Sắc Dục Khuynh Tâm

Chương 1



"Tôi là Đới Tầm Vũ, năm cũng chỉ mới có 23 tuổi nhưng không ngờ cuộc đời lại xui xẻo đến vậy. Vì bọn họ thấy tôi có chút ẻo lả nên đi xin việc ở đâu cũng đều bị từ chối, họ sợ tôi không chịu được cực khổ, bảo tôi về đắp chăn mà ngủ cho đỡ gây rắc rối cho người khác. Khó khăn lắm mới được một công ty nhận vào làm việc, không ngờ chỉ làm được một năm thì công ty lại bị phá sản, thế là cuộc đời đã đưa đẩy tôi đến căn biệt thự sang chảnh này, làm bảo mẫu cho con nhà người ta. Đáng lẽ tôi cũng không muốn làm... nhưng mà... lương cao như vậy, sao tôi có thể nỡ từ chối được chứ. Hu hu hu hu."

Đới Tầm Vũ hiện đang đứng trước mặt một người đàn ông - là bố của đứa trẻ. Trông ánh mắt của anh ta lạnh lẽo đến đáng sợ khiến cho trái tim yếu đuối của Tầm Vũ dường như muốn nhảy ra ngoài.

Anh ta thật ra là Tôn Dật Thần, là một tổng tài chính hiệu, trong giới anh cũng biết đến anh ta với sự ác độc và nham hiểm không ai bằng.

Nhưng mà đời tư của anh ta lại là một bí ẩn chưa bao giờ được giải đáp, trước giờ anh ta vốn không gần nữa sắc, cũng không có vợ cơ mà không hiểu vì sao bốn năm trước anh ta lại đem về một đứa bé, còn công khai với truyền thông rằng nó là con của mình. Đúng thật là quái gở.

Quay lại với bầu không khí hiện tại... thì... nói trắng ra là không thể thở nổi.

"Sao anh ta cứ im lặng mà nhìn chằm chằm mình vậy vậy chứ? Không lẽ... anh ta còn bị câm?"

Tầm Vũ hít lấy một hơi thật sâu rồi mỉm cười theo kiểu công nghiệp cất giọng nói chuyện trước.

- Tôn tổng à? Rốt cuộc... anh có đồng cho tôi làm... bảo mẫu của con anh không vậy? Hình như tôi cũng đã đứng đây lâu lắm rồi, chân cũng tê đến nỗi mất cảm giác.

Tôn Dật Thần đột nhiên lại đứng dậy, bước về phía của Đới Tầm Vũ khiến Tầm Vũ hoảng loạn nhưng không ngờ là anh đã nghĩ nhiều, anh ta chỉ đi lướt qua anh như một cơn gió.

Tầm Vũ vẫn đang chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì chú quản gia đã bước đến nói với anh.

- Cậu chủ đồng ý rồi đấy!

- Đồng ý rồi? Như vậy... là đồng ý sao? Không nói gì cũng chẳng có biểu cảm gì.

- Cậu chủ là vậy đấy, không thích nói chuyện, cũng không thích người khác làm phiền mình, sau này ở đây cậu phải cẩn thận, đừng chọc giận cậu chủ.

Đới Tầm Vũ tuy đã gặp qua rất nhiều người nhưng chưa bao giờ gập phải một người như vậy, không những quái gở mà còn lập dị, có khác nào là một tên quái vật đâu.

- Mà phải rồi, chú quản gia, sao cậu chủ lại muốn tìm một bam bảo mẫu vậy, phụ nữ không phải tốt hơn sao?



- Cậu chủ không thích gần phụ nữ, dù sao bây giờ cậu chủ nhỏ cũng đã bốn tuổi rồi, không cần sữa mẹ nữa nên cậu chủ đã đuổi cô bảo mẫu đó đi. Phải rồi, cậu cũng đừng thắc mắc nữa, để tôi dẫn cậu đi tham quan một vòng biệt thự.

Đới Tầm Vũ càng nghĩ lại càng cảm thấy khó hiểu.

"Không thích gần phụ nữ mà lại có cả con? Là sao ta?"

...----------------...

Đến chiều, cậu chủ nhỏ cũng đã đi học về, Đới Tầm Vũ trước giờ vẫn luôn thích con nít, anh liền chạy ùa ra đón cậu chủ nhỏ.

- Cậu chủ nhỏ về rồi sao?

- Anh... là ai vậy?

- Anh tên là Đới Tầm Vũ, sao này sẽ là bảo mẫu riêng của cậu nhỏ nhỏ, còn cậu chủ nhỏ, cậu tên gì?

- Em tên là Tôn Vĩnh Phong, sau này anh có thể gọi em là tiểu Phong.

Đới Tầm Vũ đột nhiên lại cảm thấy rất gần gũi cới đứa bé này, vừa gặp đã yêu ngay.

"Đúng là đáng yêu thật, đáng yêu hơn ba của nó nhiều."

- Được rồi, để anh bế tiểu Phong đi tắm nhé!

...----------------...

Trong giờ cơm, Đới Tầm Vũ ngồi kế bên tiểu Phong mà trong lòng cảm thấy lo sợ, dường như mỗi làn ở cạnh Tôn Dật Thần thì luồn sát khí đáng sợ đó lại bao trùm lấy anh.

- Tiểu Phong, muốn ăn thêm thịt không?

- Em không muốn ăn nữa đâu, em no rồi.



Tiểu Phong chỉ vừa mè nheo một tí thì anh ra đã liếc tiểu Phong bằng nửa con mắt, giọng trầm đến mức khiến người ta phải rùng mình.

- Ăn đi! Không được bỏ mứa.

"Đây là giọng của anh ta sao? Không ngờ khi anh ta nói chuyện còn đáng sợ hơn cả khi không nói chuyện. Nếu không phải vì miếng cơm manh áo thì mình sẽ không ở lại đây dù một giây."

- Tiểu.. tiểu Phong à! Ăn thêm đi, để anh gấp cá cho tiểu Phong nha! Ăn ngoan thì tối nay Tầm Vũ ca ca sẽ đến phòng chơi xếp hình cùng em có chịu không?

- Được!

- Hừ! Chỉ biết chơi thôi!

Anh ta nói vậy với một đứa bé chỉ mới bốn tuổi khiến cho Đới Tầm Vũ không thể nào chấp nhận được.

"Cái gì mà chỉ biết chơi thôi?"

- À, cậu chủ này, rốt cuộc định nghĩ của anh về một đứa bé là như thế nào vậy? Tiểu Phong chỉ là một đứa bé, ở độ tuổi này vốn dĩ là tuổi ăn, tuổi lớn nên được thoải mái vui chơi, giải trí. Anh cứ gò bó, ép buộc một thằng bé như vậy... không giống một người ba tí nào.

Chú quản gia đứng đằng sau không ngừng toát mồ hôi vì chú ấy đã nhận ra được có một cơn thịnh nộ sắp ập đến.

Rầm!

Anh ta đập tay xuống bàn rồi đứng phắt dậy, cáu gắt.

- Nó là con của tôi, tôi muốn thế nào là thế đó. Cậu tốt nhất nên biết thân phận của mình ở đâu.

Sau khi rời đi, anh ta còn trừng Đới Tầm Vũ một cái khiến anh điếng người.

"Lúc nảy mình đã anh ăn phải gan hùm mật gấu hay gì mà lại dám nói chuyện kiểu đó chứ? Sẽ không bị anh ta ghim đâu đúng không?"