Sai Vị Trò Chơi

Chương 3



Cảnh báo: Vậy là thể loại Kinh dịị bắt đầu từ đây. Có những mô tả bằng hình ảnh về những cái chết phía trước, hãy cảnh giác! Tuy nhiên, hãy nhớ rằng TTV không có death flag gì cả, chồng BOSS sẽ không bao giờ để bất kỳ tổn hại nào đến với wifey ahaha~

Từ Tử Việt nghe thấy giáo viên nói hai người bạn học sau bữa trưa vẫn chưa trở về, suy nghĩ đầu tiên của anh là bọn họ nhất định đã đi đâu đó bàn tán về mục tiêu của mình.

Và đối tượng yêu thích của họ chắc chắn phải là học sinh lớp khác, vì nếu họ là học sinh ở đây thì việc nhờ ai đó đổi chỗ để họ có thể trò chuyện trong giờ giải lao chẳng phải sẽ dễ dàng hơn nhiều sao?

Nhưng khi giáo viên nói lời này, một nửa số học sinh trong lớp lập tức tỏ ra cực kỳ khó coi.

Chẳng lẻ sự cạnh tranh của một game chiến thuật tình yêu lại khốc liệt đến như vậy?

Từ Tử Việt càng ngày càng không hiểu được suy nghĩ của nhóm người chơi này.

Giáo viên chủ nhiệm cho rằng có lẽ học sinh mất tích đang ở trong phòng vệ sinh nên định đợi một lát. Suy cho cùng, việc đến muộn một chút trong giờ dự phòng buổi chiều cũng không phải là vấn đề quá lớn.

Nhưng kỳ lạ thay, các bạn cùng lớp dường như còn lo lắng hơn cả giáo viên, và một số người đã giơ tay nói: "Thầy ơi! Chúng ta đi tìm Đào Bảo Ngọc và Trương Linh đi!"

Từ Tử Việt ngáp một cái, bẻ cổ. "Tôn Mặc, Tôn Mặc, bài toán sáng nay tôi chưa hiểu lắm, cậu có thể dạy kèm cho tôi được không?" Tận dụng mọi cơ hội để lôi kéo Tôn Mặc vào cuộc trò chuyện và ít nhất hãy để Tôn Mặc quen với việc trò chuyện với anh. Đây là mục tiêu duy nhất của Từ Tử Việt lúc này.

Nhưng Tôn Mặc lạnh lùng lại không quay đầu lại, để Từ Tử Việt hoàn toàn cảm nhận được 'thờ ơ' là gì.

Từ Tử Việt đi tới làm phiền Lục Nhân Gia ngồi đối diện lối đi. "Lục Nhân Cực, lời anh nói trước đây..."

"Tên tôi là Lục Nhân Gia, không phải Lục Nhân Cực." Lục Nhân Gia tức giận, trừng mắt nhìn Từ Tử Việt, sau đó quay đầu lo lắng nhìn người chơi còn đang thương lượng với giáo viên về việc tìm kiếm người mất tích. Anh thực sự không muốn nói chuyện với Từ Tử Việt.

Lục Nhân Gia và Lục Nhân Cực, chẳng phải họ khá giống nhau sao... Ngoài ra, ai sẽ đặt tên con mình như vậy, họ sợ trộm sao? [1] Tuy nhiên, cái tên này khá dễ nhớ.

Từ Tử Việt lại phát hiện mình lại bị khinh thường.

Thực ra không chỉ có Lục Nhân Gia; chính xác hơn, có cảm giác như anh ấy đang bị tất cả người chơi trong trò chơi này coi thường vì một lý do không thể giải thích được.

Giống như họ nghĩ rằng anh sẽ mang lại tổn hại cho họ hay gì đó?

Từ Tử Việt cảm thấy rất có lỗi. Kỳ thật độ nổi tiếng của anh luôn rất cao, sao khi chơi game lại bị đối xử khinh thường như vậy.

Người chơi đang nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm về việc tìm kiếm những người chơi mất tích là một cô gái. Tuy nhiên, giáo viên cảm thấy điều đó là không cần thiết và khẳng định rằng họ sẽ sớm quay lại nên những học sinh còn lại chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi.

Cô gái rất không cam lòng ngồi xuống, môi trắng bệch. Sau khi ngồi xuống, cô bắt đầu cắn đốt ngón tay, hơi run khi nghĩ về điều gì đó.

"Sao cô ấy lại khẩn trương như vậy?" Từ Tử Việt âm thầm tự hỏi. Không thể nào... chàng trai cô thích lại bị người khác cướp mất?

Đây chỉ là một trò chơi thôi, tại sao cô ấy lại nghiêm túc đến vậy? Từ Tử Việt luôn tin rằng trò chơi phải mang lại cảm giác thư giãn và thú vị. Nếu nó đi chệch khỏi mục đích ban đầu thì nó không thể được coi là một "trò chơi" nữa.

Cô em gái này tựa hồ có tâm lý không ổn– Từ Tử Việt cảm thấy so với cô, anh có tinh thần mạnh mẽ hơn rất nhiều. Dù mối quan hệ của anh ấy với Tôn Mặc có kết cục thế nào đi chăng nữa, anh cũng sẽ có thể chấp nhận được!

Tình yêu là như thế này: quá trình là điều cần được tận hưởng. Từ Tử Việt thực ra không nghĩ rằng kết quả lại quan trọng đến thế.

Không phải là nó không quan trọng - chỉ là nó không quan trọng bằng cuộc hành trình. Kết quả tốt nhất rõ ràng là nếu anh và Tôn Mặc có thể có một mối quan hệ yêu đương tốt đẹp cùng nhau ~

Chỉ là đối phương quá khó để theo đuổi... Từ Tử Việt cúi đầu chán nản thở dài.

Tôn Mặc tựa hồ nghe được hắn đang tự than thở tâm tư, quay người lại mỉm cười rất nhẹ với Từ Tử Việt.

Nhưng nụ cười nhanh chóng biến mất, Từ Tử Việt thậm chí còn cho rằng mình là tưởng tượng. Tôn Mặc quay lại mỉn cười với anh??

Từ Tử Việt nhớ lại nụ cười của Tôn Mặc, nhưng vì diễn ra quá nhanh nên anh không thể hiểu được ý nghĩa của nó.

Có vẻ như là vì cậu ấy đã nói điều gì đó về nữ người chơi muốn đi tìm những người bạn cùng lớp bị mất tích.....

[Sao cô ấy lại căng thẳng thế?]

Vậy ẩn ý đằng sau nụ cười này là gì?

Từ Tử Việt gãi đầu bối rối.

"AHHHHHHH!!!!!"

Tiếng hét đột ngột khiến mọi người nhìn ra bên ngoài.

Cô chủ nhiệm nhanh chóng kêu lên: "Tôi đi xem, các em ở yên đây đừng cử động!" rồi vội vã chạy ra ngoài.

Nhưng những người chơi trong lớp không phải là học sinh thực sự nên tất cả đều chạy ra ngoài mà không kịp suy nghĩ để xem chuyện gì đã xảy ra.

Từ Tử Việt ngơ ngác ngồi trên ghế, trong đầu tràn ngập sự bối rối và hoang mang.

Cuối cùng, hắn không nhịn được tò mò hỏi: "Tôn Mặc, chúng ta cùng đi xem một chút nhé?"

Trước sự ngạc nhiên của anh, Tôn Mặc, người thường không bao giờ đáp lại anh, lại gật đầu.

Từ Tử Việt hành động táo bạo, nắm lấy cổ tay hắn, vội vàng đuổi theo những người còn lại.

Phía sau họ, các học sinh NPC nhìn chằm chằm và sau vài giây cũng quyết định đi theo.

Nhà vệ sinh nữ trên tầng sáu chật kín người. Ở một bên, giáo viên chủ nhiệm đang cố gắng xua đuổi mọi người trong khi bịt miệng lại. Tuy nhiên, các học sinh dường như không muốn ngoan ngoãn như thường lệ.

Và cái giá của sự không vâng lời là tất cả đều chạy đến nhìn cảnh tượng bên trong rồi chạy sang một bên nôn mửa.

Từ Tử Việt còn chưa bước vào đã nhìn thấy mấy người đang nôn mửa ở một bên, mùi hôi khó chịu khiến Từ Tử Việt cũng cảm thấy buồn nôn. Ngược lại, mùi của nhà vệ sinh thực sự bị lu mờ bởi điều này.

Chỉ có người dẫn đầu là Trương Kinh và một số người khác là không nôn mửa, tuy rằng sắc mặt đều tái nhợt, toát ra khí tức sợ hãi và bất lực.

Từ Tử Việt bịt mũi lại, vô cùng muốn nhìn vào bên trong. Tuy nhiên, anh có một cảm giác tồi tệ rằng nếu không muốn kết cục giống như những người chơi khác trên sàn thì có lẽ anh không nên nhìn. Tuy nhiên, sự tò mò vẫn chiếm ưu thế.

"Tôn Mặc, cậu có đi xem không?" Từ Tử Việt nhéo nhéo mũi hắn hỏi.

Anh quay lại và nhận ra rằng Tôn Mặc không hề thay đổi sắc mặt trong khung cảnh náo nhiệt này. Cậu ấy cũng không bịt mũi, như thể những mùi này không có tác dụng gì với cậu ấy.

Vì vậy, Từ Tử Việt dùng một tay bịt mũi, tay kia giơ ngón tay cái ra hiệu cho Tôn Mặc. "Cậu thật tuyệt vời, Cậu không thấy mùi này khó chịu sao?"

Tôn Mặc nhìn Từ Tử Việt và mỉm cười, "Không thể chịu đựng được? Không sao cả."

Từ Tử Việt chớp mắt. Mẹ!!! [2] Làm thế nào mà Tôn Mặc có thể trông đẹp trai thế này khi cười! Cậu ấy có lúm đồng tiền ở bên phải! Khi không cười, Tôn Mặc được 93 điểm chắc chắn, nhưng khi cười, Từ Tử Việt cảm thấy mình có thể dễ dàng được 999 điểm!

Từ Tử Việt bắt đầu nhìn thấy pháo hoa hư ảo nổ ra sau lưng Tôn Mặc.

Tôn Mặc chủ động nắm lấy tay Từ Tử Việt, "Chúng ta đi xem thế nào?"

Cậu ấy nắm lấy tay tôi, cậu ấy nắm lấy tay tôi, cậu ấy nắm lấy tay tôi!

Không phải là nắm lấy cổ tay! Mà là đang nắm tay!!!

Giọng nói của cậu cũng đột nhiên trở nên dịu dàng hơn, như nhỏ giọt mật vào tai. Thành công khiến Từ Tử Việt choáng váng.

Từ Tử Việt trong lòng bắt đầu điên cuồng gật đầu đồng ý, nhưng vẻ mặt bên ngoài lại có chút ngốc nghếch. "Đi xem?...... Được rồi, đi xem. Ừm, đi xem."

Tôn Mặc khôi phục vẻ mặt vô cảm thường ngày, một bàn tay lạnh lùng nắm lấy Từ Tử Việt dẫn anh đến lối vào nhà vệ sinh nữ.

Gần cửa phòng vệ sinh có một khoảng trống vì nhiều người chơi đã chạy đi nôn mửa, trong khi những người chưa nôn đã di chuyển sang một bên và bắt đầu thảo luận điều gì đó với khuôn mặt tái nhợt.

Khi họ đến gần phòng vệ sinh hơn, Tôn Mặc lấy lại bình tĩnh như thường lệ, Từ Tử Việt cũng dần dần hồi phục sau trạng thái choáng váng trước đó. Mặc dù anh đang bịt mũi lại nhưng nó cũng không chặt đến mức anh không thể ngửi được gì, Mùi máu tanh từ từ xộc vào mũi và não Từ Tử Việt, khiến anh nhận ra có điều gì đó không ổn.

Bên trong nhà vệ sinh có hai thi thể. Nửa thân trên của một người bị buồng vệ sinh chặn lại, nhưng hai chân của nửa thân dưới bị vặn vẹo, giống như bị cho vào lồng giặt sấy khô. Người ta vẫn có thể nhìn thấy bộ đồng phục trường trung học Thượng Dương mà cô mặc, mặc dù chiếc váy dính đầy vết máu. Có vô số mảnh dao đâm vào cơ thể cô, trông như thể được đâm từ một hướng không xác định, một số đã trượt khỏi cơ thể cô gái và găm vào gạch men của phòng vệ sinh. Người còn lại đã chết trong bồn rửa mặt, cơ thể đầy vết cắt, mảnh thịt và nội tạng vương vãi khắp nơi. Cơ thể của cô đã bị cắt đôi hoàn toàn, phần thân trên bị vứt lại trong bồn rửa, còn nửa thân dưới nằm trên lớp gạch men bên dưới bồn rửa.

Máu đỏ hòa lẫn với gạch trắng.

Mùi máu nồng nặc cũng là do cô gái sau này bị chặt xác một cách dã man.

Vòi nước trong bồn rửa vẫn đang chảy, rửa trôi những mảnh thịt vụn. Tuy nhiên, những mảnh thịt và ruột lớn bắt đầu làm tắc cống, khiến nước đẫm máu trong bồn rửa không còn nơi nào để thoát ra. Dần dần, nước bắt đầu tràn ra từ bồn rửa, cuối cùng bao phủ sàn phòng vệ sinh bằng một vũng nước đẫm máu.

Sắc mặt Từ Tử Việt lập tức tái nhợt.

Tôn Mặc hơi nhướng mày, trong mắt hiện lên một tia vui mừng như đã đạt được thành công.

......

Từ Tử Việt cùng những người chơi khác nghiêng người sang một bên, nôn mửa đến mức không biết đường nào lên, đường nào xuống. Tuy nhiên, anh vẫn không quên nắm chặt lấy bàn tay vẫn đang nắm của Tôn Mặc.

Sau khi nôn mửa ra gần hết bữa trưa, Từ Tử Việt kéo Tôn Mặc sang một bên, hỏi: "Cậu không sợ sao?" Toàn bộ cơ thể anh cảm thấy trống rỗng, như thể anh đã bị hút cạn hết nước trong mình.

Tôn Mặc hỏi: "Cậu sợ những thứ này à?"

"Người bình thường thường sợ những thứ này..." Chỉ là một trò chơi nhỏ thôi, sao cảnh tượng này lại xuất hiện?? Đây chẳng phải giống như những mô phỏng hẹn hò mới mẻ ở trường trung học, tràn ngập tuổi xuân của tuổi trẻ sao? Rõ ràng có điều gì đó không ổn, phải không?

...... Thay vào đó, nó trông giống như một ảo ảnh mô phỏng một ngôi trường ma

Tuy nhiên, ý tưởng này chỉ vụt qua trong nháy mắt. Từ Tử Việt lại có một ý nghĩ khác đáng sợ hơn. Không thể nào, hai người chơi này đã đạt được kết cục khủng khiếp nhất?? Mục tiêu tình yêu của họ ngày càng trở nên đen tối, dẫn đến việc các người chơi bị.... bị chia cắt... Sắc mặt Từ Tử Việt càng trắng bệch hơn.

Suy đoán là một chuyện, nhưng thực tế tận mắt chứng kiến ​​lại là một chuyện hoàn toàn khác.

Tôn Mặc trả lời: "Tôi không sợ."

"Ờ.... Có thể là cậu có thần kinh thép? Từ Tử Việt tự mình suy đoán, có lẽ là bởi vì NPC không được lập trình sợ hãi những cảnh tượng này.

Anh ấy đột nhiên sững người, "Này, bây giờ cậu có vẻ ngày càng có thể nói chuyện với tôi!"

Và rồi Tôn Mặc lại ngừng nói.

Bên kia, giáo viên vội vàng sơ tán học sinh nhưng một số học sinh không chịu nghe lời. Ngay sau đó, cảnh sát đã đến.

Trường học được nghỉ vào buổi chiều.

Từ Tử Việt kéo Tôn Mặc đến một hành lang cách xa nhà vệ sinh nữ.

"Sau này tôi cần phải đến thư viện trường cùng với một số người khác để nghiên cứu một số thứ. Cậu có muốn đi cùng không?" Từ Tử Việt liếc nhìn 17 người chơi khác đang tụ tập lại, rõ ràng là có ý định đi thư viện.

Tôn Mặc nhẹ nhàng nói: "Chắc chắn rồi."

Từ Tử Việt hài lòng vỗ vỗ bụng mình: "Thật đáng tiếc, buổi trưa ăn gì tôi cũng nôn ra hết ....hiện tại căn bản cũng chẳng nuốt trôi." Thỉnh thoảng, tâm trí anh lại hiện lên những hình ảnh về những gì đã xảy ra trước đó. Chỉ khi nói chuyện với Tôn Mặc và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của cậu, anh mới có thể ép mình không nghĩ đến những chuyện đó.

[1] Tên của Lục Nhân Gia có nghĩa là 'gia đình tốt bụng/quan tâm' - do đó, Từ Tử Việt đã tự hỏi liệu cha mẹ anh đặt tên đó cho anh để chống trộm hay không

[2] Đây là một câu cảm thán tương tự như 'OMG' hoặc 'Thiên đường ở trên'. Trong trường hợp này, TTV giống như 'Mẹ tôi! Người đàn ông này quá đẹp!'