Quý Tộc

Chương 53: Sân Quidditch World Cup, đêm, tử thần thực tử xuất hiện



Scorpio nhướng mày, chọt chọt cẳng tay Draco, cười đen tối nói: "Anh đây là đang cầu hôn em đấy à? Ừm? Thiếu gia Draco —— "

"Không, " Draco cười lạnh, thoạt nhìn đặc biệt xem thường trả lời, "Merlin chứng giám, tôi lấy một chậu cỏ mang cá về nhà để làm chi?"

"A, Draco, anh đúng là tên hỗn đản." Scorpio chân thành nhìn Draco, vô hạn "ngọt ngào" nói.

"Cám ơn đã khích lệ." Bạch kim quý tộc bày ra kiểu giả cười tiêu chuẩn Malfoy.

Giữa khoảng không trên sân Quidditch, động tác khiêu vũ của các Veela càng lúc càng nhanh, một bóng người màu đỏ chợt lóe qua trước mắt, Scorpio quay mạnh đầu trợn mắt há mồm nhìn Ron Weasley vọt tới phía trước lan can, lực độ gần như muốn bẻ gẫy chân mình trực tiếp quặp một chân lên thành lan can, sau đó cậu ta làm ra một cái tư thế như nhảy ván cầu, đứng không nhúc nhích ở đó.

Càng đáng sợ hơn chính là nhìn qua không hề có ai có ý định ngăn cản anh ta —— mọi người đều loạn trí như say cả.

Draco thì thanh tỉnh —— chỉ là có vẻ anh càng hy vọng Weasley trực tiếp nhảy xuống hơn cả những người khác.

Scorpio bĩu môi, đứng lên ngay tại giây phút các Veela ngừng khiêu vũ, đem Weasley từ trên lan can kéo xuống dưới ——

"Weasley? Ây! Anh điên à, tôi là nói, anh xác định mình muốn nhảy xuống chứ —— nơi này cũng phải cao đến gần trăm thước đó!"

Ảnh hưởng của các Veela biến mất, Ron Weasley cơ hồ lập tức khôi phục lại thần trí, cậu ta vặn vẹo đầu, còn chưa kịp nói tiếng cám ơn với người giúp giữ chặt mình lại, giây tiếp theo cậu ta liền hy vọng bản thân dứt khoát tắt thở rồi chết luôn cho xong.

Cậu thấy Scorpio Grater hơi ngẩng đầu lên, vẻ mặt khó tin mà nhìn mình.

Ron cảm thấy tất cả máu từ lòng bàn chân đều xông hết lên não, sau đó sẵn sàng phụt ra từ tai và mũi hoặc là dứt khoát trực tiếp phun ra khỏi miệng! Sân vận động tràn ngập phẫn nộ cùng tiếng rống giận, mọi người không hài lòng khi nhóm Veela rời đi, còn có vài người hùa theo tinh thần chung quanh bắt đầu xé thứ mang theobiểu tượng của đội Iceland trên người mình, bọn họ gào thét lớn yêu cầu nhóm Veela trở lại khiêu vũ một lần nữa ——

Nhưng nó chẳng còn quan trọng. Ron tuyệt vọng nghĩ trong lòng, thật sự không quan trọng tí nào, cứ như vậy là tốt rồi, cứ như vậy để Merlin nhận mình về đi ——

Mình ở trước mặt cậu ấy làm ra hành động ngu xuẩn như vậy, chỉ vì đám động vật huyền bí nực cười đó —— tất của Merlin!

"Tao còn tưởng rằng mày ít nhất cũng sẽ nói 'Cám ơn' với cậu ấy, Weasley." Từ phía xa truyền đến âm thanh không vui của Draco.

Ron mờ mịt trừng mắt nhìn, chờ đến khi cậu ta khôi phục lại tinh thần, nhóc Slytherin vốn đứng bên cạnh cậu ta đã muốn về tới vị trí của mình —— bên cái tên đáng ghét, bỉ ổi, tái nhợt như hồn ma – Draco Malfoy. Ron vô lực há miệng thở dốc, sau đó chán nản ngậm miệng lại, nếu cậu ta có một cái gương, sẽ không hề kinh ngạc phát hiện bản thân cậu ta hiện tại thoạt nhìn cực giống một con cá vàng ngu ngốc.

Sirius rất ư là đồng tình với Ron, chú kéo cậu ta lại, ấn xuống cái ghế bên cạnh Harry, người sau không có tí thông cảm nào mà nhếch miệng cười hềnh hệch: "Anh em, gặp phiền toái hả?"

Hermione "xì" lớn một tiếng tỏ vẻ xem thường.

"A, đừng giễu cợt Ron nữa, Ron đã xấu hổ đến mức muốn tự đào hố chôn mình luôn rồi, Harry." Sirius tha thiết nhìn về phía con đỡ đầu của mình —— nhưng điều đó căn bản vô dụng, bởi vì George và Fred không hề có ý định buông tha cho đứa em trai nhỏ nhất của họ, George đang bận bắt chước tư thế nhảy cầu của Ron, mà Fred thì đứng ở một bên, cười đến chết đi sống lại, hai người bọn họ không ngừng nhấn mạnh "Ít nhất thì nhóc ấy cũng đã nói chuyện với em! ——" "Bé Slytherin lãnh tĩnh hơn em nhiều lắm!" "Cậu ta cứu mạng em! Tiểu ron ron, phải chăng em muốn lấy thân báo đáp? —— "

Ngay vaod lúc Ron không còn nhịn được nữa mà đỏ mặt gào thét với hai anh, các linh vật của đội Iceland bắt đầu biểu diễn.

Cỏ ba lá chói sáng cực lớn chợt quét qua, nó bay một vòng quanh sân vận động, chúng và giống như phụ kiện trên nón rơm của đại đa số người ở đây —— kì diệu nhất chính là, theo chuyển động của cây cỏ ba lá ấy, vô số đồ vật óng ánh lốp đốp bật tung rồi tỏa ra khắp bốn phía, những người ngồi ở hàng trước cảnh giác rút ra đũa phép của mình, rồi sau đó họ kinh hỉ phát hiện đó không phải là thứ gì có tính uy hiếp ——

Đó là vô số đồng vàng Galleon.

Sân vẫn động hiện tại so với lúc Veela ở lại càng thêm náo nhiệt, trật tự là cái gì?... Nó đã sớm không còn tồn tại nữa, tại hàng ghế phổ thông đầu tiên, tất cả mọi người loạn thành một đoàn, mọi người tranh mua, chui xuống ghế tìm Galloen rớt xuống, nhảy lên băng ghế giơ hai tay ra tiếp, còn có nam phù thủy lấy cái nón đội trên đầu xuống giơ lên cao, nhảy nhót khắp nơi để hứng thêm Galleon.

"Thảm họa." Lucius Malfoy chống cây gậy đầu rắn của mình ngồi tại chỗ không chút sứt mẻ, bình tĩnh đánh giá.

Scorpio tò mò nhìn bốn phía, phát hiện các vị ở khán đài danh dự đều không hề có động tĩnh, phi thường lãnh tĩnh —— này chẳng lẽ chính là cảnh giới cao nhất của coi tiền như rác ư?... làm bộ đánh giá đồng Galleon mà bản thân lỡ tò mò nhặt lên —— nếu tất cả mọi người không nhúc nhích, thì cậu cũng không có can đảm di chuyển.

Nghi hoặc tuyệt đối không chỉ có một mình Scorpio Grater.

Ron Weasley kéo kéo tay áo ba mình, cong mỏ thấp giọng nói: "Ba à, thiệt nhiều Galleon."

Arthur Weasley bất động như núi, ông dùng khóe miệng đáp: "Ba thấy rồi, con trai."

"Ở trong Gringotts chúng ta đến một đồng Galleon cũng không có —— vì sao lại không chiếm lấy?" Ron hạ giọng hỏi.

Arthur Weasley cười khẩy, cơ hồ dùng ngữ khí nghẹn uất đến nội thương nói: "Không phát hiện Lucius Malfoy không động hả? Vậy khẳng định trong đó có vấn đề nên hắn mới không hành động gì —— đừng nói nhà Malfoy có tiền thì hắn sẽ khinh thường những thứ này, bản thân hắn chính là một fan trung thành của Galleon!"

"... Bởi vì Galleon của người lùn Iceland đều là giả, Ron!" Thanh âm mang đầy cảm giác hiểu biết cùng ưu việt của Hermione truyền đến từ hàng ghế sau, mái đầu màu nâu rối bời phủ lòa xòa ló lên phía trước, cô bé nhanh chóng hạ giọng căm tức nói, "Chỉ cần xem nhiều sách về động vật huyền bí một chút thì sẽ biết —— ừm, chúng cần ước chừng hai giờ mới có thể biến mất, trước đó, trừ bỏ yêu tinh thì không ai có thể phân rõ chúng cùng Galleon thật có gì khác nhau —— tớ thấy mấy màn biểu diễn của linh vật đường nào cũng sẽ mang đến một hồi tai họa!"

"Tớ đồng ý." Ron gật gật đầu đầy đồng cảm, "Malfoy nói không chừng sẽ vì cái tư thế nhảy cầu kia mà giễu cợt tớ suốt một học kỳ."

"Thôi đi Ron! Thứ cậu để ý mới không phải là cái này!" Hermione liếc mắt, rụt đầu trở về.

Sau màn tranh giành đầy loạn lạc, trận đấu chính thức bắt đầu.

"—— bộ dạng anh ta thật sự chẳng có gì đặc biệt, Krum ấy." Scorpio buông cái ống nhòm, đánh giá đúng trọng điểm, cậu hơi nheo mắt lại, phát hiện không có ống nhòm thì hiệu quả quan sát kỳ thật vẫn rất tốt —— bọn họ ngồi ở vị trí hạng nhất, vô luận là đèn đuốc hay góc độ cũng như độ cao đều có thể giúp tất cả theo dõi thực rõ ràng, cầu môn của đội Iceland thậm chí còn ở cách trước mặt bọn họ hướng lên trên không đến mười thước.

"Ngậm miệng đi nhóc! —— cậu không phải là đến cuộc thi phù thủy có nụ cười mê người nhất! —— Merlin, là Troy! Sao anh ta có thể làm được động tác như vậy khi ở trên chổi?!" Draco nói nhanh, hiện tại, anh cơ hồ đem cái ống nhòm của mình ấn hằn dấu lên mắt, anh mê muội xem ống nhòm phân tích cùng gọi tên mỗi một chiến thuật và động tác của các cầu thủ.

Scorpio chưa từ bỏ ý định lay lay cánh tay Draco: "Nhạ, em thấy không mang ống nhòm hiệu quả vẫn rất tốt đó —— "

"—— Đừng có quấy rầy!" Draco giật mạnh ống nhòm xuống, cáu kỉnh rống lên với cậu: "Nhìn trận đấu! Nếu không tôi sẽ ném cậu xuống ngay lập tức!"

"Được rồi, anh thắng." Scorpio hướng Draco mỉm cười, sau đó quay đầu đem lực chú ý đặt lên trận đấu, một phút sau, cậu thấy một vật hình tròn bay xuyên qua đỉnh cầu môn, trọng tài gào lên vang vọng toàn bộ sân vận động —— "10:0! Đội Iceland dẫn trước!"

"—— chết tiệt! Chuyện quái gì vậy? Bóng chẳng lẽ không ở trong tay Moran sao!" Draco đang ngồi cũng căm tức hét to, nói thật ra thì, hoàn toàn chẳng còn hình tượng gì.

Bất quá không quan hệ, bởi vì tất cả mọi người đều đang hét.

Cho dù là các quý tộc cũng hoàn toàn bị không khí náo nhiệt trên khan đài cuốn hút, so với những đứa nhỏ, người lớn có vẻ bình ổn hơn, nhưng đồng dạng, bọn họ cũng không chuyển mắt nhìn chằm chằm mỗi một động tĩnh tên sân đấu, theo sự chuyển động của Quaffle mà căng cứng người hoặc là hoàn toàn thả lỏng, vào thời điểm Iceland ghi bàn, đại đa số các vị phụ huynh đi cùng đến đây đều lộ ra một nụ cười thõa mãn.

"Người lớn cũng có đánh bạc đấy —— theo anh được biết, cha dượng anh ở mỗi nơi đều đặt mấy ngàn Galleon đánh cuộc đội Iceland thắng, đương nhiên, nó hoàn toàn tiến hành dưới tình huống đã gạt được mẹ anh, bà ấy chán ghét bài bạc." Zabini ở bên tai Scorpio nhỏ giọng đánh giá.

"Đừng quá khắc khe như thế, Blaise." Sau một màn ghi bàn, Draco thoáng tìm về được một ít lý trí, hiện anh cuối cùng cũng rảnh mà nghiêng đầu sang chỗ khác trò chuyện với bằng hữu của mình, "Rất giống cha của tôi —— nếu mẹ tôi mà biết cha có chút đầu tư kỳ quái nào trong trận đấu, nói không chừng sẽ vặt đầu của ông xuống." Nói xong, anh cúi đầu điều chỉnh ống nhòm trên tay về tốc độ bình thường, cũng thuận tiện mở ra công năng ghi lại toàn cảnh —— như vậy, anh có thể chú tâm đến thứ anh thích trong trận đấu, sau khi trận đấu chấm dứt anh có thể thông qua công năng này hồi lại những pha đấu mà anh bỏ lỡ.

Vật phẩm mười Galleon nên có giá trị như vậy, Draco vừa lòng nghĩ.

Bất quá rất nhanh anh lại phải tập trung tinh thần lên trận đấu —— tất cả mọi người đều thấy, tầm thủ Krum của đội Bulgaria dường như đã phát hiện gì đó, anh ta cưỡi lên Firebolt – có thể xem là cao cấp nhất hiện nay, cấp tốc lao xuống —— tại giây phút khẩn trương này, mọi tiếng động huyên náo của cả ngàn người trong sân vận động trước đó đều trở nên lặng ngắt như tờ, giống như có một vị phù thủy vĩ đại cấp toàn bộ một thần chú im lặng ——

Tầm thủ Lynch của đội Iceland khẩn trương lao theo sau, trong nháy mắt tiếp cận mặt đất, Krum kéo mạnh một cái, Firebolt nhanh nhẹn ngóc bay lên ——

"Tất của Merlin! Anh ta ngã xuống! ——" Draco phẫn nộ bật dậy khỏi băng ghế, "Động tác giả! Là động tác giả —— Đê tiện! Ti bỉ!"

Scorpio ở bên cạnh mừng rỡ ngưỡng sáng, chỉ cảm thấy nhìn Draco càng phấn khích hơn cả xem thi đấu —— trước khi những người phía sau ham thấy mà kháng nghị, cậu vươn tay kéo Draco trở về băng ghế: "Chú ý phẩm chất." Cậu nhắc nhở.

Trận đấu tiến hành khoảng ba giờ —— giữ chừng bởi vì trận tranh cãi của các linh vật mà ngưng hẳn mười phút —— này cũng đủ náo nhiệt, Veela của Bulgaria cùng người lùn của Iceland suýt chút nữa là đã đánh nhau. ( "Tôi sẽ không bao giờ cho phép Veela làm linh vật tham dự trận đấu!" Ludo Bagman phẫn nộ nói với phóng viên nhật báo tiên tri)

Tại lúc khung giờ thứ ba bắt đầu không bao lâu, trận đấu kết thúc.

Vậy mà lại giống như lời Draco nói, Krum thật sự bắt được Golden Snitch, với tình huống đội Iceland dẫn đầu lớn là 170:10, tầm thủ Bulgaria bắt được Golden Snitch, trận đấu lấy 170:160 chấm dứt, đội Iceland thắng —— cho dù là tầm thủ Bulgaria tìm được Golden Snitch.

Trận chung kết không hề tầm thường này cho những người mê bóng song phương những thứ không hề tầm thường —— rồi lại cho tất cả mọi người đáp án vừa lòng. Điều này làm cho tất cả mọi người tinh thần phấn chấn đi ăn mừng, thời điểm Scorpio theo các vị phụ huynh trở lại khu trại, chỗ này thậm chí càng thêm náo nhiệt so với lúc ban ngày trước trận đấu, mọi người kết đoàn kết đội du hành, cười nói lớn tiếng.

"—— được rồi, ngủ đi. Ai cũng cấm làm ồn, tôi mệt rồi."

Sau khi tắm sửa với vòi tắm hoa sen (Scorpio khó có thể lý giải tại sao trong lều lại có vòi tắm), Draco tao nhã ngáp dài một cái, xốc chiếc chăn mềm mại của mình lên, mệt mỏi nói.

Đêm nay các cậu bé đều ngủ ở một phòng, Zabini, Goyle cùng Crabbe còn đang thảo luận tại sao cuối cùng Lynch lại bỏ lỡ Golden Snitch, Zabini cam đoan rằng là do độ lệch khi Firebolt vuông góc bay lên, mà Goyle thì kiên trì cho rằng là kỹ thuật của bản thân Lynch không bằng Krum. Sau nghe Draco nói, bọn họ đem toàn lực chú ý tạm thời chuyển đến trên người anh.

"Này Draco! Cậu thắng hết toàn bộ tiền tiêu vặt nghỉ hè của tớ rồi!" Goyle bi phẫn nói, Crabbe gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

"—— gia tộc Malfoy hơn một trăm năm trước đã từng ít nhất thể hiện năng lực tiên đoán hơn một lần." Draco nhìn qua đắc ý muốn chết, "Cùng lắm thì trước khai giảng tao sẽ đưa cả hai đến tiệm kem ở Hẻm Xéo ăn cho đã, thế nào?"

Lúc Goyle và Crabbe tuyên bố muốn ăn hết bốn mươi Galleon, Zabini đi đến bên Scorpio vẫn đang loay hoay trên giường, lấy bả vai đụng đụng cậu, cười tủm tỉm rồi chỉ chỉ mặt mình ngọt ngào nhắc nhở: "Anh thắng được nụ hôn chúc ngủ ngon, bé cưng."

Trước khi Scorpio kịp cử động, Draco không biết từ chỗ nào nhanh nhẹn vọt tới, dùng một cái gối lông mềm lớn đẩy Zabini trở về giường đồng thời than thở ——

"Cảm phiền, tránh ra tránh ra được rồi đó —— bản thực vật bán nghệ không bán thân! —— được rồi nhóc con, lấy chăn bọc kín bản thân nhanh, phải đề phòng sắc lang." Bạch kim quý tộc thuận tay ấn Scorpio vào trong chăn sau đó nhấc chăn trùm kín đầu cậu, lúc anh làm như vậy, hiển nhiên đã hoàn toàn bỏ lơ tiếng Zabini lớn tiếng kháng nghị.

"Sớm muộn gì tớ cũng sẽ thành công —— cứ chờ xem, Draco ba ba." Zabini ngồi ở trên giường của mình vặn chăn, hạ giọng nói.

Draco không hề thấy áp lực giả cười với anh chàng.

"Nox(tối đen)." Cuối cùng là Goyle ngáp dài nắm lấy đũa phép ở đầu giường điểm vài cái, căn phòng rốt cục lâm vào bóng tối, các cậu bé nằm trên giường còn thảo luận về trận đấu vừa rồi lúc này mới mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ —— bên ngoài vẫn náo nhiệt như trước, tiếng ca tiếng cười cùng những tiếng hét to nổi lên không ngừng, nhưng tất đều không hề bị ảnh hưởng, các cậu bé đã quá mệt mỏi rồi.

Nửa đêm, Scorpio bỗng nhiên giật mình mạnh một cái, cậu bừng tỉnh và cảm thấy có lẽ cậu chỉ mới ngủ được một giờ.

Một cảm giác không ổn tràn ngập đầu óc, cậu bất an bật ngồi dậy.

"Xảy ra chuyện gì?" Draco mơ màng hỏi, giấc ngủ của anh luôn không sâu, mệt mỏi ngáp dài, anh dụi mắt.

"Có gì đó không thích hợp." Scorpio chuyển mắt, đè thấp thanh âm, cậu nghiêng tai lắng nghe, dần dần cau chặt mày, đang chuẩn bị nói gì đó thì bỗng nhiên, mành của căn lều bị xốc lên, ông Grater khom lưng nhanh chóng bước vào ——

"Rời giường, các cậu bé, chúng ta cần phải nhanh chóng rời đi, ở đây đã xảy ra chút chuyện —— Blaise, cha cháu đã muốn xuất phát để hội họp với thần sáng của bộ pháp thuật Đức, ông ấy yêu cầu cháu theo chúng ta —— "

Mỗi người đều rời giường, ngọn đèn bên trong trại một lần nữa sang lên ——

"Xảy ra chuyện gì vậy ba?" Scorpio cảnh giác hỏi.

"Tử Thần Thực Tử." Ông Grater trông không còn được ôn hòa như trước, hiện tại ông có vẻ hết sức nghiêm túc, đôi môi gắt gao mím lại tựa hồ đang cực kì tức giận vì những việc mới phát sinh. Các cậu bé hít một ngụm khí lạnh, Scorpio thì sững lại, cậu cảm giác được động tác của Draco cứng đờ.

Giật giật nhẹ thân người một chút, Draco lấy ngữ khí kì lạ hỏi: " Ngài Grater, có thể nói cho tôi biết cha tôi đang ở đâu không?"

Scorpio quay đầu trừng anh.

Ông Grater hít sâu một hơi, đặc biệt ám chỉ nói: "Lucius là người đầu tiên khởi hành để đi tìm Severus —— đừng lo lắng, đứa nhỏ, sự tình đã có chuyển biến vi diệu, ta cam đoan hết thảy đều sẽ tốt —— hiện tại, thứ chúng ta cần chính là an toàn rời đi."