Sau Khi Bị Tra

Chương 67



Rất nhớ ~

Từ trước đến nay Tả Tĩnh U hoàn toàn dung túng Doãn Bạch, nghe cô nói như vậy cũng sảng khoái gật gật đầu: "Được."

Vì thế Tả Tĩnh U thật sự bỏ xuống hết các xã giao liên quan rồi cùng Đoạn Bạch quay về khách sạn, cùng nhau quên trời quên đất.

Sau khi từ Tây Tạng trở về, Tả Tĩnh U nghỉ ngơi chỉnh đốn một lúc, sau đó đã tiến vào giai đoạn chuẩn bị công tác tương đối bận rộn. Trong lúc nàng cùng Từ Nếu Phong chuẩn bị khai máy 《 Đạt Oa 》, Tả Tĩnh U vì còn nợ nhân tình phải đi mời khách mấy nhà chế tác điện ảnh lớn khác.

Đương nhiên, khi mời khách cũng có không ít đạo diễn, cùng nhóm người tới tìm hiểu nàng sắp xếp công tác của nàng, cũng lại hỏi nàng có đang quay phim hay không. Tả Tĩnh U đã giao ra tác phần tốt nghiệp vừa lòng, sang năm tự nhiên sẽ có quay phim mới. Trừ bỏ quay 《 Đạt Oa 》 ra, nàng cũng muốn nhận một hai nhân vật để bảo trì trạng thái của bản thân thật tốt.

Nhưng sau khi đẩy đi hạng mục của Lộ Thanh, muốn tìm được một chế tác hay, một kịch bản điện ảnh cùng đoàn phim hoàn mỹ thì thật sự có chút gian nan. Tả Tĩnh U nhìn tới nhìn lui, cũng không tìm được một kịch bản nàng thích.

Đúng lúc này, đạo diễn Hứa Sư Sư đã tìm tới cửa.

Ở trong giới giải trí, Hứa Sư Sư cũng coi như nữ đạo diễn có chút danh tiếng thích quay đề tài nữ quyền. Chẳng qua cũng không giống Lộ Thanh vì tiêu điểm cô ấy quay chụp cũng không phải là những nhân vật nữ cực kỳ xuất sắc ở thời kỳ náo động nào đó, mà là từ góc nhìn khác, giống như nhân vật nữ cỏ dại nhưng vẫn ngoan cường sinh trưởng.

Phim của cô ấy hoặc là nhắm ngay năm ba cao trung, nhìn trông phổ thông bình phàm, kỳ thật ở dưới các loại áp bách của người lớn lại cất giấu bén nhọn tàn nhẫn của thiếu nữ yếu ớt. Cũng hoặc là trong quan hệ gia đình, đương nhiên bị bán làm mẹ trẻ.

Mà lúc này đây, Hứa Sư Sư dồn sức đặt tầm mắt ở trên người nữ văn phòng đô thị không cách nào duy trì quan hệ và ở trên người cô gái trẻ trạm phố.

Tả Tĩnh U nhìn mắt kịch bản, phát hiện rất là thú vị. Cô gái trẻ tuổi một mình một người ở trong thành thị dốc sức làm việc, sau khi trải qua việc thường xuyên chia tay bạn trai thì đã vô lực duy trì quan hệ yêu đương, lúc này chỉ nghĩ cần một cái ôm để tiêu đi một ngày làm việc mệt mỏi.

Một hôm sau khi đi xã giao về, lại gặp cô gái trẻ tuổi khác làm tình nhân bị đánh ghen......

Từ đó về sau, cô ấy bao dưỡng cô gái này chỉ vì có được một cái ôm ấm áp trong tòa cao ốc sắt thép lạnh lẽo này.

Đây là một câu chuyện rất đơn giản, nhưng quan hệ giữa hai vai chính lại phi thường hấp dẫn. Cho dù là cô gái trẻ tuổi mệt mỏi, hay là cô gái làm tình nhân non nớt kia đều có một loại lý tưởng hỗn tạp muốn cảm giác thiên chân hiện thực.

Cùng với thay vì nói đây là văn học trạm phố, không bằng nói là cổ tích của người lớn. Đây là một câu chuyện có thể làm người cảm thấy ấm áp.

Rốt cuộc cái ôm cũng thật sự có thể làm người ta cảm thấy được chữa lành.

Tả Tĩnh U cho rằng đây là một kịch bản không tồi, tuy rằng không có khả năng giống như điện ảnh của Lộ Thanh, thì sự sắp đặt cũng sẽ khiến cho nó có độ chú ý rất lớn. Nhưng loại điện ảnh quan hệ giữa các nhân vật không đại chúng này lại phi thường hấp dẫn nàng.

Nàng nghiêm túc suy nghĩ một chút, đã chủ động liên hệ với Hứa Sư Sư, cùng đàm phán về chuyện hợp tác bộ phim này.

Buổi chiều ngày hôm sau, Hứa Sư Sư xuất hiện tại phòng tiếp khách của văn phòng làm việc Tả Tĩnh U.

Hứa Sư Sư là một người lớn lên thập phần tú khí, giờ này khắc này ngồi ở trước mặt Tả Tĩnh U lại ngượng ngùng xoa xoa khung mắt kính của bản thân rồi nhẹ giọng nói: "Cô Tả có thể cảm thấy hứng thú với câu chuyện này làm tôi thấy rất vinh hạnh."

"Có thể dự toán của bộ diện ảnh này cũng không quá cao, cho nên thù lao đóng phim phỏng chừng chúng tôi cũng không thể trả cô Tả quá cao......"

Thật ra cô Tả lại không suy xét trên vấn đề thù lao đóng phim thế nào đâu, nàng nhìn người đạo diễn đối diện đang hơi có chút thẹn thùng, cười hỏi cô ấy: "Trước mắt không cần nói đến thù lao đóng phim. Điện ảnh của Hứa đạo đã đủ đầu tư chưa? Khi nào bắt đầu quay?"

"Đầu tư đủ." Hứa Sư Sư hơi chút dựng thẳng ngực, nhìn Tả Tĩnh U thoáng có chút tự tin: "Khi nào phim sẽ bắt đầu quay thì tất cả phải xem ý tứ của Tả rồi."

"Cô Tả ưu ái nhân vật nào hơn?"

Hứa Sư Sư nói thẳng, làm Tả Tĩnh U bỏ đi rất nhiều lời khách sáo. Tả Tĩnh U cười một chút rồi giơ tay cầm lấy ly cà phê nóng hôi hổi đưa tới bên môi nhấp một ngụm: "Về vấn đề nhân vật, thật ra tôi ưu ái nhân vật nữ tình nhân trạm phố kia hơn. Từ trước đến nay tôi chưa diễn nhân vật như vậy, cho nên lần này muốn khiêu chiến một chút......"

Tả Tĩnh U uống một ngụm cà phê rồi đặt cái ly ở trên mặt bàn, hai chân giao điệp ở bên nhau, lẳng lặng ngóng nhìn Hứa Sư Sư đối diện nói: "Chỉ có điều, tôi muốn biết nếu tôi nhận bộ điện ảnh này, nữ diễn viên diễn phối hợp với tôi sẽ là ai?"

Trong mắt Hứa Sư Sư có ý cười, nhìn Tả Tĩnh U rồi thật cao hứng nói: "Đây cũng là chuyện tôi chuẩn bị nói với cô. Nếu cô Tả nhận bộ điện ảnh này thì có 90% khả năng sẽ hợp tác cùng cô Tiêu Niệm."

"Lại nói tiếp, lúc này tôi tới tìm kiếm cô Tả hợp tác, cũng từ đề cử của cô Tiêu Niệm. Cô Tiêu nói vẫn luôn rất thưởng thức cô Tả, nếu có cơ hội thì cô ấy rất muốn hợp tác cùng cô Tả."

"Tôi cũng cho rằng, nếu cô Tả hợp tác cùng cô Tiêu thì nhất định sẽ mang đến cho bộ điện ảnh này cảm xúc xuất sắc nhất."

Tiêu Niệm? Bạn gái cũ của Doãn Bạch?

Tả Tĩnh U tư xem xét một hồi rồi lại bưng lên cà phê, cười nói: "Tôi cũng đặc biệt chờ mong có thể cùng cô Tiêu Niệm hợp tác, nhưng Hứa đạo có thể cho tôi thêm thời gian một ngày không? Trước 6 giờ chiều mai tôi sẽ cho cô đáp án chuẩn xác nhất."

Hứa Sư Sư có được lời hứa hẹn này của nàng thì tâm vốn đã thấp thỏm bất an nay còn tăng lên. Cô ấy co quắp gật gật đầu, nói một tiếng: "Được."

Hai người lại hàn huyên một hồi rồi Tả Tĩnh U đứng dậy, tiễn Hứa Sư Sư đưa ra phòng làm việc.

Tả Tĩnh U ôm cánh tay, đứng ở cửa nhìn bóng dáng Hứa Sư Sư rời đi, lâm vào suy nghĩ.

Tiêu Niệm a...... Nói thật ra, kịch bản này không tồi, cốt truyện lại đáng giá tham thảo, gút mắt giữa hai nhân vật cũng tương đối hấp dẫn người ta, Tả Tĩnh U khá không muốn từ bỏ kịch bản này.

Nhưng nếu cùng Tiêu Niệm hợp tác thì có thể Doãn Bạch không cao hứng hay không đây?

Chắc là sẽ không đi......

Dù gì Doãn Bạch đã từng thích Tiêu Niệm như thế, cô chán ghét Lộ Thanh, không có nghĩa cũng sẽ chán ghét Tiêu Niệm. Hơn nữa trước kia Doãn Bạch cũng nói qua, có đôi khi cũng sẽ cảm thấy nếu Tiêu Niệm có thể hợp tác với nàng cũng tốt mà.

Hơn nữa nàng cũng rất thưởng thức Tiêu Niệm, nếu có thể có vai diễn cặp với nhau thì cảm giác nhất định rất không tồi.

Nhưng muốn cùng bạn gái cũ của bạn gái hiện tại quay phim đồng tính, thế nào nàng cũng phải đi hỏi ý kiến Doãn Bạch thì mới được.

Tả Tĩnh U suy nghĩ một chút, quyết định quay về thì đánh gió hỏi Doãn Bạch. Nói chung những người khác không sao cả, nhưng nếu nàng hợp tác cùng Lộ Thanh hoặc là Tiêu Niệm mà không báo cho cô thì nhóc kiếm chuyện nhà nàng nhất định sẽ làm trời làm đất. Đến lúc giận rồi thì cũng không phải liên tục tặng hoa nửa tháng là có thể dỗ được.

Ai...... Kỳ thật Tả Tĩnh U cũng không phải không thể hống đối phương. Chỉ là đối với một con mèo nhỏ không có cảm giác an toàn thế thì vẫn nên hống cô đàng hoàng, cái gì có thể làm cho cô an tâm thì nên làm hết.

Rốt cuộc nàng cũng đã từng ăn qua loại khổ sở không yên ổn này, nàng cũng không hy vọng bạn đời của nàng cũng cảm nhận mấy lo lắng đề phòng, nơm nớp lo sợ, tự hoài nghi mình..... trong tình yêu một chút nào.

Nếu nàng yêu Doãn Bạch, vậy thì nhất định sẽ nói chính xác rõ ràng nhất với cô rằng nàng yêu cô nhất.

Sau khi Tả Tĩnh U quyết định thì phân phó cho trợ lý chút chuyện kết tiếp, sau đó thì gọi điện thoại cho Doãn Bạch.

Doãn Bạch trong nhà, nhận được điện thoại của nàng, nghe xong nàng nói trước thời gian kết thúc công việc thì thật là cao hứng sắp hỏng rồi. Cô ôm điện thoại, nằm ở sô pha thao thao bất tuyệt nói: "Vậy chị sắp về tới sao? Hay có muốn cùng em đi ra ngoài hẹn hò không ha?"

"A, chúng ta đã vài ngày không cùng nhau ăn cơm. Dù sao gần đây Đồng Đồng cũng đang khẩn trương ôn tập thi cuối kỳ, chị cũng không nên trở về quấy rầy con bé, để con bé an ổn ôn tập thi được thành tích tốt đi!"

"Còn chúng ta thì cùng đi hẹn hò thế nào? Hai ngày trước em cùng Kim Tương Ngọc đi ra ngoài gặp mặt cùng đối tác, phát hiện một tiệm ăn tại gia đặc biệt ổn, em dẫn chị đi ăn có được không a?"

"Rồi vào buổi tối chúng ta sẽ cùng ngắm cảnh đêm. Em có một phòng cao nhất ở khách sạn Ngân Hà trong trung tâm, cảnh đêm ở đó thật xinh đẹp! Buổi tối ngắm nhìn mấy ánh đèn kia nga ~ nó giống như biển sao vậy, rất là lộng lẫy lại sáng ngời động lòng người ~"

"Có thể nhìn được cảnh đêm đẹp nhất ở Hải thành!"

Doãn Bạch hứng thú hừng hực mà nói một đống, lời trong lời ngoài đều là đã một tuần chị không có ôm em một cái, chúng ta nên tìm nơi có phong cảnh tốt ăn một bữa cơm rồi sau đó động phòng đi!

Tả Tĩnh U ngồi ở ghế lão bản trong văn phòng, nghe được bên tai truyền đến thanh âm lải nhải của Doãn Bạch thì cười cong mắt. Nàng chuyển bút ký tên trong tay, ngữ khí nhẹ nhàng nói: "Vậy cũng được, em có đến đây rước chị không?"

"Có có, hiện tại em đi thay quần áo, để Hướng Thu lái xe chở em đến phòng làm việc của chị."

Tả Tĩnh U khẽ cắn cánh môi, trầm thấp cười một tiếng: "Chị không có quần áo tắm rửa vậy làm sao bây giờ? Em cũng biết, từ trước đến nay chị không mặc quần áo của ngày hôm trước."

"Không có sao đâu, em kêu Trương Ngọc chọn mấy bộ đưa đến khách sạn cho chị trước. Kích cỡ của chị em đều nhớ rõ, chị cứ yên tâm giao cho em!"

Xem ra là thật sự rất muốn hẹn hò a ~

Khóe môi Tả Tĩnh U khẽ nhếch, cuối cùng cho đáp án Doãn Bạch muốn: "Vậy được, vậy chúng ta hẹn hò đi."

Tả Tĩnh U cong mặt mày, ở trong điện thoại dùng thanh âm dịu dàng làm nũng cùng Doãn Bạch: "Em phải nhanh đến đón chị nha, giữa trưa chị không ăn nhiều lắm, hiện tại rất đói bụng."

Doãn Bạch vừa nghe, vội vàng nói: "Vâng, lập tức, lập tức! Chuẩn bị tốt chờ em, em đây lập tức đi!"

Không bao lâu Tả Tĩnh U đã nghe được Doãn Bạch bên đầu dây bên kia hoang mang rối loạn mà kêu Hướng Thu chuẩn bị ra ngoài, lúc này mới nhẹ giọng nói gặp lại với nàng rồi tắt điện thoại.

Từ Bạch Hạc sơn trang đến  phòng làm việc của Tả Tĩnh U, xe đi khoảng một tiếng rưỡi. Tuy là Hướng Thu lái xe nhanh rồi, nhưng Doãn Bạch vẫn hối, suy nghĩ nhỏ chỉ đặt ở nơi phòng làm việc của Tả Tĩnh U.

Chờ sau khi Tả Tĩnh U lên xe thì Doãn Bạch ngồi ở ghế sau đã giữ chặt tay nàng, ngữ khí vội vàng, còn biểu tình có chút áy náy nói: "Ai, trên đường kẹt xe, vốn dĩ có thể đã tới đây sớm hơn rồi."

"Có phải chị rất đói bụng hay không? Sớm biết vậy thì em chọn nơi gần hơn. Bất quá em đã bảo Trương Ngọc chọn món rồi, chúng ta đến nơi là có thể ăn."

Tả Tĩnh U dịu dàng nhìn cô, nhấp môi cười. Nàng nhìn Doãn Bạch vẻ mặt toàn là lo lắng mà bóp nhẹ trên cánh tay nàng một hồi, giống như phụ huynh thở dài: "Sao chị lại không ăn trưa đàng hoàng chứ? Chị phải ăn cơm đầy đủ, cho dù công việc bận rộn cũng phải ăn cơm a, không phải giữa trưa em cũng đã nhắc nhở chị rồi sao?"

"Công việc gần đây bận thế, chị cũng gầy đi rồi."

Lải nhải, lải nhải...... Là đứa nhỏ phiền người siêu cấp đáng yêu.

Tả Tĩnh U khẽ thở dài một tiếng, giơ tay ôm lấy mặt Doãn Bạch, ôn nhu kêu: "Doãn Bạch......"

Doãn Bạch ngước mắt, vẻ mặt mạc danh mà nhìn nàng: "Sao vậy?"

Tả Tĩnh U xoa nàng cô, trước mắt sủng nịch: "Lúc này, là lúc để oán giận chị không ăn cơm sao? Không phải nói đã mấy ngày không gặp? Vậy mà sau khi gặp mặt, cũng không chịu ôm chị một cái trước?"

Doãn Bạch bình tĩnh nhìn nàng một cái, ngao ô một tiếng, giống như chú chó lớn đè Tả Tĩnh U nhào vào trên cửa sổ xe. Cô ôm bả vai Tả Tĩnh U, cúi đầu gặm cổ nàng cùng rầm rì nói: "Tả Tĩnh U, em rất nhớ chị nga!"

Tả Tĩnh U giơ tay, xoa xoa cái ót cô, trong ánh mắt đều là ý cười: "Chị cũng...... rất nhớ......Rất nhớ em......"

...........