Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 1226: Hai người cho người phương thức liên lạc.



Lý Dục Thần nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra được nhà họ Lý có sứ mệnh gì, từ nhỏ cậu chưa từng nghe ông Hữu Toàn nhắc đến việc này.





Thế là anh lắc đầu, nhìn Lý Ngôn Thành với ánh mắt mờ mịt.



Lý Ngôn Thành im lặng vài giây, dường như đang suy nghĩ gì đó, sau đó ông cụ nói: “Ừm, việc này không thích hợp nói ở chỗ đây, đến nhà tôi ngồi một lát đi. Đều là người nhà họ Lý, cậu đừng khách sáo, nhà tôi chính là nhà cậu”.



Kế hoạch ban đầu của Lý Dục Thần là đi đến Hào Giang ngay trong đêm, anh không muốn trì hoãn quá lâu ở Hương Giang, nhưng đột nhiên có thêm “thân thích”, còn liên quan đến cả nhà họ Lý, khiến anh không thể bỏ qua.





Anh suy nghĩ, rồi nói: “Được, ông chờ tôi một chút”.



Sau đó anh đi đến chỗ Hà Quảng Chí, nói: “Anh Hà, xin lỗi, có lẽ chưa thể xuất phát đi Hào Giang ngay được rồi”.







Hà Quảng Chí cười nói: “Không sao, khi nào cậu đi thì gọi điện cho tôi, tôi luôn sẵn sàng đồng hành”.



Hai người cho người phương thức liên lạc.



Hà Quảng Chí còn cố ý lưu cả số điện thoại của Mã Sơn, nói là sợ không liên lạc được với Lý Dục Thần, thật ra là vẫn muốn mượn sức Mã Sơn.



Lý Dục Thần nhìn thấu ý đồ của Hà Quảng Chí, anh nảy ra một ý, bèn nói với Mã Sơn: “Hào Giang đâu đâu cũng có sòng bạc, hay là anh đi trước chơi cho đỡ ghiền? Coi như đi xem xét trước cho em, em sẽ đến sau”.



Nghe Lý Dục Thần nói thế, Hà Quảng Chí mừng lắm: “Người anh em Mã Sơn có sở thích ấy thì đi chơi một chuyến đi, tôi đi với anh”.



Mã Sơn biết, Lý Dục Thần muốn mình đi điều tra tin tức của Thái Hòa Trung và nhà họ Hà.



Anh ta lăn lộn giang hồ từ nhỏ, đánh bài chơi mạt chược tuy không thể nói là cao thủ, nhưng cũng là một tay chơi lão luyện.



“Ấy, tôi đâu cần cậu Hà đi với mình, chơi bài ấy à, có Nguyễn gia là đủ rồi”.



Hà Quảng Chí nói: “Đi hết, đi hết, Nguyễn gia và anh Mã Sơn cùng đi, nhiều người mới vui!”

Nguyễn Hướng Đông vốn đã thành người ngoài cuộc, nghe Mã Sơn nhắc đến tên mình, trong lòng không hiểu sao lại có chút cảm động.



Ông ta biết, nếu không có Mã Sơn thì mặt mũi của mình còn chưa đủ để cho Hà Quảng Chí đi cùng đến Hào Giang chơi.



Thế là Mã Sơn và Nguyễn Hướng Đông đi theo Hà Quảng Chí đến Hào Giang.



Nhìn bọn họ rời đi, Lý Dục Thần bất giác nở nụ cười. Anh không chỉ bảo Mã Sơn đi thăm dò, mà anh còn có ý muốn giúp anh em nhà mình.



Mã Sơn vừa đi là anh lập tức lấy điện thoại di động ra, nhắn tin cho Tra Na Lệ: Cô đến Hào Giang gặp anh em của tôi là Mã Sơn trước, ngày mai chúng ta xuất phát đi Tam Giác Vàng.



Lý Dục Thần không biết Tra Na Lệ ở đâu, liệu đã đi đến Hào Giang chưa, anh cũng chỉ gửi tin nhắn mà thôi, bọn họ có duyên phận hay không thì phải xem ý trời.



Không được thì mai đi Tam Giác Vàng lại tạo thêm cơ hội cho hai người họ.



Sau đó, Lý Dục Thần ngồi lên chiếc xe Rolls-Royce của Lý Ngôn Thành đến khu biệt thự cao cấp của nhà họ Lý ở vịnh Nước Sâu.



Bỏ tất cả phú thương của Hương Giang lại trong phòng, hai mặt nhìn nhau, như bừng tỉnh khỏi con mơ, đều không dám tin tưởng chuyện vừa mới xảy ra.



Lý Ngôn Thành mời Lý Dục Thần vào thư phòng của mình.



“Tùy ý ngồi đi, cứ xem đây là nhà của mình”.



Thái độ của Lý Ngôn Thành hết sức hiền hòa, vẻ mặt hiền từ, ánh mắt nhìn Lý Dục Thần như ánh mắt của trưởng bối đang nhìn con cháu trong nhà.



Nhưng Lý Dục Thần cử cảm thấy là lạ, đột nhiên có thêm một ông cụ làm chú bác, hơn nữa còn là người giàu nhất Hương Giang nổi danh cả nước, bảo anh gọi một tiếng “bác”, quả thực khiến anh khó mở miệng.


“Sao thế, vẫn còn cảm thấy mất tự nhiên, không tự nhiên được à?”, Lý Ngôn Thành cười ha ha, ông cụ ngồi xuống mép giường, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, nói: “Có người nói cả cái Hương Giang này đều là của bác, hahaha, bác làm gì có lợi hại đến thế! Thật ra bác giàu có được như thế giờ đều là nhờ sự giúp đỡ trong âm thầm của nhà họ Lý ở thủ đô. Vì thế tất cả những gì bác có được hiện nay, bao gồm cả căn nhà này, cái ghế hay sàn nhà này, thật ra đều là của nhà họ Lý. Cháu biết nhà họ Lý bác nói là có ý gì đấy”.