[Quyển 1] Mặt Trăng Trong Vòng Tay Tôi

Chương 177: Đi nhầm nơi



Hôm nay là ngày thi đấu cuối cùng của hạng mục súng ngắn - phần thi đấu đồng đội hỗn hợp.

Các tuyển thủ đều đứng sau sân khấu chuẩn bị, khán giả cũng lục tục ngồi vào chỗ, không ít người xem giơ biểu ngữ và lightstick để cổ vũ cho các tuyển thủ.

Trong đó, nổi bật nhất chắc chắn là biểu ngữ cổ vũ Kỳ Trăn, Kỳ Vạn Lý và Vu Thục Hoa cũng giơ một cái, bên cạnh họ còn có ba người nhà họ Trần.

Trước khi cuộc thi diễn ra, bình luận viên giới thiệu các tuyển thủ thi đấu ngày hôm nay. Sau khi giới thiệu sơ về tuyển thủ khác, bình luận viên tập trung vào Kỳ Trăn.

Trên màn ảnh lớn của sân thi đấu đang chiếu đoạn quảng cáo của Kỳ Trăn cho môn thể thao bắn súng, bao gồm một số hình ảnh sưu tầm được và vài cảnh thi đấu.

"Trên màn hình lớn đang chiếu hình ảnh Kỳ Trăn đạt giải Thanh Long năm đó, cũng từ cuộc thi ấy, Kỳ Trăn chính thức tiến vào đội tuyển quốc gia. Hôm nay cuộc tranh tài của chúng ta may mắn có thể mời thành viên đội tuyển quốc gia đến đây so tài, tin chắc rằng hôm nay nhất định sẽ có một buổi thi đấu tuyệt vời!"


Kỳ Nguyệt vừa kiểm tra trang bị vừa nhàm chán nghe bình luận viên khuấy động bầu không khí.

Không biết đồng đội của cô khi nào mới đến...

Lúc này, chuông di động vang lên, là mẹ cô gửi tin nhắn đến. Nội dung đại khái là bảo cô cố lên, rồi giải thích vì cô tham gia quá đột ngột nên họ không chuẩn bị kịp biểu ngữ cổ vũ.

Kỳ Nguyệt mặt không đổi sắc liếc qua tin nhắn rồi đặt điện thoại xuống.

Lúc này, bên ngoài thông báo cho các tuyển thủ chuẩn bị ra sân.

Các tuyển thủ dựa theo thứ tự bắt đầu bước ra sân thi đấu.

Kỳ Nguyệt đi ở vị trí cuối cùng.

Tận đến khi cô bắt đầu ra sân, giáo sư Lý vẫn chưa đón người về, cũng không biết có kịp hay không.

Kỳ Nguyệt nhìn thoáng qua cửa một cái, sau đó tiến vào sân thi đấu.

Mặc dù sớm đã không còn để ý, nhưng tầm mắt cô vẫn không tự chủ được mà hướng sang phía ba mẹ mình. Không ngoài suy đoán của cô, ánh mắt họ đều tập trung lên người Kỳ Trăn...


Là ánh mắt mong đợi và tự hào...

Rõ ràng đã sớm quên, nhưng sau nhiều năm, cảnh tượng này dường như lại chồng chéo lên khung cảnh năm đó.

Cô lẻ loi đứng trên sân đấu, không có ánh mắt nào thuộc về cô, cho dù người thân nhất của cô chỉ gần trong gang tấc.

Cái cảm giác vô lực khi càng cố gắng càng cách xa này giống như nước biển vậy, khiến người ta vô cùng nghẹt thở.

"Đội cuối cùng là hai bạn sinh viên đến từ đại học A. Tuyển thủ nữ là bạn học Kỳ Nguyệt đến từ chuyên ngành Nông Học, tuyển thủ nam hình như vẫn chưa đến, nam sinh dự thi của đại học A là..."

Giọng giới thiệu đột nhiên dừng lại, trên loa truyền đến tiếng lật giấy qua lại, đại khái vì đổi người thi mấy lần, cuối cùng cũng tìm thấy tên người thi chính thức.

Ngay lúc giọng nói dừng lại, trên khán đài đột nhiên náo động.


Liên tục có người đứng lên, kế đó là tiếng ồn lớn hơn xen lẫn tiếng thét chói tai.

"A a a!!!"

Nhìn theo tầm mắt của mọi người, Kỳ Nguyệt thấy một bóng người đã lâu không gặp đang từng bước tiến về cô.

Kế đó, chiếc loa trên trần khu thi đấu vang lên tiếng giới thiệu có phần hơi kích động: "Nam sinh đại diện cho đại học A tham gia thi đấu là tiến sĩ của Viện Khoa học Sự sống - Cố Hoài!"

"Cái gì? Đại thần! Thật sự là đại thần? Sao có thể chứ? Đây không phải cuộc thi bắn súng sao?" Trên khán đài có rất nhiều sinh viên đại học, cái tên Cố Hoài đối với họ mà nói còn quen thuộc hơn bất kì ngôi sao hàng đầu nào.

Chẳng qua, mọi người đều không ngờ lại có thể thấy lão đại xuất hiện trong một cuộc thi không liên quan gì đến chuyên ngành của anh.

Tống Thu Thu và Tô Tiểu Đường vừa chạy đến nơi cũng trợn tròn mắt.
Tống Thu Thu: "Tớ đi nhầm nơi rồi à? Đây không phải điểm đấu súng hả? Sao đại thần lại ở dưới sân thi đấu? Hơn nữa còn đứng chung chỗ với Nguyệt bảo nhà chúng ta!"

Tô Tiểu Đường: "Không sai mà! Đây là điểm đấu súng! Trời má! Gặp quỷ rồi! Cộng sự của Nguyệt bảo là đại thần???"