Quỷ

Chương 7



Ngày hôm sau, Quỷ tỉnh dậy, phát hiện bà tám thối thực sự ngủ ở dưới sàn nhà nhà y một đêm, còn ôm cà phê miêu không buông, đây chính là món đồ chơi mà meo meo ô thích nhất, ngay cả y cũng không cho sờ.

Buổi sáng lúc mới ngủ dậy là khi mà người ta dễ nổi nóng nhất, hơn nữa nhìn thấy nữ nhân này, Quỷ tâm hỏa phế hỏa, vạn hòa tề phát, không dám đánh thức Lê Phong mà cẩn thận xuống giường, bước đến trước mặt Cố Lan, một cước đem cô ta đá tỉnh.

―Chuyện gì?‖ Cố Lan đang ngủ bị một cước thiên ngoại phi chân đá tỉnh, ―Đúng vậy ngươi a, làm gì vậy?‖

―Làm gì? Mang cô đi! Hừng đông rồi còn chưa cút!‖

Cố Lan cúi đầu xem đồng hồ trên tay mình, ―Sáu rưỡi rồi.‖ Bây giờ trở về nhà thay quần áo còn kịp.

Ngáp dài, đứng lên khỏi sàn nhà, sau một đêm ngủ trên sàn nhà cứng, sống lưng có chút đau ―A—Các ngươi nhanh nhanh chuyển đi nga, nếu không ta quyết không để yên đâu.‖

―Từ từ.‖ Quỷ ngăn lại Cố Lan đang muốn đi, chìa tay ra: ―Muốn đi cũng được, để lại tiền bồi túc đi.‖

Cái gì?! Cơn buồn ngủ của Cố Lan toàn bộ mất sạch, đỏ mặt, nổi giận đùng đùng nói: ―Cái gì mà phí bồi túc, ngươi nói chuyện sạch sẽ một chút!‖

Quỷ chậm rãi nói: ―Miệng của ta thực sạch sẽ.‖ chỉ vào cà phê miêu Cố Lan ôm trong ngực, ―Cô xem cô vẫn ôm nó không buông.‖

Gì? Cố Lan nhìn cà phê miêu nói: ―Ngươi nói bồi ngủ chính là nó sao?‖ ―Đúng vậy, tối hôm qua có phải nó đã cho cô cảm giác ấm áp và an toàn thực lớn không?‖

Cố Lan nghĩ nghĩ, kia nhưng thật ra ôm cũng rất thoải mái cùng an toàn, ―Phê Phê nhà ta chính là lần đầu tiên, thân mình thuần khiết của nó bị cô vấy bẩn, thu cô một ngàn đồng, còn tiện nghi cho cô.‖

―Một ngàn đồng? Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ.‖ Cố Lan đem cà phê miêu trả cho Quỷ, ―Một ngàn đồng mua ngươi cũng được á, ta điên rồi mới có thể trả cho ngươi ngần ấy!‖

―Nga—―Quỷ làm ra một bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, ―Hóa ra ta mớ i là mục tiêu của cô a! Cô thèm nhỏ dãi sắc đẹp của ta liền nói sớm a, ta cũng không rẻ nha, có điều – thấy cô có thành ý như vậy, giá cả thật ra có thể thương lượng.‖

Nhất thời nói không suy nghĩ, Cố Lan hận không thể tại chỗ cắn đứt lưỡi mình, ―Ta cảnh cáo ngươi tránh xa ta một chút, cho dù toàn bộ đàn ông trên thế giới này chết hết, ta cũng không có khả năng coi trọng ngươi.‖ ―Nhưng ta lại coi trọng cô mất rồi, thế nào, có muốn thử chút không, cam đoan cho cô cả đời khó quên.‖ Quỷ bày ra một bộ dáng *** đãng tục tĩu, đẩy Cố Lan lui đến bức tường.

―Ngươi… ngươi đừng tới đây.‖ Bắt đầu Cố Lan thật sự là sợ hãi, không ngừng tránh né Quỷ, có điều dù sao cô ta cũng là ở nước ngoài lớn lên, quan niệm giới tính cởi mở, đối với tình hình nam nữ cũng rất có kinh nghiệm.

Quỷ tuy rằng không ngừng từ ngữ cùng hành động khiêu khích cô, nhưng hai mắt y lại bình tĩnh như hai hồ nước lặng, rất nhanh cô liền nhìn thấu kế sách của y.

Cố Lan tương kế tựu kế, mềm nhẹ cười, hai tay ôm lấy vai Quỷ, thân thể mềm mại dựa vào người Quỷ: ―Ngươi muốn làm thế nào để ta cả đời khó quên?‖

Đến lúc này thỉ Quỷ kinh hãi, y luống cuống chân tay định đẩy Cố Lan ra, ―Uy, ta thật sự sẽ cường bạo cô đó!‖

―Không sao, nếu đối tượng là ngươi.‖ Cố Lan mang ý xấu hổ, dùng ngữ khí làm cho người ta buồn nôn mà nói: ―Ta ~~~ nguyện ~~~ ý ~~~‖

Quỷ nhất thời da gà rụng đầy đất.

Cố Lan thấy chiến thuật hữu hiệu, càng thêm ra sức diễn xuất, ―Ta tên Cố Lan, ngươi tên là gì?‖

―Quỷ‖ Quỷ theo phản xạ trả lời, ra khỏi miệng rồi mới vạn phần hối hận, để làm chi y phải mang tên mình ra nói với bà tám thối a, dốt nát.‖

―Quỷ ~~~ ca ~~~‖ trong âm thanh mềm mại mang theo cả nguyền rủa đền mạng, kêu đến Quỷ rùng mình, dạ dày ruột non toàn bộ rối thành một đoàn, ―Hiện tại ta phải đi làm, không thể cùng ngươi, ta buổi tối lại đến cùng ngươi nga, Quỷ ca ngươi phải chờ ta đó ~~~ về phần phí bồi túc tối qua ~~~ hắc hắc…‖ Quỷ đột nhiên có loại dự cảm không làm, quả nhiên giây tiếp theo ngửa mặt lên, hôn y.

Quỷ vừa sợ vừa cuống, thân thủ muốn đẩy cô ta ra, nào biết Cố Lan hút mạnh miệng y không thể rời ra.

Quỷ dùng hết sức chín trâu hai hổ mới thật vất vả đẩy được cô ta ra, vội vã cuồng lui ba bốn bước, cùng nữ lang giữ lấy một khoảng cách an toàn. ―Quỷ đại ca, cái này là bồi túc phí, ta… đây cũng là lần đầu tiên của ta nga!‖

Quỷ hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa sùi bọt mép tại chỗ, chết đến khó coi.2

Dưới đáy lòng Cố Lan âm thầm cười trộm, rót cục có thể tìm được kế khắc chế ác nam, hảo! về sao cứ dùng cách này, không đem y bức thì không thể! ―Quỷ đại ca, ta đi trước nga!‖ trước khi đi còn gửi cho Quỷ một cái hôn gió.

Quỷ vội né mình tránh, nhưng vẫn dính sóng công kích, tế bào thần kinh bị ảnh hưởng không ít. Cố Lan vừa đi, y liền ngã ngồi trên mặt đất.

Mẹ của ta ơi, lần này thực sự là bê đá đập chân mình rồi, không thể tưởng được bà tám thối kia lại đem sự việc thành như vậy.

―Bảo Bảo.‖

Quỷ quay đầu, thấy Lê Phong đứng ở sau y, ―Ngươi dậy rồi, còn sớm mà, có muốn ngủ thêm không, ta đi nấu bữa sáng.‖

Lê Phong không nói một lời, đột nhiên nâng mặt Quỷ lên, kéo cổ tay áo ngủ, liều mạng chà miệng Quỷ, ―Thật bẩn! Thật bẩn!‖ trò phấn khích vừa rồi của Quỷ và Cố Lan, nó toàn bộ nhìn thấy, nhìn thấy Cố Lan cùng Quỷ hôn môi, nó không cam lòng đau khổ thật là khó chịu, nó không biết hình dung loại cảm giác này như thế nào, chỉ cảm thấy vệt son trên môi của Quỷ kia thật chói mắt, nó ước gì có thể đem môi Quỷ ngâm vào trong nước ba ngày ba đêm, nhưng như thế vẫn còn chưa đủ, một hơi hời dỗi tụ lại trong ngực, làm nó đau khổ không thể tả.

Lúc chạng vạng, Cố Lan lại đến lần nữa, lần này cô ta có chuẩn bị, mang theo bàn chải đánh răng, khăn mặt quần áo, ngay cả túi ngủ cũng mang đến.

Vừa vào đến nhà liền trước Quỷ ca, sau Quỷ ca, Quỷ chạy vội vào WC, hận không thể ói ra.

Lúc ăn cơm, cô nàng càng khoa trương, cứng rắn phải ngồi bên cạnh Quỷ, không ngừng gắp thức ăn cho Quỷ, ân cần hỏi han.

Trong mắt Lê Phong nhìn thấy hai người kia ngươi nông ta nông thật khăng khít, hờn dỗi trong ngực hóa thành dao sắc cắt vào thịt của nó. Đau

quá. Ăn uống không có vị gì, tùy ý ăn nửa bát cơm, cũng không thấy trôi, một bụng hờn dỗi quay về giường, ngủ thật say.

Đang ngủ say thì có người gọi tỉnh, trợn mắt nhìn lên, hóa ra là Bảo Bảo. Quỷ lấy tay sờ trán Lê Phong, ―Ngươi tối nay ăn ít quá, lại đi ngủ sớm như vậy, có phải là không thoải mái ở đâu không?‖

Nhìn thấy Quỷ quan tâm nó như vậy, Lê Phong cảm thấy khối đá ở ngực kia nhẹ đi không ít, tinh thần cũng trở lại, đang muốn tiến vào lòng ngực Quỷ làm nũng với y, một đôi tay ngọc từ đằng sau tiến đến ôm lấy cổ Quỷ, tiếng theo là đầu Cố Lan từ sau lưng Quỷ dò xét đi vào, để lên đầu vai Quỷ, yếu ớt nói: ―Quỷ ca a, bồi người ta nói chuyện thôi, ngươi vẫn vắng vẻ người ta như vậy, người ta sẽ tức giận đó nha.‖

―Buông tay, bà tám thối, đừng dính lên người ta.‖ Quỷ thật hận tại sao mình lại gây sự với bà tám thối này, không có việc gì rước lấy rắc rối. Tảng đá lớn ở trong ngực đột nhiên nặng thêm, ép tới chút nữa khiến Lê Phong tắc thở, thở phì phì trùm chăn lên, quay lưng lại, không thèm phản ứng với Quỷ.

Vào ban đêm, Lê Phong mơ một giấc mơ kỳ lạ. Trong giấc mơ hỗn loạn, nó thấy mình đang đứng dưới sao trời, lại nhìn thấy hoa mẫu đơn nở rộ dưới trăng, có một thiếu niên đứng ở trong bụi hoa, nó si ngốc chờ thiếu niên ngoái đầu lại nhìn, cho dù chỉ là thoáng qua. Nó còn mơ thấy bị một nam tử không rõ dung mạo đặt dưới thân khi dễ, trong mơ lộn xộn, giống như một quyển sách mất trật tự, không thể hết toàn bộ câu chuyện. Lúc nó từ trong mơ trở lại hiện thực, đã là nửa đêm, nó như dĩ vãng oa trong lòng Quỷ, nó không nhớ được cảnh trong mơ, nhưng mà tâm như bị xé làm hai nửa, đau không nói lên lời.

Lê Phong che ngực, nước mắt doanh tròng, lấy giọng nửa tỉnh nửa mê nói: ―Đau quá!‖

Cái gọi là đắc tội tiểu nhân cũng đừng đắc tội nữ nhân, Cố Lan nữ nhân này đem cuộc sống ngọt ngào bình thản của Quỷ cùng Lê Phong phá đến4

rối tung rối mù, cô ta cơ hồ đem nhà Quỷ trở thành nhà mình, buổi sáng đi alfm, buổi tối thì trở về, ăn cơm thì cướp đồ ăn của Lê Phong, sau khi ăn xong thì quấn lấy Quỷ không tha, Quỷ bị cô ta phiền đến phát điên.

Quỷ bị Cố Lan quấy rầy chiếm đại bộ phận tinh lực, chưa phát hiện Lê Phong ăn càng ngày càng ít đi, người cũng ngày càng gầy, trạng thái tinh thần thì gần như hỏng mất.

Buổi tối nó cũng không dám ngủ, chỉ sợ sơ ý nhắm mắt lại sẽ nằm mơ những giấc mơ cổ quái, cảnh trong mơ thì bất đồng, sau khi tỉnh dậy thì lại không nhớ chuyện trong mộng nữa. Nó luôn trắng đêm không chợp mắt, trợn mắt cho đến sáng ngày hôm sau, lúc không chống lại được cơn buồn ngủ thì mới đi ngủ, nhưng mà mỗi khi bị cảnh trong mơ làm cho bừng tỉnh, tỉnh lại rồi ngực lại đau đến rơi lệ. Nó không dám nói với Quỷ, lần trước vì nó đau bụng nên đã bỏ rơi nó một lần, nếu cho y biết tối tối nó mơ ác mộng, ngực đau, còn không biết y mang đến chân trời góc biển mà bỏ rơi, không có ngày quay lại.

Dưới sự đả kích cả tinh thần lẫn thể xác, sức khỏe Lê Phong ngày càng sa sút, phảng phất như là một quả khí cầu hết hơi, chỉ cần một chút kích thích cũng có thể làm cho nó ngã quỵ.

Tập đoàn Nhâm thị, trong văn phòng tổng tài.

Nhâm Thiên thoải mái bắt chéo chân, cầm lấy cà phê thơm ngon mà uống một ngụm, nhìn tiểu thư Cố Lan đang ngồi trên sô pha đọc tạp chí mà sắc mặt vui mừng, trong lòng có nghi vấn, ―Cố đại tiểu thư, em gần đây tinh thần rất tốt a, có phải là tìm được việc gì vui vẻ không?‖

―Hắc hắc.‖ Cố Lan che miệng cười khẽ, ―Thiên biểu ca, anh nói đúng đó, gần đây em tìm được món đồ chơi rất hay, anh không biết là y thú vị như thế nào đâu.‖ Cái ác nam gọi là Quỷ kia, ngày thường nhìn thấy cô liền trợn mắt, nhưng khi cô làm nũng kề gần vào thì lại lập tức mặt đỏ tới tận mang tai, luống cuống chân tay, phản ứng kia so với hài tử ba tuổi còn

non nớt hơn, trò này rõ ràng là y khơi mào, kết quả lại bị đùa giỡn vòng quanh, hảo ngoạn a!

Cô từ nhỏ lớn lên ở Mỹ, một năm trước, cha mẹ đột nhiên qua đời, c ô mới đến nhận chức. Mới đến, không bạn bè, Nhâm lão thái thì cảm tình không được tốt lắm, cái này cũng khó trách, mẹ nàng cùng cha của Thiên biểu ca đều không phải là con đẻ của Nhâm lão thái, Nhâm lão thái là vợ thứ hai của Nhâm lão công, chỉ là bà nội trên danh nghĩa của hai người thôi, cô là về nước mới nhìn thấy Nhâm lão thái thái lần đầu tiên, cô đối với bà lão lục tuần còn làm ra bộ thiếu phụ này thì một chút hảo cảo cũng không có, duy nhất cùng cô thân cận cũng chỉ có Thiên biểu ca, nhưng mà Thiên b iểu ca lại bận nhiều việc, cũng không có thời gian cùng cô nói chuyện phiếm, cực nhàm chán cuối cùng cô cũng có thể tìm được một việc rất vui vẻ, mỗi ngày tan sở lại khẩn cấp đến chỗ y, trêu đến khiến y người ngã ngựa đổ, ngay cả mục tiêu lúc đầu cũng quên sạch.

Nhâm Thiên nhẹ nhàng lắc đầu thở dài, không biết ai xui xẻo tám đời bị Cố đại tiểu thư nhìn đến, ―Không phải là em coi trọng người ta chứ?‖ ―Làm sao có thể! Em cũng không phải là người mù, cái loại người này không phải loại em thích!‖

―Không thì là tốt nhất, nhưng cũng đứng cứ thấy mặt là bắt nạt người ta, rồi về sau mới phát hiện nguyên lai thích y, đến lúc đó thì y cũng bị em dọa chạy, vậy em liền thảm rồi.‖ Hắn chính là ví dụ rõ ràng, máu chảy đầm đìa.

―A, rồi. Em mới không như vậy, không còn sớm nữa, là lúc đi thăm món đồ chơi của em rồi.‖

―Tối nay em lại không về nhà ăn cơm à?‖

―Không, anh biết em cùng bà nội không hợp mà, bà không vừa mắt em, em cũng không có hảo cảm với bà, cần chi về nhà để hai người cùng khó chịu?‖

―Tiểu Lan, thành kiến của em với bà quá sâu, kỳ thật bà nội rất hiền.‖6

Đúng vậy, nhưng mà chỉ hiền với mỗi anh thôi. ―Không nói nhiều nữa, em đi đây!‖ Cố Lan không muốn cùng Nhâm Thiên tranh cãi. Bà già kia trừ bỏ Nhâm Thiên thì ai cũng không vừa mắt, lần trước con gái Vương tổng cùng Nhâm Thiên vừa mới kết thân liền bị bà lão ba mắng năm dọa sợ chạy mất, một bình dấm chua. Không biết còn tưởng rằng bà cùng Nhâm Thiên là cái gì đó. Một bó tuổi to, trên mặt nếp nhăn biến thành hai cái cốc, chẳng lẽ còn muốn học người ta trâu già gặm cỏ non.

Ách – mình nghĩ đi đâu nhỉ, cho dù lão thái thái kia có bá đạo thì cũng không có khả năng nhìn trúng Thiên biểu ca! Cố Lan lắc lắc đầu, đánh rụng cái ý nghĩ kỳ quái kia.

Cố Lan vừa đi, Nhâm Thiên lập tức gọi điện thoại, ―A lô… là ta… hiện tại có thể tới không… Hảo… ta chờ ngươi…‖

Nói xong mấy câu, Nhâm Thiên cúp điện thoại, khoảng năm phút sau, một nam tử tướng mạo tuấn lãng gõ cửa tiến vào, ―Tìm ta có việc gì?‖ Nhâm Thiên chỉ chỉ ghế sô pha, ý bảo gã ngồi xuống, nam tử cũng không khách khí mà đặt mông lên ngồi.

―Cửu Vĩ, chuyện ta nhờ ngươi tra, có tin tức gì không?‖

Nam tử gọi Cửu Vĩ kia mở ra hai tay, lắc đầu nói: ―Ta căn cứ vào ngày sinh tháng đẻ, dùng bắc đẩu tử trưng thuật tìm vài lần vẫn không tìm được.‖

Nghe vậy Nhâm Thiên vô cùng thất vọng, ―Tại sao có thể như vậy?‖ ―Chỉ có hai khả năng, thứ nhất, là người đó không còn ở nhân gian, nghĩa là đã chết.‖

―Không thể nào, một tháng trước ta còn nhìn thấy.‖

―Vậy thì chỉ còn một khả năng, bên cạnh nó có thuật sĩ sư, công lực của đối tượng đó không kém ta, ta mới không thể tìm được người đó.‖

―Dựa vào tu hành của ngươi, lại có người lợi hại hơn sao?‖

―Ngươi chưa từng nghe qua thiên ngoại hữu thiên, núi cao còn có núi cao hơn sao? Ở hồ tộc của ta, ta coi như là cao thủ số một số hai, nhưng trên7

đời lại không chỉ có hồ tộc, cũng như con người các ngươi có nhiều tộc người, chúng ta cũng có a, ngũ thần lục tiên thất yêu bát tinh cửu quái, hồ tiên chúng nhiều nhất cũng chỉ chiếm một phần rất nhỏ.‖

―Chẳng lẽ không có cách nào sao?‖

Cửu Vĩ thấy Nhâm Thiên gục đầu xuống, không khí ủ rũ liền không muốn đả kích thêm nữa, vì thế đổi đề tài, ―Lão tổ tông bảo ta chúc mừng ngươi luyện thành thuật trường sinh bất lão.‖

―Có rắm tác dụng gì!‖ người muốn gặp không gặp được, có thể trường sinh bất lão thì thế nào.

―Đừng nói như vậy, ngươi chỉ dùng mười mấy năm để luyện tiên thuật đến tầng thứ tư, không ngừng cố gắng luyện đến tầng thứ năm, ngươi có thể tự mình thao túng bắc đẩu tử trưng giúp ngươi tìm người rồi.‖

Nhâm Thiên hung hăng trừng mắt nhìn Cửu Vĩ, cửu vĩ hồ này là ngốc thật hay giả ngốc, ―Ngươi có ba trăm năm đạo hạnh còn tìm không ra, ta làm sao tìm ra.‖

Đúng thế nga, ―Ha ha… ha ha…‖ Cửu Vĩ cười gượng vài tiếng, che giấu vô năng của mình, ―Không sao, có việc giả sự nhưng lại thành, một năm tìm không thấy thì hai năm, hai năm không thấy thì ba năm, cuối cùng cũng sẽ có một ngày tìm được thôi.‖

Nhâm Thiên cũng giả vờ cười cười, ―Đúng vậy, chờ trăm năm sau tìm được, người đó đã biến thành một đống bạch cốt.‖

―Kia… ta đây cũng không có biện pháp a!‖

―Ta mặc kệ, ta mặc kệ ngươi dùng cách nào phải nhanh chóng tìm được nó.‖

Đây… đây không phải là cố ý ép người sao? ―Ngươi… không thể vô lý như vậy a!‖ gã đã thực cố gắng tìm, thật sự là năng lực hữu hạn, không có cách nào a!

―Ta chính là không nói lý như vậy đó.‖ Hắn kiên nhẫn hai năm chờ đợi toàn bộ đều bị sạch trơn, tìm cũng không thấy, hắn thực sự điên mất,8

―Ngươi tin hay không đêm nay ta dùng giải mộng thuật cáo trạng với lão tổ tông của ngươi?‖

Cửu Vĩ kinh hãi, Nhâm Thiên là đại ân nhân của hồ tộc họ, lão tổ tông hiểu rõ hắn nhất, nếu Nhâm Thiên ở trước mặt tổ tông nói gã vô dụng, tiền đồ tương sáng của gã sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, ―Ngàn vạn lần không cần a, cùng lắm… thì ta trở về nghĩ biện pháp, ngươi ngàn vạn lần đừng bịa đặt ở trước mặt lão tổ tông đó.‖

―Vậy còn phải xem biểu hiện của ngươi!‖

Đúng vậy! Ta hiện tại lập tức giúp ngươi tìm. Mỹ nam tử đệ nhất hồ giới (tự xưng) Cửu Vĩ thực mất hình tượng mà chạy ra khỏi văn phòng của

Nhâm Thiên.

Về phần vì sao gã lại sợ Nhâm Thiên như vậy, cái này phải từ bốn trăm năm trước nói lại. năm đó hồ giới gặp kiếp nạn vạn năm, gặp được Nhâm Thiên, nói đúng ra là kiếp trước của Nhâm Thiên, lúc đó hắn đang làm đế vương, lúc đó hắn cho hồ tộc tránh ở sau loan giá, lấy thiên tử chi oai để giúp đỡ bọn họ, làm cho bọn họ tránh được đại kiếp diệt tộc. Hồ tộc có tôn chỉ có ân tất báo, Nhâm Thiên cứu bọn họ, lão tổ tông tìm được đầu thai chuyển thế của đế vươmg, cũng chính là Nhâm Thiên, từ năm hắn 8 tuổi liền dạy cho hắn giải mộng thuật, ở trong mộng mà truyền tiên nô thuật cho hắn, giờ này coi như Nhâm Thiên cũng là một nửa hồ tiên.

Nói đến Cố Lan, sau khi rời công ty liền đến thẳng hang ổ của Quỷ cùng

Lê Phong.

Khi đó, Quỷ cùng Lê Phong đang chuẩn bị ăn cơm, cô không khách khí liền chiếm chỗ tốt, ngay cả khi Quỷ liếc mắt bảo đi rửa tay, cô ta cũng làm như không thấy, cuối cùng còn kêu ―Quỷ ~~~ ca ~~~‖

Trái tim của Quỷ thiếu chút nữa ngừng đập. Nhưng Quỷ quyết tâm không muốn cùng cô ta phát sinh xung đột, liền xuống dưới lầu mang đồ ăn lên. Trên lầu hai chỉ còn hai người là Cố Lan và Lê Phong.

―Này.‖ Cố Lan đẩy đẩy Lê Phong đang ngồi bên cạnh, muốn trêu đùa, ―Ngươi cùng y có quan hệ như thế nào vậy?‖

Lê Phong không có chút hảo cảm nào đối với Cố Lan, cho nên không chút để ý đến câu hỏi của cô ta, đem thân mình né qua một chút, cùng Cố Lan duy trì khoảng cách thích hợp.

―Đừng không để ý đến ta mà.‖ Cố Lan ghé vào bên tai Lê Phong nhỏ nhẹ nói: ―Các ngươi là loại quan hệ này đúng không, ta liếc mắt một cái là nhìn ra rồi.‖

Loại quan hệ này? Lê Phong nghi hoặc, lời nói thâm sâu như vậy nó nghe không hiểu.

―Đối với sở thích của người khác thì ta cũng không có quyền nói, chính là rau xanh củ cải mỗi người một sở thích thôi, chỉ là không nghĩ tới con mắt của y lại kém như vậy, thích một tên ngốc tử.‖

Cả câu Lê Phong chỉ có phản ứng với rau xanh củ cải, cũng vì nó ghét nhất hai thứ đó, ―Ta ghét nhất là rau xanh củ cải.‖

Cố Lan che miệng cười, cảm thấy ngốc tử này chơi cũng vui, ―Ta cũng ghét nhất là củ cải rau xanh, ngươi không thấy ta chỉ ăn thịt gà thịt vịt, rau xanh nghĩ đến đã muốn ói.‖

Đây cũng là tiếng lòng của Lê Phong, vì thế nó liền nảy sinh một loại đồng tình với cô ta.

―Cho nên a, ngươi đem toàn bộ thịt cho ta được không, ta thật sự không ăn được rau, ăn một lần sẽ chết.‖

Nghiêm trọng như thế sao? Lê Phong tin là thật, nghĩ đến Cố Lan ăn rau một lần sẽ thực sự bị chết, nó tuy rằng đau lòng vì phải đem thịt cho người khác ăn, nhưng vẫn là gật gật đầu, ―Cho ngươi hết đó.‖

―Một khi đã như vậy…‖ Cố Lan được một tấc lại một tiến một thước,

càng trêu thêm:

Ta thực thích Quỷ ca, ngươi đem y tặng cho ta được không?‖

Đây chỉ là một câu vui đùa thuần túy, nhưng mà người nói vô tâm, người nghe có ý, những lời này tựa như một cây kim, chọc một lỗ làm tất cả tức giận bấy lâu nay của Lê Phong thoát ra.

Người ta thường nói làm gì cũng được, nhưng đừng động vào ngốc tử, vì khi ngốc tử nổi điên, sẽ giống như trời rung đất lở, ngốc tử không thể biện bạch thật giả, nếu không cẩn thận động trúng huyệt của nó, nó sẽ mặc kệ ngươi là Bố Cái hay là Bin Laden, đánh trước nói sau.

Cố Lan giờ phút này thì đã cảm nhận sâu sắc được triết lý này, nhưng hối hận thì đã quá muộn, ngay cả tiếng kêu sợ hãi còn chưa kịp thét lên thì đã bị một chưởng của Lê Phong đánh đến hôn đầu, trên mặt hiện ra năm vết hồng hồng, đầu thì bị kéo thành một bụi cỏ, ―Cứu mạng a…‖ Cố Lan phát ra tiếng kêu như heo bị chọc tiết.

Quỷ dưới lầu nghe được tiếng giết heo, không, là tiếng cầu cứu, liền chạy lên, nhìn thấy Lê Phong như nổi điên mà đánh Cố Lan.

Lê Phong xuống tay không phân biệt được nặng nhẹ, không hề có tình cảm, túm tóc Cố Lan mà đánh.

Quỷ bước lên trước, kéo Lê Phong đang đỏ mắt lên đến bên cạnh rồi hỏi Cố Lan, ―Ngươi đã làm gì nó?‖

Cố Lan bị đánh như vậy làm sao có thể trả lời được Quỷ, cô quỳ trên mặt đất, cuộn thành một đoàn, cả người phát run, miệng thì thào: ―Đừng đáng ta, đừng đánh ta…‖

Lê Phong giống như một cỗ máy đã tra dầu mà không ngừng lại được, mặc kệ Quỷ kiềm trụ, nó vẫn tay đấm chân đá, nghĩ muốn vọt đến bên cạnh Cố Lan đánh thêm một chút.

Quỷ đem toàn bộ lực ra mới có thể miễn cưỡng giữ được Lê Phong, không thể tưởng được khí lực của Lê Phong khi phát điên lại có thể lớn hơn bình thường ba, bốn lần, ―Ngươi rốt cục đã làm gì nó?‖

―Ta… ta…‖ Cố Lan ôm khuôn mặt sưng vù, nức nở nói: ―Ta… chỉ là muốn… nói giỡn với nói… muốn nó đem ngươi tặng cho ta… ai biết… ô ô…‖

―Xứng đáng! Cơm có thể ăn bậy, nhưng nói thì không được nói lung tung, ngươi bị tát là do tự tìm!‖ nếu không phải là còn Lê Phong ở đó, y lại không sớm quang tử hai lỗ tai của bà tám thối, xem cô ta từ nay về sau còn dám nói hươu nói vượn hay không.

―A—― Lê Phong cuồng kêu lên một tiếng, giãy khỏi trói buộc của Quỷ, một đấm hướng tới mặt của Cố Lan, nếu bị quyền này đáng trúng, não không chấn động thì mặt mày cũng hốc hác a.

Cố Lan tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể che mặt thét chói tai, chờ đau đớn buông xuống.

Chính là đợi thật lâu, đau đớn cũng không thấy, chẳng lẽ còn đang ở trong hành trình, cô trộm nhìn qua khe hở giữa ngón tay, liền nhìn thấy Lê Phong xụi lơ trong ngực Quỷ.

Nguyên lai trong lúc chỉ mảnh treo chuông, Quỷ đánh ngất Lê Phong đang phát cuồng, cứu Cố Lan một cái mạng nhỏ.

Quỷ cẩn thận đem Lê Phong đặt lên giường, gạt mớ tóc che mặt nó ra, gương mặt trắng như tờ giấy làm người ta đau lòng không thôi, ―Cút!‖ y không quay lại mà giận dữ quát, không muốn tái kiến bà ám thối ngàn dao đâm này, nếu không phải lý trí còn minh mẫn, y sớm đem cô ta chặt làm trăm mảnh, thả xuống biển cho cá ăn.

Cố Lan cũng biết là mình quá đà, chơi ra họa, lần đầu tiên thấy Quỷ giận dữ như vậy, bóng lưng của y giống như tản ra tầng tầng lửa đỏ, lửa đỏ kia không kiềm chế được tùy thời có thể bùng nổ.

Cố Lan toàn thân đau đến muôn hồng nghìn tía lại sợ hãi, Cố Lan không dám nhiều lời nữa, khập khiễng rời khỏi nhà Quỷ.

Đầu sỏ rắc rối đã đi rồi, nhưng sự tình còn chưa chấm dứt.

Lê Phong bị bóng đè, vô luận Quỷ gọi nó như thế nào đều không tỉnh, cả người đầy mồ hôi, khi thì phát ra rên rỉ thống khổi, khi thì khóc lóc, lầm rầm không ngừng, Quỷ tự chỉ riêng lau nước mắt cho nó thôi cũng mất mấy cuốn khăn tay.

Tới chạng vạng hôm sau, tình huống vẫn không cải thiện, hai mắt Lê Phong thũng xuống, đôi môi tái nhợt vô sắc, tiếng rên rỉ ngày càng thống khổ, ai thấy tình cảnh này cũng biết là không ổn.

Quỷ đau lòng lại luống cuống, trong tình huống không có cách nào khác, y quyết đinh dùng giải mộng thuật để xem giấc mơ của Lê Phong, xem ác mộng vây khốn nó như thế nào.

Quỷ nằm xuống bên cạnh Lê Phong, cầm lấy bàn tay trái lạnh như băng kia, nhắm mắt niệm chú.

Quỷ mở mắt ra, phát hiện mình ở trong bóng đêm hư vô, đột nhiên có một đạo bạch quang hiện lên, vô số bức họa hướng vào y bay đến, đều là màu sắc rực rỡ, nội dung khác nhay, nếu có một điểm giống nhau thì đó đều giống như là bức vẽ trẻ con dùng màu sáp vẽ nên, đó đều là trí nhớ của Lê Phong, đều là thế giới trong mắt Lê Phong.

Quỷ phát hiện sau rất nhiều hình ảnh là một cái cửa sắt, trên cửa là một cái khóa vừa to vừa cũ, cửa sắc bất vi sở động, lúc muốn phá vỡ khóa, khóa sắt lại tự động mở ra dưới tay y, trí nhớ phong ấn bị giải khai, cánh cửa trí nhớ bị phong bế nhiều năm chậm rãi mở ra…

Ánh trăng màu vàng nhạt treo cao trên bầu trời màu lam, hoa mẫu đơn xinh đẹp nở rộ dưới ánh trăng, mẫu đơn ngây ngô giống như sương mù chậm rãi thăng hoa, bao phủ khắp nơi.

Nơi này… Quỷ ngơ ngác nhìn cảnh tượng bên trong cánh cửa, giờ phút này trong lòng y là khiếp sợ cùng kích động không thể hình dung.

Cảnh tượng này quen thuộc như thế, trí nhớ bị chôn vùi nhiều năm vô tình được mở ra, miệng vết thương đã lành nay lại bị xé rách.

Đột nhiên trước mắt Quỷ tối sầm lại, một đôi bàn tay trắng nói từ phía sau bưng kín mặt của y, ―Đoán xem ta là ai?‖

Trong lòng Quỷ rung động, hai tay phát run. Âm thanh này – âm thanh mềm mại này; từng bị y mắng là ẻo lả, ghê tởm đến cực điểm; từng cùng y đối chọi gay gắt, làm y tức đến nổ đom đóm mắt; từng si tình không hối hận nhìn về phía y nói hết tình yêu; từng… làm y hồn khiên mộng nhiễu, tan nát cõi lòng…

Đưa tay cầm lên bàn tay trắng nõn, Quỷ chậm rãi xoay người…

Cái người làm y thống khổ bốn trăm năm, hối hận bốn trăm năm, cũng bị y cố ý quên đi bốn trăm năm, đang cười với y.

Đúng là ngươi, nguyên lai là ngươi! Ta nên biết, ta nên sớm biết, meo meo ô chính là chuyển thế của nó, từ trước đến giờ ta chưa từng muốn cùng nhân loại có liên quan tại sao tự nhiên lại lưu lại một cái ngốc tử bên mình! Ta thật là dốt nát a, nhiều căn cứ chính xác như vậy ở trước mắt mà ta lại không đoán ra thân phận của nó, có lẽ… có lẽ trong tiềm thức của ta đã cự tuyệt nhớ lại, mượn cớ để bảo vệ nội tâm tan vỡ của ta.

―Ngươi này kẻ nói dối, đại lừa đảo!‖ Quỷ phẫn nộ khiển trách, ―Rõ ràng nó chờ ra, ngươi lại không giữ lời, bỏ lại một câu ta yêu ngươi, cũng không để ý ta bị những lời này đập đến đầu rơi máu chảy, cũng không nghe lời đáp lại của ta, liền đột nhiên như vậy… chết, ngươi đem ta hại thật thê thảm a! Ngươi so với Ngọc quý phi còn đáng giận trăm lần…‖ Đối mặt với lên án của Quỷ, người nọ vẫn như cũ tươi cười khả cúc.

Quỷ bắt lấy hai vai gầy nhỏ của đối phương, ―Ta cho ngươi giải dược, vì sao không dùng?‖ qua nhiều năm như vậy, đây vẫn là nghi vấn mà y canh cánh trong lòng, y nghĩ không ra, vì sao nó tình nguyện chết cũng không cần giải dược, ―Trả lời ta a!‖

Tươi cười dần biến mất, trên mặt hiện lên nụ cười thống khổ, âm thanh ôn nhu của nó như phiêu tán trong gió: ―Không muốn bị ngươi khinh thường. Ngươi khinh thường ta bất nam bất nữ, thân mình rách nát dơ4

bẩn, không thể có tình cảm với ta. Ta cái gì cũng không có, chỉ có phần yêu thuần khiết này là tất cả, ta nghĩ muốn cho ngươi biết, ta không phải vì mạng sống mà mới nói câu ta yêu ngươi, ta nguyện ý dùng mạng của mình chứng minh tình yêu của ta với ngươi.‖

―Ngươi thật nhẫn tâm! Thật… ngu ngốc! Tình yêu của ngươi được chứng minh, ta thì sao? Ngươi không cho ta thời gian để phát hiện tâm ý của mình, ngươi có biết lúc nào thì ta phát hiện ra tình cảm của mình không? Làm sao mà đoán được, ta cho ngươi biết, là lúc mà ta nhìn thấy thi thể lạnh như băng của ngươi.‖ Còn có gì tàn nhẫn hơn điều này! Thật vất vả mới phát hiện tình yêu trong lòng, tình yêu lại chưa nở mà đã héo rũ, ―Ngươi thật tàn nhẫn, ngươi thế nào lại có thể như vậy…. có thể như vậy…‖

―Thực xin lỗi… ta cũng không ngờ rằng cái chết của mình lại thương tổn đến ngươi như vậy… ta cũng không… muốn… thương tổn ngươi…‖ cơn gió xoáy thổi bay hoa mẫu đơn, thổi bay nước mắt trên má, nước mắt cùng cánh hoa bay lên, cô độc không chỗ nương tựa, lẻ loi rơi xuống. Gió ngừng thổi, hoa tĩnh lặng, lệ vô ngân, hoa trong mưa thiên hạ cũng biến mất vô tung.

Quỷ sốt ruột tiến về phía trước, nghĩ muốn tìm kiếm, lại giẫm lên khoảng không, ngã vào vực sâu không đáy.

Đột nhiên tỉnh dậy, mở mắt chứng kiến huyền lương mộc cũ lỹ, mới biết là chính mình đã trở về hiện thực.

Tay vẫn như cũ nắm tay Lê Phong, Lê Phong giống như bị điện giật, vội vàng buông ra.

Lê Phong im lặng mà nằm, sắc mặt tái nhợt như người chết, đột nhiên Quỷ giống như bị trúng tà, hoảng sợ đẩy cửa mà đi, trong nháy mắt mất hút trong bóng đêm.