Sất Trá Phong Vân

Chương 170: Giết người hợp lý



La Thanh Thanh ôm La Kính, bước chân nhẹ nhàng di chuyển, giấu thân thể sau lưng Càn Kình, đợi nam nhân như núi lớn che gió che mưa cho mình lên tiếng.

Ca ca đã nói qua, tất cả đều phải tin tưởng Càn Kình!

La Thanh Thanh ôm chặt La Kính hơn một chút. Cho dù ca ca không nói cho ta biết, ta cũng sẽ hoàn toàn tin tưởng hắn.

Trốn sau lưng Càn Kình, La Thanh Thanh có một cảm giác an toàn chưa từng thấy. Dường như cho dù trời sập xuống, nam tử trước mặt này cũng có thể giơ tay chống trời, nhất định sẽ không để cho trời rơi xuống tổn hại mình dù chỉ một chút.

- Chu Lễ Tư tính là cái gì?

Càn Kình đưa tay vỗ cánh tay La Thanh Thanh phía sau tỏ vẻ thoải mái:

- Nếu như ngươi nói chỉ là chuyện này, như vậy có thể đi.

- Ngươi...

Khải Lặc không nghĩ tới, mình đưa cả thành chủ ra, đổi lại là một câu nói như vậy. Hắn vội vàng đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Tát Bác Ni.

Tát Bác Ni tức giận trừng mắt với Khải Lặc, thận trọng bước tới nửa bước, cũng không vượt qua đường sinh tử. Đây không phải là sợ Càn Kình, mà nể mặt Lôi Địch ở bên cạnh. Có thể khiến hắn biểu thị thái độ như vậy, hiển nhiên hắn và tiểu tử đối diện kia có chút quan hệ. Hiện tại chỉ có thể sử dụng phương pháp lúc trước tới xử lý cho xong chuyện mới được.

Tát Bác Ni vẫn duy trì nụ cười của một thành chủ:

- Người bảo vệ Càn Kình, ngươi nói như vậy không đúng.

Càn Kình nghiêng đầu nhìn về phía Tát Bác Ni, thân thể chậm rãi đứng lên, trong tay đã cầm Đấu Binh Trảo Mã Đao Kế Đô giết người không dính máu!

Mười chiến sĩ phía sau Khải Lặc đối mặt với một mình Càn Kình, chỉ vừa thấy hắn đứng lên, đã đồng thời lui về phía sau một bước, tay không tự chủ được đặt lên trên vũ khí của mình, cảnh giác nhìn hắn.

- Thế nào là không đúng? La Thanh Thanh là nữ nhân của Càn Kình ta. Có người chạy tới bảo muốn nữ nhân của ta, ta còn phải quỳ trên mặt đất, hai tay dâng lên sao?

Càn Kình đột nhiên trợn trừng hai mắt, giọng điệu vốn đau thương nhàn nhạt lúc trước, trong phút chốc chuyển thành hung bạo như tiếng sấm rền. Trong tay hắn cầm chuôi Trảo Mã Đao nặng nề đánh xuống sàn nhà, khiến sàn nhà vỡ nát, chuôi đao xuyên vào trong đất. Toàn bộ thân đao rung lên

Linh đường... Yên tĩnh chỉ còn lại có mọi người kinh ngạc tiếng hít thở.

Khải Lặc ngơ ngác nhìn Càn Kình. Dù thế nào hắn cũng không nghĩ ra được người trẻ tuổi này lại đột nhiên nói ra một lý do như vậy.

Tát Bác Ni ngạc nhiên nhìn Càn Kình. Dù thế nào hắn cũng không nghĩ ra người trẻ tuổi này vừa mở miệng, liền trực tiếp phá hỏng tất cả những lời trước đó.

Hai tay La Thanh Thanh ôm La Kính, ngửa đầu nhìn bóng lưng như núi của nam tử trước người, mắt lại một lần nữa thoáng ướt, hạnh phúc gần như phải lấp đầy trái tim.

Tát Bác Ni sửng sốt một chút. Lời mình nói ra đổi lại không ngờ là tiếng rít gào của người tuổi trẻ này. Giữa hai lông mày nhíu lại, có chút bất mãn:

- Người trẻ tuổi, không thể nói lung tung...

- Thành chủ đại nhân.

Càn Kình hờ hững đáp lại:

- Cho nên ta nói, Chu Lễ Tư tính là gì? Chuyện ta cưới La Thanh Thanh là do La Lâm làm chủ.

Khải Lặc nở nụ cười, lại là một người chết không có đối chứng! Ta lấy ra Chu Lễ Tư nói chuyện, ngươi liền lấy La Lâm, cũng là một người chết ra nói chuyện?

- Phải không?

Vẻ tươi cười trên mặt Khải Lặc lại tăng thêm vài phần đắc ý:

- Về chuyện Chu Lễ Tư tìm ta cầu hôn, có thành chủ đại nhân làm chủ. Ngươi nói chuyện này...

Càn Kình tiến tới một bước. Trừ ba người Cách Lan, Tát Bác Ni, Lôi Địch ra, mọi người đồng loạt lui về phía sau một bước, hình như chỉ có duy trì khoảng cách như vậy mới có thể cảm giác an toàn.

Càn Kình tiêu sái, không ngừng đi từng bước tới phía trước. Mọi người theo bản năng xúm lại với nhau. Chỉ có tập trung lại một chỗ, trong lòng bọn họ mới có cảm giác an toàn.

- Người bảo vệ thành thị đại nhân.

Càn Kình sờ tay vào ngực, cẩn thận lấy từ trong đấu giới ra lá thư cuối cùng của La Lâm, nhẹ nhàng giao đến trong tay Lôi Địch:

- Ngài nhìn qua làm chứng một chút.

Tát Bác Ni thầm nghĩ trong lòng:

“Quả nhiên! Càn Kình có quen biết Lôi Địch! Tại Áo Khắc Lan không có mấy người biết hắn là người bảo vệ thành thị. Người trẻ tuổi này có thể nói ra thân phận của hắn. Mình sớm biết thật sự không nên dính vào chuyện này. Xem ra phải nghĩ biện pháp, phải nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này mà không đắc tội cả hai bên mới được.”

Lôi Địch xem lá thư, ban đầu sắc mặt bình thản, sau đó giữa hai lông mày dần dần nhíu lại, có chút tập trung, mắt căn bản không nhìn đi chỗ khác, chỉ nhìn chằm chằm vào di ngôn của La Lâm. Sau khi xem xong, hắn thở dài một hơi, trả lá thư lại cho Càn Kình, sắc mặt rất thành thật nói:

- Quả thực, đúng như lời ngươi nói. Trong lá thư La Lâm đúng là đã nói. Hắn là một ca ca tốt, cũng là một nam nhân tốt.

- Hừ!

Cách Lan phát ra tiếng hừ lạnh thứ hai:

- Một lá thư, chỉ một mình ngươi xem qua, nói như thế nào chẳng được. Nói dứt điểm, La gia cho hắn không phải rất tốt sao?

Mày kiếm của Lôi Địch nhíu lại, sắc mặt trầm xuống, toàn thân giống như một ngọn núi đang ngủ say gần thức tỉnh.

Tát Bác Ni vội vàng chen vào giữa hai người nói:

- Đối với nhân phẩm của Lôi Địch, ta tin. Chuyện này, ta có thể bảo đảm cho người bảo vệ thành thị của chúng ta.

Cách Lan phát ra tiếng hừ lạnh thứ ba trong ngày. Sắc mặt Tát Bác Ni cũng bắt đầu trầm xuống:

- Thế nào? Cách Lan tiên sinh cũng khinh thường không tin bản thành chủ sao? Từ xưa tới nay, chuyện bản thành chủ làm luôn công chính, nhưng cũng không phải đại biểu là sợ ai, hoặc là sợ thế lực nào!

Khải Lặc thấy Tát Bác Ni biến sắc, trong lòng thầm trách Cách Lan tự cao nghĩ mình là chiến sĩ Hàng Ma, ai cũng không để vào trong mắt. Lần đầu tiên hừ lạnh là biểu hiện thực lực và bất mãn. Hai lần hừ lạnh sau chính là ngu xuẩn! Nếu thật sự khiến Tát Bác Ni nghiêng về phía Lôi Địch, ngày hôm nay có thế nắm được La gia mới là chuyện lạ.

- Thành chủ đại nhân, Cách Lan tiên sinh không phải có ý đó.

Khải Lặc vội vàng nói:

- Ngài cao thượng thế nào, toàn bộ tỉnh Vĩnh Lưu đều biết. Nếu chuyện như vậy, tốt nhất là mời thành chủ đại nhân quyết định giúp. Dù sao nữ sĩ Chu Lễ Tư đã cầm tiền cưới hỏi của Khải gia chúng ta. Nếu như bị La gia từ hôn, chỉ sợ Khải gia chúng ta cũng không tiếp nhận được.

Tát Bác Ni bất mãn liếc mắt nhìn Khải Lặc. Chu Lễ Tư đã chết, ngươi há miệng nói như thế nào chẳng được! Nếu Khải gia bị người từ hôn, loại chuyện này quả thực tương đối nghiêm trọng. Việc này liên quan tới thể diện một gia tộc.

Lôi Địch ho khan một tiếng:

- Thành chủ đại nhân, Chu Lễ Tư chẳng qua chỉ là nữ nhân của La Lâm. Cái nhà này tự nhiên là lời La Lâm nói mới tính. Nữ nhân gả cho La Lâm đưa ra quyết định nếu như có thể phủ định quyết định của gia chủ La Lâm, chuyện này truyền đi... sợ rằng sẽ bị chế nhạo...

Tát Bác Ni có một cảm giác kích động muốn giết chết hai người hai bên.