn rau khác cũng giống như bà nói đúng không ạ?”

Hai người cùng chung kẻ địch, Mộc Trạch Tây lập tức gật đầu thật mạnh, “Anh Đại Bằng nói đúng!”

Nghiêm Kỷ nghiêng đầu nhìn, chiếc đũa dừng lại, toàn thân cứng đờ.

Đôi mắt La Nam Nam phát sáng! Sự thân thiết và cưng chiều tự nhiên như vậy, lại biết bao che. Bạn trai hệ cha! Bạn trai hệ cha! Rất phù hợp với tính cách mỏng manh yếu đuối của Mộc Trạch Tây!

Vương Đại Bằng? Trong sách không nhắc đến nhân vật này. Nhưng cuốn sách có thế giới của riêng nó, nên nhiều người không được nhắc đến cũng là chuyện bình thường. Vậy có phải cô có thể tìm thấy điểm sơ hở trên người anh hay không?

La Nam Nam vỗ nhẹ Trần Triết bảo anh đổi chỗ. La Nam Nam kéo ghế lại gần Vương Đại Bằng, trò chuyện với anh.

Cơm bị dính một ít nước rau cần, Mộc Trạch Tây gẩy cơm ra. Nghiêm Kỷ đặt bát đũa xuống, cầm lấy bát đũa của Mộc Trạch Tây, nhặt hết cơm dính nước rau lên rồi tự mình ăn.

Sau đó trả lại cho Mộc Trạch Tây. “Được rồi, không sao, cậu ăn đi.”

Mộc Trạch Tây hoảng sợ…Cậu sao vậy Nghiêm Kỷ…

Mấy người trẻ tuổi rất dễ vừa ăn vừa chơi, chỉ có Nghiêm Kỷ lặng lẽ rời khỏi chỗ ngồi của mình.

Vương Đại Bằng vỗ vai Lý Tuần, hỏi anh ta có muốn đi theo anh học trường quân đội hay không, Lý Tuần liên tục từ chối, “Không được không được, anh Đại Bằng, sau này em sẽ kinh doanh.”

Dưới sự khuyến khích nồng nhiệt của Vương Đại Bằng, vài người đã bày tỏ những lý tưởng trong tương lai của họ.

Mộc Trạch Tây chuẩn bị đi đón em trai nhỏ sắp tan học về nhà. Khi cô đi ra, cô thấy Nghiêm Kỷ mặc áo sơmi hơi xộc xệch, đeo tạp dề màu hồng nhạt đang lặng lẽ rửa bát.

Tạp dề màu hồng nhạt tôn lên vòng eo tam giác ngược khỏe khoắn của anh, làm cho cặp đùi của anh càng thêm thon dài. Hình ảnh đìu hiu vắng vẻ không thể tả.

Cậu ấm Nghiêm gia đang làm gì thế kia?!

Nghiêm Kỷ như đã nhận ra tiếng bước chân của Mộc Trạch Tây, anh quay lưng lại với cô, oán hận nói, “Hoá ra tôi không phải là người "Anh" duy nhất của cậu.”