[Quyển 1] Mặt Trăng Trong Vòng Tay Tôi

Chương 179: Lần đầu tiên cùng nhau thi đấu



Cùng với tiếng hoan hô, trận thi đấu chính thức bắt đầu, các nhóm tuyển thủ lần lượt đến vị trí của mình trên sân thi đấu.

Quy tắc thi đấu: Trong vòng 45 giây, hai tuyển thủ trong đội bắn mỗi người một phát đạn, thành tích sẽ tính bằng tổng điểm của cả hai, đội nào có thành tích cao nhất sẽ được cộng một điểm, hòa sẽ không được cộng điểm, đội nào được 10 điểm trước sẽ là đội chiến thắng.

Trên khán đài.

Tống Thu Thu nắm tay Tô Tiểu Đường, khẩn trương nói: "Ôi trời, đại thần cả bia cũng không bắn trúng, dù Nguyệt bảo của chúng ta bắn được max điểm cũng không thắng được!"

Giang Lãng lắc đầu: "Chậc, trình độ của bạn học khoai tây chỉ đơn thuần dựa vào may mắn, cho dù Cố Hoài bắn trúng hồng tâm cũng không thể thắng!"


Hai người gần như nói cùng lúc, sau đó đồng loạt nhìn đối phương.

Kế đó là một trận trầm mặc.

Một lát sau, Tống Thu Thu câm nín: "Đại thần? Trúng hồng tâm? Tôi nói này bạn học hai điểm! Cậu đang nằm mơ à?"

Tuy rằng cô ấy rất sùng bái đại thần, nhưng trình độ bắn súng của đại thần, cô ấy nhắm mắt cũng không khen được.

Giang Lãng trợn mắt: "Bạn học khoai tây max điểm? Tôi thấy người nằm mơ là cậu đấy!"

Lăng Phong nhìn Tống Thu Thu rồi lại nhìn sang Giang Lãng: "Đừng cãi nữa, để tôi nói một câu công bằng đi, tôi thấy hai cậu đều đang nằm mơ đấy!"

"Đừng cãi nhau đừng cãi nhau, bắt đầu rồi!" Tô Tiểu Đường kích động mở miệng.

Trận thi đấu bắt đầu, trên khán đài bắt đầu yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều dõi xuống sân đấu.

Vị trí của Kỳ Trăn cách Kỳ Nguyệt ba đội thi đấu, cô ta nhìn thoáng qua Kỳ Nguyệt, hơi nắm chặt súng ngắn trong tay.


Cộng sự của Kỳ Trăn hơi kinh ngạc: "Ngạc nhiên nha, sư tỷ, chị đang khẩn trương sao? Loại cấp bậc thi đấu này đối với chị mà nói thì rất dễ dàng mới đúng chứ?"

"Em thấy chị giống khẩn trương lắm sao?" Kỳ Trăn thu lại tầm mắt, hướng về phía máy quay lộ ra một nụ cười tự tin.

Kỳ Nguyệt đã 5 năm chưa chạm qua súng, bàn tay cuốc đất trồng khoai tây 5 năm dựa vào gì để thắng cô ta?

"Em đã nói mà, thực lực của sư tỷ sao có thể khẩn trương chứ! Em đã xem qua danh sách tuyển thủ tham gia rồi, hôm nay không có đội nào là đối thủ của chúng ta cả! Đội của đại học B khá mạnh, nữ là tuyển thủ của đội tuyển quốc gia, nam thuộc đội súng của tỉnh, không phân cao thấp với em. Nếu em đấu đơn với bọn họ thì không nắm chắc phần thắng lắm, nhưng đấu đồng đội hỗn hợp phải xem thực lực tổng. Có sư tỷ ở đây, đội chúng ta hoàn toàn không cần lo lắng..."


Cộng sự vừa nói vừa tò mò nhìn theo hướng của Kỳ Nguyệt: "Chỉ trừ... Đội của đại học A... Đội họ vừa đổi người nên chưa rõ trình độ. Nhưng em vừa hỏi thăm rồi, hai người này một người đến từ ngành Nông Học, một người đến từ ngành Khoa Học Sự Sống. Phụt, quả thực là kéo người cho đủ số lượng, hoàn toàn không cần lo lắng..."

...

Cùng lúc đó, toàn bộ sự chú ý của Kỳ Nguyệt đều đặt trên người bên cạnh.

"Đại thần, cậu chắc sức khỏe cậu ổn rồi chứ?" Kỳ Nguyệt nhìn tai và xương quai xanh còn vài vệt đỏ vì bị dị ứng của Cố Hoài, vẫn không quá yên tâm.

Cố Hoài gật đầu: "Tớ không sao, có điều..."

Kỳ Nguyệt vội hỏi: "Có điều cái gì?"

Cố Hoài dừng vài giây, đáp: "Có điều tớ hơi khẩn trương."

Kỳ Nguyệt hơi ngoài ý muốn: "Không thể nào? Lão đại thi đấu cũng sẽ khẩn trương sao?"
Cố Hoài cười cười: "Thi đấu thì không khẩn trương."

Kỳ Nguyệt chớp chớp mắt: "Hả? Vậy cậu khẩn trương vì cái gì?"

Cố Hoài: "Thi đấu không sao, chẳng qua, đây là lần đầu tiên tớ cùng cậu thi đấu."