Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Trở Về, Thế Thân Rời Đi

Chương 100



Ban đêm ở vùng quê rất yên tĩnh, mùa đông không có côn trùng kêu vang, chỉ nghe thấy bên ngoài có tiếng gió rít, Quý Kha nằm trên giường ngủ sàn, nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra cảnh tượng Phó Thời Văn ngã vào vũng máu.

Quý Kha lắc lắc đầu, ép buộc bản thân không suy nghĩ nữa, sớm vào giấc ngủ một chút.

Đến khoảng nửa đêm.

Quý Kha đang ngủ say bị một trận tiếng ồn ào đánh thức, cậu nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa, hơn nữa gõ rất vang.

Vân Cẩm cũng bị đánh thức, "Ai thế, hơn nửa đêm lại gõ cửa."

Quý Kha nghe được tiếng bước chân của ba Vân Cẩm.

"Đến đây, ai vậy?"

Người bên ngoài nhà không nói lời nào.

Hơn nửa đêm nên ba Vân Cẩm không dám tùy tiện mở cửa, ông xem xét máy giám sát người cửa, thấy ngoài cửa có dừng một chiếc xe địa hình land rover, có một người đàn ông xa lạ trên đầu quấn băng đứng bên cửa.
Hơn nửa đêm, còn rất dọa người.

"Ba nó à, nếu không thì em gọi điện báo cảnh sát nhé." Mẹ Vân Cẩm nhát gan, hơn nửa đêm bên ngoài rất tối, giám sát không quay rõ được mặt người, bà sợ là người xấu gì đó.

Vương tổng cầm lấy cái cuốc đặt bên cửa, "Nửa đêm lại là tết, chúng ta không làm phiền cảnh sát, còn không phải là người nửa đêm gõ cửa à, ngày thường tôi không làm chuyện trái lương tâm, sợ gì chứ."

Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa đã không còn tiếng đập cửa.

Cha Vân Cẩm nhìn qua máy giám sát thấy người kia lùi về sau hai bước, sau đó nâng tay lên.

"Đây là muốn làm gì thế?" Mẹ Vân Cẩm hỏi.

Cha Vân Cẩm lắc đầu.

Chỉ thấy qua máy theo dõi, người đàn ông xa lạ kia đặt tay bên miệng, la lớn: "Lâm Du, em ra đây!"

"Cậu ta gọi ai vậy?" Mẹ Vân Cẩm chưa từng nghe thấy tên người này bao giờ.
"Có phải uống say không, hơn nửa đêm chơi rượu điên?" Cha Vân Cẩm buông cái cuốc xuống.

Mẹ Vân Cẩm nhíu mày: "Trên đầu quấn nhiều băng vải như vậy còn uống rượu? Mặc mỏng manh như thế, sao người trẻ tuổi lại không yêu quý cơ thể của mình thế?"

Cha Vân Cẩm có hơi buồn bực: "Người này hơn nửa đêm phát điên rượu đến chỗ chúng ta, xử lí làm sao đây?"

Lúc này, Quý Kha nghe được âm thanh đi từ trong phòng ra, Vân Cẩm đi theo đằng sau.

Cậu nhìn thấy Phó Thời Văn trên đầu quấn đầy băng gạc qua máy giám sát, trên người mặc một chiếc áo khoác mỏng mùa đồng, lập tức cả người không tốt.

Mùa đông ở phương bắc có thể đông chết người.

Quý Kha nhanh chóng nói: "Chú, dì, ngại quá, ngoài cửa là bạn của cháu, tới tìm cháu."

"Thì ra là tới tìm cháu à." Mẹ Vân Cẩm hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, "Mau ra mở cửa, bên ngoài lạnh như thế, bạn cháu sắp lạnh chết rồi."
Cha Vân Cẩm mở cửa, đối diện với khí lạnh ập tới, mọi người đều rùng mình một cái.

"Sao em không nói một tiếng đã đi rồi."

Phó Thời Văn đứng ở cửa nhìn Quý Kha, đỏ mắt hỏi.

Anh mặc rất mỏng manh, tay và mặt bị lạnh đến đỏ bừng cả, lưng lại vẫn thẳng tắp.

"Bên ngoài lạnh quá, vào nhà rồi nói tiếp." Quý Kha muốn kéo Phó Thời Văn vào nhà.

Phó Thời Văn lại không động đậy, đứng trong đêm lạnh: "Anh không vào, A Du, về với anh."

Quý Kha phát hiện sau khi Phó Thời Văn mất trí nhớ đã trở nên trẻ con, "Phó Thời Văn, anh đừng gây sự được không?"

Phó Thời Văn có hơi uất ức, anh gây sự chỗ nào.

Anh tưởng tượng đây là nhà bạn trai Quý Kha, lập tức không muốn đi vào một bước, toàn thân đều là phản kháng, anh chỉ muốn đón vợ đi.

Vợ chỉ của một mình anh.

"A Du, trở về với anh," Phó Thời Văn giọng điệu cố chấp nói.

Quý Kha nhìn mặt và tay anh bị đông lạnh đến đỏ bừng, môi đều thâm tím, trên đầu anh còn có vết thương.

Lúc này mới phẫu thuật mấy ngày? Lập tức lái xe chạy tới đây, có thể hành hạ cơ thể mình như vậy sao?

Gương mặt Quý Kha lạnh lùng, "Phó Thời Văn, anh vào trước đi, nếu không em thật sự sẽ tức giận."

Phó Thời Văn nhìn sắc mặt Quý Kha, giọng điệu hơi yếu đi một chút, nhưng vẫn rất kiên trì: "Em tức giận cũng phải trở về với anh."

Quý Kha không biết Phó Thời Văn cứng đầu như vậy: "Em sẽ cùng anh trở về, anh vào đây trước đã."

"Anh không vào." Chân Phó Thời Văn một bước cũng không chịu đi.

Mẹ Vân Cẩm lấy một cái áo khoác từ trong phòng ra, hỏi Vân Cẩm, "Hai đứa bị sao thế?"

"Có chút mâu thuẫn nhỏ, anh ta là cha của Nhuyễn Nhuyễn."

"Nhuyễn Nhuyễn lớn lên rất giống cha thằng bé." Mẹ Vân Cẩm gật gật đầu, "Vợ chồng cãi nhau đầu giường cuối giường hòa, Tiểu Bảo, đưa quần áo này cho cậu ấy đi, mặc mỏng manh như thế lạnh lắm."

Vân cẩm nhận lấy quần áo, định đưa cho Phó Thời Văn, ai ngờ Phó Thời Văn vừa nhìn thấy Vân Cẩm, mày lập tức nhíu lại, ánh mắt hung dữ.

Vân Cẩm sợ hãi lùi về sau một bước, Phó Thời Văn không phải mất trí nhớ sao?

Sao thấy chẳng khác gì ánh mắt trước kia của anh ta thế?

Vân Cẩm có hơi nhát gan, quay đầu đưa quần áo cho Quý Kha: "Quý Quý, quần áo này cho anh ta mặc đi, lạnh quá."

Quý Kha nhận quần áo, đưa cho Phó Thời Văn.

Phó Thời Văn không nhận.

Quý Kha nhíu mày: “Phó Thời Văn, mặc vào đừng gây chuyện."

“Không cần.” Phó Thời Văn rất là mâu thuẫn, rõ ràng không hề muốn chạm vào, mặc dù cả người anh sắp đông lạnh thành khối băng rồi.

Quý Kha đành phải nói lời tàn nhẫn: "Phó Thời Văn, nếu anh không mặc vào, không vào nhà, sau này em không bao giờ để ý đến anh nữa."

Phó Thời Văn thấy biểu cảm của Quý Kha rất nghiêm tức, do dự vài giây, mới miễn cưỡng nhận lấy áo khoác, treo lên người, nhưng biểu cảm vẫn vô cùng ghét bỏ như cũ.

Quý Kha đến cạnh người anh, mặc áo khoác cho anh thật tốt, cậu vô tình chạm vào tay Phó Thời Văn, giống như tảng băng, không có chút độ ấm nào.

"Có chuyện gì thì vào trước rồi nói."

Phó Thời Văn không tình nguyện mà vào phòng.

Cha mẹ Vân Cẩm nhanh nhẹn đóng cửa lại, bọn họ đều khoác một chiếc áo khoác đơn giản, chân sắp đông lạnh rồi.

Trong phòng rất ấm áp.

Mẹ Vân Cẩm lại lấy một cái túi sưởi tay trong phòng ra.

"Mau sưởi ấm tay đi."

Phó Thời Văn không nhận mà lạnh lùng nói: "Cảm ơn dì, con không lạnh."

Mẹ Vân Cẩm khó hiểu hỏi Vân Cẩm, "Sao thằng bé khách sáo thế."

Vân Cẩm vò đầu, chuyện này kể ra thì rất dài.

"Dì à, cho cháu đi." Quý Kha lấy túi sưởi từ trong tay mẹ Vân Cẩm.

Cậu ép buộc nhét vào tay Phó Thời Văn, "Cầm."

Phó Thời Văn có hơi không muốn, nhưng nghĩ đến là cho vợ đưa, anh miễn cưỡng nhận lấy.

"Nói đi, anh có chuyện gì? Lái xe lại đây?"

Quý Kha hỏi.

“Ừ.” Phó Thời Văn đắc ý gật đầu, “A Du, anh đi xe mười mấy giờ để tìm tới đây đấy."

Nhìn bộ dạng đắc ý của Phó Thời Văn, đầu Quý Kha rất đau, "Phó Thời Văn, đầu anh không đau à?"

Phó Thời Văn nói: "Vẫn ổn, có thuốc giảm đau."

Quý Kha kiểm tra đầu Phó Thời Văn một chút, miệng vết thương hẳn đã nứt ra, băng gạc màu trắng chảy máu.

Quý Kha hít thở sau một hơi, ngăn lại sự tức giận trong đáy lòng, "Phó Thời Văn, anh có mấy cái mạng? Hành hạ mình như thế?"

"Anh mặc kệ, dù sao vợ anh không thể chạy theo người khác." Phó Thời Văn nói một cách đúng tình hợp lý.

Đôi mắt đen nhánh sáng lấp lánh của Phó Thời Văn nhìn Quý Kha, "A Du, trở về cùng anh đi, anh đến đây đón em."

Tuy anh đã quên mình sao lại ly hôn với Quý Kha, nhưng anh tin rằng Phó Thời Văn anh đời này chỉ nhận một người.

Quý Kha đau đầu dữ dội hơn, cậu day day hai bên thái dương.

Vân Cẩm đưa nước ấm đến.

Phó Thời Văn nhìn thấy Vân Cẩm đến, nháy mắt ngồi thẳng lên, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Vân Cẩm.

Ánh mắt kia cứ như là chó chăn cừu nhìn động vật ngoại lai.

Vân Cẩm bị Phó Thời Văn nhìn chằm chằm như vậy, căn bản không dám đến gần Phó Thời Văn, cậu đặt chậu ở cửa.

"Quý Quý, cho anh ấy rửa mặt bằng nước ấm, sau đó ngâm chân."

"Chú và dì đi ngủ rồi sao?" Quý Kha hỏi.

Rất ngượng ngùng, hơn nửa đêm còn làm phiền tới cha mẹ Vân Cẩm.

Vân Cẩm gật gật đầu: "Ừ, tôi để họ đi ngủ trước."

Quý Kha rửa mặt cho Phó Thời Văn, sau đó để anh ngâm chân, sau khi xong xuôi tất cả mọi việc, Quý Kha quay về phòng mặc áo lông lên người.

"Vân Cẩm, phiền cậu trông Nhuyễn Nhuyễn giúp tôi."

Vân Cẩm nhìn thoáng qua Phó Thời Văn đang nhắm mắt theo đuôi phía sau Quý Kha, nhỏ giọng hỏi: "Quý Quý, cậu muốn ra ngoài sao?"

"Ừ." Quý Kha gật đầu.

"Vậy chú ý an toàn nhé."

Quý Kha quay đầu nói với Phó Thời Văn: "Em đi vệ sinh trước, anh đừng đi lung tung,"

Phó Thời Văn ừ một tiếng.

Trong phòng còn lại Vân Cẩm và Phó Thời Văn.

Vân cẩm phát hiện, mỗi lần cậu vừa nói chuyện với Quý Kha, ánh mắt Phó Thời Văn lập tức vô cùng hung ác.