Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Chương 80: Nhận thua? Không có cửa đâu!



Chờ Hoàn Nhan Khang lên trên đài thi, Mộ Dung Thất Thất lui trở về sau,tựa vào trong ngực Phượng Thương, lười biếng nhìn Long Trạch Cảnh Thiên.

“Không cho nhìn!” Nhận thấy được ánh mắt Mộ Dung Thất Thất vẫn luôn lượn vòng quanh Long Trạch Cảnh Thiên, Phượng Thương đem khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Dung Thất Thất quay lại đối mặt với mình, “Trừ ta,không cho nhìn nam nhân khác, đặc biệt là hắn!”

“Vì sao — vìsao hắn là “đặc biệt” a?” Nhìn ra trong mắt Phượng Thương có nồng đậmghen tức, Mộ Dung Thất Thất làm bộ cái gì cũng không biết, mở to một đôi mắt nai con vô tội, chớp chớp nhìn Phượng Thương, “Vương gia, chànggiải thích cho ta hiểu đi!”

“Xì –” thấy tiểu thư nhà mình làmnũng với cô gia, Tô Mi cùng Tố Nguyệt phì cười thối lui phía sang mộtbên, vợ chồng son người ta muốn nói chuyện riêng tư thân mật nha.

“Không được chính là không được!”

Phượng Thương không thích ánh mắt Long Trạch Cảnh Thiên nhìn Mộ DungThất Thất, mặc dù ánh mắt Lý Vân Khanh nhìn tiểu nữ nhân này cũng khôngđược bình thường, nhưng hắn ta chỉ để lộ vừa phải, không giống với LongTrạch Cảnh Thiên. Ánh mắt của Long Trạch Cảnh Thiên, như ánh mắt thợ săn nhìn con mồi, mang theo tính muốn chiếm hữu, huống chi lúc trước hắn ta cùng Mộ Dung Thất Thất còn từng có hôn ước, nếu không phải nửa đườngxảy ra chuyện , hắn ta viết 《 Thư từ hôn 》, thì hiện tại Mộ Dung ThấtThất đã là Tĩnh Vương phi của hắn rồi.

Vừa nghĩ tới việc tiểunữ nhân đáng yêu trong ngực này từng thiếu chút nữa là trở thành tânnương của người khác, trong lòng Phượng Thương vô cùng không thoải mái.Huống chi Long Trạch Cảnh Thiên hiện tại tựa hồ phát hiện những điểm tốt của Mộ Dung Thất Thất, bắt đầu chú ý nàng, càng khiến cho Phượng Thương càng thêm cẩn thận, cảnh giác. Nữ nhân của hắn, bị người khác nhớthương, tư vị này thật không dễ chịu!

“Khanh Khanh, mới vừa rồi nàng nói gì với A Khang vậy?” Phượng Thương dán chặt môi vào tai MộDung Thất Thất, nhẹ nhàng mà cắn vành tai của nàng, “Nói đi , nói cho ta biết đi, các ngươi hàn huyên cái gì? Có phải có liên quan đến LongTrạch Cảnh Thiên hay không?” (TC: Hình như ta ngửi thấy mùi dấm chua…..)

“Hì hì hì–” Khí nóng bên tai cộng thêm việc của Phượng Thươngđang dùng răng nanh mà gặm cắn khiến cho Mộ Dung Thất Thất run người một trận, nàng vội vàng đẩy Phượng Thương ra, “Vương gia, ở đây nhiềungười! Vương gia phải chú ý một chút hình tượng của mình!”

“Ừ! Khanh Khanh, nếh nàng nói cho ta biết bí mật nhỏ giữa nàng và A Khang, ta liền bỏ qua cho nàng!”

Phượng Thương cũng không dễ dàng chịu buông tha như vậy, Long TrạchCảnh Thiên là khúc mắc trong lòng hắn, cho nên hắn phải biết rõ ràng vấn đề này mới được.

“Được –” thấy Phượng Thương chấp nhất nhưvậy, Mộ Dung Thất Thất chấp tay thành một vòng, kề sát bên tai PhượngThương, lặng lẽ nói thầm mấy câu.

“Thật?” Phượng Thương mặt mày mỉm cười, “Khanh Khanh thật là lợi hại!”

“Hừ! Đó là đương nhiên!” Mộ Dung Thất Thất khiêu mi, “Lúc trước, namnhân này từng vũ nhục ta. Vương gia chẳng lẽ không biết, trên đời này nữ tử cùng tiểu nhân là khó dạy nhất sao? Ta chưa đáp trả hắn, cũng khôngcó nghĩa là ta đã quên chuyện kia. Cho nên, ta để cho a Khang thay tahảo hảo dạy dỗ hắn!”

“Lần này rút thăm đối thủ không có rútđược Long Trạch Cảnh Thiên, ta cảm thấy thực tiếc, cho nên chuyện nàychỉ có thể nhờ cậy A Khang thôi! Vương gia, ta đã nói với A Khang, nếuhắn thắng Long Trạch Cảnh Thiên, ta liền mua một bộ trang sức của QuangHoa công tử tặng cho Tô Mi làm đồ cưới!”

“Hắn đồng ý?”

“Đương nhiên! Anh hùng khó qua ải mỹ nhân!”

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn dương dương đắc ý của Mộ Dung Thất Thất, Phượng Thương không nhịn được nhéo nhéo cái mũi của nàng, “Nghịch ngợm! Tạisao trước đây ta lại không có phát hiện được Tiểu bương phi của ta lạinghịch ngợm như con nít chứ?”

“Ta không phải là con nít –” đốivới cách gọi của Phượng Thương, Mộ Dung Thất Thất bất mãn nhăn mũi, “Tốt lắm tốt lắm, bắt đầu rồi, chúng ta xem trận đấu đi!”

Trên sànđấu, Long Trạch Cảnh Thiên đã sớm thúc dục đấu khí, hắn lo lắng sẽ xuấthiện chuyện giống như Lý Vân Khanh từng mắc phải, sợ bị Hoàn Nhan Khangđoạt trước tiên cơ, mất đi cơ hội phát đấu khí, cho nên vừa lên tới đài, đã triển lộ ra thất đoạn đấu khí màu tím của mình.

“Ách –”thấy Long Trạch Cảnh Thiên vội vã, gấp rút như vậy, Hoàn Nhan Khang bịđả kích đến há hốc mồm, người này đúng là lấy bụng tiểu nhân đo lòngquân tử, khẩn cấp như vậy, sợ mình làm gì với hắn sao, lòng dạ hẹp hòi,quả nhiên biểu tẩu nói đúng, nhân phẩm của nam nhân này thực kém!

Hiện tại, trong đầu Hoàn Nhan Khang chỉ nghĩ tới những lời của Mộ DungThất Thất, nếu như thắng Long Trạch Cảnh Thiên, sẽ đưa cho hắn một bộtrang sức của Quang Hoa công tử, thật tốt! Hắn đã từng thấy qua trangsức của Quang Hoa công tử ở Thông Bảo trai, chẳng những khiến nữ nhânđộng lòng, ngay cả hắn là nam nhân nhìn cũng yêu thích không buông tay.Nếu Tô Mi có một bộ trang sức của Quang Hoa công tử, nhất định sẽ vui vẻ đến chết! Vì vậy, hôm nay vì bộ trang sức kia, hắn liều mạng!

“Thình!” Long Trạch Cảnh Thiên làm một thủ thế* “Mời”, Hoàn Nhan Khang hừ một tiếng. (*ra hiệu bằng tay)

Chẳng lẻ đây chính là 13 bộ dáng* mà biểu tẩu nói? Giả đứng đắn cái gìa? Chiêng trống tỷ võ còn không có gõ đấy! Hắn đây là ý gì? Vừa thúc dục đấu khí, lại làm bộ nho nhã mà mời, thật dối trá! Khó trách biểu tẩu đá hắn! Biểu tẩu lựa chọn hoàn toàn sáng suốt a! (* nghĩa: giả bộ nâng cao tư chất- mang ý mỉa mai và nhục mạ, ta kết câu này của baike “vì saolại muốn giả bộ, bởi vì người trong cuộc mình cảm thấy mình còn chưa cóđủ “13” tư chất , cho nên chỉ có thể dựa vào giả bộ ” )

“Đông –” chiêng trống gõ vang, trận đấu thứ ba rốt cục cũng bắt đầu.

Long Trạch Cảnh Thiên tựu như tên đã căng trên cung tiến về phía HoànNhan Khang, vũ khí của hắn là một thanh bảo kiếm màu xanh, thấy LongTrạch Cảnh Thiên “khẩn cấp” như vậy, Hoàn Nhan Khang nở nụ cười. Ngườinày thật là không có tính nhẫn nại, một khi đã như vậy, cứ dựa theo lờibiểu tẩu nói, bồi* hắn vui đùa một chút đi! (*theo, tiếp….ta dùng từHán- Việt cho nó cổ )

Hoàn Nhan Khang lúc này cũng không cóphát đấu khí, Mộ Dung Thất Thất chính là nhìn trúng khinh công của hắn,muốn hắn “chơi đùa” cùng Long Trạch Cảnh Thiên. Quả nhiên, cuộc tranhtài này không qua một lát liền biến thành một cuộc truy đuổi. Long Trạch Cảnh Thiên là mèo, Hoàn Nhan Khang là chuột, trò chơi diễn mèo vờnchuột trên sàn đấu bắt đầu.

Vô sỉ! Long Trạch Cảnh Thiên không nhịn âm thầm mắng Hoàn Nhan Khang một tiếng.

Hoàn Nhan Khang làm vậy đơn giản là muốn tiêu hao thời gian, thuận tiện tiêu hao thể lực cùng đấu khí của hắn, hơn nữa, lúc trước khi ở TrấnYêu tháp, hai chân hắn đã bị thương, tuy rằng thuốc của Mộ Dung ThấtThất cho thực sự rất tốt, vết thương hôm nay đã gần kết vảy, nhưng thuốc cũng không phải là linh đan diệu dược gì, trên chân hắn còn quấn bănggạc, vẫn bị thương! Người này rõ ràng chính là muốn dây dưa lâu dài cùng hắn !

Long Trạch Cảnh Thiên đoán đúng rồi, Hoàn Nhan Khangđúng thực tính toán tiếp tục chơi như vậy. Khi Mộ Dung Thất Thất nói cho hắn biết, chân Long Trạch Cảnh Thiên mới khôi phục đến năm phần, nhiềulắm cũng chỉ mới kết vảy, còn chưa có hoàn toàn bình phục, hắn đã tínhtoán đánh trận lâu dài với Long Trạch Cảnh Thiên.Vẫn là biểu tẩu nói rất đúng, mèo trắng mèo đen, bắt được chuột mớichính là mèo tốt*. Quản khỉ gió hắn ra cái chiêu gì, biện pháp gì, thắng trận mới là vương đạo! Dù sao hắn cũng không để ý mấy thứ kia danhtiếng kia, lần này hắn phải đùa chết Long Trạch Cảnh Thiên! Phải phế điđôi chân kia của hắn! Ai bảo hắn lại đi nhớ thương biểu tẩu ! Biểu tẩulà của biểu ca ! (*ai thèm để ý quá trình, quan trọng là kết quả)

Lúc trước, khi tham dự vòng sơ tuyển, Hoàn Nhan Khang cũng đã nhận raánh mắt “bất chính” của Long Trạch Cảnh Thiên đối với Mộ Dung Thất Thất.

Nam nhân như vậy, thực đúng là cực kỳ trơ trẽn! Ban đầu hưubiểu tẩu, lúc này lại muốn lần nữa bắt đầu, thiên hạ làm gì có chuyệntốt đẹp như vậy ! Huống chi chỉ có Phượng Thương biểu ca của hắn, mớixứng với Mộ Dung Thất Thất, người khác đều là mây bay!

Trên sàn đấu Hoàn Nhan Khang rất hăng hái, Long Trạch Cảnh Thiên ở phía sau hắncũng mạnh mẽ đuổi đánh, bất đắc dĩ, Hoàn Nhan Khang dường như có một ánh mắt phía sau gáy, luôn ở lúc Long Trạch Cảnh Thiên sắp đuổi kịp thì lập tức chạy nhanh thoát khỏi phạm vi công kích của hắn, khiến cho LongTrạch Cảnh Thiên hoàn toàn bó tay với Hoàn Nhan Khang, rồi lại không thể không bội phục khinh công của Hoàn Nhan Khang.

Hoàn Nhan Khang quay đầu lại nhìn Long Trạch Cảnh Thiên, khóe miệng lộ ra một nụ cườixấu xa, “Tĩnh Vương, tiếp tục a! Trước tiên làm nóng cơ thể đã rồi hãyđánh! Ta còn không có nóng người đây!”

Phốc — trên khán đàingười xem kém chút nữa thì phun máu, đầu óc người này có vấn đề không,bọn họ đã chạy một trăm lẻ tám vòng rồi, cái gì gọi là nóng người? Chạylâu như vậy, còn không có nóng người? Xem ra vị hoàng tử điện hạ này làcố ý trêu chọc vương gia Tây Kỳ quốc!

Nếu là ở nước khác, quầnchúng xem cuộc thi nhất định sẽ nhổ nước miếng, để cho Hoàn Nhan Khanglăn xuống! Nhưng là bây giờ đang ở Bắc Chu quốc, dân chúng Bắc Chu thấyvậy vui mừng a, dù sao chỉ cần Ngũ hoàng tử có thể thắng, quản hắn dùngcái biện pháp khỉ gió gì !

Vì trợ giúp Hoàn Nhan Khang, còn cóngười ở khán đài lên tiếng ủng hộ, “Điện hạ, cứ từ từ làm nóng người!Bọn ta còn có thời gian!”

“Đúng vậy a, điện hạ! Cùng lắm thì ở chỗ này ăn cơm tối !”

Những lời dân chúng Bắc Chu nói truyền tới tai Mộ Dung Thanh Liên, xém chút nữa đem nàng tức chết.

“Những người Bắc Chu này thật không biết xấu hổ!”

Mộ Dung Thanh Liên mắng lên, chưa từng thấy có một hoàng tử đáng ghétnhư vậy, rõ ràng châb của Tĩnh Vương đang bị thương, lại dùng phươngthức bỉ ổi như vậy tới tranh tài, thật quá ti tiện đi! Lại càng khôngcần phải nói những người Bắc Chu ồn ào kia! Thật là có cái dạng gì hoàng tử sẽ có cái dạng đó dân chúng!

Thấy “bộ dáng đáng ghê tởm”của dân chúng Bắc Chu , Mộ Dung Thanh Liên lại nghĩ tới tiện nhân MộDung Thất Thất, thật là giống nhau đều đê tiện, đáng ghét cực độ! Đợilát nữa đến phiên nàng, nàng nhất định phải hảo hảo dạy dỗ Mộ Dung ThấtThất, hung hăng dẫm đạp lòng tự tôn chó má của nàng ta xuống mặt đất!Nhất định!

Mộ Dung Thanh Liên lo lắng cho Long Trạch CảnhThiên, ở phía khác, Hoàn Nhan Bảo Châu nhìn thấy vậy, trái tim cũng thót lên tới cổ họng. Mặc dù nàng cũng không biết chuyện hai chân của LongTrạch Cảnh Thiên từng bị thương trên Trấn Yêu tháp, nhưng mà lại thấy vẻ nghiêm trọng trên mặt hắn lúc này, trong lòng không khỏi đem Hoàn NhanKhang ra mắng vô số lần.

Trên sàn đấu, Hoàn Nhan Khang thoảimái chơi đùa. Nếu không phải Mộ Dung Thất Thất bắt đầu chỉ điểm cho hắn, lúc này chỉ sợ hắn sớm đã phát đấu khí, cùng Long Trạch Cảnh Thiên cứng đối cứng rồi, hiện tại lại tốt, hắn dồi dào sức sống, dễ dàng, thỉnhthoảng còn dừng lại nghỉ ngơi một chút, lấy hơi, cảm giác sáng khoái!

Ngược lại với Hoàn Nhan Khang,vết thương dưới chân Long Trạch CảnhThiên bởi vì thời gian dài chạy trốn đã nứt ra rồi, máu dần dần lan tràn ra băng gạt, trong giày một mảnh ướt nhẹp . Thống khổ nhất chính là,hắn có mồ hôi chân, lúc này hai cái chân tản mát ra mồ hôi nóng lớn,miệng vết thương nhiễm phải mồ hôi có muối, rát đau đến mức người thường khó có thể chịu được.

Mẹ kiếp ! Cho dù Long Trạch Cảnh Thiênluôn muốn chú ý hình tượng, hiện tại cũng hận không được mở miệng mắng!Nhìn vẻ mặt cợt nhả của Hoàn Nhan Khang, trong lòng lại càng hận khôngthể bắt lấy hắn, một kiếm cắt phăng đầu hắn.

Hoàn Nhan Khangnhận thấy được sự khác thường Long Trạch Cảnh Thiên, nhìn kỹ, đúng nhưtheo lời Mộ Dung Thất Thất, mũi giàu đen của Long Trạch Cảnh Thiên đãsẫm màu hơn, mà đế giày màu trắng lại nhiễm đỏ, xem ra hắn ta đã chịuđựng đến cực điểm, Hoàn Nhan Khang đối với Mộ Dung Thất Thất bội phụckhông thôi.

Bất quá, song song với bội phục, Hoàn Nhan Khangcũng hiểu rõ hơn, đắc tội Mộ Dung Thất Thất, ắt không có kết quả tốt .Vị biểu tẩu này, thông minh lanh lợi, hết sức thù dai, Long Trạch CảnhThiên đắc tội với biểu tẩu, đùng là xui tận mạng! Hắn sau này cũng phảicẩn thận một chút, không thể đắc tội với Mộ Dung Thất Thất, mắc công lại bị ngược đãi!

Long Trạch Cảnh Thiên dừng lại, không hề truyđuổi Hoàn Nhan Khang nữa, nếu còn như vậy, đôi chân của hắn nhất định sẽ bị phế bỏ. Hiện tại phải tốc chiến tốc thắng mới được! Hoàn Nhan Khangrõ ràng đang tiêu hao thời gian của hắn, muốn đem hắn đùa chết ở chỗnày, hắn đã bị lừa, không thể để cho tiểu nhân này được như ý nguyệnđược !

Long Trạch Cảnh Thiên bất động, Hoàn Nhan Khang cũngkhông động, đem một đôi tay làm thành cây quạt, quơ quơ bên hai má, vừaquạt gió còn vừa âm dương quái khí nói, “Ai nha, đúng là là nóng ngườia, chạy vài vòng, rốt cục cũng nóng, cả người đổ mồ hôi, một lát trở vềcần phải chậm rãi thibf rgar đi tắm một cái mới được, nếu không thốithối, mỹ nhân sẽ không thích!”

Hoàn Nhan Khang lớn tiếng nói, phối hợp gương mặt cợt nhả, làm cho người ta hận không đi tới được tát hắn hai cái.

“Tiểu thư, có phải người nói với hắn biện pháp này hay không?” Tô Mithấy Hoàn Nhan Khang như vậy, nhịn không được nở nụ cười , “Hắn cũngkhông đầu óc thông minh như vậy!”

Mộ Dung Thất Thất cười khôngcó trả lời, cứ theo cái đà này, Long Trạch Cảnh Thiên không còn chịuđựng được được bao nhiêu lâu nữa. Nàng chưa bao giờ để ý việc dùng mộtít thủ đoạn “Ti tiện” để chiến thắng đối thủ, chỉ cần có thể thắng, quản khỉ gió cái gì công bằng với không công bằng!

Công bằng, chẳng qua là cái mũ mà giai cấp thống trị muốn áp đặt trên đầu dân chúng màthôi, nếu là công bằng, cũng sẽ không có chênh lệch giàu nghèo rồi! Nếuthực có công bằng, vậy khi Long Trạch Cảnh Thiên nhìn nàng bằng ánh mắtkhinh thị, cho rằng nàng là phế vật, đó là công bằng đối đãi sao?Long Trạch Cảnh Thiên trầm mặc, hai mắt nhìn chằm chằm vào Hoàn NhanKhang, nỗi đau đớn truyền đến từ chân khiến hăn không nhin được phải chú ý. Vết thương kết vảy , hiện tại lại rách ra, đau đớn từ chân bắt đầulan tràn, kích thích đầu óc của hắn.

“Đưa ra vũ khí của ngươi, đường đường chánh chánh, giống như những người đàn ông với nhau cùng ta đánh một trận xem sao!”

Ý khiêu khích trong lời nói của Long Trạch Cảnh Thiên, đối với ngườikhác là hữu dụng,nhưng đối với Hoàn Nhan Khang một chút hiệu quả cũngkhông có. Hắn cũng là nhận lầm người rồi! Vị hoàng tử này chưa bao giờcó bận tâm tới mặt mũi những thứ này, hắn mà quan tâm mặt mũi, thì hắnđã không phải là vị hoàng tử khiến hoàng đế và hoàng triều Bắc Chu nhứcđầu rồi!

“Làm sao bây giờ, ta còn chưa khởi động xong a. Cònnữa, ta mới mười tám tuổi! Còn chưa có đại hôn! Ngay cả tình nhân đềukhông có! Không có trải qua tình yêu, có chỗ nào có thể gọi là nam nhân ! Xin gọi ta tiểu nam sinh đi! Ta còn là rất thuần khiết !”Khi Hoàn NhanKhang nói lời này, quay đầu hướng Tô Mi vứt một cái mị nhã.

“Phốc –” Tô Mi sém chút nữa phun máu, người này thật là, trong trườnghợp nghiêm túc như vậy , thế nhưng nói những lời lạc đề này! Vừa nghĩtới nội dung trong lời nói của hắn , quả thực là hư nha! Thật không hổlà đăng đồ tử!

Ngược lại với Tô Mi, Mộ Dung Thất Thất càng ngày càng thưởng thức Hoàn Nhan Khang, hắn quả nhiên là một “kỳ quan” tronghoàng thất, là một “loại” khác. Da mặt đủ dày! Cũng không biết LongTrạch Cảnh Thiên gặp phải loại người như vậy sẽ như thế nào !

Quả nhiên, Long Trạch Cảnh Thiên bị Hoàn Nhan Khang làm cho có chút phát điên, người này thật sự là hoàng tử Bắc Chu hoàng thất sao? Tại saokhông biết điều như vậy? Da mặt quả thực so sánh với thành tường còn dày hơn! Tại sao Bắc Chu quốc lại sinh ra một hoàng tử quái vật như vậy!

Hoàn Nhan Khang đã trực tiếp bị Long Trạch Cảnh Thiên quy là loạingười”Nói chuyện không đâu”, nói chuyện với người không hiểu ngôn ngữloài người như vậy, không bằng trực tiếp động thủ cho thống khoái!

Đã nghỉ ngơi một lát, Long Trạch Cảnh Thiên mặc dù mặt ngoài như cũ bày ra một bộ bộ dáng rất mệt mỏi , nhưng là tay nắm bảo kiếm lại âm thầmvận công. Nhất định phải một lần đem đối phương đánh gục! Để cho hắnkhông thể lớn lối được nữa!

Tâm tư Long Trạch Cảnh Thiên , Hoàn Nhan Khang làm bộ không có nhìn thấy, ngược lại tiếp tục vứt cho Tô Mimột cái mị nhãn, phảng phất đây không phải là hắn võ đài, mà là nơi hắnlấy lòng mĩ nhân.

“Tên hỗn đản! Rốt cuộc có thi đấu hay khôngthế!” Thấy mọi người rối rít hướng bên này nhìn, Tô Mi gương mặt như bịlửa thiêu đốt , trợn mắt nhìn Hoàn Nhan Khang một cái, nhưng là tronglời nói oán giận nhưng mang theo chút vị ngọt.

“Ai, có người thương yêu ! thật là tốt!”

Mộ Dung Thất Thất không nhịn được cảm thán , lại bị Phượng Thương kéovào trong ngực, “Khanh Khanh rất hâm mộ A Khang cùng Tô Mi sao? Chẳng lẽ ta đối với Khanh Khanh không tốt sao? Vì sao hâm mộ người khác chứ?”

Phượng Thương lại bắt đầu không có chuyện gì liền tìm dấm chua ăn, MộDung Thất Thất dứt khoát khinh bỉ hắn , “Vương gia, người ta chẳng qualà cảm thán một chút thôi! Tô Mi đi theo ta đây nhiều năm, hiện tại congái lớn không dùng được, ta đều có một loại ý nghĩ như gả nữ nhi vậy!”

Nghe được Mộ Dung Thất Thất cùng Phượng Thương nói chuyện, Tô Mi đứnglên, “Tiểu thư xấu quá! Ta không để ý tới tiểu thư nữa!” dậm chân, Tô Mi quay thân rời đi khỏi khán đài.

“Hì hì!” Tố Nguyệt che miệngcười, không ngờ lại bị Mộ Dung Thất Thất bắt được rồi, “Tố Nguyệt, Tô Mi có người thương rồi, ngươi cũng cố gắng lên a! Ta còn chờ ăn bánh kẹocưới của ngươi đây! Đến lúc đó các ngươi cùng nhau xuất giá, vậy thật là tốt a!”

“Tiểu thư!” Tố Nguyệt xấu hổ , “Tiểu thư trêu chọc TôMi, lúc này lại đem ta tới đùa giỡn! Ta sẽ không lập gia đình, ta đây cả đời cũng sẽ đi theo tiểu thư, hầu hạ tiểu thư!”

“ách ách –”thấy Tố Nguyệt như vậy, Mộ Dung Thất Thất không nhịn được chẹp miêng hai tiếng, “Chờ ta gả đi, ngươi chẳng lẻ muốn làm nha đầu hồi môn*?”(*thường thì nha đầu hồi môn phải phục vụ cả chồng của tiểu thư nhà họ)

“Tiểu thư!” Tố Nguyệt mặt hoàn toàn đỏ bừng rồi, nàng mới không cần làm nha đầu hồi môn đâa! Nàng chỉ muốn đi theo Mộ Dung Thất Thất, chưa từng có nghĩ tới điều gì khác.”Tiểu thư nếu còn nói mò nữa, ta cùng Tô Mi sẽ nghỉ chơi với người!”

“Được được được, ta không nói! Ta giữlại ngươi, đem Tô Mi nha đầu kia đuổi gả đi ra ngoài, sau này ngươi hãytheo ta, không lấy chồng!”

Mộ Dung Thất Thất khoát tay cầu xintha thứ, làm ra vẻ đầu hàng , chọc cho Tố Nguyệt nở nụ cười, mà lúc này, trên sàn đấu hai người giằng co đã qua thật lâu. Long Trạch Cảnh Thiênđứng bất động, Hoàn Nhan Khang cũng không muốn động, tiếp tục nở nụ cười xấu xa, hết nhìn đông tới nhìn tây, phảng phất không phải là đang tranh tài, mà là đang đi giao du.

Thái độ của Hoàn Nhan Khang trựctiếp kích thích Long Trạch Cảnh Thiên. Tên khốn kiếp này! Hắn đem trậnđấu này xem là cái gì? Thực quá không tôn trọng cuộc thi! Long TrạchCảnh Thiên hận không tiến lên được túm lấy cổ của Hoàn Nhan Khang . Hắncoi Hoàn Nhan Khang còn hơn cả người vô sỉ, người này thật là bại hoạicủa hoàng thất!

Đối với sắc mặt khó coi của Long Trạch CảnhThiên, Hoàn Nhan Khang trực tiếp làm như không thấy, một lát lại gãi gãi lỗ tai, một lát lại lười biếng duỗi duỗi lưng mỏi, một lát lại nhìn mây trôi, tóm lại, vô cùng an nhàn thanh thản. Khi thấy Tô Mi đi tới dướiđài cuộc thi dưới trận, Hoàn Nhan Khang xoay người đối với nàng phấttay, “Tiểu Mi nhi! Ta ở chỗ này!”

Cơ hội đã tới! Long TrạchCảnh Thiên liếc mắt đến Hoàn Nhan Khang “đang không chú ý” , nhảy dựnglên, hét lớn một tiếng, bảo kiếm đâm về phía sau lưng Hoàn Nhan Khang.

“Cẩn thận!” Thấy Long Trạch Cảnh Thiên sát khí đầy người phi thân xôngvề Hoàn Nhan Khang , Tô Mi kêu lên, nhưng là đã trễ, kiếm khí của LongTrạch Cảnh Thiên đã thẳng ép tới phía sau lưng Hoàn Nhan Khang.

“Điện hạ, giết hắn đi!” Thấy như vậy một màn, Mộ Dung Thanh Liên không nhịn được siết chặt quả đấm, hưng phấn mà kêu lên.

Sau khi bị Hoàn Nhan Khang trêu chọc lâu như vậy , Long Trạch CảnhThiên khóe miệng rốt cục lộ ra vẻ nụ cười tàn nhẫn. Dám trêu chọc hắn?Thiên hạ này làm gì có chuyện tốt đẹp như vậy. Hắn là Tĩnh Vương Tây kỳquốc Long Trạch Cảnh Thiên! Không phải ai cũng có thể đùa bỡn !

Bảo kiếm ở phía sau sáng rực một mảng u quang, chạy phía xương sống sau lưng Hoàn Nhan Khang, Mộ Dung Thất Thất không có kích động như Tô Mi,nhưng tay nàng nắm chặt bàn tay Phượng Thương , trong lòng cũng rất khẩn trương.

“Không có chuyện gì!” Phượng Thương bình tĩnh hơnnhiều, bản lãnh của Hoàn Nhan Khang , hắn làm sao không rõ , nếu như vậy mà đã tránh không khỏi, vậy hắn cũng thật sự là quá yếu kém rồi!

Đang lúc bảo kiếm sắp đâm đang sau lưng, Hoàn Nhan Khang lật người một cái, rớt ra khỏi sàn đấu, bám vào tẳng đá lớn bên cạnh.

Một kiếm đâm vào không khí, ngoài dự đoán của Long Trạch Cảnh Thiên,nhìn đến hai cặp tay kia, bảo kiếm của Long Trạch Cảnh Thiên không chútlưu tình đối với ngón tay của Hoàn Nhan Khang chém qua, “Loảng xoảng –”Hoàn Nhan Khang tung mình đi lên, hai chân đá vào bảo kiếm của LongTrạch Cảnh Thiên , tạo ra một trận kim quang.

Long Trạch Cảnh Thiên lúc này mới phát hiện, mũi giày của Hoàn Nhan Khang có một thanh chủy thủ sáng lạnh.

“Không tốt!” Long Trạch Cảnh Thiên hô to một tiếng, không lường trướcHoàn Nhan Khang đá hai chân. Thấy một màn như vậy, Mộ Dung Thất Thất mới hiểu Hoàn Nhan Khang lợi hại nhất là cặp chân kia. Mau, ngoan, sắc bén! Hoàn Nhan Khang hai chân không ngừng mà công kích hạ bàn Long TrạchCảnh Thiên , đặc biệt là hai chân của hắn. Nhiều chiêu mang theo sátkhí!

“Hô –” thấy thế, Tô Mi rốt cục thở phào nhẹ nhỏm, tronglòng cũng đem Hoàn Nhan Khang oán giận một trận. Người nầy, thật chỉkhiến cho người ta lo lắng, một chút cũng không bớt việc! (TC: Mi nhi đổ ùi mà hk chịu thừa nhận)

Chẳng qua là chốc lát, Long TrạchCảnh Thiên rơi vào thế bị động, hai chân của hắn vốn là cũng đã đau nhức vô cùng, nhưng bây giờ lại bị Hoàn Nhan Khang công kích như vậy. Dầndần , theo mỗi bước đi của Long Trạch Cảnh Thiên, trên mặt đất sẽ xuấthiện một vết máu đỏ lòm, thấy một màn như vậy, mọi người không nhịn được đứng lên.

Không thể như vậy! Không thể thua! Long Trạch CảnhThiên cắn răng. Hắn là Tĩnh Vương Tây Kỳ quốc, sao có thể bại bởi hoàngtử Bắc Chu quốc đây! Vậy mặt mũi của hắn ở đâu !

Chờ Hoàn Nhan Khang đột kích lần nữa, Long Trạch Cảnh Thiên không trốn không tránh, “Vụt –” trên hai chân bị đánh hai đao.

“Vương gia!” Mộ Dung Thanh Liên kinh hô lên, nhưng Long Trạch CảnhThiên tựa hồ cũng không có cảm giác được đau, không có cơ hội thở dốc,hắn một kiếm đâm về Hoàn Nhan Khang. Để cho Hoàn Nhan Khang đâm trúngmình, chính là muốn tìm kiếm đi một lần cơ hội hắn tới gần! Hiện tại hắn đã đem Hoàn Nhan Khang dẫn tới bên mép sân thi đấu, hiện tại chờ chínhlà cơ hội!Long Trạch Cảnh Thiên nếu lấy hy sinh hai chân làm cái giá, chính làmuốn tìm cơ hội cho mình,khiến cho Hoàn Nhan Khang có chút kính nể, màmột kiếm đột kích của hắn, khiến hắn tránh né không kịp, không thể làmgì khác hơn là giơ tay trái, một phát bắt được bảo kiếm của Long TrạchCảnh Thiên .

“A –” thính phòng có người kêu lên.

“Vụt–” Long Trạch Cảnh Thiên không có thu tay lại, bảo kiếm như cũ hướngphía trước đâm vào, mà Hoàn Nhan Khang nắm bảo kiếm trong tay, thì bịbảo kiếm xuyên qua. Lúc này, hai người mặt đối mặt, khoảng cách chỉ cómột ngón tay .

“Ha hả –” Hoàn Nhan Khang bỗng nhiên nở nụ cười, khiến cho Long Trạch Cảnh Thiên trong lòng dâng lên một cổ dự cảm xấu,“Tĩnh Vương, không phải là chỉ có ngươi mới hiểu được một tay để bảotoàn cho mình!”

Nói xong, Hoàn Nhan Khang hữu quyền kết kếtđánh vào bộ ngực của Long Trạch Cảnh Thiên .”phụt!” Long Trạch CảnhThiên buông tay, ngửa ra phía sau rơi xuống đài cuộc thi .

Hoàn Nhan Khang đã mất bảo kiếm trong tay, nghiêm túc nhìn Long Trạch CảnhThiên, trên bàn tay máu tươi từng giọt nhỏ trên mặt đất.”Ngươi thua! Bất quá ngươi là một đối thủ đáng giá kính nể !”

Chờ Hoàn NhanKhang xuống đài, Tô Mi lập tức nghênh đón, nắm tay của hắn, nhìn ngóntay hăn bị mũi kiếm làm bị thương, còn lộ ra xương trắng, Tô Mi đau lòng nước mắt rớt xuống.”Ngươi ,thằng ngốc này !”

“Tiểu Mi nhi,nước mắt của nàng là vì ta mà rơi sao?” Hoàn Nhan Khang ngón tay nhẹnhàng mà lau đi nước mắt Tô Mi đặt ở miệng, nếm. “Nước mắt là khổ sở ,ta không thích! Sau này cũng không muốn nàng rơi lệ! Ta thích nhìn bộdáng cay cú của nàng hơn!”

Hoàn Nhan Khang nói ra lời nói dịu dàngvậy…, khiến Tô Mi nước mắt rơi càng thêm nhiều hơn, “Ngươi là tên khốnkiếp, chẳng lẽ ngươi không biết người ta lo lắng sao!”

“Ai nhanha!” Bị Tô Mi mắng, Hoàn Nhan Khang tâm tình rất tốt, nhưng làm ra vẻmặt thống khổ , “Tiểu Mi nhi, nàng nếu là không để cho ta chữa thương,ta đây tay sau này sợ là bị phế đi!”

Tô Mi lúc này mới nhớ tới chuyện tay Hoàn Nhan Khang bị thương, vội vàng mang hắn đi băng bó.

Bên này, Long Trạch Cảnh Thiên cũng trở về. Thấy đại phu giúp LongTrạch Cảnh Thiên băng bó vết thương bắp chân và chân, nước mắt của MộDung Thanh Liên đảo quanh hốc mắt.”Không có thương tổn gân cốt, chẳngqua là bị thương ngoài da!” Mặc dù đại phu nói như thế, nhưng là Mộ Dung Thanh Liên vẫn cảm thấy bộ ngực mình đau quá.

Nếu như khôngphải bởi vì mình sợ chuột, không chạy qua xích sắt kia, Long Trạch CảnhThiên căn bản sẽ không bị thương, cũng sẽ không ở trên đấu trường bị tên khốn Hoàn Nhan Khang kia khi dễ.

“Đừng khóc, chuẩn bị mộtchút, hảo hảo tranh tài!” Long Trạch Cảnh Thiên vẻ mặt có chút mỏi mệt , thua ở cuộc tranh tài này, hắn bắt đầu cảm thấy không còn chút hứng thú với cuộc thi Tứ quốc tranh bá này nữa. Mộ Dung Thanh Liên đấu với MộDung Thất Thất, hắn có trực giác rằng Mộ Dung Thất Thất sẽ thắng.

Mộ Dung Thanh Liên cũng không biết trong lòng Long Trạch Cảnh Thiên đãchuẩn bị sãn tư tưởng thua cuộc, ngược lại bởi vì hắn nói những lờ nàymà lòng tự tin gấp trăm lần, “Vương gia yên tâm, ta nhất định sẽ thắng!”

Mộ Dung Thanh Liên một lòng nghĩ thắng Mộ Dung Thất Thất vìLong Trạch Cảnh Thiên báo thù, Mộ Dung Thất Thất lại chậm rãi cởi áolông cáo, chậm rãi bước lên đài thi.

Hôm nay là tranh tài, nàng vận một bộ hồng y. Màu sắc cũng không quá sặc sỡ, lại khiến cho Mộ Dung Thất Thất càng linh động thoát tục, uyển chuyển cao ngạo như đóa hồngmai tuyết, nở rộ trông mùa đông khắc nhiệt này .

Thời điểm Mộ Dung Thanh Liên màng một bộ mặt thù hận sâu lên sân thi đấu, Mộ Dung Thất Thất khẽ cười một tiếng, “Tới rồi!”

Nhìn Mộ Dung Thất Thất phong đạm khinh vân trước mặt, Mộ Dung ThanhLiên nhất thời phát hỏa, “Vụt –” rút ra nhuyễn kiếm, đấu khí cũng trongnháy mắt phát ra bên ngoài.

“Ơ, còn nghiêm túc như vậy? Ngươi đã nghiêm túc vậy, ta đây cũng tốt theo cùng ngươi!”

Giống như khi đánh nhau cùng với Cổ Lệ , Mộ Dung Thất Thất chọn vũ khínhư cũ là một đoạn Hồng sa, thấy Mộ Dung Thất Thất bình tĩnh như vậy,Già Lam không nhịn được gật đầu, “Khí phách không tệ! Không biết kết quả như thế nào!”

“Già Lam đại nhân, ngài cảm thấy người nào sẽ thắng?” Kim Vũ đứng ở bên cạnh Già Lam, ngó chừng hai nữ tử trên trận đấu.

“Mộ Dung Thất Thất.”

“Vì sao?” Già Lam trả lời khiến cho Kim Vũ cảm thấy bất ngờ.

“Trực giác.”

“Nhưng là chúng ta ở tầng thứ sáu tìm được Trân Châu, theo như chứngminh, là một chuỗi dây chuyền Trân Châu, dây chuyền đó là của Mộ DungThanh Liên a!” Kim Vũ thanh âm tràn đầy nghi ngờ.

“A, nàng có thể qua cửa, cũng không có nghĩa trong cuộc thi tranh tài nàng sẽ thắng, chờ xem đi!”

Mộ Dung Thất Thất cùng Mộ Dung Thanh Liên đã không còn nể mặt tỷ muội , lúc này cũng không nói những lời khách sáo kia nữa, chờ chiêng trốngvừa vang lên, hai người thực sự xuất chiêu.

Đây là trận cuốicùng của cuộc thi Tứ quốc tranh bá, cũng là trận mấu chốt nhất của mộtcuộc tranh tài. Lúc trước Bắc Chu quốc đã thắng hai trận vượt lên dẫnđầu, hiện tại nếu Mộ Dung Thanh Liên thắng, hai nước chính là ngang tay, vậy thì còn phải mở một cuộc so tài nữa.

Tuyển thủ hai nước , tấtcả mọi người đều thấy rõ ràng. Mộ Dung Thanh Liên là màu xanh ngũ đoạn,lấy nàng là mười lăm tuổi so sánh, đã cấp bậc như vậy, rất không tệ rồi. Nhìn lại bên này, Mộ Dung Thất Thất không đấu khí, trong truyền thuyếtlà nữa nhân phế vật , cuộc tranh tài này nàng thật có thể ứng phó sao?

Cái vấn đề này quanh quẩn trong tim bách tính, tất cả mọi người nhìnkhông chớp mắt vào tỷ muội Mộ Dung gia , muốn biết ai rốt cuốc ai hơn ai .

Mộ Dung Thất Thất không có tính toán cùng Mộ Dung Thanh Liên khách khí, cho nên vừa lên đã động hồng sa hướng về phía Mộ Dung ThanhLiên.

Nguy hiểm! Mộ Dung Thanh Liên thần kinh cảm giác đượcnguy hiểm đã tới, muốn tránh nhanh chóng, không khởi lường trước đượctốc độ của Mộ Dung Thất Thất lại nhanh như vậy, nhanh đến mức làm chonàng còn không có kịp nghiêng người, Hồng sa đã nặng nề đánh vào nàng.

“Ba !” Một tiếng, Mộ Dung Thanh Liên không nhịn được nhẹ giọng hô đau .

“Đau ?” Mộ Dung Thất Thất khóe miệng lộ ra nụ cười tà mị, “Đau hơn còn ở phía sau!” “Ba !” một lần nữa , Hồng sa lại đánh lên người Mộ DungThanh Liên, lần này lực lớn hơn nữa, trực tiếp đem Mộ Dung Thanh Liênđánh gục trên mặt đất.

Mộ Dung Thanh Liên còn không có xuấtthủ, đã bị đối phương đánh ngã trên mặt đất, khiến cho tuyển thủ Tây kỳquốc ôm sợ hãi trong lòng, một tràng âm thanh bất mãn vang lên, phảngphất chỉ xem Mộ Dung Thanh Liên chính là một cái gối thêu hoa.

“Mộ Dung Thất Thất!” Mộ Dung Thanh Liên không nghĩ tới Mộ Dung Thất Thất lại dùng phương thức như thế tới “Nhục nhã” nàng, một đại cô nương, bịđối phướng đánh vào mông trước mắt nhiều người thật là mất mặt a!

“A –” Mộ Dung Thất Thất không nghe nhưng lời nói của Mộ Dung ThanhLiên…, mà lại quơ Hồng sa lên, lần nữa hướng Mộ Dung Thanh Liên đánhtới.

Hai đoạn Hồng sa, giống như con hồng xà, trường miệng to như chậu máu, nghĩ muốn cắn nuốt Mộ Dung Thanh Liên.

Lần này Mộ Dung Thanh Liên có chuẩn bị, không đợi Hồng sa tới, tungmình lăn hướng khác, “Ba !” Hồng sa nện ở trên mặt đất, tóe lên một mảng hòn đá nhỏ, một viên đá bắn lên mặt Mộ Dung Thanh Liên, lập tức trêntrán sưng một cục lớn.

Lúc trước nhịn Mộ Dung Thanh Liên lâunhư vậy, lần này Mộ Dung Thất Thất cũng không đơn giản là nghĩ muốn dạydỗ Mộ Dung Thanh Liên như vậy, mà nàng muốn giết Mộ Dung Thanh Liên.Trong cuộc thi tứ quốc tranh bá cũng có nhiều người chết đi, ở cuộc thigiết Mộ Dung Thanh Liên, bất quá chỉ là chút chuyện nhỏ, cho nên Mộ Dung Thất Thất căn bản không có nghĩ tới việc tha cho Mộ Dung Thanh Liên,cũng không có ý định cho nàng cơ hội cầu xin tha thứ.

“Ba ba ba!” Hồng sa theo sát Mộ Dung Thanh Liên, một lần lại một lần đánh lên người Mộ Dung Thanh Liên.

Lúc trước cùng Cổ Lệ quyết đấu, Mộ Dung Thất Thất có lòng muốn trêuchọc Cổ Lệ, cho nên Hồng sa chẳng qua là đánh vào phiến đá bên cạnh CổLệ, cũng không có đả thương nàng. Mà lần này, hồng sa của Mộ Dung ThấtThất chính xác không có lầm đánh lên người Mộ Dung Thanh Liên.

Lúc này, Mộ Dung Thanh Liên cả người bị đánh, đau đến mức xém chút nướcchảy nước mắt. Đấu khí của nàng hoàn toàn không có bất kỳ chỗ dùng nào,một là bởi vì căn bản nhích không tới gần được Mộ Dung Thất Thất, hai là Mộ Dung Thất Thất căn bản cũng không cho nàng cơ hội xuất thủ.

Công kích, không ngừng mà công kích, đây là nguyên tắc của Mộ Dung Thất Thất .

Làm một người mất đi quyền chủ động, cũng tương đương đem tánh mạnggiao cho người khác, cho nên vì sống sót, phải đầu tiên nắm giữ quyềnchủ động. Đây là nghĩa phụ trước kia dạy , nàng cũng chưa bao giờ quên .

“Ba !” Hồng sa lần này quật tới trên mặt Mộ Dung Thanh Liên ,lập tức, má trái nàng ta sưng đỏ , sưng lên như cái bánh bao màu đỏ.

Thấy Hồng sa lần nữa đánh tới, Mộ Dung Thanh Liên muốn đi ngăn trở mặtmình, lại chậm một nhịp, Hồng sa quật trên má phải nàng, hiện tại mặt Mộ Dung Thanh Liên đã sưng đỏ còn giống đầu heo hơn, gặp phải bộ dáng kiacủa nàng ta, quần chúng xem cuộc thi “Ha ha” cười lớn lên,còn có ngườilớn tiếng la”Tốt” , còn có người vỗ tay ủng hộ Mộ Dung Thất Thất.

Thấy Mộ Dung Thất Thất giận đánh lên Mộ Dung Thanh Liên, Hoàn Nhan Bảo Châu không nhịn được rùng mình một cái.

Thì ra là nàng nghĩ sai rồi, trước kia cho là Mộ Dung Thất Thất dựa vào bên cạnh có tỳ nữ là cao thủ, mới kiêu ngạo cuồng vọng như vậy, hiệntại nàng rốt cục cũng hiểu, Mộ Dung Thất Thất căn bản không cần dựa vàobất luận kẻ nào, nàng chính là một cường giả, cho nên mới có thể ngangngược như vậy.

Mộ Dung Thất Thất, ngươi giấu diếm thật sâu! Ngươi lừa tất cả mọi người !

Vừa nghĩ tới mình bị Mộ Dung Thất Thất hãm hại đau khổ như vậy, mẫuthân không có , hài tử không có , vị trí Vương Phi nhanh như vậy sẽ đếntay cũng không có , Hoàn Nhan Bảo Châu nắm chặt bàn tay, tàn bạo nhìn Mộ Dung Thất Thất, hận không thể tróc da của nàng, ăn thịt của nàng, uốngmáu của nàng.

Vẻ dị thường của Hoàn Nhan Bảo Châu rơi vào trong mắt của Cát Tường, nàng lặng yên đem một màn này ghi nhớ. Phượng Thương muốn nàng âm thầm ngó chừng Hoàn Nhan Bảo Châu, gặp phải dị thường thìhồi báo, cho nên Cát Tường vẫn chú ý đến Hoàn Nhan Bảo Châu.

Chẳng qua là hiện tại Hoàn Nhan Bảo Châu trong mắt chỉ có hận ý với MộDung Thất Thất, nào chú ý tới việc Cát Tường núp trong bóng tối quan sát nhất cử nhất động của nàng?

“Biểu ca, biểu tẩu thật mạnh a. . . . . .” Đã băng bó kỹ tay trái , Hoàn Nhan Khang mở to mắt, bất khả tưnghị nhìn Mộ Dung Thất Thất.”Biểu ca, vậy còn đâu là biểu tẩu ôn nhuthiện lương, hòa ái dễ gần của ta? Tại sao cảm giác đáng sợ như vậy a!”

“Không tốt sao? Ta rất thích.” Phượng Thương đút một viên mứt táo vào trong miệng, “Nàng như vậy mới là đẹp nhất . . . . . .”

“A a a! Hai người các ngươi cũng thật là biến thái!” Nghe Phượng Thương nói…, Hoàn Nhan Khang vội vàng vọt đến vừa nói, “Biểu ca cùng biểu tẩucùng biến thái! Các ngươi thật là tuyệt phối!”

Phượng Thươngquay mặt sang, hướng Hoàn Nhan Khang cười một tiếng, “Ngươi nói thêm câu nữa, đợi nàng xuống tới, ta liền đem lời ngươi mới vừa nói, nói choKhanh Khanh, bộ dáng tuấn mĩ của ngươi không biết có cùng Mộ Dung ThanhLiên giống nhau, biến thành đầu heo đây?”

Phượng Thương trênmặt nở nụ cười tà ác khiến cho Hoàn Nhan Khang rùng mình một cái, lậptức bồi thếm một khuôn mặt tươi cười, “Biểu ca, chúng ta là huynh đệ,lời này cũng đừng có nói cho biểu tẩu! Ngươi nhìn, ta còn muốn dựa vàogương mặt này để theo đuổi Tiểu Mi nhi đây! Biểu ca hạ thủ lưu tình a!”

“A –” không để ý đế vẻ mặt Hoàn Nhan Khang , Phượng Thương ánh mắt lần nữa đuổi theo hình bóng Mộ Dung Thất Thất.

Trên đài cao, Mộ Dung Thất Thất một thân hồng sắc tiên diễm, ở nói trời đông giá rét yên tĩnh nãy, giống như mặt trời ấm áp, chiếu sáng ánh mắt mọi người.

Ở trong mắt mọi ngươi, không có gì ngoài tiếng thét thảm thiết của Mộ Dung Thanh Liên , đây không phải là một cuộc tranhtài, mà là một cuộc múa đơn hoa lệ. Mộ Dung Thất Thất hồng sa trong tayvũ động, đứng tại chỗ hết lần này tới lần khác nhảy múa, nàng đem Hồngsa làm thành đạo cụ múa, trên không trung quơ, tạo thành những đườngvòng cung thanh lệ, mà vòng eo mảnh khảnh của nàng lại chập chờn tronggió lạnh, hoàn toàn là một hình ảnh đẹp không sao tả xiết.

“Cô gái này là kỳ nhân.” Già Lam lẳng lặng yên nhìn Mộ Dung Thất Thất.

Không có người có thể đem việc giết người thành một vẻ nghệ thuật nhưthế, mặc dù Mộ Dung Thất Thất trên người tản ra sát khí rét lạnh, nhưngtrên mặt nàng lại nở nụ cười, mỉm cười ngọt ngào, mặt mày ôn hòa, cănbản là không giống như đang giết người, phảng phất lại giống như đanghoàn thành một tác phẩm nghệ thuật.

Cô gái như vậy, khiến chongười phải nhịn không được muốn tìm tòi nghiên cứu nàng hết thảy. Khôngnghĩ tới lần này tới đại lục, còn có thể thấy được cô gái như Mộ DungThất Thất vậy . Chẳng qua là, Mộ Dung Thất Thất muốn giết Mộ Dung ThanhLiên, chuyện này hắn không thể khoanh tay đứng nhìn. Nếu như Mộ DungThanh Liên thật là người Di Sa muốn tìm, nếu như nàng chết, hắn làm saohướng Di Sa bẩm báo đây?

Mộ Dung Thanh Liên chật vật không chịu nổi gục trên mặt đất, trên người nàng đau đến không có ngôn ngữ có thểhình dung ,hồng sa của Mộ Dung Thất Thất chẳng qua là quật ở trên ngườicủa nàng, nhưng là những nơi bị đánh kia toàn là nơi chủ chốt. Hiện tại, hai chân mắt cá chân đã trật khớp, bắp chân cũng trật khớp, trừ haicánh tay còn có thể động, nàng căn bản cũng không có biện pháp đứng lên.

Nữ nhân này thật sự là đáng sợ! Mộ Dung Thanh Liên rốt cụccũng hiểu, Mộ Dung Thất Thất là người không thế chọc, nàng lúc trước cóhành động lỗ mãng kia là hoàn toàn không có đầu óc, trong đầu hoàn toànlà phân, nàng làm sao có thể làm chuyện ngu xuẩn như vậy?

Trước khi tới Bắc Chu quốc, ca ca Mộ Dung Tuấn của nàng đã dặn dò nàng khôngnên đi tìm Mộ Dung Thất Thất gây phiền toái, lúc ấy nàng còn khinhthường, cảm thấy Mộ Dung Tuấn là chuyện nhỏ xé ra to, một phế vật thì có thể có tác dụng gì, bây giờ biết được thực lực chân thật của Mộ DungThất Thất, nàng thật hối hận! Thật sợ hãi!

“Thanh Liên, nhậnthua đi , không cần kết quả!” Ngồi xem cuộc thi,Long Trạch Cảnh Thiên đã nhận ra Mộ Dung Thất Thất có ý muốn giết Mộ Dung Thanh Liên , lập tứcra lệnh với Mộ Dung Thanh Liên, “Mau, xuống đài đi!”

“A –” thấy Long Trạch Cảnh Thiên đối với Mộ Dung Thanh Liên ra lệnh, nghĩ lần nữamuốn cứu nàng, Mộ Dung Thất Thất cười. Từ trong tay nàng cứu được lầnmột lần hai, bây giờ còn nghĩ muốn cứu lần thứ ba nữa sao? Lần này Diêmvương tới cũng không cứu được nàng!

Trận chung kết tranh tàiquy định là đem đối thủ đánh rớt xuống sân, hoặc là tự mình rời đấutrường nhận thua, nếu không tranh tài sẽ vẫn tiếp tục.

Mà MộDung Thất Thất chính là bắt được điểm này, vừa rồi mục tiêu mới vẫn nhằm vào chân, mắt cá chân cùng bắp chân của nàng, chính là làm cho nàngkhông có cách nào rời đi khỏi đấu trường, như vậy, tranh tài sẽ vẫn kéodài, cho đến khi nàng bị đánh chết.

Long Trạch Cảnh Thiên nóilời đó Mộ Dung Thanh Liên nghe được rất rõ ràng, nàng cũng biết Mộ DungThất Thất đích thị là muốn tìm cơ hội lần này muốn giết mình, cho nênmặc dù hai chân nàng bị trật khớp, nhưng nàng vẫn cố gắng bước về phíangoài sân . Một bước, hai bước, ba bước. . . . . . Không đợi Mộ DungThanh Liên bò đến, Hồng sa đã song song quấn ở trên chân nàng, đem nànglôi trở lại.

“Hảo muội muội, lúc trước ngươi không phải nóimuốn cho ta xem thế nào sao? Hiện tại đã lâu như vậy, ta vẫn chưa xemđược cái gì, như vậy sao được! Nếu không, ngươi để lại một chút máu, đểcho ta thấy một chút màu Hồng, nói không chừng cuộc so tài này sẽ kếtthúc.”

“Mộ Dung Thất Thất, ngươi không nên quá đáng quá mức!”Mộ Dung Thanh Liên cắn răng, cái gì thấy hồng? Đây không phải là làm cho nàng rơi máu sao! Nàng đã chật vật như vậy rồi, Mộ Dung Thất Thất rốtcuộc còn muốn như thế nào nữa?

“Ta quá đáng?” Lời này này từmiệng Mộ Dung Thanh Liên nói ra, Mộ Dung Thất Thất phảng phất nghe đượcchuyện cười thiên hạ, Hồng sa vũ động, đem Mộ Dung Thanh Liên quấn thậtchặt, trực tiếp trói nàng ta kéo tới trước mặt mình.

“Khi mà phụ thân thi hành gia pháp đánh ta, là ai đã lén lút gắn đinh vào roi đây?”