S.C.I. Mê Án Tập

Quyển 12 - Chương 24: Tấm màn đen



Triển Chiêu đứng đằng sau chỉ huy câu cá đã thành công, phần còn lại chính là văn nhân rời đi, quân nhân ra trận!

Bạch Ngọc Đường tính toán lại hành động đêm nay một chút, sao cũng thấy … có phần thiếu hoàn mỹ..

Đầu tiên —— làm việc gì cũng phải có cái nhìn đại cục, trật tự phải rõ ràng! Mồi câu rõ ràng là thơm ngon đặc biệt như vậy, nhưng làm sao có thể câu được con cá lớn hơn?.

Nói lên cặp đôi hoàn hảo của SCI, cũng không phải là không có ý nghĩa..

Triển Chiêu không thể nghi ngờ là một người vô cùng thông minh, nhưng anh có thể chọc ghẹo rất nhiều người, lại luôn luôn bị một người khống chế, đó chính là Bạch Ngọc Đường.

Rất khó tưởng tượng một người thông minh như vậy, đánh bài chơi cờ đều thắng mọi người, nhưng bình thường toàn là bại tướng dưới tay Bạch Ngọc Đường. Đối với việc này, Bạch Trì đã từng nghiêm túc thỉnh giáo Triển Chiêu, “Đây là vì sao a?”.

Câu trả lời của Triển Chiêu là, “Anh nhường đó!”.

Câu trả lời của Công Tôn tương đối khoa học hơn, “Gia Cát Lượng thông minh hay không thông minh? Nhưng ông ta mãi mãi chỉ là một quân sư, làm lão đại cần phải suy nghĩ mạch lạc và tư duy logic! Còn phải biết cách sai sử được người thông minh.”

Vì vậy, điểm khó lường nhất của Bạch đội trưởng chính là để cho Triển Chiêu thiên mã hành không (tự do hành động), rồi có chỗ nào không thể nghĩ ra thì xoa xoa an ủi, y như xoa lông mèo ấy, xoa xong thì vụ án cũng đã ra!.

Lần này việc cần làm chính là phục kích, các bước như sau —— dụ dỗ, cài bẫy rập, mai phục, bắt người!.

Nhìn thì có vẻ đơn giản, nhưng kết quả đạt được có thể là rất nhiều..

Đối phương cần phải làm là giả trang thành nhân viên sửa cửa thủy tinh hoặc người dọn dẹp vệ sinh trực tiếp đi vào phòng pháp y, bởi vì công việc của những người này đều cần mang theo những thùng dụng cụ cỡ đại, nên nhất định có chỗ để giấu ba thi thể kia..

Nhưng hiện tại có một việc tương đối làm Bạch Ngọc Đường đau đầu! Đó là, bắt được đám người đi trộm thi thể kia thì chẳng có gì nan giải, khó khăn nhất chính là tóm được kẻ chủ mưu thật sự đứng đằng sau bức màn, cũng chính là Tiễn Gia Nhượng Ngụy Tử Cường, làm sao có thể làm bọn họ lộ diện đây?.

Kết luận là, trước khi mai phục còn phải thiết lập một cái bẫy.

Bạch Ngọc Đường bị kẹt ở chuyện suy tính cách làm bẫy rập, đành đưa tay nhéo một cái vào vai Triển Chiêu đang ăn uống ngon lành, “Mèo.”

Triển Chiêu liếc sang, “Hả?”

“Bắt đám lâu la để làm gì, còn dễ đả thảo kinh xà.” Bạch Ngọc Đường nghiêm túc nói, “Phải nghĩ ra cách một phát bắt được cá lớn a.”

“Ừ.” Triển Chiêu gật đầu không nói lời nào..

“Mật mã là từ máy tính của Ngụy Tử Cường truyền ra, bản thân chuyện này cũng là một chứng cứ, thế nhưng nó liên quan đến máy vi tính a, cứ tùy tiện viện một cái cớ cũng có thể thoát nạn. Nếu chứng cứ không đủ chỉ làm cho đối phương thu mình vào cái vỏ cứng hơn … Ngụy Tử Cường bất quá chỉ là một khâu chứa nhiều đầu mối trọng yếu hơn một chút, kẻ chân chính đứng sau bức màn còn ở trong tối.” Bạch Ngọc Đường nói xong, thấy Triển Chiêu hai tay nâng cằm, nghiêm mặt nhìn anh, còn vừa ngáp một cái.

Bạch Ngọc Đường nhìn anh một hồi, “Mèo, buồn ngủ a?”.

Triển Chiêu lắc đầu, tiếp tục nhìn chằm chặp vào Bạch Ngọc Đường.

“Vậy cậu có nghe tôi nói gì không đó?” Bạch Ngọc Đường hỏi tiếp..

“Nghe được a!” Triển Chiêu gật đầu, “Ý của cậu là, phải nghĩ ra cách để Ngụy Tử Cường bọn họ lộ đuôi ra, đúng không?”.

Bạch Ngọc Đường lập tức gật đầu, “Ừ, vậy cậu có cách không?”.

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, mỉm cười, “Biện pháp sao, đương nhiên không phải không có, bất quá a …”.

“Bất quá cái gì?” Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ anh, “Mèo, bán nút gì đó? Thời gian cũng không còn sớm.”.

“Cần Bạch đội trưởng cậu hi sinh một chút!” Vẻ tươi cười của Triển Chiêu lúc này có bao nhiêu là hàm súc..

Bạch Ngọc Đường buông bút, nhìn sang, “Hi sinh làm sao?”.

“Hi sinh trên mặt chữ!” Triển Chiêu nhướn mày, “Muốn câu cá lớn, phải dùng mồi lớn, muốn được đại sự, phải dùng đại hỗn loạn!”

Bạch Ngọc Đường nắm tay chống cằm nhìn Triển Chiêu, “Miêu Nhi … Nói cụ thể chút.”.

“Cậu nói xem, thằng hề vì sao muốn giết người dơi?” Triển Chiêu bỗng nhiên hỏi một câu lạc đề..

Bạch Ngọc Đường mày nhăn lại, “Cậu biết tôi không đọc truyện tranh mà.”.

“Nhạc Phi vì sao phải chết a?” Triển Chiêu thay đổi một nhân vật đại chúng hơn..

*Nhạc Phi: một trung tướng thời nhà Tống, bị Tần Cối – 1 kẻ bán nước hại chết. xem chi tiết hơn tại đây

Bạch Ngọc Đường ngẩn người, “Miêu Nhi, cậu muốn tôi giả chết để đối phương thả lỏng cảnh giác a?”.

Triển Chiêu vươn người qua, thấp giọng nói, “Cậu dám chơi không? Không chỉ cậu, còn có tôi, chúng ta cùng nhau!”.

….

Bạch Ngọc Đường há miệng, “Này … cậu tôi đều rời khỏi … SCI làm sao bây giờ?!”.

Triển Chiêu nhún nhún vai, “Cậu nói xem, những kẻ vẫn đang tìm kiếm cơ hội nhưng không được, có thể hay không đang chờ cơ hội này?!”.

Bạch Ngọc Đường khoanh tay, có vẻ đang nghiêm túc lo lắng, “Đúng vậy …”.

“Tôi vẫn nghĩ, rất nhiều chuyện chúng ta gặp phải từ trước đến nay, đều có quan hệ với nghiên cứu của Triệu Tước năm đó. Cái nghiên cứu này, căn cứ vào điều tra của tôi, cùng với phần tư liệu bí mật tôi dịch được, đã cho ra một vài kết luận. Trên cơ bản, có một tổ chức thần bí từ rất lâu trước đây đã bắt đầu làm một số nghiên cứu về cực hạn của con người. Trong đó liên quan đến rất nhiều lĩnh vực, có về tâm lý, cũng có về thần kinh, đương nhiên… còn có về mặt sinh lý.” Triển Chiêu tựa ở trên bàn, trong tay nắm chặt ly sữa đã trống không, “Nghiên cứu này từ trước chiến tranh đã bắt đầu rồi, lúc đó có lẽ trực thuộc chính phủ, nhưng rất hiển nhiên, trong những năm chiến tranh, bọn họ gặp trở ngại thật lớn. Nắm trong tay một kế hoạch không biết bao giờ mới có thể hoàn thiện … Thành viên thiên tài Triệu Tước năm đó thiêu huỷ bản kế hoạch kia. Nhưng mà, cái gọi là thành cũng chết mà bại cũng chết, Triệu Tước quái nhân này dường như đã tạo cho tổ chức kia phiền toái rất lớn, khiến cho nó không thể gượng dậy đến tận bây giờ. Mà lúc này, bọn họ lại gặp phải một khó khăn trí mạng.”.

“Không có tiền?” Bạch Ngọc Đường hỏi..

“Hừ hừ.” Triển Chiêu nở nụ cười, “Tiền không phải vạn năng, nhưng muốn nghiên cứu không thể không có tiền. Hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, có thể sử dụng để nghiên cứu rất nhiều, nhưng mà thiết bị chưa chắc có thể đuổi kịp ý tưởng, muốn làm thí nghiệm, không có kinh tế cường đại hậu thuẫn thì căn bản không thể hoàn thành!”

“Kinh phí, một lần hết nhiều tiền như vậy, muốn bất động cái gì thanh sắc căn bản là không có khả năng!” Bạch Ngọc Đường suy tư.

“Vốn chi phiếu ngân hàng Triệu Tước cho chúng ta là nguồn tài chính tốt nhất đó, mỗi cái chúng ta quyên góp hết mất rồi. Nếu như muốn có một nguồn gia tài cự phú khác, phương pháp tương đối tốt là …” Triển Chiêu nói đến đây thì dừng lại một chút..

Bạch Ngọc Đường tiếp lời, “Đào ra một kho báu!”.

“Thế nhưng a!” Triển Chiêu nghiêm túc nói, “Cậu cho rằng trên thế giới này có một kho báu chân chính tồn tại sao?”

Bạch Ngọc Đường có chút xuất thần, “Kho báu chân chính?”.

“Mỏ vàng mỏ kim cương … so ra đều kém mỏ dầu!” Triển Chiêu bật cười, “Có khi thậm chí còn không bằng mỏ muối! Phương pháp kiếm tiền có trăm ngàn cách, tội gì dùng cách trộm mộ vụng về như thế. Mặt khác, chúng ta đã có thể xác định Liêm Thiển Nghĩa cũng không phải có ký ức di truyền thật sự, vậy rất có thể lời tổ tiên Liêm Đồng Lý thuật lại, đều là bịa đặt.”.

“Đúng vậy!” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Vậy tấm bản đồ kia có thật sự tồn tại không, hay chỉ là thứ từ trong miệng người nhà họ Liêm nói ra?”

“Aiz!” Triển Chiêu dùng cánh tay cọ cọ anh, “Suy nghĩ một chút! Nếu như Liêm Thiển Nghĩa thật sự có ký ức di truyền, vậy tìm bản đồ làm gì nữa, tự vẽ ra là được! Còn có a, Liêm Thiển Trung thật sự muốn tìm mộ Bắc Tống này nọ, vì sao lại trốn trong đại lý vé số chờ thời? Hắn đang chờ cái gì? Chờ đội khảo cổ đào mộ chính lên à? Vậy ít nhất cũng phải mất ba bốn tháng, hơn nữa đến lúc đó của báu lấy lên rồi đi cướp lại sao? Vậy chẳng khác nào tự đi tìm đường chết?”

Bạch Ngọc Đường cảm thấy có lý, “Đúng vậy, toàn bộ án trộm mộ, còn có thi thể tuổi xương trên trăm tuổi bị lấy cắp, nhìn thoáng qua cũng thấy không ăn khớp cho lắm … Có thể nói, cố tình làm ra vẻ huyền bí, là cố ý muốn nhiễu loạn chúng ta.”.

Triển Chiêu khẽ vỗ tay một cái, “… Nếu một ngày nào đó, tôi có hơn chục hoặc hàng chục triệu tiền của bất chính, sau đó, tôi nắm trong tay vài tác phẩm nghệ thuật từ thời Tống. Chỉ cần đưa thứ đó ra nước ngoài, cho đấu giá chúng, sau đó dùng món tiền bất nghĩa đó mua lại chúng với giá thật cao, vậy tiền nọ có phải đã được rửa(*) rồi hay không?”.

* rửa tiền: là hành vi tiêu dùng 1 số lượng lớn tiền bất chính (do ăn hối lộ, buôn lậu, trốn thuế, v.v) để hợp pháp hoá chúng. Ví dụ như đầu cơ bất động sản, mua đồ cổ (như trong truyện), …từ đó sinh ra 2 khái niệm khác là tiền trắng – tiền hợp pháp, và tiền đen – tiền bất chính, tiền bất hợp pháp.

“Nghe giống một biện pháp để rửa tiền vậy?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày.

“Trước đây tổ chức vẫn tìm chúng ta với Triệu Tước để gây khó dễ kia có rất nhiều quan hệ bà con, bạn bè ở nước ngoài, làm như vậy quả thực rất tiện a!”

“Đúng vậy, cho dù có thật sự khai quật được cổ mộ thời Tống cũng không nhất định sẽ phát hiện được thứ gì.” Bạch Ngọc Đường nhịp nhịp tay lên mặt bàn, “Tác phẩm nghệ thuật được định giá không có giới hạn, đặc biệt là vừa được đào lên. Trong mộ của triều Tống lại chẳng có gì đặc biệt ngoại trừ đồ sứ, vậy càng khó định giá hơn nữa, rất dễ bị khai giá ở trên trời a! Lại là giao dịch ở chợ đen, rất khó điều tra rõ ngọn nguồn.”

“Bởi vậy vẫn chưa có ra tay, là vì thời cơ chưa đến!” Triển Chiêu so vai với Bạch Ngọc Đường, thấp giọng nói, “Đám người đó như là đang chờ đợi cái gì đó … Chúng ta nếu đã nắm được bọn họ có nội gián, không bằng tìm hiểu nguồn gốc luôn a!”.

“Nói nửa ngày…” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, “Miêu Nhi, cậu rốt cuộc đang có chủ ý gì hả?”.

“Đêm nay, để đám người đó trộm thi thể đi! Đương nhiên, cái bọn chúng trộm là thi thể do Công Tôn và Mã Hân làm giả. Mấy thứ đó mà mang đi chắc là cũng thiêu hủy thôi.” Triển Chiêu nói, trên mặt bày ra một vẻ hưng phấn vô cùng, “Sau đó a, chúng ta tặng cho bọn chúng một cái bánh ngọt cỡ bự, lại tạo ra chút hỗn loạn, xem ai có thể ăn được bánh đây!”.

Bạch Ngọc Đường chà xát tay, “Miêu Nhi, cậu chuẩn bị đại chiến với bọn họ đấy à?”.

“Có phải đại chiến không tôi không thể nói chính xác, nhưng mà cũng giống chơi cờ năm quân á, kẻ đi trước sẽ chiếm được ưu thế!” Triển Chiêu mặt lạnh đi vài phần, “Chúng ta mọi lần đều phòng thủ, hiện tại đám người đó đã vị vây vào thế yếu, phải bắt được cơ hội này, xoay chuyển thế cục!”

* cờ năm quân: cờ ca rô á, nhưng bên TQ gọi là cờ năm quân.

“Đánh cuộc một lần thử xem.” Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn cùng giảo hoạt, liền biết cậu ta có khi đã tính kế từ lâu, đã sớm muốn làm như thế!.

“Phương pháp cụ thể?” Bạch Ngọc Đường đương nhiên là người luôn luôn ủng hộ mọi kế sách của Triển Chiêu..

“Đầu tiên, đêm nay để bọn chúng trộm thi thể giả đi!” Triển Chiêu nói ra ý nghĩ của mình, “Chúng ta có thể lén thu hình lại, sưu tập chứng cứ để sau này sử dụng… Thế nhưng không được đả thảo kinh xà!”.

Bạch Ngọc Đường gật đầu, anh cũng đang có ý này, từ đầu đến giờ, đây có lẽ là cơ hội tốt nhất để bọn họ có thể tiếp xúc với một tầng thần bí sau tấm màn đen, cần phải mạnh tay một chút! Loại cảnh sát cao cấp như Ngụy Tử Cường dĩ nhiên lại là nội ứng tuyệt đối không thể là hành vi tự phát đơn thuần, phía sau chắc chắn còn có người, suy xét ra, Ngụy Tử Cường này cũng chỉ là một quân cờ có thể dễ dàng vứt bỏ, vì thế nếu chỉ bắt mình lão ta thì quá đáng tiếc!

“Sau đó?” Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, “Còn có một vấn đề, muốn rửa tiền cũng phải có tiền mới rửa được a… Bọn họ sao có được một lượng lớn tiền bất hợp pháp như vậy a!”.

“Biện pháp tốt nhất sao…” Triển Chiêu suy nghĩ một chút rồi lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Cẩm Đường. Khá lâu sau điện thoại mới thông, không ngoài dự liệu, từ đầu dây bên kia truyền đến một luồng hơi thở vô cùng ấm áp..

“Anh hai.” Triển Chiêu kêu một tiếng..

Bạch Cẩm Đường rất nể tình đáp, “Bây giờ đang nhiều việc quá!”.

“Rất gấp a!” Triển Chiêu truy hỏi, “Có những cách nào để chuẩn bị một số tiền thật lớn vậy anh?”.

Bạch Cẩm Đường ngẩn người, chợt nghe giọng nói của Công Tôn truyền đến, “Ai nha, anh còn chưa xong à! Mệt muốn chết!”.

Bạch Cẩm Đường cười cười, vô cùng ôn nhu nói, “Vậy em đi nghỉ trước đi.” Nói xong, hít một hơi thuốc rồi hỏi Triển Chiêu, “Bao nhiêu tiền?”.

“Rất rất nhiều!”.

“Cướp kho bạc.” Bạch Cẩm Đường trả lời..

Triển Chiêu nhíu mày, cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, lại hỏi, “Còn cách nào không?”.

“Gian lận tài chính.” Bạch Cẩm Đường tiếp tục trả lời..

“Vì sao đều là hành vì trái pháp luật vậy?” Bạch Ngọc Đường có chút gấp gáp..

Bạch Cẩm Đường cười lạnh một tiếng, “Giữa lúc làm ăn ổn định, lợi ích lâu dài, làm mấy trò buôn bán kiếm tiền bất chính, chết càng nhanh, lại đoạn tử tuyệt tôn.”

“Ngoại trừ mấy thứ đó, còn cách nào không a?” Triển Chiêu nghĩ sao cũng thấy còn thiếu thiếu gì đó, hẳn là không phải hai cách kiếm tiền anh hai vừa nói đâu.

Bạch Cẩm Đường lại suy nghĩ một chút, nói, “Buôn bán súng ống đạn dược.”.

“Không có khả năng!” Triển Chiêu khẽ đảo mắt, “… Đòi tiền hơi bị lâu, có khi còn chẳng đòi được.”.

Bạch Cẩm Đường nghe xong, bỗng nhiên nở nụ cười, “Nga… Anh vừa nghĩ ra chuyện này.”.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe được tiếng cười của Bạch Cẩm Đường, đều khẽ động trong lòng —— có cửa vào a!.

“Coi thế giới là một cái giỏ lớn, có cây táo ngon cũng có cây táo dở, nhưng đằng nào quả táo cũng rơi vào trong giỏ.” Bạch Cẩm Đường cười, “Cậu tính xem, những chức vị có thể được tiền lương tiền thưởng cao nhiều hay ít? Nhưng số lượng người giàu chắc chắn nhiều hơn số người đó … Bỏ những người có tiền sạch đó đi, thì tiền trong tay những người còn lại đều đen a.”.

“A!” Triển Chiêu bừng tỉnh đại ngộ, vỗ tay một cái, “Đen ăn đen!”

Bạch Cẩm Đường cười gật đầu, “Theo anh được biết, sắp tới sẽ có một chiếc du thuyền xa hoa chạy qua đây. Hình như đánh bài đánh bạc gì trên đó á, nó chẳng khác nào một đống tiền đen trôi lơ lửng trên biển! Chỉ cần tóm mười tên phú hào, mỗi tên vơ vét khoảng một tỷ là đã được chục tỷ rồi, hơn nữa đống tiền đó đen đến mức không thể tiếp xúc với ánh sáng, ai mà dám báo nguy.”. (1 NDT ~ 3 Đ)

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường bốn mắt sáng ngời —— cái này có lý nè!.

“Bao giờ nó đến vậy anh?”.

“Ngày mai? Hay ngày kia gì đó, để anh kêu Đại Đinh đi hỏi thăm.”.

“ok!” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đáp ứng một tiếng, cảm ơn Bạch Cẩm Đường, sau đó mỹ mãn cúp điện thoại..

Triển Chiêu chọt chọt khuỷu tay vào bụng Bạch Ngọc Đường, “Sao? Chịu chưa?”.

Bạch Ngọc Đường khẽ gật đầu một cái… Đúng là có thể thử phóng đi một sợi dây dài một chút, trong lúc câu cá, hay nhất là có thể xốc tấm màn che thần bí lên! Là ai cũng được, chỉ muốn nhìn thử xem núp ở phía sau, rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Hai người nhìn nhau, tâm đã quyết, bọn họ cũng không muốn như thế hệ trước, che sự thật tung hoả mù!