Sao NPC Lại Bị Tôi Dọa Sợ Rồi?

Chương 8: Kính già, yêu trẻ là một đức tính tốt



"Đáp án là, lướt điện thoại." Sở Thiên trầm giọng nói, đoạn đi lướt qua Lâm Hòe, mở cửa nhà vệ sinh, "Tuy ai cũng biết nghịch điện thoại lâu sẽ bị trĩ. Nhưng... Haiz, chờ đợi loài người duy trì lý trí là một điều xa xỉ."

Ngay từ lúc hai người bước vào, Diệp Hiến đã tới gần cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên trong.

Lời nói của Sở Thiên khiến cậu cảm thấy rất rùng rợn. Một cô gái đang vui vẻ ngồi trên bồn cầu nghịch điện thoại, đồng thời phía trên đỉnh đầu cô (có thể hói hoặc không), xuất hiện một con quỷ bò dọc theo trần nhà từ từ tiến lại gần, lặng lẳng đứng sau lưng cô, đôi mắt đỏ sòng sọc nhìn chằm chằm vào màn hình của cô...

Hình ảnh này...

"Rất đáng sợ." Lâm Hòe nói.

"Đúng vậy."

"Bất kể lúc nào, việc bị người khác nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại từ đằng sau rất đáng sợ..." Lâm Hòe nói, "Nhất là khi đang lướt mấy trang web người lớn, có thể gây chết người đó..."

Diệp Hiến:...

"Cho nên, đáp án rất rõ ràng." Sở Thiên mỉm cười.

Hắn cởi khẩu trang, nhìn về phía đám đông, mắt nhếch lên đầy tự tin: "Quỷ tức giận bởi vì em ấy dám nghịch điện thoại trong nhà vệ sinh."

Mọi người: Hả?

Một tiếng "Hả" cực lớn không chỉ phát ra từ trong lòng những người có mặt mà còn xuất hiện trong đầu Lâm Hòe. Và y chắc chắn cũng vừa nghe thấy âm thanh rơi bịch xuống đất của con quỷ trong gương.

Người này...

"Vừa đi vệ sinh vừa nghịch điện thoại rất dễ bị trĩ. Người lớn tuổi trong nhà ai cũng biết, chỉ cần ngồi xổm trong toilet quá 20 phút, mặc kệ suy thận, táo bón hay tiêu chảy, họ sẽ đều sẽ nhắc nhở bỏ điện thoại xuống." Sở Thiên nói xong, tựa hồ nhớ tới điều gì khiến hắn cảm thấy rất khó chịu, "NPC công bố nhiệm vụ lần này cũng là một con quỷ già, từ sự chán ghét việc gọi đồ ăn ngoài có thể chứng minh rằng nó rất cổ hủ. Đặt vào hiện thực, chính là loại người già hay tung tin đồn trên WeChat, mua mấy thực phẩm chức năng kém chất lượng, tuyên truyền những thông tin độc hại gây chết người. Vì vậy, chứng kiến lối sống không lành mạnh của Phùng Dao, nó liền nhớ tới đứa cháu bất hiếu kia, chơi điện thoại đến một hai giờ sáng, suốt ngày gọi đồ ăn ngoài, tiêu hơn mười nghìn tệ mua game trên steam..."

Diệp Hiến: "... Anh đang nói gì vậy?"

Lâm Hòe:...

"Được rồi, giải lao kết thúc." Sở Thiên nhún vai, "Sự thật là, Phùng Dao không biết vì lí do gì trốn trong nhà vệ sinh nhân lúc mọi người đang ngủ. Có lẽ em ấy đã làm điều gì đó vi phạm quy tắc, hay nói đúng hơn là gỡ bỏ hạn chế, dụ quỷ trong gương ra. Mà dựa theo quy tắc qua ải, một khi người chơi vi phạm luật cấm rồi tử vong, nó sẽ nhân cơ hội cảnh cáo, đó là lí do vì sao Phùng Dao lại chết thảm như vậy."

"Nhưng chính xác thì Phùng Dao đã làm gì? Có phải chị ta đã cố xóa ứng dụng hay đánh giá một sao để nó bị gỡ không?" HKT dần hiểu ra, "Nếu tôi là nhà phát hành thì tôi cũng sẽ nổi giận, chẳng khác nào gặp phải một tên lừa đảo trên Idle Fish*, lúc đó tôi còn muốn bò dọc theo sợi cáp mạng, nhấn đầu hắn vào bồn cầu..."

"Cái này tôi cũng không biết." Lâm Hòe mở nắp đựng két nước, sau khi tự thanh lọc, nước bên trong đã trở về màu vốn có, chỉ còn lại mùi tanh nồng nặc như nhắc nhở vừa có án mạng ở đây. Y nhìn về phía Bành Huyên: "Còn phát hiện được gì nữa không?"

Bành Huyên lắc đầu, cô không dám vào xem hiện trường, những người khác cũng vậy.

Có vẻ như Sở Thiên là kẻ lập dị duy nhất dám tiến vào hiện trường... Ồ, còn có cả y nữa, nhưng Lâm Hòe sẽ không bao giờ thừa nhận mình là một kẻ lập dị.

... Mình là một con quỷ thích hòa nhập cộng đồng. Y một lần nữa vui vẻ xác minh thân phận.

"Tôi chỉ tìm thấy mỗi chiếc điện thoại này." Sở Thiên giơ túi đựng vật chứng lên, ngước mắt, "Nhưng nó đã bị ngâm trong nước, mở không lên. Không biết quỷ có chạm vào không, nếu vậy thì có thể lấy dấu vân tay... Nhưng phiền thật sự, haiz, sao quỷ lại không chọn nơi gây án sạch sẽ hơn cơ chứ..."

Lâm Hòe nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc: "Tôi không nghĩ rằng quỷ biết mô phỏng dấu vân tay..."

Sở Thiên quay đầu nhìn y: "Sao cậu lại nghĩ như vậy?"

Lâm Hòe: "Tôi đọc trong tiểu thuyết."

"Đợi cô bạn kia tỉnh lại rồi hỏi sau vậy." Sở Thiên nói xong, có chút phiền muộn thở dài, "Đi thôi, ăn cơm rồi tính tiếp, ít nhất còn có một việc để mong chờ..."

Lâm Hòe: "... Anh cho rằng em ấy không chết trong tủ lạnh?"

"Là cậu cho, không phải tôi." Sở Thiên che miệng, "Lúc ăn đừng nói loại chuyện này."

Lâm Hòe:...

Y chợt nhớ tới cánh tay được mình bỏ vào tủ lạnh rồi lại được ném ra ngoài cửa ngày hôm qua...

Ừm, tốt nhất không nên để đối phương biết chuyện này. Y nhìn người đàn ông trước mặt với biểu cảm như hả hê trên nỗi đau của người khác.

"Ấy, đợi chút." Sở Thiên nói, "Trên mặt cậu dính gì này."

"Hả, cái gì cơ?"

Y không ngờ động tác của Sở Thiên lại nhanh như vậy, còn chưa kịp phản ứng thì ngón tay của đối phương đã chạm vào mặt y. Y có thể cảm nhận được làn da của mình bị người đó nhéo rồi bóp.

"Có chút da." Sở Thiên nói xong liền nhanh chóng rời khỏi nhà vệ sinh, "Kiểm tra lần hai, tôi đi ăn đây, bai."

Nói xong, hắn vội vàng bỏ chạy.

Lâm Hòe: ... Tôi thấy anh rất lì*.

Sau khi mọi người rời hết, Lâm Hòe vẫn đứng trong buồng vệ sinh nơi xảy ra án mạng, y hơi nheo mắt rồi kích hoạt Âm Nhãn.

Bất cứ cái chết nào cũng sẽ để lại dấu vết, theo sự chỉ dẫn của âm khí, y nhìn thấy cảnh tượng trước khi chết của cô nhóc.

Cô lúc đó đang sợ hãi ngồi trên bồn cầu, đầu nghiêng về phía sau đến mức tối đa, trong mắt phản chiếu một bóng đen mờ ảo.

Trên tay cô... có hai chiếc điện thoại.

Tận hai cái?

Nhưng đúng lúc này một bàn tay bất chợt vỗ lên vai y: "Sao cậu còn chưa đi ăn?"

Lâm Hòe quay đầu, nhìn thấy Sở Thiên không biết vì sao lại chạy trở về.

"Mọi người đều đã xuống, ngoại trừ cậu." Sở Thiên Thư nhún vai, "Cho nên tôi quay lại để..."

"Quan tâm tôi?" Lâm Hòe liếc nhìn hắn.

Sở Thiên: "Không, tôi muốn hỏi cậu có ăn hay không, nếu không thì chừa cho tôi."

Lâm Hòe: ... Đúng là thùng cơm.

Y thản nhiên đồng ý rồi đi theo người kia xuống tầng. Có lẽ là thói quen nghề nghiệp nhiều năm, y vô thức đi phía sau Sở Thiên, dùng mũi chân giẫm lên bóng đối phương - đây chính là phương pháp dễ nhất để đoạt xác.

"Thật ra, tôi vẫn luôn tò mò," Sở Thiên hai tay đút túi quần đi phía trước không chút phòng bị nói, "Cậu có vẻ là người mới, miệng toàn nói xằng nói bậy, nhưng lại luôn đi thẳng vào trọng tâm. Những suy luận vừa rồi của cậu trong nhà vệ sinh đã cho thấy cậu là dân chuyên, cứ như tận mắt nhìn thấy quỷ vậy. Haha, biểu hiện của cậu làm cho người ta rất khó tin cậu là người mới, không, thậm chí là nhân loại bình thường."

Lâm Hòe đi sau, cười nói: "Cho nên? Không phải anh nói anh từ bỏ việc suy đoán thân phận của tôi rồi à..."

"Tôi chỉ nói tôi không còn nghi ngờ 'cậu là quỷ trà trộn'." Sở Thiên thản nhiên đáp.

Lâm Hòe:...

"Chứ tôi không nói..." Hắn dừng bước, "Tôi từ bỏ việc suy đoán những chuyện khác."

Nhìn bóng lưng của hắn, Lâm Hòe đột nhiên nhớ lại.

Sau khi chiếm xác thành công, cân nhắc đến tình trạng sức khỏe lâu dài, Lâm Hòe cố gắng điều tra môi trường sống của mình, phòng trường hợp bị thiên sư tấn công.

Mặc kệ công nghệ, Lâm Hòe tìm được một vài tin tức thông qua người bạn cùng phòng mới tên Lộ Cẩm, một cao thủ lập trình, tất nhiên đi kèm với cái giá 648 tệ cho một tựa game otaku...

Sau nhiều lần quan sát, Lâm Hòe phát hiện trong nước hiện nay có ba gia tộc thiên sư, tạo ra mối đe dọa lớn cho y.

Một là gia tộc họ Trương. Tuy nhiên, nhà họ Trương lại ở Thanh thành, cách y khá xa. Không thể nào bọn họ sẽ lãng phí hơn một ngàn tiền vé máy bay để tới bắt y.

Còn nhà họ Trình sống trên núi Bạch Vân, quanh năm nội chiến, càng không đáng để kể. Y chỉ chú ý duy nhất đến nhà họ Sở ở Nam Kinh. Nghe nói bọn họ rất năng động, thường xuyên chạy loạn khắp nơi.

... Vì vậy, y tương đối cẩn thận với người có họ Sở.

'Chẳng lẽ Sở Thiên này, thuộc gia tộc họ Sở kia? Hắn muốn làm gì? Liệu hắn có phát hiện ra danh tính thật của mình không? Chậc... Bỏ đi, cũng chẳng hiểu được hắn, không bằng trực tiếp xuống tay.'

Nghĩ vậy, Lâm Hòe hơi nheo mắt, con ngươi vốn đen tuyền chợt nhuốm màu đỏ như máu.

Giết Sở Thiên có lẽ không dễ dàng. Theo y thấy, trong đám người này, chỉ duy nhất Sở Thiên nhìn có vẻ như đang giấu nghề. Sự việc đã đến nước này, cũng chả còn cách nào khác... Hơn nữa nguyên tắc của y bao lâu nay vẫn luôn là ra tay chiếm hời trước.

"Đúng vậy, sau khi suy luận cẩn thận, tôi đã phát hiện ra danh tính thực sự của cậu, đó là —"

Vừa lúc sát khí đánh tới, Sở Thiên bước sang bên trái nói: "Cậu là nghiên cứu viên do chính phủ phái tới đúng không?"

"... Cái gì?"

Tay y dừng lại giữa không trung, ngay sát động mạch chủ của Sở Thiên. Sở Thiên tựa như không biết mình vừa du lịch một vòng giữa lằn ranh sinh tử còn nói: "Ngay từ lần đầu gặp mặt, tôi đã tin rằng cậu chính là người được nhà nước cử đến bên cạnh mình. Bởi vì cả người cậu... toát ra khí chất chính trực đầu đội trời chân đạp đất."

Lâm Hòe, người đang cuồn cuộn quỷ khí:...

'Giả heo ăn thịt hổ cái gì chứ...' Y lặng lẽ rút khỏi tay người đàn ông, 'Người này hoàn toàn là...'

Một con lợn chân chính.

Dường như đọc được suy nghĩ của Lâm Hòe, Sở Thiên mỉm cười, đột nhiên đưa tay về phía khuôn mặt đang mất cảnh giác của đối phương.

— Rồi véo nó.

"Lần thứ ba." Hắn nói, "Ừm... Kiểm tra ba lần, đã có kết quả."

"Hả?"

"Không dùng da giả, cũng không ngụy trang..." Sở Thiên nói.

"Đây chính là gương mặt thật của cậu." Hắn nói bằng âm lượng Lâm Hòe không nghe được, "Tôi nhầm rồi... Cậu không phải cậu ấy."