Sắc Dục Khuynh Tâm

Chương 7



Hiện tại Đới Tầm Vũ đang ở công ty của Tôn Dật Thần nhưng anh thật sự không biết tại sao mình lại ở đây và đến đây làm gì.

- Rốt cuộc anh muốn tôi đến đây có mục đích gì?

- Tôi xem sơ yếu lí lịch của cậu rồi, có phải cậu học chuyên ngành thiết kế không? Còn từng đi làm một thời gian?

- Vậy thì có liên quan gì đến công ty bất động sản của anh?

- Cũng vì tôi làm bên bất động sản nên không hiểu rõ về lĩnh vực này cho lắm nên mới muốn nhờ cuộc giúp đỡ. Nói một cách đơn gian là tôi đang muốn đầu tư vào lĩnh vực này, muốn tìm vài ông chủ để hợp tác.

Đới Tầm Vũ nghe xong liền cảm thấy mình có giá trị, không ngờ cũng có một ngày anh ta lại nhờ Tầm Vũ anh giúp đỡ.

"Muốn tôi làm việc đâu có dễ như vậy? Tôi phải khiến anh cúi đầu cầu xin tôi, như vậy tôi mới cam tâm. Ai biểu lâu nay anh bắt nạt tôi nhiều như vậy."

- Về lĩnh vực này tôi đương nhiên là chuyên nghiệp hơn anh, nắm bắt thị trường cũng nhanh hơn anh. Hơn nữa trước đây tôi cũng có quen với nhiều ông chủ lớn, biết rõ tính cách và sở thích của họ. Nhưng... hiện tại tôi đang là bảo mẫu của con anh, tôi không có nghĩa vụ phải giúp anh thì phải?

- Ra điều kiện đi! Cậu muốn gì?

- Tôi muốn anh phải xin lỗi tôi và hứa rằng sau này sẽ không bắt nạt hay trêu chọc tôi nữa.

Anh ta không cần suy nghĩ đã dứt khoát không đồng ý.

- Trước giờ tôi chưa từng phải xin lỗi ai. Chỉ với cậu? Đừng hòng.

- Vậy thì tôi về trước đây, anh tìm người khác giúp đỡ thì hơn.

Đới Tầm Vũ cũng đâu phải dạng vừa, anh dứt khoát quay lưng lại với Tôn Dật Thần, nhưng...

- Tôi sẽ trả cho cậu gấp bốn lần tiền lương hiện tại, chỉ cần hôm nay cậu làm tốt.

"Chết tiệt! Mình lại bị những đồng tiền của anh ta cám dỗ rồi. Gấp bốn lận, mình thật sự không thể từ chối cái lợi này."



- Được, chốt vậy đi!

...----------------...

Vậy là Đới Tầm Vũ đã giúp cho Tôn Dật Thần, nhưng để nói đúng hơn thì Tầm Vũ cũng chỉ vì anh ta quá chịu chi mà thôi, lại dám bỏ ra một số tiền lớn như vậy để Tầm Vũ làm việc.

...

Cho đến chiều.

- Đi thôi! - Tôn Dật Thần nghiêm túc.

- Đi đâu cơ? - Tầm Vũ ngơ ngác.

- À, tôi quên chưa nói với cậu, tối nay tập đoàn S có mở một buổi tiệc ra mắt sản phẩm mới, tôi muốn cậu giả dạng làm phụ nữ, đến bữa tiệc đó cùng tôi.

- Tập đoàn S? Đó không phải là tập đoàn lớn nhất thành phố sao? Anh... muốn tôi đến đó? Còn giả làm phụ nữ?

- Nhận tiền thì phải làm tới cùng. Hơn nữa dáng người cậu mảnh khảnh, gương mặt cũng rất giống con gái, chỉ cần trang điểm và sửa soạn một chút chắc chắn sẽ không có ai nhận ra. Với lại... không phải tâm hồn của cậu cũng là một thiếu nữ sao?

- Anh... - Xấu hổ.

- Nhanh chân lên đi!

Đới Tầm Vũ còn chưa đồng ý thì Tôn Dật Thần đã kéo anh đi, nhưng vốn dĩ anh có đồng ý hay không đều không quan trọng vì quyền quyết định đều nằm ở Tôn Dật Thần.

...----------------...

Bọn họ đã đã đến chỗ nhà thiết kế và thợ trang điểm chuyên nghiệp từ chiều nhưng mà Tôn Dật Thần đã phải chờ rất lâu.

- Rốt cuộc là còn bao lâu nữa mới xong vậy? Tôi đã ngồi ở đây hơn hai tiếng rồi đấy.



- Tôn tổng à, thật ngại quá vì đã để anh phải chờ lâu, nhưng có lẽ là sắp xong rồi, anh ráng chờ thêm một chút nữa đi ạ. - Nhân viên mỉm cười nói.

...

- Xong rồi đây! Cậu xem xem có đẹp chưa nè.

Nhà thế kế vén tấm màn ra, để lộ một Đới Tầm Vũ khác hẳn, quả thật là vẻ đẹp phi giới tính, thậm chí còn xinh hơn cả phụ nữ.

- Anh đừng có nhìn tôi chằm chằm như vậy, tôi cảm thấy bị áp lực lắm đó. - Ngượng ngùng.

Từ lúc Đới Tầm Vũ bước ra, Tôn Dật Thần đã có chút say đắm với vẻ đẹp này, thậm chí còn nhìn Tầm Vũ không chớp mắt.

- Khụ! Khụ! Khụ! Nhìn xấu chết đi được.

Nhà thiết kế có vẻ không vui, nhanh chóng lên tiếng.

- Ăn nói kiểu gì vậy? Ý cậu là chê tôi không đủ chuyên nghiệp sao? Chiếc đầm này tôi đã dày công thiết kế ra, rất đắt đấy, tôi còn chưa tung ra thị trường đâu, chỉ có một cái duy nhất.

Thật ra anh chàng này là bạn của Tôn Dật Thần, tên là Cố Đại Phương, anh ta là một nhà thiết kế có tiếng tâm lừng lẫy, hơn nữa... còn là một cây thụ chính hiệu.

- Tôi cũng đâu có bảo là chiếc đầm do cậu thiết kế xấu.

- Xì! - Cố Đại Phương cảm thấy không vui.

Còn Đới Tầm Vũ thì vẫn ngơ ngác ở đó, vì đây có lẽ là lần đầu tiên anh được mặc một chiếc đầm đẹp như vậy. Lúc nhỏ anh cũng đã từng lén lút mặc váy của em họ nhưng lại nơm nớp sợ ba mẹ phát hiện, còn lần này... là đi đến một buổi tiệc sang trọng luôn.

"Anh ta nói xấu hay đẹp điều không quan trọng, quan trọng là bản thân mình đã cảm thấy rất vui."

- Này! Còn đực người ra đó làm gì? Ra xe chờ tôi. - Tỏ ra lạnh lùng, không quan tâm.

- Ồ!