Sau Khi Bị Tra

Chương 97: Thời niên thiếu tươi đẹp 2



Người bạn xinh đẹp.

Doãn Bạch ngồi ở trong một góc nghiêng đầu nhìn nàng một cái, khẽ hừ một tiếng, nói: "Chẳng lẽ không phải cô cũng bắt chuyện có được phương thức liên hệ rồi sau đó cũng không liên lạc sao."

Tả Tĩnh U mỉm cười, nhợt nhạt cười một chút: "Được rồi, đây là lỗi của tôi, tôi nên chủ động liên lạc với cô mới phải."

"Như vậy Doãn Bạch, cuối cùng cô năm mấy, chuyên ngành là gì?" Mấy thông tin này trong phiếu đăng ký có,lúc điền thông tin phải điền mấy chỗ này, nhưng Doãn Bạch cũng không viết vào một chút nào.

Doãn Bạch nhấp môi, do dự một hồi mới nói: "Năm nhất, quản trị kinh doanh."

Tả Tĩnh U hiểu rõ: "Nga ~ nguyên lai là đàn em a ~"

Doãn Bạch liếc nàng một cái, biểu tình có chút không quá vui, tựa hồ như đang muốn nói "Đừng kêu tôi đàn em."

Tả Tĩnh U cong khóe môi, ngữ khí nhẹ nhàng nói với cô: "Sao lại nhìn tôi như vậy, rất hung nha."

Giọng nói của nàng nhẹ nhàng như làm nũng, trong nháy mắt Doãn Bạch cảm giác toàn thân mình như bị điện giật, không tự giác mà run rẩy một chút.

Doãn Bạch nhìn qua nàng, có chút không được tự nhiên mà nói: "Tôi vốn là lớn lên dữ dằn."

Tả Tĩnh U cười khẽ một chút, bất đắc dĩ lại cưng chiều nói: "Em nói như vậy một chút lực thuyết phục cũng không có, rõ ràng có khuôn mặt ngọt như kẹo bông, chỗ nào hung."

"A, bất quá ánh mắt em lại thật sự rất lạnh lùng."

Doãn Bạch lại được nàng khen một lần, chỉ cảm thấy đầu có chút bế tắc. Cô duỗi tay chỉ chỉ bản thân mình, có chút không chắc chắn nói: "Tôi...... Ngọt?"

Tả Tĩnh U gật gật đầu, rất nghiêm túc nói: "Chẳng lẽ không có ai từng nói thế với em sao?"

Doãn Bạch kéo kéo khóe miệng, giọng nói kỳ quái: "Chỉ có nhân tài không biết xấu hổ như chị mới có thể nói ra mấy lời không biết xấu hổ như vậy."

Tuy tính tình Tả Tĩnh U tốt đến thế nào nhưng đối mặt với Doãn Bạch đầy gai như vậy, vẫn có chút nhịn không được.

Nàng giơ tay, gõ gõ cái trán Doãn Bạch, thở dài nói: "Không cần nói mấy lời khiến người ta không thoải mái."

"Nói tiếng người cho đàng hoàng."

Doãn Bạch giơ tay bưng kín cái trán, hung ba ba mà trừng nàng: "Chẳng lẽ tôi lời tôi đang nói không phải tiếng người?"

Tả Tĩnh U thở dài, nghiêm túc mà nhìn cô nói: "Bạn học, đối nhân là một nghệ thuật cần phải học tập. Em cứ mang gai như vậy, rất dễ dàng làm người khác không dám tiến thêm một bước đến gần với em."

Doãn Bạch hừ một tiếng, tức giận nói: "Tôi không cần đến gần ai."

Tả Tĩnh U hỏi lại cô: "Vậy đêm nay em tới nơi này làm cái gì?"

Doãn Bạch bị nghẹn một chút, ngạnh cổ nói: "Tôi là thành viên mới của câu lạc bộ, chẳng lẽ không thể tới sao?"

"Nhưng em đã đến là có nghĩa em muốn tiếp xúc với mọi người."

Doãn Bạch quay đầu, nghiêm túc mà nhìn nàng một cái: "Cô cảm thấy đêm nay tôi đưa mặt lạnh với nhiều người như vậy là bộ dáng muốn tiếp xúc cùng mọi người sao?"

Tả Tĩnh U chớp chớp mắt, nói: "Nhưng em muốn đến gần tôi không phải sao?"

Doãn Bạch lập tức nghẹn họng.

Tả Tĩnh U giơ tay chống cằm, rất nghiêm túc nói: "Em muốn làm bạn với tôi đúng không?"

Doãn Bạch hừ một tiếng, không có phủ nhận cách nói này.

Bởi vì vốn dĩ Tả Tĩnh U trông thật đẹp, nói chuyện lại ôn nhu, kỳ thật cô còn rất thích kiểu người như này.

Hôm nay cô tới, thật sự là muốn cùng Tả Tĩnh U trở thành bạn bè.

Tả Tĩnh U không ngừng cố gắng, duỗi tay giữ chặt tay cô, nghiêm túc nói: "Nếu em muốn kết bạn với tôi, vậy nên có một thái độ thân thiện hơn, em cảm thấy tôi nói không sai chứ?"

Doãn Bạch hiểu ý của nàng, nhưng vẫn muốn mạnh miệng nói: "Miễn cưỡng miễn cưỡng đi."

Tả Tĩnh U thấy thế, vỗ vỗ bả vai Doãn Bạch, nói lời thấm thía: "Cho nên a bạn nhỏ, muốn kết bạn phải dùng thái độ kết bạn, đã biết chưa? Muốn cùng tôi thì phải có thái độ tốt và phải nói tiếng người."

"Đừng cả ngày âm dương quái khí, rõ ràng không có ác ý gì mà lại cố tình làm người nghe thấy không thoải mái."

Tả Tĩnh U lại cùng cô nói chuyện một hồi, sau đó cũng đã bị mấy thành viên khác kéo đi rồi.

Nàng vừa đi, Doãn Bạch lại khôi phục thành hình ảnh đơn độc khắc băng, cô đơn ngồi ở trong góc, cả một đêm đều yên lặng nhìn chăm chú vào bóng dáng Tả Tĩnh U, nhíu mày suy nghĩ vì sao cô sẽ xuất hiện ở chỗ này, vì sao muốn thân cận cùng cô gái Tả Tĩnh U này.

Chẳng lẽ là bởi vì nàng phá lệ xinh đẹp lại đặc biệt ôn nhu sao? Có lẽ là như thế đi......

Sau khi buổi gặp mặt kết thúc, nhóm sinh viên mới kết bạn rồi quen biết nhau đã giải tán. Chỉ có Doãn Bạch, suốt một buổi tối trừ bỏ Tả Tĩnh U, ai cũng không phản ứng lại, cũng không quen biết thêm một người bạn nào, còn cự tuyệt đề nghị đưa cô về nhà của một nhóm người, lẻ loi mà chống gậy đi về phía cổng trường.

Tả Tĩnh U nhìn cô một mình rời đi, lập tức chào hỏi cùng những người khác, đuổi theo về phía Doãn Bạch.

Không bao lâu nàng đã chạy tới bên cạnh Doãn Bạch. Doãn Bạch nghe được tiếng bước chân thì quay đầu nhìn lại, đột nhiên nhìn thấy Tả Tĩnh U đi theo bên cạnh cô, cười ngâm ngâm nói một câu: "Doãn Bạch, em ở tòa nào, tôi đưa em về."

Doãn Bạch ngước mắt nhìn nàng một cái, có chút biệt nữu nói: "Tôi không ở ký túc xá."

Tả Tĩnh U chớp chớp mắt, nhìn cô hỏi: "Vậy em ở đâu? Có gần trường học không?"

Doãn Bạch gật đầu: "Rất gần, ở lân cận cổng bắc thôi."

Tả Tĩnh U nhấp môi cười, thập phần ôn nhu nói: "Vậy tôi đưa cô về, đưa về an toàn."

Doãn Bạch kinh ngạc nhìn nàng một cái, có chút thẹn thùng nhẹ giọng nói hai chữ: "Cảm ơn, bất quá không cần, người trong nhà sẽ đón tôi ở cổng bắc."

Tả Tĩnh U cười cười với cô, rồi lại nói một câu: "Vậy tôi đưa em đến cổng bắc nha."

Hai người cùng nhau vào thang máy từ trên lầu đi xuống. sau đó hai người sóng vai đi về phía cổng bắc.

Chân phải Doãn Bạch không tiện, không thể tránh khỏi bước đi chậm chạp, Tả Tĩnh U cũng chậm bước chân lại đi cùng với cô.

Khuôn viên trường ban đêm có thể coi là rất yên tĩnh, cộng với gió đêm mát mẻ, nên khi thổi đến nhân tâm cũng vui vẻ. Doãn Bạch nhìn ngọn đèn đường lặng lẽ đứng đó, rồi lại nhìn cô gái xinh đẹp bên cạnh, trái tim cứ đập mạnh liên tục không ngừng.

Cô chống gậy đốc đốc đốc đi về phía trước, một bên vắt hết óc tìm cách nói chuyện với nhau.

Với kinh nghiệm xã giao hạn hẹp của Doãn Bạch, thật sự không biết lúc này phải nói cái gì mới phải.

Sự ngập ngừng của cô đã nhanh chóng bị Tả Tĩnh U phát hiện. Tả Tĩnh U dùng dư quang khóe mắt chú ý hành động của Doãn Bạch, thấy cô ấy một lúc lại nhìn đèn đường một lúc lại nhìn bản thân nàng, là bộ dáng có chút tò mò như đang do dự.

Nàng không khỏi mỉm cười, hỏi Doãn Bạch: "Làm sao vậy?"

Doãn Bạch nghe nàng nói như vậy, nhấp môi suy nghĩ một hồi, mới nói: "Tôi suy nghĩ sao chị lại không nói lời nào."

"A a...... Nguyên lai em suy nghĩ cái này à, tôi còn tưởng rằng em không muốn nói chuyện với tôi chứ."

Doãn Bạch phản bác: "Tôi không có."

"Không có sao? Vậy sao cả đường đi đều không chủ động nói chuyện với tôi?"

Doãn Bạch nghe xong những lời này, không khỏi rũ mắt xuống xem rốt cuộc biểu tình của Tả Tĩnh U là thế nào, trùng hợp khi cúi đầu lại thấy Tả Tĩnh U ngước mắt, dịu dàng nhìn cô cười.

Dưới ánh đèn đường mê ly ái muội chiếu rọi, gương mặt xinh đẹp tinh xảo kia của Tả Tĩnh U bằng một cách nào đó lại lộ ra một cổ ngây ngô trẻ con, thoạt nhìn rất xinh xắn.

Trái tim Doãn Bạch đập hụt đi nửa nhịp, một hồi lâu mới chớp chớp mắt nói: "Sao tôi phải chủ động nói chuyện với cô?"

A, lại tới nữa, lại bắt đầu dùng ngữ khí đối lập.

Tả Tĩnh U thở dài, tự tin nói với Doãn Bạch: "Bởi vì em muốn nói chuyện phiếm với tôi nha. Em muốn nói chuyện với tôi thì phải chủ động bắt chuyện chứ."

"Tôi mới không muốn."

"Nhưng tôi cảm thấy em rất muốn"

"Đó chỉ là cô cảm thấy."

Hai người cứ nói với nhau mấy lời không có dinh dưỡng như vậy một lúc, sau đó Doãn Bạch mới hừ một tiếng, chủ động mở miệng nói chuyện phiếm với nàng: "Cô...... có phải thích Shakespeare không?"

"Ừm, rất thích." Tả Tĩnh U gật gật đầu nói: "Thích nhất là 《 Romeo và Juliet 》, em thì sao? Tác phẩm yêu thích của em là gì?"

Doãn Bạch trả lời: "《 Hoàng Tử Bé 》."

Tả Tĩnh U hiểu rõ gật đầu: "A, hoàng tử bé à, thật sự là tác phẩm mà em sẽ thích."

Doãn Bạch đồng dạng trả lời nói: "Romeo và Juliet cũng thật là tác phẩm cô sẽ thích."

Doãn Bạch lại giống như là tra hộ khẩu tiếp tục hỏi: "Vậy phim điện ảnh cô thích nhất?"

"Ưm......《 The Titanic 》?"

Doãn Bạch phun tào: "Tại sao lại là câu nghi vấn?"

Tả Tĩnh U cười cong mắt: "Bởi vì trước mắt xem tương đối ít phim, cho nên cũng không chắc mình thích bộ phim nào nhất."

"Ồ, cũng đúng. Vậy cô thích bài hát nào?"

"Thích màu nào?"

"Thích trời nhiều mây hay là trời đầy nắng?"

Một khi chủ đề đã được mở ra, Doãn Bạch cứ liên tục hỏi một cách tự nhiên như vậy. Cô giống như đang đọc mười vạn câu hỏi vì sao, còn Tả Tĩnh U thì vừa đi vừa trả lời. Chờ đến lúc đã đến cổng bắc thì Doãn Bạch cũng đã hiểu biết đại khái về cô gái bên cạnh.

Khi Doãn Bạch tới cổng bắc, vệ sĩ đưa đón cô cũng đã đợi ở đó.

Một chiếc Maserati sắc nét đậu trước cổng trường tối tăm, vệ sĩ mặc tây trang đen thì dựa ở bên cửa xe, kéo cửa xe ra cho Doãn Bạch, mời cô lên xe.

Tả Tĩnh U nhìn đến một màn tiểu thư nhà giàu này cũng không kinh ngạc chút nào, rốt cuộc cô gái như vậy vừa nhìn đã biết là bảo bối mà nhà có tiền dưỡng ra tới.

Ngây thơ kiêu ngạo, còn có chút không rành thế sự, nhưng lại rất đáng yêu.

Tả Tĩnh U nghĩ như vậy, thúc giục Doãn Bạch lên xe. Sau khi thấy cô lên xe thì Tả Tĩnh U vẫn đứng ở cổng trường, phất tay tạm biệt cô.

Doãn Bạch ngồi ở trong xe bấm cửa kính xe xuống, ngửa đầu nhìn dáng người Tả Tĩnh U đứng thẳng ở bên xe, kêu nàng một tiếng: "Này, Tả Tĩnh U, tôi có thể gọi điện thoại cho cô không?"

Tả Tĩnh U gật gật đầu, trả lời: "Đương nhiên có thể, chỉ cần có thể thì tôi sẽ nhận cuộc gọi của em."

Doãn Bạch hơi hơi dương môi cười một chút, phất tay tạm biệt với nàng.

Không bao lâu, xe chở Doãn Bạch rời đi, dọc theo đèn đường mà chạy về phía ồn ào của thành phố. Tả Tĩnh U đứng tại chỗ nhìn một hồi rồi mới xoay người rời đi.

Ngay lúc nàng xoay người thì điện thoại trong túi cũng vang lên.

Tả Tĩnh U mở điện thoại, phát hiện đó là số điện thoại của Doãn Bạch thì không khỏi nhoẻn miệng cười. Nàng bấm nhận điện thoại, cũng cùng lúc cất bước đi vào bên trong, một bên thì nhẹ giọng nói: "Alo? Doãn Bạch em còn có việc gì sao?"

Doãn Bạch ho nhẹ một tiếng, nói: "Không có việc gì, chúng ta tiếp tục đề tài vừa rồi đi. Chị thích ăn cái gì? Món chính, món phụ, hay đồ ăn vặt gì cũng có thể nói hết."

Tả Tĩnh U mỉm cười, cùng với gió đêm đi về ký túc xá của mình.

Hai người vẫn luôn vẫn duy trì trò chuyện, mãi cho đến khi Tả Tĩnh U trở lại ký túc xá của mình rồi thì Doãn Bạch mới lấy lý do rửa mặt để ngừng cuộc gọi.

Sau khi kết thúc trò chuyện, Tả Tĩnh U nhìn điện thoại rồi cong môi cười, lầm bầm lẩm bẩm nói: "Còn là một người rất tri kỷ."

Vì bảo đảm an toàn của nàng, trong suốt quá trình nàng đi về thì vẫn luôn duy trì cuộc gọi.

Trừ bỏ mạnh miệng một chút, nói chuyện không dễ nghe một chút, kỳ thật là một người khá tốt. Chưa kể cô cũng xinh đẹp như vậy, có thêm một người bạn xinh đẹp thì cũng là một chuyện quá tốt.

Tả Tĩnh U nghĩ như thế, quyết định cùng Doãn Bạch vun đắp cho tình bạn giữa họ.