Sau Khi Bị Tra

Chương 100: Thời niên thiếu tươi đẹp 5



Được gặp chị, thật tốt quá!

Lúc ăn cơm, bà nội Doãn liên tục gắp đồ ăn cho Tả Tĩnh U, cho nàng ăn nhiều một chút. Còn hỏi khẩu vị Tả Tĩnh U, nói lần sau sẽ làm món nàng thích.

Doãn Bạch thấy thế, tức giận bất bình mà chọc chén đũa, dùng vẻ mặt u oán trực tiếp nhìn về phía Tả Tĩnh U.

Rõ ràng hôm nay là sinh nhật của cô, nhưng bà nội cô lại thương Tả Tĩnh U mà không thương cô! Lòng cô thật sự là đau quá đau!

Tả Tĩnh U ngẩng đầu đã lập tức nhìn thấy bộ dáng tức giận tiểu dấm bao này của cô, có hơi chút dở khóc dở cười.

Tả Tĩnh U duỗi chiếc đũa, cũng gắp cho cô một miếng thịt, lúc này khóe miệng nhếch lên của Doãn Bạch  mới cong xuống, lộ ra một chút ý cười.

Tuy rằng người này thích ăn phi dấm, nhưng cũng thật sự rất dễ hiểu cùng dễ trấn an, Tả Tĩnh U lập tức cảm thấy điểm này của cô đặc biệt đáng yêu.

Bữa cơm ăn đến cả nhà già trẻ Doãn đều đặc biệt vui vẻ, cơm tối qua đi, dì làm cũng bưng bánh kem lên, người một nhà vô cùng đơn giản mà chúc mừng sinh nhật cho Doãn Bạch.

Doãn Bạch nhận quà sinh nhật, vô cùng cao hứng nói cảm ơn. Mọi người nói chuyện phiếm một hồi, bà nội Doãn thật sự có chuyện gấp cần phải xử lý, nên để cho Doãn Bạch ngồi xe lăn dẫn Tả Tĩnh U đi khắp nơi.

Tả Tĩnh U đẩy xe lăn cho cô, hai người vừa đi vừa tám chuyện, Tả Tĩnh U hỏi: "Sao ở trường em không ngồi xe lăn vậy?"

Doãn Bạch cau mày, có chút rất không cao hứng trả lời: "Một số cơ sở vật chất ở trường không thuận tiện cho người bị tật, cho nên tôi đi xe lăn sẽ không quá tiện."

Tả Tĩnh U nghĩ nghĩ thấy cũng đúng, nàng cười một chút, nói với Doãn Bạch: "Không sao a, nếu sau này em muốn ngồi cứ nói cho tôi, tôi sẽ đẩy em."

Khóe miệng Doãn Bạch ngăn không được đã dương lên, lại cố tình mạnh miệng nói: "Xem tình huống đi."

Hai người đi vườn hoa dạo một vòng, Doãn Bạch giới thiệu cho Tả Tĩnh U khi vào xuân thì nơi này có rất nhiều hoa hồng, đến lúc đó nàng tới, sẽ thấy được khung cảnh vô cùng xinh đẹp.

Tả Tĩnh U gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Doãn Bạch lại giới thiệu bể bơi trong nhà cho Tả Tĩnh U, cao hứng mà nói cùng nàng: "Mùa hè chị tới thì cũng có thể bơi lội. Bà nội thích bơi lội nhất, bất quá tôi không bơi được, nếu chị tới bơi không chừng bà còn tự mình ra dạy chị bơi."

Tả Tĩnh U mỉm cười, nói với Doãn Bạch: "Mùa hè cũng là chuyện của năm sau, đến lúc đó còn không biết em có nhớ đến tôi hay nguyện ý cho tôi đến nhà chơi hay không nữa."

Doãn Bạch ngửa đầu nhìn nàng một cái, ánh mắt chắc chắn nói: "Đương nhiên sẽ a, chị là bạn của tôi mà."

Hai người bạn tốt đi dạo một vòng khắp nhà, cũng đã tới thời gian đi ngủ. Doãn Bạch dắt Tả Tĩnh U đi đến phòng cho khách, ngồi ở trên xe lăn nói với nàng: "Đã để áo ngủ mới cùng đồ lót dùng một lần ở trên giường, chị tắm rửa xong thì cũng đi ngủ đi."

"Ngày mai tôi sẽ đưa chị về, nếu có chuyện gì cứ tìm tôi, tôi ở phòng kế bên thôi."

Tả Tĩnh U chớp chớp mắt, nói được với cô.

Doãn Bạch nói xong, đẩy xe lăn tự quay về phòng mình về tắm rửa. Sau khi cô ra khỏi phòng tắm, đang lau khô đầu tóc không bao lâu đã nghe được tiếng đập cửa từ ngoài cửa truyền đến.

Doãn Bạch nghĩ thầm không phải bà nội thì cũng là là Tả Tĩnh U cho nên lập tức buông máy sấy tóc, điều khiển xe lăn đi ra ngoài, một bên đi đến cửa để mở cửa một bên liên tục nói: "Tới đây tới đây."

Cô mở cửa nhìn ra ngoài thì thấy được một Tả Tình U mặc chiếc váy ngủ đơn bạc, dùng khăn lông màu trắng lau tóc đứng ở cửa, mỉm cười nói: "Tôi không tìm được máy sấy trong phòng, cho nên muốn qua hỏi em có không?"

Tả Tĩnh U cúi người, cười tủm tỉm nhìn Doãn Bạch nói: "Chắc là tôi không làm phiền em nhỉ?"

Khuôn mặt xinh đẹp của nàng đột nhiên hiện rõ trong mắt Doãn Bạch, một mùi hương ngọt ngào quen thuộc từ trên xuống dưới bao trùm lấy Doãn Bạch, cô cả kinh theo bản năng đẩy xe lăn trượt đi một chút.

Doãn Bạch ngửa đầu, trừng lớn đôi mắt nhìn Tả Tĩnh U đang kéo gần khoảng cách với mình, còn nhịp tim thì bỗng nhiên tăng tốc. Cô nhấp môi, một hồi lâu mới nói: "Có, chị vào đi, tôi lấy cho chị."

Doãn Bạch dắt Tả Tĩnh U vào phòng mình, Tả Tĩnh U đi theo phía sau cô, nhìn căn phòng trang trí mơ mộng như bầu trời đầy sao này thì cảm thán nói: "Doãn Bạch, phòng của em thoạt nhìn lãng mạn quá!"

Doãn Bạch ngước mắt nhìn nàng một cái, lại hỏi: "Đẹp không?"

Tả Tĩnh U gật đầu thật mạnh, trả lời: "Đương nhiên đẹp."

Doãn Bạch lập tức cười, đưa máy sấy tóc cho nàng, sau đó cong mắt nói: "Xét trên chuyện chị nói chuyện dễ nghe, cho chị."

Tả Tĩnh U chắp tay trước ngực, nghiêm túc nhìn Doãn Bạch nói: "Cho nên có thể vì chị nói chuyện dễ nghe mà nhờ em sấy tóc cho chị được không?"

Doãn Bạch chớp chớp mắt, cầm máy sấy tóc nhìn nàng: "Tôi còn chưa từng nghe qua yêu cầu như vậy."

Tả Tĩnh U cười ranh mãnh, nhẹ nhàng nói với cô: "Vậy là đã cho em thêm hiểu biết đó."

"Đi mà đi mà, tóc tôi vừa dày vừa dài như vậy, tự mình thổi thì rất phiền phức đó."

Doãn Bạch nắm máy sấy tóc, nghĩ thầm chẳng lẽ tôi thổi cho chị thì không phiền hay sao?

Tuy là cô nghĩ như vậy, nhưng cũng không có nói ra. Ma xui quỷ khiến cô đã gật gật đầu, sau đó nói như không để tâm: "Được rồi, vậy tôi đây cũng cố sấy tóc cho chị."

Nói là cố làm, nhưng chờ đến lúc Tả Tĩnh U thật sự ngồi bên cạnh, để cô hỗ trợ sấy tóc thì cô vẫn là rất vui lòng.

Tả Tĩnh U đã mười chín tuổi, trên người có một loại hơi thở độc đáo là đan xen giữa thiếu nữ cùng phụ nữ trẻ tuổi, như là một trái đào mật sắp chín, có mùi vị trưởng thành lại xen lẫn hơi thở ngây ngô.

Tóc dài hơi ướt của nàng tán loạn trên vai, che lấp cổ dài trắng như tuyết, Doãn Bạch cầm lấy máy sấy tóc, vén chỗ tóc dài ở chỗ cổ nàng lên rồi *hô hô* mà thổi nó.

Có lẽ là gió quá nóng, cho nên Doãn Bạch luôn cảm thấy mặt mình nóng đến mất tự nhiên. Cô rũ mắt, ánh mắt nhìn về phía Tả Tĩnh U trong vô thức.

Cô nhìn xương quai xanh tinh tế mảnh mai đang lộ ra, lại nhìn đến làn da trắng mịn như phấn hoa hồng, cuối cùng lại dừng ánh mắt ở trên gáy của Tả Tĩnh U.

Tầm mắt cô dừng ở trên gáy Tả Tĩnh U thật lâu, tuy rằng vẫn không có quên thổi tóc cho Tả Tĩnh U, nhưng không biết suy nghĩ đã bay đến nước nào rồi.

Tả Tĩnh U rất nhanh đã nhận ra tinh thần bồn chồn của cô, vì thế hỏi một câu: "Doãn Bạch, sao em cứ nhìn tôi hoài vậy?"

Doãn Bạch lấy lại ý thức phản bác: "Ai...... Ai nói tôi nhìn chị chứ!"

Lời nói lắp ba lắp bắp, vừa nghe đã biết là không có gì tự tin. Tả Tĩnh U câu môi, nhẹ nhàng cười một chút: "Tôi cảm giác được, có phải em đang nhìn tôi hay không, đương nhiên vẫn cảm nhận được nha."

Doãn Bạch nhất thời mất tự tin, khịt mũi rồi sau đó cũng không lẩm bẩm nữa.

Tả Tĩnh U cười cong mắt, lại hỏi một lần: "Vậy em cứ nhìn cái gì? Tôi rất tò mò nha, tôi có chỗ nào đáng để em nhìn lâu đến thất thần như vậy chứ?"

Doãn Bạch mím chặt môi, một hồi lâu mới chỉ vào bên gáy của Tả Tĩnh U, nói: "Chỗ này, chị có một nốt ruồi đỏ.... trông cũng khá đáng yêu."

Lúc này đến phiên Tả Tĩnh U kinh ngạc.

Trên mặt nàng lại nổi lên một chút hồng hiếm thấy, nhịn lại nhiệt độ tăng lên ở trên mặt làm bộ không thèm để ý hỏi một câu: "Phải không? Sao tôi không biết, là ở đâu?"

Giây tiếp theo, đầu ngón tay lạnh lẽo của Doãn Bạch dừng ở trên cổ ấm áp của nàng, nhẹ nhàng ấn một chút: "Ở đây."

Hai tai Tả Tĩnh U cũng đỏ lên luôn rồi, giơ tay vuốt ve nơi mà đầu ngón tay Doãn Bạch đã tiếp xúc qua, cố chịu trái tim đang đập cực nhanh của mình, lại nhàn nhạt nói: "Vậy sao... Lần đầu tôi biết chỗ này còn có một nốt ruồi đấy."

Doãn Bạch thu tay, cô xoa xoa đầu ngón tay, tựa hồ còn đang cảm nhận cảm xúc sượt qua trong nháy mắt kia, có chút thất thần nói: "Bởi vì ở bên gáy mà, chị không thấy cũng rất bình thường."

Cô cũng đã thổi khô tóc cho Tả Tĩnh U, thu máy sấy tóc lại nói với nàng: "Được rồi, đã khô, mau đi ngủ đi."

Tả Tĩnh U đứng dậy, dịu dàng nhìn cô một cái: "Vậy được rồi, ngủ ngon tiểu thọ tinh......"

(Thọ tinh: Sinh nhật)

Tiểu thọ tinh đẩy xe lăn, tiễn nàng ra cửa, cũng nói ngủ ngon với nàng.

Chỉ là sau khi nói ngủ ngon rồi, Doãn Bạch đẩy xe lăn đi đến mép giường, chui vào trong chăn xanh biển của mình thì lại có chút không ngủ được.

Cô để một ngọn đèn đầu giường, nằm ngửa như đang nép mình vào biển xanh, sau đó nhìn lên trần nhà đầy sao của mình, trong đầu thì đầy những suy nghĩ lẫn lộn.

Một lúc cô nhớ đến mùi hương quá thơm trên người Tả Tĩnh U, một lúc lại nghĩ tới làn da trắng tuyết, nghĩ tới dáng người cao gầy mảnh khảnh của nàng, không có nơi nào là không phải hoàn mỹ.

Nghĩ đến cuối cùng, một ý nghĩ hiện lên trong đầu Doãn Bạch: Cổ của Tả Tĩnh U cắn lên chắc rất ok.

Cô miên man suy nghĩ một hồi lâu, điện thoại đặt ở một bên đột nhiên vang lên một hồi chuông đặc biệt.

Đây là nhạc chuông Doãn Bạch cố ý cài cho Tả Tĩnh U, sau khi nghe được thanh âm này Doãn Bạch vội vàng duỗi tay, lấy điện thoại qua, nhanh chóng bấm nhận cuộc gọi.

Không bao lâu, thanh âm của Tả Tĩnh U ở bên trong đêm đen yên tĩnh thông qua điện thoại truyền đến tai: "Tiểu Bạch ~"

Trong đêm tối, giọng nói của cô gái nhẹ nhàng mềm mại vang lên, vô cớ làm người ta không khỏi mềm lòng. Doãn Bạch nhấp môi, cuộn tròn thân thể hỏi: "Sao lại gọi điện thoại cho tôi?"

Tả Tĩnh U cười một chút, nhẹ giọng cùng nói: "Bỗng nhiên nhớ tới, còn chưa có hát mừng sinh nhật cho em......"

Doãn Bạch lẩm bẩm một câu, có chút ngượng ngùng nói: "Không phải lúc cắt bánh kem đã hát sao?"

Tả Tĩnh U đương nhiên nói: "Nhưng chưa hát riêng cho em nha, có muốn nghe không?"

Doãn Bạch không chút do dự trả lời: "Muốn!"

Tả Tĩnh U nhẹ nhàng cười một chút, rất nhanh bên tai Doãn Bạch đã vang lên tiếng ca dịu dàng của nàng: ""Happy birthday to you~ Happy birthday to you~ Happy birthday~ Happy birthday~ Happy birthday to you ~!"

"Tiểu Bạch, chúc em sinh nhật 18 tuổi vui vẻ!"

Doãn Bạch nhịn không được mà cười lên, nắm điện thoại trầm thấp nói một câu: "Cảm ơn chị, Tả Tĩnh U."

"Đừng khách sáo, bạn của tôi."

Doãn Bạch tiếng cười như chim sơn ca của nàng, do dự một hồi nói với nàng: "Tả Tĩnh U, thật ra......"

"Hửm?"

Doãn Bạch dừng một chút, bỗng nhiên trong lòng dâng lên một dũng khí thật lớn: "Chị là người bạn đầu tiên hát mừng sinh nhật cho tôi."

Tả Tĩnh U không có kinh ngạc, chỉ cười hỏi: "Tôi cũng là người bạn đầu tiên em dẫn về nhà đúng không?"

Doãn Bạch trực tiếp gật đầu, nói: "Ừm."

Tả Tĩnh U nở nụ cười: "Vậy chị rất vinh hạnh a Doãn Bạch. Cho nên từ đây về sau, tôi vẫn luôn có đặc quyền mừng sinh nhật cùng em không?"

Doãn Bạch gật đầu thật mạnh: "Đương nhiên!"

Doãn Bạch nghĩ, có thể vào năm 18 tuổi này, quen biết được người bạn hiền lành lại ôn như vậy, thật sự rất tuyệt vời.