Sâm Lâm Mộ Viên

Chương 14



Editor: AJ

Truyện chỉ post tại ajthyj5.wordpress.com. Vui lòng không reup.

.

“Để anh bảo Ba Hách đi xem.” Đàm Chấn để văn kiện đang xem xét xuống liếc mắt nhìn em trai y một cái, “Chỗ ở khác của em cũng bị đặt máy nghe lén, nhưng mà anh nghe nói em đem cậu ta về nhà luôn rồi?”

Đàm Yến Minh tùy ý gật gật đầu, cầm một chìa khóa cửa nằm trong một xấp thẻ đủ loại trên bàn Đàm Chấn, “Em không nghĩ tới Ba Hách là người anh bí mật cài vào.”

Đàm Chấn nhíu mày: “Nói chuyện cẩn thận được hay không, bí mật cái gì, anh với em đang chiến đấu ngầm đó hả? Vả lại anh không được trông chừng em à?”

Đàm Yến Minh không có ý kiến gì, nhưng thật sự cách Ba Hách làm việc rất hợp ý hắn, vì vậy cũng không có khúc mắc gì nói: “Tùy tiện đi, thế nhưng mà chuyện sau này anh cứ để em làm đi.”

“Được rồi.” Đàm Chấn lại cúi đầu, sự chú ý đặt trở về trên văn kiện, “Bất quá bây giờ hắn ta vẫn phải chạy hai đầu.”

Đàm Yến Minh quay người đi ra ngoài.

Kỳ nghỉ của Tống Chi Hòa chẳng mấy chốc sẽ qua hết, sau khi vào ở trong nhà Đàm Yến Minh nam chủ nhân giống như đột nhiên trở nên rất bận rộn. Bọn họ rất ít chạm mặt nhau, trên căn bản buổi sáng trước khi Tống Chi Hòa thức dậy chỗ chăn của người bên cạnh đã sớm lạnh hết rồi.

Buổi tối Đàm Yến Minh thường trở về rất rất muộn, nhiều lần Tống Chi Hòa đã ngủ rồi lại bị làm tỉnh giấc. Đàm Yến Minh bất động thanh sắc cùng cậu làm tình, hoàn toàn khác biệt với loại cảm xúc ái muội dính nị tình ái của trước kia, ngôn ngữ mang một ít nhục nhã cứ như được rửa trong nước lạnh thấu rồi đặt bên ngoài trời tuyết vậy, những lời dâm mỹ được bọc trong đống nhơ nhớp, có thể thấy những lời nói ấy băng lãnh vô tình đến nhường nào.

Có những lời thật sự làm cho tâm lý Tống Chi Hòa phát lạnh, cậu kháng cự mấy lần, rồi cũng chậm rãi tiếp nhận.

Trước khi Tống Chi Hòa khai giảng một ngày, Đàm Yến Minh ngoài dự liệu trở về sớm.

Tống Chi Hòa ngồi trên ghế sofa thu dọn sách tranh của mình, Đàm Yến Minh liền đi vào.

Tống Chi Hòa bất động thanh sắc đem quyển sách tranh kia giấu ở phía sau.

“Anh về rồi?”

“Ừm.” Đàm Yến Minh kéo cà vạt ra, đi tới ngồi xuống ở một bên khác trên ghế sofa.

Tống Chi Hòa không biết chuyện gì xảy ra, trên thực tế những ngày qua cậu vẫn luôn rất khó hiểu. Trước đây Đàm Yến Minh cho cậu cảm nhận là một người ôn hòa thậm chí có chút ấu trĩ, mà những ngày vừa qua trên người hắn là loại cảm giác rất lạnh lùng, bất an và xa cách.

Từ Matterhorn trở về lại đột nhiên như vậy, cậu không biết có phải là ảo giác hay không nữa.

“Em muốn trò chuyện tán gẫu với anh một chút.” Tống Chi Hòa nghĩ đi nghĩ lại liền nói ra, “Anh có rảnh không?”

Đàm Yến Minh trầm mặc nhìn cậu một chốc, rồi trả lời lại: “Chuyện gì.”

Tuy rằng là Tống Chi Hòa yêu cầu tán gẫu một chút, nhưng cậu thật sự cũng chưa nghĩ ra sẽ bắt đầu từ đâu. Chẳng lẽ nói sao đột nhiên anh không ôn nhu nữa rồi? Kiểu chất vấn như này không có bao nhiêu cơ sở cậu cũng biết rõ ràng.

“… Gần đây rất bận sao?” Tống Chi Hòa liền lấy loại tiêu chí mang biểu trưng bao dung hàm xúc mười phần ý tứ, ôn hòa cười nói, “Luôn có cảm giác đã rất lâu rồi không gặp được anh.”

“Có một chút.” Đàm Yến Minh kéo hết cà vạt ra, lần này là túm nó từ trên cổ đặt lên trên bàn.

“Em muốn nói nếu như anh rất mệt, em có thể trở về nhà ở, như vậy buổi tối anh có thể nghỉ ngơi tốt hơn một chút.” Tống Chi Hòa suy nghĩ chút ít rồi nói, cậu biết những đêm gần đây Đàm Yến Minh đều ngủ không được ngon.

Đàm Yến Minh rất nhanh lý giải được biểu tình của Tống Chi Hòa, một loại cảm giác lo lắng không thể kìm nén được cơ hồ muốn nhấn chìm hắn. Hắn mở miệng hít thở sâu hai, ba cái nhưng không có hiệu quả.

Đàm Yến Minh không phải không muốn nói ra tất cả với Tống Chi Hòa để cậu có thể phối hợp diễn kịch với hắn. Mà sự uy hiếp của Đàm Diệu Tông lại dính tới xã hội đen cùng với Tống Chi Hòa đang ở ngoài sáng là hai thế giới khác nhau, hắn không có cách nào có thể dự tính được phản ứng của Tống Chi Hòa là như thế nào, còn nữa nếu như hắn đem mọi chuyện đều nói thẳng ra, tức là đem tất cả động cơ nói rõ ràng ra hết, vậy là tất nhiên bao gồm tình cảm đột nhiên xuất hiện hắn dành cho Tống Chi Hòa. Hai người có thể thành đôi không điều này Đàm Yến Minh hoàn toàn không chắc chắn, dù sao khi hắn hỏi qua Tống Chi Hòa nghĩ hắn như thế nào, thì cũng chỉ là một tình nhân ưu tú, kim chủ. Đàm Yến Minh thậm chí không chịu đựng nổi cảm giác Tống Chi Hòa bỏ hắn mà đi.

Hắn biết Tống Chi Hòa không thiếu tiền, lúc mới bắt đầu hắn không hiểu được rõ ràng tại sao Tống Chi Hòa lại đưa ra yêu cầu một mối quan hệ mà cậu vốn dĩ không cần như thế, mà sau này hắn cho là lý do lớn nhất để Tống Chi Hòa có thể đặt bản thân vào quan hệ như vậy có khi vì thèm muốn không bình thường, hoặc là mê đắm. Sự bất bình đẳng là tiền đề bắt đầu mối quan hệ này, nếu như Tống Chi Hòa biết được rằng hắn cũng trong trạng thái khát vọng như thế mà sinh ra tình cảm với cậu, có khi cậu sẽ đưa ra lời đề nghị kết thúc quan hệ.

Hắn tự soạn hết mấy suy nghĩ thế này thế kia tựa như vô cùng có lý, cuối cùng quyết định hắn sẽ biểu hiện ra tính chất kinh điển trong loại quan hệ đặc biệt này, đó là sự lạnh lùng. Điều này lại giải quyết được việc phải làm ra chuyện cho Đàm Diệu Tông tin trưởng, vì vậy Đàm Yến Minh phải gắng gượng mà diễn kịch.

“Em có phải có hiểu làm không, về nhà?” Đàm Yến Minh đưa tay mở cúc áo trên cổ tay, trên mặt mang vẻ buồn cười vô cùng trào phúng (Tống Chi Hòa cũng không biết cái vẻ trào phúng này chính là sự vạn bất đắc dĩ phải nói dối lòng), “Em cho rằng anh dùng tiền để mua cái gì hả?”

Tống Chi Hòa bừng tỉnh mở trợn mắt, trên mặt vẫn là nụ cười kiểu kia, Đàm Yến Minh không có sức lực để đong đo đếm cảm xúc kinh hoàng thống khổ bên trong nữa, cứ lợi dụng nụ cười này mà vờ như không để ý.

“Em hiểu rồi.” Tống Chi Hòa gật gật đầu, cậu sắp không chịu được nữa suýt lảo đà lảo đảo mất đi vẻ thong dong, vì vậy từ trên ghế sofa đứng dậy, “Em hiểu rồi.”

“Chợt nhớ là có hẹn với người khác chơi game online, em đi lên trước.”

Đàm Yến Minh lạnh nhạt mà cười cười: “Em rõ ràng là tốt rồi.”

Phút chốc Tống Chi Hòa quay người đi nụ cười liền biến mất, cậu nghĩ quả nhiên là chính mình đã quá mức đắc ý vênh váo rồi, cậu sẽ không để Đàm Yến Minh nhắc nhỏ mình phải tỉnh vì những chuyện này nữa.