Quý Tộc

Chương 72



Sắc mặt Văn Tín trầm xuống: "Câm miệng."

Scorpio cảnh giác lắc đầu, tỏ vẻ cự tuyệt bồi anh cùng chết.

Sắc mặt Văn Tín dịu đi một chút, thản nhiên nói: "Anh có thể đem người đưa tới chỗ này, còn sợ hắn giết anh hay sao?" Nói xong, anh dừng một chút, ra lệnh, "Đến sau anh."

Scorpio cứng ngắc vặn vẹo đầu, cân nhắc giữa đại sư huynh và Chúc long, cuối cùng ảo não cụp đuôi chạy trở về phía sau Văn Tín, người sau mân mân môi mỏng, nhìn qua phi thường vừa lòng với lựa chọn thức thời này. Anh chuyển hướng sang cự long đang lơ lững giữa không trung, hời hợt lại không có một tia sợ hãi chậm rãi nói: "Chúc cửu âm, ngươi vốn nên đứng ở Tây Bắc ngày ngày vì cánh cửa âm phủ chiếu sáng, lại chạy đến Trung Nguyên để sư phụ ta bắt được, tài nghệ không bằng người, thì phải nguyện thua cuộc."

Chúc long kia hừ lạnh một tiếng, có vẻ rất không vui vì lời Văn Tín nói ——

[Bản tôn ở nơi hoang dã kia cô độc ngây người hơn ngàn năm, cũng cam tâm tình nguyện, nếu bản tôn không muốn tiếp tục hàm minh chiếu sáng, thì kẻ nào làm gì được bản tôn?]

"Làm hơn ngàn năm, chỉ dựa vào ngươi nói không làm thì có thể không làm sao?" Khóe môi Văn Tín cong lên đầy khinh miệt, "Nếu như thế, ngươi cả đời cứ ở trong cửu cung bát quái trận cũng tốt."

[Lớn mật!]

"Đâu có, tặc đảm tự nhiên bao trời thôi."

Scorpio lui về phía sau một bước dứt khoát trốn ra sau Hagrid —— người cao to cho cậu cảm thấy an toàn hơn một tí, bả vai ở trong không khí đụng phải thứ gì đó, Scorpio cả kinh xong mới nhớ ra nơi này còn có Potter. Thu hồi ánh mắt, Slytherin năm hai như gặp quỷ mà trừng mắt liếc đại sư huynh của cậu một cái, không thể tưởng được tên này thế mà lại có đủ bản sắc lưu manh, vị Chúc long khai thiên lập địa kia thiệt đáng thương, trong sách thần thoại cũng được ví như hóa thân của mặt trời, bây giờ lại chẳng nói được gì nữa, thật sự bị uy hiếp mất rồi ——

Chỉ thấy khuôn mặt vẽ đầy thuốc màu kia cứng ngắc một chặp, sau đó quý ngài Chúc long mạnh miệng nói: [Chớ có tưởng rằng bản tôn sợ các ngươi, nếu không phải thấy sư tổ các ngươi trong đạo lăng có duyên phận cùng bản tôn, hôm nay bản tôn đã tất diệt nhất mạch phái Mao Sơn của các ngươi, tránh gây họa sinh linh nhân gian ——]

"Đó là đương nhiên, long tinh quy tụ, thì ngay cả chân mệnh thiên tử cũng phải cam tâm tình nguyện hạ long ỷ* đổi triều đại." Văn Tín ôn hòa mà cười cười, cấp cho Chúc long một bậc thang để bước xuống, "Hôm nay Văn Tín thủ tịch đại đệ tử thứ một trăm mười hai của phái Mao Sơn, đặc biệt mang lên sư đệ đến đây, chính là muốn thỉnh Rồng vương bang trợ."

* long ỷ: ngai rồng của vua

[Bây giờ ngữ khí lại tôn kính cơ đấy.] Chúc long cười lạnh một tiếng, sở vi bất động.

"Sau khi chuyện thành công, sẽ trả lại ngươi một thân thể tự do."

[Khẩu khí thật lớn, bản tôn muốn đi, ai dám giữ lại?]

"Trời Nam đất Bắc, nếu người không làm nhiễu loạn trật tự nhân gian, giáo phái sẽ lập tức ra chỉ thị cho tất cả các đệ tử của các phái hệ không bao giờ không quấy nhiễu."

[... Chuyện gì, dù sao bản tôn gần đây cũng đang nhàn rỗi đến phát hoảng, không ngại nói nghe một chút?]

"Đó là một vở kịch diễn tại nơi dị quốc, để mấy hài tử vượt qua ngươi và đạt được một quả trứng vàng từ trong đống trứng rồng."

Chúc long lập tức bạo phát: [Làm càn! Bản tôn chẳng phải thú tộc phi điểu, hơn nữa còn là giống đực, lấy đâu ra trứng rồng?]

Mí mắt Văn Tín giật giật, đau đầu nói: "Giả, trứng của người khác."

Vì thế Chúc long cuối cùng thả lỏng một chút, kiêu ngạo khịt mũi: [Tại sao? Một khi đã như vậy, cầm là được rồi, cần gì phải làm trò chi nữa? ]

"... Còn kính mong Rồng vương chống cự thích đáng, sau đó giả vờ rút lui."

[Không được, ngươi cho bản tôn là lão thất phu Nam Hải long vương chuyên lấy việc dân sinh vui vẻ làm nhiệm vụ của mình sao? Bản lĩnh thống trị Nam Hải đâu không thấy, bộ dạng múa kiếm khảy đàn trước mặt Ngọc Hoàng đại đế thì lại rõ mồm một.] Chúc long khinh thường nói.

Nói đến đây, Scorpio đã bắt đầu đồng tình người sắp bị Chúc long lấy làm mẫu vật, chiếu theo tính tình này của hắn, cho dù đáp ứng chỉ sợ cũng sẽ không ngoan ngoãn phối hợp, nếu dùng thần chú gì có tính thương tổn làm hắn đau, người này sinh khí một cái chẳng phải sẽ đem đấu trường quậy đến long trời lỡ đất sao? Đến lúc đó không biết Dumbledore có thể thu dọn tàn cục hay không nữa, Scorpio hoài nghi mà vụng trộm đánh giá Văn Tín, nếu ông ngoại ở đây thì còn nói tốt được, nhưng chỉ có một mình Văn Tín, nghĩ như thế nào cũng không có cảm giác tin cậy.

Lúc này, Scorpio cảm giác phía sau có người đang sống chết chọc hông cậu, cậu đạp người phía sau một cước, thấp giọng cảnh cáo: "Đàng hoàng một chút coi, Potter!"

Harry xốc một góc áo tàng hình lên, lộ ra một đôi mắt màu xanh biếc đang chớp chớp: "Bọn họ đang nói cái gì vậy?"

"Sư... Giáo sư đang thuyết phục nó không cần đùa chết các người." Scorpio cong khóe môi, không chút khách khí mà ác liệt nói.

"À, " Harry dừng một chút, "Có thể khiến cho bọn họ dùng tiếng Anh không?"

"Không thể."

"Vậy cậu có thể phiên dịch cho tôi không?"

"Không thể."

"Nó đến từ phương Đông?"

"Đúng."

"Vậy làm sao đối phó nó? ——" Harry do dự một chút, "Ờ, cậu cũng biết, nó nhìn qua cũng giống ba con rồng ngoài kia lắm."

"Đương nhiên." Scorpio lười biếng bĩu môi, "Chúng nó chẳng có khả năng nói chuyện phiếm với anh đâu —— đây là thần vật, không là sinh vật."

Harry ngửa đầu lên liếc nhìn Chúc long màu đen đang bay giữa không trung trong làn sương trắng đầy tiên khí, trong mắt lóe lên tia kính sợ, cuối cùng ánh mắt của anh đảo tới đảo lui vài lượt, dừng lại trên mặt Scorpio, nghiêm túc hỏi: "Cậu nhất định biết cách làm sao để đả bại người đó phải không —— ý tôi là, phương pháp để tôi có thể sống đến ngày hôm sau dưới cái miệng của hắn."

"Có a." Scorpio văng lên giọng mũi, Harry quay đầu chờ mong nhìn cậu, Slytherin còn cấp cho anh một cái giả cười tiêu chuẩn, rành mạch nói, "Cầu nguyện."

"..............." Vẻ chờ mong đông cứng trên mặt Harry, bể nát rồi rơi đầy đất.

............

—— "Nói như vậy, là rồng, đúng không? —— các dũng sĩ yêu cầu thông qua rồng lấy được đồ vật nào đó mà chúng bảo hộ, phì, nghe rất ngầu đấy, dũng sĩ đấu ác long... Khiến người nghĩ đến tinh thần kỵ sĩ cổ xưa."

Draco ngã mạnh người trở về trong chiếc sô pha mềm mại đặt trong phòng sinh hoạt chung Slytherin trầm giọng hỏi.

"Thứ bọn họ cần lấy là trứng, không phải là công chúa."

"Có gì khác nhau?" Vương tử Slytherin mờ mịt hỏi vặn, Scorpio đối mặt với ngọn lửa ấm ấp đang nhảy nhót trong lò sưởi âm tường hừ lạnh một tiếng từ chối cho ý kiến.

Khác Scorpio kinh ngạc, lúc cậu trở về đã qua thời gian cấm đi lại ban đêm, người nguyên bản cậu cho là chỉ cần đến bàn ăn sáng trên đại sảnh ngày hôm sau là có thể gặp lại ngoài ý muốn vẫn kiên nhẫn chờ ở phòng sinh hoạt chung Slytherin. Vào lúc Scorpio tiến vào, vương tử Slytherin đang ủ rũ ngáp lên lần thứ mười bảy, "Nếu cậu còn không trở về thì tôi sẽ không chờ cậu tiếp đâu." Anh dùng cái vẻ mặt như ban ân mà nói, đối với cái này, Scorpio không thèm cảm động đáp lại anh bằng nửa con mắt.

Có điều giờ phút này, trên khuôn mặt đẹp đẽ của Draco không thể che dấu nổi sự hưng phấn, mặc dù anh rõ là đang cố gắng khiến bản thân có bộ dáng trầm tư, nhưng —— cậu vẫn nhìn thấy khóe môi anh nhẹ nhàng cong lên thành một độ cung xinh đẹp, "Đích xác là rồng, phải không?"

"Đúng, là rồng thật sự. Mà không phải để dũng sĩ vượt qua anh, vương tử Rồng*." Scorpio cúi đầu lật xem bài tập của mình khô cằn nói, "Trừ phi anh đẻ ra vài cái trứng rồng —— này, cái lỗi sai cơ bản này là sao, không phải anh được xưng là thủ khoa Slytherin sao?"

*Rồng=Dragon: tên của Draco được đặt dựa theo từ này nên đây cũng được xem như cách gọi thân mật của anh, bé Scor lợi dụng cái này để mỉa mai anh nó đấy =v=

"Tôi đương nhiên là thủ khoa, nhưng cậu không phải." Draco nghiêm túc nói, "Tôi cho rằng sai lầm này cậu sẽ phạm phải, cho nên tôi mô phỏng theo cậu đấy."

Scorpio không nói hai lời đem vở ném tới trên mặt anh. Người ngày thường sớm đã giận tím mặt như Draco đáng tiếc hôm nay lại không để ý tới việc này chút nào. Draco chỉ khẩn cấp muốn thu hoạch thêm càng nhiều tin tức, anh tiện tay lấy một quả tao ở bên cạnh tung lên chơi đùa, nhưng vẫn không tập trung được, anh rũ xuống hai mắt úp mở hỏi: "Đừng để ý đến mấy bài tập buồn cười này nữa... ừm, cậu nhìn thấy cái gì? Tôi là nói, " anh đình chỉ động tác, kéo căng thân thể ngồi thẳng dậy, chờ mong hỏi, "Có những loại rồng nào?"

"Rồng Đuôi Gai Hungary."

Draco ngẩn người, kinh ngạc nhướng mày: "Cậu xác định là nó? Nó được xem là loại hung hãn nhất trong tất cả các loại rồng."

"Xác định." Scorpio nhún nhún vai, "Anh trai nhà Weasley ở đó, em nghe thấy bọn họ thảo luận mà."

"Tôi biết người tên Charlie Weasley đó, anh ta cũng tới sao." Draco chán ghét nhíu mày, "Với tôi, anh ta ngược lại là người duy nhất đáng để chú ý trong nhà Weasley —— nhưng tôi không quan tâm, tốt lắm, tiếp tục, tôi giả thiết tổng cộng có bốn con rồng, đúng không?"

"Đúng." Scorpio vắt óc nhớ lại, "Còn có Thuỵ Điển... cái gì ấy nhỉ?"

"Rồng Mũi Cụt Thuỵ Điển, đúng không."

"A, đúng rồi, chính là nó." Scorpio phất phất tay, "Màu xám xanh, dáng người nho nhỏ —— chỉ trong họ rồng thôi."

Draco như có điều suy nghĩ mà hơi nhíu mày: "Loại rồng này không cùng một cấp bậc với rồng Đuôi Gai Hungary, cách thiết trí hạng mục trận đấu như vậy hình như không quá công bằng."

"Thôi đi, là rút thăm quyết định ngay lập tức, chính mình vận khí không tốt còn có thể oán ai?" Scorpio giả cười, "Còn có con Xanh Lá Xứ Wales."

"Một loại rồng phổ thông, tôi từng nhìn thấy nó trong viện bảo tàng của rồng ở Ai Cập, còn sống —— nói không chừng chính là con đó." Hứng thú của Draco giảm đi nhiều, đẩy ra bộ cờ phù thủy rồi gác chân lên chỗ đó, "Con cuối cùng đừng khiến tôi thất vọng, nói đi, đó là cái gì?"

"Đến từ Trung Quốc của em, Chúc long."

"Ồ, giống Bích Thúy à?" Draco híp mắt ngáp một cái.

"Bích thúy chỉ to bằng cái vảy của nó thôi nhé." Scorpio hung tợn phun ra.

Cái ngáp của Draco ngừng lại nửa chừng, nhướng một bên mi, hiện tại, mái tóc bạch kim mềm mại của anh hỗn độn cọ lên tấm đệm Slytherin xanh lục, điều này kiến cho anh có vẻ hoàn toàn mất đi phong thái quý tộc thường ngày, dĩ nhiên anh thật sự đã rất mệt rồi.

"Nếu điều cậu nói là thật, " Draco vi diệu nói, "Thứ kia chỉ sợ rất lớn."

"Hứ, đương nhiên, bản lĩnh cũng lớn lắm đó nha." Scorpio cảm thấy rất đắc ý, tuy rằng bản thân cậu cũng không biết mình đang đắc ý cái quái gì, "Ở Trung Quốc người kia cũng xem như là thần minh trong truyền thuyết cổ, thổi một hơi liền mây đen dầy đặc, tuyết lớn lan tràn, trở thành mùa đông, thở tiếp một hơi lại lập tức nắng hè chói chang, nóng như thiêu đốt, biến lại mùa hè. Nhắm mắt lại chính là đêm tối, mở mắt ra chính là ban ngày —— "

"Nghe ra cậu rất đắc ý nhỉ."

"Em không có."

"Cậu có."

"Không có."

"Có."

"Không có! Anh im đi —— Draco!"

"Được rồi, vậy đổi đề tài khác, cậu đúng là tiểu quỷ bốc đồng —— cậu có thể đối phó nó chứ? 'Chúc long' đó." Draco vặn đầu, không được tự nhiên mà bắt chước cách phát âm Chúc long bằng tiếng Trung của Scorpio khi gọi tên.

"Không thể." Scorpio khô cằn nói đồng thời nhắc nhở, "Nếu đầu lưỡi không uốn nổi, anh có thể gọi nó là 'Cầu lửa Trung Hoa'."

Draco ngây người trong chốc lát, sau đó cười ha hả, Scorpio quan tâm ở bên cạnh chờ anh cười cho đã, thở hổn hển lợi hại nói: "Tất của Merlin, tên này đáng yêu đó, ai lấy đấy?"

"Có lẽ là Weasley."

Draco đồng tình gật nhẹ đầu: "Tôi đồng ý, này nghe vào rõ là cấp bậc phẩm vị của Weasley."

"Cái người tên Charlie Weasley đó trông rất ngầu mà."

"Phẩm vị của cậu cũng có vấn đề, rõ ràng."

"Shit! Anh thấy anh ta thì sẽ không nói như vậy đâu!"

"Thực thô lỗ, cậu bé."

"Có lẽ ngày mai anh có thể thấy Charlie Weasley đấy." Scorpio kiên trì nói.

"Tôi đây sẽ không thay đổi cái nhìn của bản thân đâu." Draco đứng dậy, dài giọng chậm rãi nói, "Hiện tại, tôi muốn đi ngủ."

Scorpio cũng đứng lên, trên thực tế, cậu mới là người toàn thân đều mệt đến rã rời, đường đi Rừng Cấm rất gập ghềnh, tất cả đều là rễ cây đan xen nhau ——

Lúc bước lên dãy cầu thang thông với ký túc xá nam, Scorpio nghĩ tới một vấn đề: Harry Potter biết dùng phương thức gì để đối phó với những sinh vật lớn như thế?

Có lẽ ngày mai anh ta sẽ đi hỏi Hermione Granger, nữ sinh kia luôn có rất nhiều chủ ý.

...... A? Bỏ đi. Chỉ sợ Potter sẽ không có cơ hội hỏi Hermione đâu, Scorpio châm chọc nghĩ, thiếu chút nữa quên mất còn có giáo sư Black luôn như được tưới máu gà* nữa, không phải sao.

* 打了鸡血似的: Trước đây ở TQ cho rằng lấy máu gà bơm vào cơ thể sẽ có lợi cho sức khỏe; mỗi khi bơm xong thì người lâng lâng, trạng thái hưng phấn, phấn khích. | Chỉ người đang có trạng thái hưng phấn, phấn khích, sức lực tràn đầy.