Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 90: Đi tìm anh ấy để lấy cuốn sổ tay



"Tôi sẽ không đi tìm anh ấy đâu!" Thái độ của Khương Thục Đồng vẫn cứ ngang bướng.

"Được rồi, để tôi thử xem." Từ Mậu Thận nói lên một câu, đã bị bao trùm bởi niềm tin không thành công, thế nhưng đều đã đồng ý với Khương Thục Đồng rồi, anh ấy chỉ đi thử xem sao.

Quả nhiên, về đến Hải Thành, ngay khi Từ Mậu Thận đem kế hoạch này nói với Cố Minh Thành, Cố Minh Thành giương ánh mắt lên mà nói rằng: "Từ lúc nào mà việc của cô ta lại cần anh đến báo cho tôi vậy?"

Sâu thẳm trong đôi mắt là sự lạnh lẽo không còn tình người, cái ánh mắt này, gần như khiến cho Từ Mậu Thận phải xua tan đi ý nghĩ của việc tiếp tục nói.

"Cô ấy là đại lý của tôi, giúp đỡ đại lý cũng chính là giúp đỡ chính mình. Tôi làm là vì sự phát triển trong tương lai của Thục Đồng. Tôi biết là anh không đồng ý, tôi cũng chỉ vì thế mà nói vậy, bất động sản hiện nay, suy cho cùng, có được một căn cũng đã đủ sống cho cả một đời." Khi Từ Mậu Thận nói, tâm trạng cũng suy sụp nhiều, sớm đã biết ý nghĩ từ chối của Cố Minh Thành, nói với Cố Minh Thành rồi, có lẽ anh ấy sẽ từ chối, nhưng nếu như không nói, Từ Mậu Thận nhất định sẽ hối hận cả đời.

"Ai nói là tôi không đồng ý? Khi nào kí hợp đồng? Cô ta lại Hải Thành hay là tôi phải đi Thượng Hải?" Câu trả lời của Cố Minh Thành, tưởng chừng như vượt qua sự dự đoán của Từ Mậu Thận.

Có vẻ như nhiều năm nay, Từ Mậu Thận thực sự phí công quen biết con người này rồi.

Từ Mậu Thận khó mà nhịn được cười, "Anh thực sự đồng ý rồi sao?"

"Tôi có khi nào nói dối bao giờ?" Cố Minh Thành nói xong câu đó, tâm trạng vẫn không thể đoán được.

Trong lòng có gì đó, đang bị giày xéo, Cố Minh Thành biết được, tuyệt đối không phải là căn nhà đó.

Mà là sau chuyện căn nhà đó, anh ấy với Khương Thục Đồng, hai người sẽ đường ai nấy đi.

Khương Thục Đồng nhất định sẽ không bỏ qua cho anh ta.

Cố Minh Thành đã chuyển căn nhà này cho Khương Thục Đồng với mức giá thấp hơn nhiều so với giá thị trường, và so với giá tiền hồi anh ta đã mua căn nhà không chênh nhau nhiều, căn nhà này, anh ta đã mua nó từ lâu rồi, Khương Thục Đồng đã tiết kiệm xấp xỉ gần ¾ số tiền.

Vào ngày mà hai người đi ký tên hợp đồng, ai nấy tự ký tên mà không nói lời nào trong suốt quá trình.

Nó cách quá gần so với ngày đó, lòng căm hận xưa chưa nguôi, dù trong lòng đối với Cố Minh Thành cảm kích vô cùng, thế nhưng Khương Thục Đồng vẫn không nói một lời cảm ơn nào với anh ta, toàn quyền cho bản thân chọn lấy sự thuận tiện này.

Sau khi ký tên xong, Cố Minh Thành nói một câu, "Tôi xin phép!"

Rồi đi khỏi cánh cửa lớn của căn nhà.

Khương Thục Đồng nhìn theo bóng dáng của anh ấy xa dần, biến mất nơi góc khuất.

Khương Thục Đồng gượng cười, với con người này, mối quan hệ duy nhất cũng không còn nữa rồi, có lẽ cuộc sống này cũng không còn gặp lại nữa!

Một tháng sau, tổng bộ Amon Hải Thành có một cuộc họp đào tạo nhân viên đại lý, Từ Mậu Thận cho Khương Thục Đồng tham gia, đồng thời cho cô ấy nói một chút về cách làm thế nào để cho cửa hàng phát triển hơn nữa, còn nữa, truyền thụ một chút về kỹ năng bán hàng.

Khương Thục Đồng cảm thấy hết sức lo lắng, có thể nói rằng Từ Mậu Thận đã cho cô rất nhiều sự tự tin trong sự nghiệp của mình, còn cho cô ấy cơ hội đào được mỏ vàng đầu tiên.

Trong điện thoại, Từ Mậu Thuận nói ngập ngừng, Khương Thục Đồng bảo đừng ngại mà nói thẳng, đều quá quen thuộc rồi.

"Thục Đồng, anh lần trước có để cho Minh Thành bán nhà cho em, tuyệt đối không phải là để hai người phá vỡ mối quan hệ này. Anh thực sự nghĩ về tương lai của em. Ngày nay, bất động sản là cách để nhiều người làm giàu, anh muốn em kiếm được nhiều tiền, hoàn toàn không có ý gì khác." Từ Mậu Thận dần về sau thì nhận ra, dường như sau khi Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng làm xong các thủ tục sang tên ngôi nhà, thì tâm trạng của Cố Minh Thành đang trở nên tồi tệ hơn.

"Không có gì đâu, không có liên quan đến anh, giữa chúng tôi đã xảy ra chút vấn đề." Khương Thục Đồng trả lời rất uyển chuyển giàu hàm xúc, cô ấy biết Từ Mậu Thận là có lòng tốt, bất chợt như nhớ ra được điều gì đó, lần trước Từ Mậu Thận đã lấy mất đi cuốn sổ tay của cô ấy, nếu như cô ấy phải thuyết trình, có rất nhiều dữ liệu và tâm lý khách hàng mà cô ấy cần phải sử dụng, vì thế mà cuốn sổ ấy, cô ấy cần phải lấy lại nó.

"Cuốn nhất kí của em? Nó đang ở Minh Thành đấy." Từ Mậu Thận cực kỳ thản nhiên mà trả lời.

Tim Khương Thục Đồng loạn nhịp, làm thế nào mà nó lại dính líu đến Cố Minh Thành vậy.

"Có thể xin anh thay em mang nó về lại được không?" Khương Thục Đồng hỏi một cách dè dặt, trong lòng lo sợ một lời nói không cẩn thận, làm cho Từ Mậu Thận từ chối yêu cầu của cô ấy.

Mà cô ấy không muốn gặp Cố Minh Thành, càng không muốn nhìn thấy các đồng nghiệp ngày xưa của mình.

"Minh Thành gần đây hình như đi công tác rồi, không còn ở văn phòng nữa, phải đợi anh ta về." Từ Mậu Thận nói một cách nghiêm túc.

"Nhưng.." Có một từ đã được nói thành lời, Khương Thục Đồng đến phút cuối không tìm thấy được lí do để phản bác.

"Hình như hôm sau anh ấy sẽ về, họp huấn luyện sẽ diễn ra vào ngày hôm sau nữa, em ngày mai hãy đến tìm cậu ta, đừng chậm trễ nhé." Từ Mậu Thận bình tâm mà trao lại chủ kiến cho Khương Thục Đồng và có vẻ cũng chỉ có như thế này thôi.

Đúng lúc sắp đến sinh nhật Khương Lịch Niên, Khương Thục Đồng vốn đã dự định tháng này sẽ về một chuyến, chăm sóc ba dù cho ông ấy không hoàn thành trách nhiệm của một người cha, nhưng Khương Thục Đồng cũng hết mình hoàn thành nghĩa vụ của một người con.

Khương Lịch Niên vừa nhìn thấy Khương Thục Đồng thì lòng phấn khởi hẳn lên, xét cho cùng, cô con gái trở thành một bà chủ lớn trên đất Thượng Hải, ông nói rằng vài ngày trước đốt sống cổ của ông không được khỏe, đã tìm được một người thợ xoa bóp lão luyện và điều kỳ diệu cũng đã đến.

Khương Thục Đồng cũng cười, vô ý hỏi rằng, "Là thợ xoa bóp nào vậy, lợi hại thế."

"Đó chính là một vị thợ xoa bóp rất nổi tiếng tên Chúc Vân, khá có tiếng đấy! Quả nhiên, thợ xoa bóp cùng với phương pháp xoa bóp khác nhau, thợ xoa bóp bình thường, cả một đời tôi cũng không học được kỹ thuật Chúc Vân nhà người ta!" Tiếp đó, Khương Lịch Niên lại cười phá lên.

Tên Chúc Vân này, Khương Thục Đồng cảm thấy đặc biệt quen thuộc, dường như đã thấy nó ở đâu rồi, nhưng suy nghĩ kĩ, lại không nhớ, lẽ nào là thấy ở trên quảng cáo của cô?

Nhưng không đúng, trong tâm trí của Khương Thục Đồng hiện ra tờ danh thiếp với hai chữ "Chúc Vân", có thể là do thời gian đã lâu, Khương Thục Đồng không còn nhớ rõ nữa.

Tin Khương Thục Đồng trở về, Khương Vũ Vi đã biết rồi, cô ấy đặc biệt đến nhà của ông bác tìm Khương Thục Đồng chơi.

Thế nhưng, cô ấy có vẻ có điều gì cần nói với Khương Thục Đồng.

"Sao thế?" Khương Thục Đồng nói.

Bây giờ, khí chất hào phóng trên người cô đã biến mất, và được thay thế bởi hình ảnh của một người phụ nữ mạnh mẽ không dễ bị tổn thương.

"Chị ơi, chị với Cố tổng thực sự kết thúc rồi sao?" Khương Vũ Vi cuối cùng cũng đã dũng cảm nói ra.

Khương Thục Đồng đang nghiêng người rót nước, vừa nghe xong câu này, tay cô run cầm cập.

Lập tức, nhẹ nhàng trả lời: "Ừ!"

"Nếu là như vậy, việc em theo đuổi Cố tổng không được tính là phỏng tay trên của em. Trước đây em cũng rất thích Cố tổng, nhưng vì anh ấy ở bên chị, em cũng ngại, chị đã nói rằng nó kết thúc rồi. Ban đầu em cứ nghĩ rằng bạn trai của chị, em gái lại theo đuổi nữa, thì người khác sẽ nói ra nói vào, nhưng em nghĩ kỹ rồi, xã hội mới, mọi người không chú ý nhiều đến chuyện của người khác. Ngoài ra, thật khó để có thể gặp một người mà mình thích, và nếu bỏ lỡ, thì thật đáng tiếc." Giọng nói của Khương Vũ Vi khá nhỏ, như thể cô sẽ theo đuổi Minh Thành ngay bây giờ, cô rất có lỗi Khương Thục Đồng.

"Không đâu. Hai người bọn chị sớm đã kết thúc rồi, nếu như mà thích thì.." cô muốn nói tiếp 2 chữ "theo đuổi", nhưng mà, những lời này chỉ còn được giữ lại nơi đầu môi của Khương Thục Đồng mà không nói ra được điều gì.

"Thục Đồng, có được câu nói này của chị, em an tâm rồi." Khương Vũ Vi nở nụ cười rạng rỡ, giống như gánh nặng tâm lý trước đó phải gánh rất to lớn vậy.

Buổi tối, Khương Thục Đồng nằm trên giường, gửi tin nhắn cho Cố Minh Thành, hỏi anh khi nào quay về, cô sẽ đi lấy cuốn số tay.

"Cố tổng, xin hỏi là khi nào thì anh quay về Hải Thành ạ? Hiện tại tôi đang ở Hải Thành, Từ tổng bảo tôi tham gia một lớp bồi dưỡng, bởi vì cần phải sử dụng rất nhiều thông tin chi tiết, nên tôi cần phải xem lại các ghi chú trước đó, nếu như anh trở về có thể đưa lại cuốn sổ tay của tôi không?" Khương Thục Đồng diễn đạt rất cẩn thận, cô ấy còn thêm vào một câu, "hoặc nếu như anh không thuận tiện, thì hãy để thư ký đưa cho tôi vậy."

"Anh ấy không có cách nào đưa cho em."

Khương Thục Đồng giật mình.

"Anh ấy không có cách nào cho em là sao?"

"Cuốn sổ tay đang ở trong ngăn tủ đã bị khóa."

Khương Thục Đồng hơi nhíu mày, có vẻ như anh ta phải đợi cho đến khi anh ta quay lại mới có thể lấy nó ra, không còn cách nào nữa, chỉ có thể đợi anh ta quay lại.

Khương Thục Đồng đặt di động sang một bên không màng đến.

"10 giờ sáng ngày mai, tôi sẽ đến công ty!" Cố Minh Thành lại nói thêm.

Vì thế, đây có ý muốn Khương Thục Đồng đến công ty vào sáng mai phải không?

Ngày thứ 2, trong lúc Khương Thục Đồng lái xe, khi cô nhắm mắt lại, một cách mơ hồ thì nhớ ra, cái tên "Chúc Vân", hình như cô đã nhìn thấy nó trên danh thiếp ở 1 chỗ, nhưng mà cái danh thiếp này là ở chỗ nào thì cô nhớ không ra.

Đến tập đoàn Minh Thành rồi.

Có thể Cố Minh Thành vừa xuống khỏi máy bay, dáng vẻ mệt mỏi.

Anh ấy một câu cũng không nói, từ trong ngăn tủ lấy ra cuốn sổ tay của Khương Thục Đồng.

Khương Thục Đồng bất chợt nhớ ra, ở dòng cuối cùng của cuốn sổ, cô ấy đã từng viết rất nhiều chữ "site", vào buổi chiều của một ngày nào đó, tâm trạng chán ngán, nhớ lại anh và cô cùng đi công tác ở Mỹ, anh từng dạy qua cô ấy chữ này, liền cảm thấy xấu hổ.

Cũng không biết anh ấy đã nhìn thấy từ này chưa?

Cô ấy cẩn thận ngẩng đầu lên, "Cố.. Cố tổng, cái này, cuốn sổ tay này anh có phải chỉ thấy nội dung của phần đằng trước?"

Cố Minh Thành đang đứng ở phía sau cái bàn thu dọn đồ đạc trong phòng làm việc với dáng vẻ rất bận rộn, anh bất chợt ngẩng đầu lên nói: "Cái gì?"

"Chính là nó, đó là cuốn sổ tay của tôi." Khương Thục Đồng cầm cuốn sổ, nói với Cố Minh Thành: "Anh hẳn là chỉ xem phần trước thôi phải không?"

"Phần trước còn chưa coi xong, thật sự không có thời gian." Cố Minh Thành tiếp tục cúi đầu và thu dọn đồ đạc của mình.

Khương Thục Đồng đây vừa thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Cố Minh Thành bỗng nhiên hỏi một câu, "Sao thế? Quyển sổ của em có gì mà không để người khác xem được à?"

Khương Thục Đồng thoạt đầu đỏ mặt, hoang mang, đặt tay thề thốt nói rõ: "Không có, không có, tuyệt đối không có. Em chỉ là hỏi vu vơ thôi, thứ ở trong cuốn sổ tay, có liên quan đến rất nhiều bí mật trong công ty, vì vậy.."

Cố Minh Thành không nói lời nào.

Khương Thục Đồng cứ như thế mà giấu đầu lòi đuôi.

Cô không ở trong nhà của Khương Lịch Niên, lần này về Hải Thành, cô vẫn ở một mình trong khách sạn. Buổi chiều, cô ngồi đối diện chiếc máy tính cùng với cuốn sổ tay, nghiêm túc làm tài liệu.

Mặc dù chỉ đến để thuyết trình, nhưng trong Khương Thục Đồng có 1 niềm tin, dù làm bất cứ việc gì cũng nhất định phải cố gắng hết mình, Từ Mậu Thận đã tin tưởng cô ấy thì tuyệt đối sẽ không để phụ lòng niềm tin này.

Đột nhiên có một suy nghĩ lóe lên trong đầu của Khương Thục Đồng, cô ấy nhớ ra những danh thiếp này đã được nhìn thấy ở đâu rồi, trong phòng bệnh của mẹ chồng, khi ấy bà có nói qua vì muốn bà khỏi bệnh hoàn toàn mà ba của Lục Chí Khiêm đã tìm kiếm rất nhiều vị bác sĩ điều dưỡng đến.