Rất Yêu Tướng Công

Chương 20



"Không, không phải..."

"Vậy thì quay trở lại uống hết bát canh nà đi." Mộ Tri Hinh không có vạchtrần lời nói dối của Lam Như Nhật, chỉ nhíu mày mà nói, ngay lúc Lam Như Nhật quay trở lại thì giao bát canh bổ vừa mới nấu ở trong tay chonàng.

"Tiểu Tri.... Có thể không uống không?" Lam Như Nhật khôngkhỏi nhăn nhăn mũi, giọng nói kéo dài, đối với việc mỗi ngày đều phảiuống loại canh bổ có màu đen này thì vô cùng chán ghét.

"Có thể." Mộ Tri Hinh trả lời nàng vô cùng rõ ràng, ngay lúc nàng vui vẻ thì nói: "Vậy thì ngay tối nay ngươi hãy đi đi, dù sao cũng không vội."

Lam Như Nhật tâm trạng giống như từ trên thiên đường rớt xuống địa ngục,không nhịn được mà phồng lên hai má nhìn Mộ Tri Hinh, ánh mắt bất bình.

"Nhìn ta cũng vô dụng, Đại phu đã nói, tuy rằng đứa bé ở trong bụng may mắnkhông xảy ra chuyện gì, nhưng hiện tại tình trạng cái thai vẫn chưa ổnđịnh, nếu như còn càn quấy thì coi chừng đứa bé chạy mất đấy." Mộ TriHinh hơi hơi nhún vai, đón lấy ánh mắt tức giận của nàng.

Thậtsự, nàng cũng không nghĩ sẽ ở lại đây lâu như vậy. Nếu không phải vì Lam Như Nhật, sao nàng lại dây dưa ở lại nơi này, sớm đã mang nàng đi tìmngười tính sổ.

"Nhưng mà..." Nàng nhớ...rất nhớ Tà Nguyệt...Hơn nữa bỗng nhiên không thấy nàng, nhất định sẽ khiến Tà Nguyệt lo lắng...

Sao lại nhìn không ra Lam Như Nhật đang suy nghĩ điều gì, Mộ Tri Hinh chỉcó thể thở dài. "Nhanh điều dưỡng thân mình tốt một chút, như vậy mớisớm đi gặp người mà ngươi muốn gặp."

"Vậy còn bao lâu nữa..." Buông bát, Lam Như Nhật tựa người vào trên bàn, bất đắc dĩ thì thầm, không biết đã trôi qua mấy ngày...

"Thuốc do Đại phu bốc đã không còn bao nhiêu, chỉ cần uống hết nó sau đó tìmĐại phu xem thêm một lần, ta sẽ đem ngươi đi tìm người." Mộ Tri Hinh cho Lam Như Nhật một đáp án chắc chắn. Không thể không nói, nàng thật sựkhông muốn phải nhìn vẻ mặt đau khổ của Lam Như Nhật, hơn nữa nếu nàngấy cứ tiếp tục như vậy, sẽ không tốt cho đứa bé ở trong bụng.

"Thật sự?"

"Thật sự. Cho nên người đừng có lén trốn ra ngoài, dựa vào mình ngươi sẽ chỉlạc đường mà thôi." Sau khi cho nàng một đáp án chắc chắn, Mộ Tri Hinhliền không nể tình mà vạch rõ sự thật.

"Biết rồi!" Lam Như Nhật quay trở lại, sau lại lớn tiếng nói.

Nàng có thể nhanh chóng gặp lại Tà Nguyệt!

Vì sao lại không có tin tức gì?!

Nắm tay hung hăng đánh vào cột, trong lòng Hạ Hầu Tà Nguyệt vô cùng bất an, mặc dù đã trải qua nhiều ngày, nhưng vẫn như trước không có một chúttin tức gì của nàng, cũng không có bất kỳ ai phát hiện ra tung tích củaNhật nhi, giống như nàng đã biến mất vào không khí.

Không tìmthấy thi thể của nàng, điều này khiến Hạ Hầu Tà Nguyệt tự thuyết phụcchính mình là nhất định nàng vẫn còn sống, cho dù ở sâu trong đáy lòngcủa hắn là sự sợ hãi vô cùng, hắn biết rõ nếu từ một nơi cao như vậy rớt xuống thì chỉ khi có kỳ tích xuất hiện, nếu không sẽ không thể bình yên vô sự....Hai loại tâm trạng này gần như làm cho Hạ Hầu Tà Nguyệt muốnsụp đổ, đã không còn niềm tin, nhưng lại không thể tin rằng đã thật sựmất đi nàng.

"Chết tiệt!"

Hạ Hầu Tà Nguyệt không thể pháttiếc sự buồn bực ở trong lòng, chỉ có thể mắng thành tiếng, sự kiên nhẫn đã đến tận cùng giới hạn, hắn giống như bị bao vây mà không thể độngđậy. Được Lãnh Thư Uyên khuyên bảo phân tích, Hạ Hầu Tà Nguyệt mới đènnén tâm trạng muốn chạy đi tìm Lam Như Nhật, không thể không thừa nhậnhiện tại cách tốt nhất chính là ở trong trang chờ đợi tin tức.

Tai mắt ngầm của Ngạo Đằng Sơn trang trải rộng khắp nơi, chỉ cần Lam NhưNhật vừa xuất hiện, chắc chắn sẽ có tin tức truyền đến, nếu như hắn cũng đi tìm, nếu có người phát hiện trước, khi đó có thể hắn sẽ để mất tintức của Lam Như Nhật bởi vì người ở trong trang không tìm thấy hắn.

Nhưng sự thất vọng cứ lần lượt hiện ra trước mắt, khiến Hạ Hầu Tà Nguyệt gầnnhư phát điên, không thể kiềm chế được cảm xúc cho nên hắn chỉ có thểphát tiết vào những đồ vật xung quanh...

Thanh danh của Ngạo Đằng Sơn trang chỉ vẻn vẹn trong nửa tháng, đã giống như ngọn lửa lan tràn,khiến cho toàn bộ các gia đình có sản nghiệp và kinh doanh khi nghe thấy đều phải mất hồn mất vía, sợ rằng người kế tiếp bị cướp đoạt chính làmình.

Ngạo Đằng Sơn trang bằng mưu kế vô cùng mạnh mẽ, dưới sựlãnh đạo của Hạ Hầu Tà Nguyệt tựa như một cơn gió mạnh cuốn phăng tấtcả, khiến cho mọi người thà là chịu khổ còn hơn phải chống đối lại người này, không một ai may mắn thoát khỏi; giữa lúc thế giới bên ngoài bởivì hành động xâm lược bất ngờ của Ngạo Đằng Sơn trang mà rơi vào khủnghoảng thì ở bên trong trang mọi người cũng phải chịu đựng một sức ép rất lớn, thật sự lúc này sẽ không có một người nào dám tiếp cận với Hạ HầuTà Nguyệt trong vòng một dặm, không cẩn thận thì chính mình sẽ trở thành vật hy sinh kế tiếp.

"Lãnh tổng quản..." Với vẻ mặt khóc lóc,người đầu bếp phụ trách bữa ăn cho Hạ Hầu Tà Nguyệt cuối cùng cũng không thể tiếp tục chịu đựng. "Tiểu thân thật sự đảm đượng không nổi tráchnhiệm to lớn này..."

Cho dù là hắn có làm như thế nào cũng khôngthể vừa lòng Hạ Hầu Tà Nguyệt, mới gánh vác nhiệm vụ này được vài hôm,chỉ mới phụ trách chín bữa cơm, mà trong đó đã có bảy lần bị Hạ Hầu TàNguyệt trả lại, điều này không chỉ đả kích đến lòng tự trọng của mộtngười đầu bếp như hắn, mà khi đối mặt với Hạ Hầu Tà Nguyệt, hắn lại càng căng thẳng đến phát run.

"Lãnh tổng quản, ta cũng..."

"Ta.."

Những lời nói này khiến Lãnh Thư Uyên đau hết cả đầu. Lúc này, không có bấtkỳ ai muốn tiếp cận với Hạ Hầu Tà Nguyệt, toàn bộ những người phụ tráchcác công việc xung quanh Hạ Hầu Tà Nguyệt đều lần lượt chạy tới khóc lóc kể lể với hắn, chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, việc điều động người ở bên cạnh Hà Hầu Tà Nguyệt có thể nói chưa bao giờ dừng lại, hầu nhưkhông ai có thể chịu được tính tình của hắn, ngay cả Lãnh Thư Uyên cũngkhông muốn tiếp cận với hắn.

"Im lặng!" Lãnh Thư Uyên nhíu mày hô to. "Ta biết các ngươi muốn nói cái gì, hiện tại toàn bộ phải trở lạivị trí của mình, sau đó ta sẽ quyết định xem sẽ sắp xếp như thế nào."

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng có người không nhịn được liền hỏi:"Lãnh tổng quản, phu nhân, thật sự...không tìm thấy nàng?"

Toànbộ mọi người trong trang biết rất rõ, bọn họ phải chịu cảnh khổ sở không thể tả này là có quan hệ đến sự mất tích của Lam Như Nhật, người bêncạnh Hạ Hầu Tà Nguyệt.

Hiện tại, mỗi người trong trang không ailà không hy vọng Lam Như Nhật nhanh nhanh xuất hiện, không đơn giản chỉvì muốn thoát khỏi tình trạng hiện này, mà bọn họ cũng rất mong có thểgặp lại vị phu nhân đáng yêu ấy; tuy rằng thời gian sống chung với nhaukhông dài, nhưng mọi người đều có ấn tượng rất tốt với Lam Như Nhật, sựtồn tại của nàng có thể mang đến một loại cảm xác thoải mái cho mọingười, điều đó không phải ai cũng có thể làm được.

Lãnh Thư Uyênthở dài ở trong lòng. Hắn cũng hy vọng cuộc sống như địa ngục này sẽnhanh chóng chấm dứt. Có lẽ cũng chỉ có Lam Như Nhật mới có thể cứuthoát mọi người ra khỏi bể khổ này, lại chỉ có nàng mới có thể cứu đượcLôi Thu Yến, người đã bị Hạ Hầu Tà Nguyệt nhốt vào trong nhà ngục tốităm.

Cho dù biết rằng những chuyện muội muội của mình làm làkhông thể tha thứ, nhưng mà khi nghe nói nàng bị giam giữ ở một nơikhông nhìn thấy ánh mặt trời, nhà ngục đó quanh năm tối tăm vả lại còncó rắn chuột lẻn vào, nên cũng khó tránh khỏi việc Lôi Thiếu Quân khôngchú ý đến những việc khác, khiến cho Lãnh Thư Uyên phải gánh vác phầnviệc của cả hai người.

Nếu như có kỳ tích, Lãnh Thư Uyên cầunguyện ông trời có thể mang Lam Như Nhật quay về bên cạnh Hạ Hầu TàNguyệt. Nhưng mà, nói thì dễ hơn làm! Mặc dù bọn họ đã không ngừng tìmkiếm, nhưng thế giới to lớn, muốn tìm ra một người là chuyện khó khănnhư thế nào, đặc biệt là không biết người đó còn sống hay đã chết...

"Lãnh, Lãnh tổng quản!" Một tiếng hô to khẩn cấp lại một lần nữa truyền đến, đúng là muốn ép Lãnh Thư Uyên đến điên mà.

"Lần này lại là chuyện gì vậy?" Hắn đau đầu nhìn về phía người đang đi tới,Lãnh Thư Uyên nén xuống sự bực bội đang dâng cao liền hỏi.

"Kia,kia..." Người kia thở hồng hộc chỉ ra ngoài, lời nói lắp bắp không đầyđủ lại càng làm cho người khác nôn nóng, nhưng mà hắn lại mang đến tintức khiến mọi người kinh ngạc!

"Phu...Phu nhân đã trở lại!"

"Lam Lam, ngươi..."

"Ta làm sao?" Ngồi trên chiếc ghế dài bằng gỗ cối ở trong phòng khác, LamNhư Nhật đang nâng lên bát canh ngọt mà hạ nhân vừa mang đến thỏa mãnuống hết, ánh mắt nhìn về phía Mộ Tri Hinh bên cạnh, nhìn thấy bát canh ở trên tay nàng hoàn toàn không có dấu hiệu được uống qua thì nghi hoặchỏi:

"Canh này không dễ uống sao? Để ta gọi người..."

"Chờ một chút!" Mộ Tri Hinh vội vàng ngăn cản hành động muốn gọi người của nàng, bắt lấy tay nàng, trước tiên vẫn nên hỏi nàng những chuyện chưa rõràng.

"Cuối cùng thì Tà Nguyệt của ngươi là ai?" Dựa theo nhữngmanh mối của Lam Như Nhật, Mộ Tri Hinh dễ dàng đưa nàng đến Ngạo ĐằngSơn trang; nhưng vừa mới xuất hiện, tên thủ vệ trước cửa liền khiếp sợkhi nhìn thấy các nàng, ngay sau đó, hai người lập tức được kính cẩnnghênh đón đi vào, trên đọc đường đi lại có người gọi Lam Như Nhật làphu nhân, cử chỉ thái độ vô cùng cung kính, tuy rằng nàng đoán ra đượcđáp án có khả năng nhất, nhưng nàng vẫn chờ chính miệng Lam Như Nhậtchứng thực.

"Trang chủ." Lam Như Nhật nhìn nàng cười, hoàn toàn không phát hiện đáp án này sẽ làm kẻ khác kinh ngạc. "Ta chưa nói sao?"

"Không có." Mộ Tri Hinh cắn răng nói, thật muốn mở đầu của nàng ra để nhìn xem bên trong rốt cuộc là chứa cái gì!

Lam Như Nhật không kịp nói thêm gì, Lãnh Thư Uyên cùng Lôi Thiếu Quân từngoài đi vào cắt ngang cuộc đối thoại của hai người; vừa nhìn thấy LamNhư Nhật hoàn hảo vô khuyết đứng ở trước mắt hai người thì vẻ mặt đềukhông tránh khỏi sự kinh ngạc.

"Phu nhân, người không có chuyệngì thì thật là tốt quá." Lời nói của Lãnh Thư Uyên là từ tận đáy lòng,trước đây cho dù là xảy ra chuyện gì, chỉ biết rằng, những ngày cực khổnày cuối cùng cũng có thể chấm dứt, điều này làm cho mọi người khôngkhỏi phải cảm tạ ông trời.

"Lôi đại ca, Lãnh đại ca, việckia...Tà Nguyệt đâu?" Nàng hỏi vấn đề nàng quan tâm nhất. Tuy rằng LamNhư Nhật không rõ vì sao tất cả mọi người đều phấn khởi hoan nghênh nàng trở về, nhưng lại không thấy Hạ Hầu Tà Nguyệt, người mà nàng nhớ nhất,điều này làm nàng không nhịn được có chút thất vọng, nàng rất muốn người đầu tiên nàng gặp là hắn.

Sau khi Lam Như Nhật hỏi qua, chỉ thấy Lôi Thiếu Quân nửa quỳ ở trước mặt nàng, điều này làm cho nàng hoảngsợ, luôn miệng bảo hắn đừng như vậy.

"Phu nhân, ta biết việc ThuYến làm là không thể tha thứ, nhưng có thể nể mặt của ta, nhờ người cầuxin Trang chủ tha cho Thu Yến lần này, không để nàng phải tiếp tục ở lại trong nhà ngục tối tăm." Lôi Thiếu Quân không hề đứng dậy mà khẩn cầunàng, trong lòng hiểu rất rõ, ngoài Lam Như Nhật ra không ai có thể cứuđược Thu Yến.

"Ta biết..." Quả thực rất muốn Lôi Thiếu Quân nhanh chóng đứng dậy, Lam Như Nhật vội vàng đáp ứng, nhưng còn chưa nói xong, liền bị Mộ Tri Hinh ở bên cạnh ngăn lại.

"Không nên đồng ý lungtung." Tức giận liếc mắt nhìn Lam Như Nhật, Mộ Tri Hinh lập tức nói.Ngay từ thời điểm nói gần nói xa kia, nàng đã suy luận ra người sát hạiLam Như Nhật chính là Lôi Thu Yến.

"Ngươi đã quên là ai hại ngươi rớt xuống sườn núi sao? Là ai làm cho ngươi ngay cả đứng ở chỗ cao cũng sợ hãi?" Mộ Tri Hinh nhắc nhở nàng, mặc kệ tình trạng hiện tại của LôiThu Yến thế nào, với suy nghĩ của Mộ Tri Hinh, hoàn toàn không đáng được thông cảm.

"Nhưng mà..." Ánh mắt của Mộ Tri Hinh lưỡng lự nhìnLôi Thiếu Quân, Lam Như Nhật hiểu Tiểu Tri là đang bất bình thay chonàng; nhưng đối với lời thỉnh cầu của Lôi Thiếu Quân nàng cũng không thể nhẫn tâm cự tuyệt, tuy rằng Lôi Thu Yến hại nàng, nhưng ngày thường Lôi Thiếu Quân đối với nàng không tệ...Điều này làm cho nàng rơi vào phânvân.

"Không có nhưng nhị gì hết." Đôi mắt lạnh của Mộ Tri Hìnhnhìn về phía Lôi Thiếu Quân. "Nếu nàng có can đảm làm ra chuyện hạingười như vậy thì phải chuẩn bị tâm lý để gánh vác hậu quả."

"Nàng ấy đã được trừng phạt đủ rồi." Lôi Thiếu Quân không nhịn được vì muộimuội của mình mà giải bày. Nhà ngục tăm tối kia căn bản không phải lànơi để người ở, khắp nơi đều là bóng tối, tâm trí sẽ chịu tra tấn nhiềuhơn thân thể, chỉ cần vài ngày ngắn ngủi cũng có thể khiến cho tâm tríbị vỡ nát.

Môi hồng khẽ mở, Mộ Tri hinh lạnh lùng cười. "Nàng đã chết rồi sao?"

Lôi kéo Mộ Tri Hinh, đối với thái độ hung hăng của nàng Lam Như Nhật khôngbiết phải làm sao, còn Lôi Thiếu Quân thì vì lời nói của nàng mà tứcgiận.

Đem Lam Như Nhật kéo vào trong lòng, để nàng không thể nhìn thấy vẻ mặt của mình, tiện thể giữ tay ở hai bên lỗ tai của nàng, không muốn nàng nghe thấy lời nói tiếp theo của nàng. Lần thứ hai Mộ Tri Hinh nhìn Lôi Thiếu Quân với ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, giọng nói chợtthấp xuống.

"Ngươi nghĩ rằng hiện tại Lam Lam có thể sống sót để đứng ở chỗ này là chuyện đương nhiên sao?"

Một câu liền áp chế được sự tức giận của Lôi Thiếu Quân. Trong mắt của MộTri Hinh không hề có một chút ý tứ vui đùa. Lúc nàng phát hiện Lam Lambị đẩy xuống núi hơn nữa còn là suýt chết, lửa giận của nàng cũng đủ đểđốt cháy một toà nhà.

"Nếu như không có kỳ tích, ai sẽ bồi thương cho tính mạng của nàng? Ai có thể đền nổi hả?" Lời nói rất nặng, Mộ Tri Hinh hí mắt nhìn hắn.

"Chẳng lẽ chỉ cần người bị hại không chếtlà có thể được đặc xá sao? Vậy ta đây cũng có thể tuỳ ý mà đâm người một đao, chỉ cần không chết là được."

Lời nói này của Mộ Tri Hinh tuy rằng rất độc, nhưng lại khiến kẻ khác không thể bắt bẻ, Lôi Thiếu Quân cũng liền trầm mặc.

Cảm giác được bầu không khí đang trở nên ngưng đọng, Lam Như Nhật nhịnkhông được liền kéo bàn tay Mộ Tri Hinh xuống, trong ánh mắt có sự nghihoặc cùng lo lắng, không rõ mới vừa rồi bọn họ đã nói những gì.

"Chúng ta chỉ đang nói đến Tà Nguyệt của ngươi mà thôi." Gương mặt Mộ Tri Hinh không đỏ, hơi thở không gấp, nhéo nhéo gương mặt của nàng.

Nhìn tới nhìn lui, ánh mắt Lam Như Nhật phát ra sự hoài nghi rõ ràng.

"Ta đã từng lừa gạt ngươi sao?" Mộ Tri Hinh khẽ gõ lên trán của nàng, nhíumày, cho dùng là nàng thật sự lừa Lam Lam, nhưng nàng cũng có cách làmcho người ta tin tưởng lời của nàng.

Ừ, giống như dự đoán của MộTri Hinh, Lam Như Nhật không hề hoài nghi, lần thứ hai suy nghĩ liềnquay lại trên người Hạ Hầu Tà Nguyệt, tuy rằng chỉ nửa tháng không nhìnthấy hắn, nhưng nàng lại cảm thấy đã rất rất lâu, khiến nàng nhớ....rấtnhớ...nhớ hắn...

"Này...Ta có thể đi tìm hắn không?" Sự mong nhớ Hạ Hầu Tà Nguyệt vượt lên tất cả, Lam Như Nhật không nhịn được liền nói.

"Được được được, ai bảo hắn quan trọng như vậy." Mộ Tri Hinh xoa nhẹ mái tóc của nàng, không khỏi trêu chọc.

"Tiểu Tri..." Mặt Lam Như Nhật đỏ ửng không biết phải nói gì.

"Đùa thôi." Mộ Tri Hinh khẽ vuốt hai gò má Lam Như Nhật, mỉm cười, không đùa nàng nữa, nói: "Muốn đi tìm hắn thì đi đi."

"Ngươi nhìn chằm chằm vào ta làm gì?" Mãi cho đến khi Lam Như Nhật rời đi, lúc này Mộ Tri Hinh mới nhìn về tên nam từ đầu đến cuối vẫn không nói gìđang đứng bên cạnh, không ngừng ném ánh mắt quái dị về phía hắn.

Khuôn mặt luôn luôn bình tĩnh vô cảm của Lãnh Thư Uyên bỗng nhiên có loại cảm xúc khác biệt so với trước đây, mang theo điểm hứng thú, nhìn chăm chăm vào Mộ Tri Hinh, khoé môi hắn khẽ giương lên, hành động cùng lời nóicủa hắn với nàng khiến cho người khác phải kinh ngạc.

"Ngươi rất đáng để người ta bất chấp mà theo đuổi."